Trần Hoài vừa dứt lời, băng vệ sinh trên tay Lâm Giản đã ném vèo sang.
Anh giơ tay bắt lấy nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn cô, “Tôi chỉ trần thuật sự thật mà, không cần kích động như vậy.” Trần Hoài nói xong thì để gói băng vệ sinh lên cạnh tảng đá, kế bên chén nước, bước ra ngoài.
Mặt Lâm Giản nóng bừng, cô hít một hơi thật sâu để không phải hộc máu vì tức. Chờ anh đi xa hơn, tầm mắt cô không còn thấy bóng dáng Diêu Hỉ, cô nhanh chóng cầm gói băng vệ sinh, đi đến một góc khuất kiểm tra.
Thật sự bị anh nói đúng rồi, bà dì của cô không đến…
Lâm Giản đi về phía tảng đá, chạy theo anh suốt một buổi tối, cô cũng đổ rất nhiều mồ hôi, cũng rất khát, nhưng vừa rồi nghĩ là tới tháng nên không muốn uống nước lạnh, tránh cho đau bụng rồi lại kéo chân mọi người.
Lâm Giản cầm cái chén nhỏ, uống một hơi cạn sạch. Cô đặt chén xuống, đầu lưỡi lưu lại vị mặn nhẹ. Lâm Giản nhớ tới mùi tanh tanh mặn mặn sau tảng đá, nhìn lại cái chén không, dạ dày cuộn lên không rõ lý do.
Phía trước có tiếng bước chân, Lâm Giản ngẩng đầu thấy Diêu Hỉ đi tới, “Chiều nay tôi lo chạy vội quá không mang nồi theo được, không nấu đồ ăn, chị ăn miếng bánh quy tạm đỡ đói.” Anh vừa nói vừa đưa bánh quy lại.
Anh không nói tới còn được, nhắc tới là Lâm Giản thấy mình đói tới mờ mắt.
“Hỉ, sao nước ở đây hơi mặn nhỉ?” cô nhận bánh quy, nén nghi ngờ lại hỏi.
“Đâu có, nước ở đây là nhánh chảy ra từ hồ Tianhu, vị phải ngọt mát chứ.” Diêu Hỉ ngạc nhiên.
Mẹ kiếp! Lâm Giản sầm mặt, bụng càng muốn nôn. Cô vừa nghe xong thì lập tức sải bước tới Trần Hoài đang ngồi bên mép đống lửa phía xa. Trần Hoài đang ngồi trên đất, Lâm Giản mới đến gần đã đá tung chân, mấy viên đá vụn bay lên, trong ánh lửa có thể thấy bụi bay lên.
“Nổi điên cái gì!” Anh lạnh lùng nhìn cô, thờ ơ.
“Biếи ŧɦái chết tiệt! Vừa rồi anh cho tôi uống nước lạnh cho thứ quỷ yêu gì trong đó!” Lâm Giản tức giận trừng anh, giận muốn phun lửa.
“Biếи ŧɦái?” Anh lặp lại đầy ý tứ, môi mỏng khẽ nhếch, tựa như cảm thấy lời cô mới lạ kinh ngạc cực kỳ.
Củi nổ phát ra tiếng lách tách, Lâm Giản hơi cắn môi, chưa kịp nói tiếp thì Diêu Hỉ đang uống nước quay lại hét lớn với bên này, “Đội trưởng Trần, anh cho muối vào trong nước à? Hèn gì khi nãy Lâm Giản nói là nước mặn.”
Củi càng cháy mạnh, Trần Hoài không đáp.
“Lâm Giản, chị yên tâm uống đi, ra mồ hôi nhiều thì cần phải uống nước có chút muối mới tốt.” Diêu Hỉ lại hét lên với Lâm Giản.
Lâm Giản: …
Lần đầu tiên cô thấy xấu hổ vì suy nghĩ miên man của mình. Dù sao thì buổi chiều có người ở bên cạnh cô ‘giải phóng’, loại cảm giác này khác biệt hoàn toàn với nhìn qua màn hình. Mấy bộ phim ‘đen’ còn lưu lại những vết cắt nhỏ vụn trong đầu cô gây sóng gió, làm cô hiểu lầm.
Anh nhàn nhã đứng lên, đối diện với tầm mắt cô, “Cảm thấy nước mặn thì kích động tới mức này, theo cô nghĩ thì tôi cho gì vào bên trong? À, biếи ŧɦái? Biếи ŧɦái thì thường cho gì vào trong? Rửa tai lắng nghe.”
Lâm Giản nghẹn lời, gương mặt tái nhợt hơi ửng hồng, cô cắn chặt môi dưới.
Anh lại bước về trước một bước, giọng đè thấp xuống tới mức chỉ mình cô nghe thấy, “Chẳng lẽ chính miệng cô đã nếm trải gì rồi?” Nói tới chữ cuối cùng còn hơi nhếch mép.
Hoang mạc rộng lớn vô biên, gió gào thét bên tai, giọng đàn ông trầm trầm trêu chọc, cố ý chỉ mình cô mới biết. “Nếm em gái anh!” Lâm Giản giận dữ phát ra tiếng, màu đỏ từ mặt tăng đến tận cổ.
“Đoán sai rồi, xem ra kinh nghiệm thực tế của cô trong lĩnh vực này vẫn còn thiếu. Vừa hay tôi đây có ưu điểm duy nhất là thích giúp đỡ mọi người, nếu cô muốn gia tăng kinh nghiệm thực tiễn, tôi rất hứng thú mà giúp đỡ cô.” Anh vừa nói vừa thong thả chạm vào thắt lưng mình ngay trước mặt cô, như thể đang muốn cởi thắt lưng ra, “Muốn phối hợp thế nào, tùy cô định đoạt.”
“Anh cởi ra thử xem! Tin tôi thiến anh không!” cô cắn từng chữ một, quay người đi cách xa anh rồi ngồi xuống, âm thầm tự giận bản thân.
Khi Lâm Giản quay người rời đi, vai Trần Hoài mới hơi rung rung.
Kiệt sức vì lặn lội đường xa, anh bỗng nhiên cảm thấy có cô ở đây rất có giá trị, làm mình nâng cao tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Giản bị Diêu Hỉ đánh thức.
Chất lượng giấc ngủ cô chưa bao giờ tốt, cho nên khi rời giường cực kỳ cáu kỉnh khó chịu. Nhưng khi cô tỉnh táo hơn, nhìn thấy Diêu Hỉ trước mặt, cô khó khăn dụi mắt, vẫn nhanh nhẹn lên đường.
Trần Hoài mang hành lý của Diêu Hỉ trên lưng, Diêu Hỉ hết sức chủ động đề nghị mang hành lý Lâm Giản. Không thể so sức lực với hai người, thể lực Lâm Giản đã hao hụt nghiêm trọng, cô đồng ý đề nghị Diêu Hỉ.
Tiếp tục đi như không mục tiêu trong một ngày, Lâm Giản cảm thấy đầu gối mình như sắp hủy, hai người kia thì giống như người sắt, mang đồ nặng thế mà không thấy mệt.
“Hỉ, ngày mai còn phải đi sao?” vất vả đến trước khi trời tối hoàn toàn, thấp thoáng bóng dáng mấy ngôi nhà trong thôn xóm trước mặt, Lâm Giản không thể không mở miệng hỏi, thể lực cô sắp không chịu đựng được nữa.
“Nếu tối nay hành động thuận lợi, ngày mai chúng ta có thể trở lại đội.” Diêu Hỉ nói đúng sự thật.
“Hành động?” Lâm Giản nghi hoặc hỏi lại.
“Ặc…” Diêu Hỉ biết mình lỡ miệng, liếc nhìn Trần Hoài bên cạnh.
Lần này Trần Hoài không đề cập việc quy định bảo mật, thay vào đó, anh dỡ hành lý của Diêu Hỉ, lấy một tấm bản đồ trong balô to ra, bật lửa xem qua rồi thu lại cất.
“Đội trưởng Trần, nơi này là điểm dừng chân phải không?”
“Ừ.” Anh gật đầu, sau đó lấy chiếc còng tay trong balô to đùng của Diêu Hỉ nhét nó vào túi áo khoác mình, ném balô to lại cho Diêu Hỉ. Lâm Giản tự giác cầm hành lý mình lên, Trần Hoài nhấc tay xách lại, “Làm gì?” Lâm Giản vừa nghe anh nói là thấy tức tối.
“Nếu tôi với đội trưởng Trần cùng xuất hiện sẽ dễ gây chú ý, chị với đội trưởng Trần đi cùng nhau thì tự nhiên hơn.” Diêu Hỉ thông minh đột xuất.
Lâm Giản nhìn Diêu Hỉ, mặc dù cô không biết ‘hành động’ gì như lời anh nói, cô ngẫm lại vẫn không từ chối, nói với không khí, “Lát nữa tôi cần phối hợp làm gì?”
“Tùy cơ ứng biến, tự lo cho bản thân là được.” Anh nói xong thì vác balô Lâm Giản đi về trước, Lâm Giản trợn trắng mắt rồi đuổi theo.
Trần Hoài đi thẳng tới một trong những tòa nhà gỗ đơn sơ, Lâm Giản đến gần mới biết đó là nhà trọ. Kỳ lạ là nơi này không cần đăng ký thông tin chứng minh gì rườm rà.
Trần Hoài lấy trong balô ra một tờ tiền, “Một phòng.”
“Được.” Chủ trọ là một người đàn ông trung niên, trông không giống người địa phương nhưng ăn mặc như dân Tây Tạng chính hiệu. Khi lấy chìa khóa, ông ta nhìn hai người, khó hiểu hỏi: “Sao các người lại tới nơi hẻo lánh thế này?”
“Bạn gái tôi thứ gì mới mẻ cũng muốn, đi qua một lần thì sẽ không có lần thứ hai, trên đường không có lấy một chiếc xe, con mẹ nó làm người ta mệt chết.” Trần Hoài nói xong, tay phải cực kỳ tự nhiên ôm eo Lâm Giản, vẻ mất kiên nhẫn dạy dỗ, “Muốn cái gì thì được cái đó, chân muốn rụng cả ra rồi, tối nay sẽ dạy dỗ em!”
Lâm Giản liếc anh.
Chủ quán trọ hiểu ý cười một nụ cười chỉ đàn ông mới hiểu: “Đi thẳng con đường nhỏ phía trước, ngày mai đi tầm nửa ngày thì đến quốc lộ. Ai đi ngang qua đây chỉ là lạc đường hoặc do thích sự mới mẻ, hai vợ chồng hiếm khi được ra ngoài một chuyến, tối nay nghỉ ngơi sớm chút.”
“Ừm, làm ăn tốt chứ?”
“Hiện giờ là trái mùa, chỉ giữ quán trọ thôi, gần như không có khách, hôm nay lại có mấy người đến đấy.” Chủ quán trọ giao chìa khóa đáp.
Trần Hoài nhận chìa khóa, ôm eo Lâm Giản đi về phía cầu thang gỗ.
Đi hết tầng hai, Lâm Giản gằn giọng nói nhỏ, “Còn không rút móng vuốt của anh ra!”
Trần Hoài buông tay, mở cửa phòng, tầm mắt lại đánh giá toàn bộ cửa phòng đóng kín trên hành lang.
Đẩy cửa vào phòng, không ngờ quán trọ đơn sơ mà lại có toilet. Lâm Giản sau khi vào lập tức đi rửa mặt, cô mới từ toilet ra, hỏi nhỏ, “Bây giờ phải làm gì?”
“Cô đi tắm rửa trước, sau khi tắm xong thì thay áo ngủ.” Trần Hoài đứng bên cửa sổ, tầm mắt nhìn ngoài sân.
“Anh muốn làm gì?” vẻ mặt Lâm Giản cảnh giác.
“Yên tâm đi, trên người cô không mấy lạng thịt, tôi không hứng thú với cô lắm.” Anh nhìn cô từ đầu tới chân đánh giá, lạnh lùng mở miệng.
“Đừng giả thần giả quỷ, muốn tôi phối hợp thì nói cho tôi biết kế hoạch của anh.” giọng Lâm Giản kiên định.
“Tắm xong, cô mặc áo ngủ đi qua phòng bên mượn đồ, nói cho tôi biết tình hình phòng bên cạnh.”
“Sao lại muốn tôi đi?”
“Dựa vào mặt.”
Nói tới nước này, Lâm Giản ngoài trợn mắt thì chỉ còn cách trợn trắng mắt, đi tới balô lấy áo ngủ.
Vòi nước chảy yếu như nước trong bồn tiểu, Lâm Giản mất thời gian lâu mới tắm rửa sạch sẽ. Sau khi Lâm Giản ra ngoài thì thấy Trần Hoài đang nằm trên giường, nhìn cô mặt không biểu hiện gì, “Lại đây.”
Cô đi qua, giọng tuy hạ xuống rất nhỏ nhưng vẫn tức giận hỏi, “Làm gì?”
“Diễn trò thì diễn cho trọn, chuyện này cũng không hiểu sao?” giọng anh cũng nhỏ, nhưng vừa dứt lời, tay đột ngột kéo Lâm Giản lại giường, Lâm Giản té lên giường, đối mặt với anh, “Nếu anh dám cởϊ qυầи, có tin tôi thiến anh không!”
“Tôi không cởϊ qυầи cô cũng có thể phát huy năng lực vượt xa người thường mới là tốt nhất, bây giờ bắt đầu đi.” Anh nheo nheo mắt nhìn cô.
“Bắt đầu cái gì?”
“Từng tuổi này mà chưa coi phim sεメ sao? Trong phim kêu thế nào thì cô kêu thế ấy! Ít nhất để phòng bên nghe được.”
Lâm Giản: …
Cô lại hít một hơi thật sâu, nhịn xuống ý muốn đập anh một trận, ho nhẹ, hạ giọng xuống, nghẹn một lúc mới phát ra tiếng kỳ dị.
“Chị hai, dây thanh quản của chị bị thương hả?” Anh hờ hững lên tiếng, giây tiếp theo bàn tay to không khách sáo mà vỗ trên người cô một cái, quần áo cô đang mặc mỏng manh, một cái vỗ này của anh rơi xuống, Lâm Giản có thể nghe được tiếng vang rất rõ.