Chương 8

Hứa Tuế không nghĩ tới mình ngủ được chìm như thế này, sau lại hoảng hốt nghe thấy có người ở bên cạnh trò chuyện, lúc tỉnh lại đã sắp đến địa điểm hẹn.

Cửa số xe bên cạnh cô chẳng biết lúc nào đã kéo lên hoàn toàn, làn da ra một tầng mồ hôi, tóc ướt sũng dán cổ.

“Chị Hứa Tuế, chị tỉnh rồi”. Lâm Hiểu Hiểu thò người ra hướng về phía trước: “Đây, nước cùng bánh sandwich”.

Hứa Tuế nói lời cảm ơn nhận lấy, trước tiên vặn ra chai nước khoáng uống gần nửa chai, “em đi xuống mua hả?”

“Đúng vậy a”. Lâm Hiểu Hiểu tựa cằm vào đệm lưng ghế, “trước tiên cứ ăn một chút đã, hôm nay làm phiền chị như vậy, chờ có cơ hội em mời chị ăn bữa cơm”.

Hứa Tuế hơi nghiêng người: “Kỳ thật cũng không có giúp đỡ được gì”.

“Cũng muốn mời”. Lâm Hiểu Hiểu kiên trì, “đúng không, Trần Chuẩn”.

Trần Chuẩn không nhìn sang bên này, đáp lại một tiếng “ừ”.

Càng xem trạng thái của hắn càng thấy khả nghi. Lâm Hiểu Hiểu nhìn bánh sandwich trên đùi Hứa Tuế một chút: “Chị thích loại sandwich hương vị sốt mayonnaise này a?”

Hứa Tuế tìm dây chun buộc tóc lên: “Chưa ăn qua, hẳn là ngon đi, chị thích mấy món nào có liên quan tới trứng gà ấy”.

Lâm Hiểu Hiểu ý vị thâm trường “a” một tiếng, liếc trộm lên kính nhìn ra chỗ ghế sau, chạm thẳng vào ánh mắt của người nào đó cũng đang nhìn.

Trần Chuẩn ánh mắt thật hung ác nhìn lấy đó cảnh cáo.

Lâm Hiểu Hiểu giống như không nhìn thấy: “Chị Hứa Tuế, quê chị ở đâu nha?”

“Thuận Thành”. Hứa Tuế nói.

“Thật là đúng dịp, Trần Chuẩn cũng là ở Thuận Thành”. Cô lại cười hì hì: “Còn không biết chị bao nhiêu tuổi, không có nói, đều cho là chúng ta bằng tuổi a”.

Hứa Tuế cười cô giọng điệu khoa trương, nhất thời không có kịp phản ứng, ăn ngay nói thật: “Tuổi mụ 26, lớn hơn tụi em ba tuổi”.

Nếu như nhớ không lầm, ngày đó sang nhà đối diện ăn cơm, cô cùng Trần Chuẩn đều không có đề cập qua tuổi của mình. Hứa Tuệ lại có thể nói đúng được tuổi tác chênh lệch bao nhiêu, xem ra hai người thật có khả năng lúc trước đã quen biết nhau.

Lâm Hiểu Hiểu: “Vậy chị......”

“Lâm Hiểu Hiểu”. Trần Chuẩn bỗng nhiên đánh gãy: “Cậu gọi điện cho người kia đi, nói chúng ta sắp đến rồi”.

Lâm Hiểu Hiểu liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn chính xác đã tới gần trung tâm thương mại Hằng Hưng, dù vẫn chưa thỏa mãn cũng chỉ đành coi như thôi, tranh thủ thời gian cầm điện thoại lên gọi vào dãy số trước đó.

Trần Chuẩn tại bãi đỗ xe đậu xe xong, Hứa Tuế không có đi qua theo, cửa sổ mở thật lâu, toa xe vẫn còn mùi của chó con ở lại.

Cô đổi sang ngồi ở vị trí lái, dùng khăn giấy ướt lau sạch tay, mở ra sandwich đóng gói, lấy ra một mảnh từ từ ăn.

Trên quảng trường Trần Chuẩn cùng chủ nhân của chó con đã chạm mặt, Hứa Tuế xa xa nhìn thấy nó vây quanh chủ nhân trên nhảy dưới cuốn, điên cuồng vung vẩy cái đuôi, cho dù lại gầy yếu cũng vô pháp ngăn cản sự kích động khi gặp lại chủ nhân. Đối phương là một cô gái, khoảng cách quá xa, cô thấy không rõ nét mặt của cô, cũng vô pháp nghe được cô nói cái gì, chỉ thấy được cô bé kia ôm lấy chó con ngồi xổm trên mặt đất, hơn nửa ngày đều không nhúc nhích một chút.

Cảnh tượng này rất khiến người ta cảm động.

Hứa Tuế thoáng nghiêng đầu, ánh mắt tại trên người Trần Chuẩn dừng lại.

Rất sớm trước kia, cô cùng Trần Chuẩn đều có suy nghĩ làm cứu trợ động vật, nguyên nhân gây ra là bởi vì bọn hắn cùng nhau cứu được một con Rottweiler, chính là Đoan Ngọ. Nhưng cho tới bây giờ, chỉ có Trần Chuẩn nói được thì làm được.

Hứa Tuế chú ý đến tình huống ở bên kia, một hồi lâu mới nhớ tới trên tay còn đang cầm sandwich. Cô tăng thêm tốc độ cắn mấy cái, bên trong kẹp lấy trứng gà nghiền nát cùng mayonnaise thơm ngọt, lần đầu tiên nếm thử, hương vị thật sự không tệ.

Cô cúi đầu xuống, cẩn thận đi nhìn bao bì bánh sandwich.

Bên kia, Lâm Hiểu Hiểu đi theo lau nước mắt.

Trần Chuẩn hai tay đút túi đứng ở bên cạnh, chờ cô bé kia tỉnh táo lại mới nói: “Lần sau nhớ kỹ phải dùng dây để buộc chó, lại làm mất sẽ không may mắn như vậy, vận mệnh của nó có lẽ sẽ thay đổi khác với lần này, hậu quả có thể là thứ em không muốn tiếp nhận”.

Lời tương tự hắn đã cùng người khác nhau nói qua hàng trăm lần, vẫn có những người không nhận ra tầm quan trọng của dây xích.

“Em đã biết, về sau sẽ không còn dám buông nó ra”. Cô gái tóc suông dài, lau nước mắt đứng lên: “Nhà em ở thành Nam, đường đến Sinh Thái Thành gần 40 cây số, thật không dám tưởng tượng nó chạy thế nào mà xa như vậy, đoạn đường này đều phải trải qua cái gì”. Nói xong, thanh âm cô lại nghẹn ngào.

Lâm Hiểu Hiểu: “Đừng quá buồn bã, hiện tại nó trở lại bên cạnh em, về sau phải chăm sóc cho nó thật tốt”.

Cô gái nhịn không được cúi đầu nhìn chó con, nó ngồi dưới đất chậm rãi quét lấy cái đuôi, đôi mắt dưới lông tóc được thắt nút rất sáng tỏ, đầy mắt đều là hình ảnh của cô.

Cô gật đầu: “Lần này thật cám ơn anh chị, em chỗ này có chút tiền, mời hai người nhất định phải nhận lấy”.

Nhìn độ dày của phong thư, nói ít nhất cũng phải tới 1 vạn nhân dân tệ.

Xe mà đối phương lái là Audi, lại một thân mặc hàng hiệu, gia cảnh chắc hẳn rất khá. Chú chó con này cũng không phải là dòng thuần chủng, xem ra đối với cô gái có ý nghĩa phi phàm.

Trần Chuẩn lui về sau một bước: “Cất lại đi thôi, không cần đưa tiền”.

Cô theo tới chút, muốn đem tiền cố gắng nhét cho hai người.

Lâm Hiểu Hiểu nắm chặt tay của cô đẩy trở về: “Em đừng hiểu lầm, liên hệ em không phải là vì lấy tiền, tụi chị đến từ trạm cứu trợ động vật nhỏ của thành phố Lĩnh Nam, toàn bộ đều là hành động theo nghĩa vụ”.

“Vậy em nên cảm ơn hai người như thế nào?”

“Chú ý đến động vật đi lang thang nhiều hơn là được rồi”.

Cô gái suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chuẩn: “Em muốn gia nhập đội cứu trợ”.

Trước kia cũng có người đề cập qua loại yêu cầu này, nhưng đa số đều là vì nhiệt tâm ba phút, chờ đến lúc cỗ tâm tình kích động kia nguội đi, cũng liền không giải quyết được gì. Trần Chuẩn tập mãi thành thói quen: “Xem xét trên các trang xã hội của trạm, nếu muốn có thể gửi tin nhắn riêng, sẽ có tình nguyện viên trả lời em nên làm thế nào”.

Đối phương gật đầu, lần nữa nói cảm ơn.

Lúc chào tạm biệt, nữ hài lại nghiêm túc dò xét Trần Chuẩn, không đầu không đuôi hỏi: “Chúng ta có phải là ở nơi nào gặp qua?”

Trần Chuẩn nhìn người này thêm một chút, trong đầu không có gì ấn tượng: “Mặt của anh cũng phổ thông, có khi em nhận lầm”.

Trên đường trở về Hứa Tuế lái xe.

Lâm Hiểu Hiểu cũng đi cùng đến chỗ Tôn Thời, trong lòng giấu một cái bí mật lớn, đương nhiên không nhả ra không thoải mái.

Lộ trình không bao xa, dừng xe xong, mấy người đứng trước cửa tòa nhà nói chuyện một lát, Lâm Hiểu Hiểu liên tục đưa ra yêu cầu muốn mời khách, Hứa Tuế từ chối không được, cuối cùng đem thời gian định tại ngày 20 tây tháng này.

Ngày đó vừa lúc là đêm thất tịch, Hứa Tuế nói: “Không làm phiền hai người tụi em tổ chức ngày lễ riêng thì được thôi”.

Hiểu Hiểu một mặt mờ mịt: “Tụi em?”

Trần Chuẩn thúc giục: “Cậu đi lên trước nhìn xem Cát Tường đi”.

Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên hiểu ra cái gì, biểu lộ cổ quái nghiêng nhìn hắn một chút, xem xét lại hai người nhiều năm qua gian nan mới gắn bó hữu nghị, cô không có ở trước mặt Hứa Tuệ vạch trần hắn.

Thời gian cũng không tính sớm, người trong hoa viên hóng mát dần dần tán đi.

Trong tay Hứa Tuế chỉ cầm túi tiền cùng một chuỗi chìa khoá: “Đi thôi, đi vào chung”.

Trần Chuẩn nói: “Đưa chìa khóa xe cho em, em đem xe đi rửa”.

Hứa Tuế khựng lại: “Ngày mai trên đường đi tìm tiệm rửa một chút là xong”.

“Đưa em đi”. Trần Chuẩn hướng cô đưa tay, đi về phía trước một bước, giữa hai người vẫn có nửa mét khoảng cách. Cũng không tiếp tục là loại quan hệ không cố kỵ gì như khi nãy, lúc ở chung bên trong riêng phần mình càng thêm tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, nói chuyện càng thêm chú trọng phân tấc.

Hắn từ đầu đến cuối không có nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt hơi rủ xuống, thấy ngón tay cô móc lấy vòng xỏ chìa khoá để xuôi ở bên người. Trần Chuẩn hơi nghiêng về phía trước, ngón trỏ cũng lọt vào vòng chìa khoá, đầu ngón tay chạm đến làn da của cô, chỉ một cái chớp mắt, liền đem chuỗi chìa khoá này móc qua tay hắn.

Một trận gió nóng đánh tới, Trần Chuẩn đột nhiên cảm giác được tâm phiền ý loạn: “Yên tâm, sáng mai lại đem chìa khoá đưa qua, sẽ không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi”.

Hứa Tuế căn bản không phải ý tứ kia, nguyên bản muốn hỏi hắn ngày mai có thời gian hay không cùng đi về Thuận Thành, ngẫm lại cũng không ổn, cuối cùng không có mở miệng.

Cô hỏi: “Thời gian này cửa tiệm rửa xe đều đóng cửa, em muốn đi đâu rửa a?”

“Tự mình rửa”.

Hứa Tuế còn muốn hỏi cái gì, đằng sau có người gọi cô. Cô quay đầu, trông thấy bên trên khuỷu tay Hà Tấn khoác lấy áo khoác âu phục, đang hướng bên này đi tới.

Trần Chuẩn không có cố ý chờ hắn, nhấc cằm lên tiếng kêu gọi, lấy riêng cái chìa khóa xe ra, chùm chìa khóa còn lại còn cho Hứa Tuế: “Đi lên trước, ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”. Hứa Tuế nói.

Hà Tấn đi đến bên cạnh cô, nhìn thân ảnh Trần Chuẩn dần dần biến mất, cười: “Trò chuyện cái gì đâu?”

Hứa Tuế không có nói tỉ mỉ, muốn tìm tờ khăn giấy cho hắn lau lau mồ hôi, nhưng mình chỉ đem mỗi túi tiền cùng chìa khoá ra cửa, cái gì khác đều không mang: “Đêm hôm khuya khoắt anh đi đâu vậy?”

Hà Tấn ôm bả vai cô đi vào hành lang: “Đã ăn cơm lại chưa có gì vội để làm, tùy tiện đi dạo một chút”.

Hứa Tuế: “Làm sao còn mặc âu phục?”

Hà Tấn hơi dừng lại, bỗng nhiên mấy giây mới giọng nhẹ nhàng nói: “Tại trên kệ áo tùy tiện cầm, chuẩn bị đưa đi giặc, lại mặc một lần cũng không sao”.

Hứa Tuế không có hỏi tới, đưa tay nhấn nút thang máy lên lầu.

Mấy giây lặng im, Hà Tấn lại hỏi một lần: “Mới vừa rồi cùng Trần Chuẩn trò chuyện cái gì đâu?”

“Đưa hắn cùng Lâm Hiểu Hiểu đi một chuyến tới hiện trường cứu trợ, hắn nói giúp em rửa xe”.

Hà Tấn nghiêng đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói: “Luôn cảm thấy hai người có vẻ quen biết nhau”.

Hứa Tuế cười cười, lập lờ nước đôi hỏi lại: “Phải không?” Lại không có đoạn dưới.

Không biết có phải càng lớn tuổi càng khó thổ lộ tâm tình với nhau hay không, đối mặt với vấn đề vốn thiếu đi dũng khí đi truy vấn ngọn nguồn, sợ hao tốn sức lực, cũng mất đi kiên nhẫn giải thích.

Có lẽ lúc đầu khi hai người kết giao, sự yêu thích ít ỏi, hảo cảm mới nhiều.

Khi đó bố mình bệnh nặng, Hứa Tuế tại dưới sự an bài cưỡng chế của Hách Uyển Thanh đi xem mắt, một lần nào đó trùng hợp gặp phải Hà Tấn, cũng coi như có duyên phận. Một người cần bạn trai, một người vừa lúc độc thân, liền ăn nhịp với nhau quyết định thử một lần.

Thang máy rất nhanh xuống tới, mà lúc này Trần Chuẩn đã đến tầng 17.

Đợi chưa đến lúc hắn tìm ra chìa khóa, người ở bên trong tự động mở cửa.

Mồm to của Lâm Hiểu Hiểu chắc hẳn đã đem việc cô nhận ra được nói cho Tôn Thời. Tôn Thời vừa tan ca, đang ngồi trên ghế sa lon ăn mì sợi, thấy Trần Chuẩn tiến vào đến, đưa cho hắn một nụ cười ý vị thâm trường.

Bên cạnh trên bàn đặt vào hạt dưa cùng khoai tây chiên, Lâm Hiểu Hiểu một mặt nghe chuyện cũ, bày ra biểu lộ hưng phấn.

Trần Chuẩn đem mu bàn tay cô hất ra, “cậu đi làm người đi, cách tớ xa xa một chút”.

Lâm Hiểu Hiểu đi thẳng vào vấn đề: “Cậu cùng chị Hứa Tuế quen biết nhau có phải từ lâu rồi không a?”

Hắn không trả lời, ngồi xổm xuống sờ Cát Tường. Cát Tường đã không còn sợ người như lúc trước nữa, thân thiết lăn người qua nghênh đón Trần Chuẩn, sau liền vội vội vàng vàng chạy về bên chân Tôn Thời, mắt tròn không thèm di chuyển, nhìn chằm chằm Tôn Thời đang ăn mì.

Trần Chuẩn cởi dây giày, Lâm Hiểu Hiểu cùng khom lưng theo: “Hai người là thanh mai trúc mã a? Cậu thầm mến người ta? Hai người đã từng là bạn của nhau chưa?”

Trần Chuẩn một chữ cũng không muốn nói cho cô.

Cô hỏi: “Cậu không phải không muốn yêu đương, mà là trong lòng một mực thích một người?”

Trần Chuẩn bực bội nhíu mày, cổ lại không tự giác trở nên đỏ bừng.

Lâm Hiểu Hiểu biết mình đoán trúng, cùng Tôn Thời liếc nhau, nghĩ đến cái gì, bỗng dưng quất một hơi: “Buổi sáng hôm đó cậu đã từng đề cập qua, cậu không phải là sẽ cùng chị ấy làm...... chuyện kia a!”

Tôn Thời cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Đùa thì đùa, những vấn đề nguyên tắc, với tư cách là một người bạn, hắn không thể không nhắc nhở Trần Chuẩn.

Tôn Thời đẩy kính mắt: “Người ta hiện tại có bạn trai, nói chuyện làm việc phải chú ý sâu hay cạn, phá hư tình cảm của người khác không quá đạo đức”.

Trần Chuẩn lúc này mới tung ra mấy chữ: “Không nghĩ tới”.

Lâm Hiểu Hiểu có chút đồng tình với hắn, ngồi trở lại bên cạnh Tôn Thời: “Cái này mưu đồ gì đâu, không thể cùng một chỗ còn hướng bên người cô góp, rõ ràng là đang tìm cách tự ngược mình”.

Tôn Thời nói: “Trong tâm lý học có phương pháp chữa bệnh gọi là liệu pháp xử lý bệnh mẫn cảm, tình huống cũng không khác biệt lắm, ngược lấy ngược lấy có một ngày liền chết lặng”.

Trần Chuẩn: “......”

Lâm Hiểu Hiểu thở dài một hơi, cảm giác hạt dưa cùng khoai tây chiên là sự chuẩn bị vô ích: “Cũng khó trách, đến tớ còn thích chị Hứa Tuế. Dung mạo của chị ấy đẹp như thế, dáng người cũng bén, xét ở phương diện sự nghiệp còn phát triển không tệ, mấu chốt là tính cách tốt, còn rất ôn nhu”.

“Cô ấy ôn nhu?” Trần Chuẩn nói một tiếng.

Hắn dự định kết thúc cái đề tài này, trở về phòng thay đồ, chọn lấy quần đùi ống rộng, mang theo hai thùng nước đi lau rửa xe.

Xe của Hứa Tuế vừa vặn dừng ở đối diện cổng lớn của chung cư. Xe tương đối sạch sẽ, bên trong trang trí đơn giản, ghế ngồi màu đen, bảng điều khiển màu đen, nhìn không thấy có chút gì nữ tính, chỉ có trên ghế lái đặt một chiếc đệm lưng hoạt hình, nếu không có đoán sai thì là cô tùy tiện mua.

Trần Chuẩn khẽ hừ một tiếng, giống như trước kia không thú vị chút nào.

Hắn trước dùng nước xà phòng lau đều thân xe, lấy thêm nước sạch cọ rửa, cuối cùng lấy thảm trước sau ra lau một lần rồi treo bên cạnh bồn hoa hong cho khô.

Toàn bộ làm xong cả người đổ đầy mồ hôi, Trần Chuẩn đưa khăn lau ném vào thùng nước, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một chút. Lơ đãng ngẩng đầu, con mắt từng tầng từng tầng đi lên số, không tự chủ được tìm kiếm căn phòng có Hứa Tuế.

Khi ánh mắt hắn khóa chặt vào ô cửa số nào đó, đèn vốn còn đang sáng bỗng nhiên dập tắt.

Trần Chuẩn nhẹ nhàng lăn hạ hầu kết, trái tim như bị một vũ khí bén nhọn gì đó hung hăng đâm cho nhói. Một hồi lâu, hắn vén lên lớp áo lau cho bớt mồ hôi trán, khuỷu tay chống tại trên đùi, nhìn về phía nơi khác.

Hắn thừa nhận, tư vị này quá m* hắn không dễ chịu.