Chương 14

Thẳng đến khi tan tầm, Hứa Tuế vẫn không nhìn thấy Hà Tấn.

Trên đường về nhà, cô đậu xe ở ven đường, đi xuống dưới để gió sông thổi một lát cho tỉnh.

Bờ bên kia khói mù lượn lờ, quầy đồ nướng bắt đầu mời chào khách ven đường.

Cánh tay Hứa Tuế chống đỡ lan can, đầu vùi vào đi, nửa ngày cũng không có nặn ra được một giọt nước mắt. Nếu như là buổi chiều, lại tại trong quán cà phê ở lại thêm một giây, khả năng liền không tự chủ được mà khóc lên.

Hứa Tuế tựa hồ hiểu thấu, trong lòng cô phẫn nộ nhiều hơn thương cảm.

Thời điểm mới vừa cùng Hà Tấn cùng một chỗ liền không đủ thuần túy là vì tình yêu, sau khi thành niên tình cảm sẽ bị lợi ích cùng điều kiện ràng buộc. Cô không có loại cảm giác tâm tê phế liệt thế kia, chỉ là tâm tình ngã xuống đáy cốc, mười phần thất vọng.

Quen thuộc có đôi khi cũng rất đáng sợ, cô có nhiều ít lưu luyến sự quan tâm cùng chiếu cố mà mình đạt được từ nơi của Hà Tấn.

Hứa Tuế trong lòng tự nhủ tính toán, ai có thể vượt qua nổi bạch nguyệt quang* chứ.

[Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của 1 ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.

Hai hình ảnh trên còn được dân mạng ẩn dụ ví von rằng trong cuộc đời mỗi người đàn ông đều sẽ tồn tại 2 người con gái quan trọng. Một người là bạch nguyệt quang, là cô gái họ yêu từ thủa thiếu thời, một người là chu sa chí, người mà họ muốn cưới làm vợ. Hiểu đơn giản, bạch nguyệt quang là niềm khao khát, là người yêu mà không có được. Còn chu sa chí hiện trên thân thể là người có được mà không biết trân trọng.]

Không sao cả, một người cũng rất tốt.

Cô đứng cũng mất một lúc.

Người đang ở bên cạnh câu cá quan sát cô nửa ngày, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cô nương, có muốn hút điếu thuốc hay không?”

Hứa Tuế: ......

Đại gia từ trong túi áo móc ra hộp thuốc lá: “Gặp được việc khó kiên cường một chút, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn”.

Không biết có phải là biểu lộ cô quá tang tóc hay không, mới khiến cho người lớn tuổi có loại ảo giác này.

“Hút thuốc có khả năng không dùng được”. Hứa Tuế chỉ vào bờ bên kia: “Hay là mời con ăn bữa đồ nướng đi”.

Người ta giật mình nhìn xem cô.

Đôi mắt Hứa Tuế khẽ cong, “nói đùa”.

Cô đi qua ngồi vào chỗ bên cạnh ông lão, yên tĩnh nhìn ông câu cá.

Đêm đó ông thu hoạch rất tốt, quả thực là nhất quyết đưa hai con cho cô.

Trong buổi họp ngắn của bộ phận bán hàng vào ngày thứ hai, Hứa Tế đề cập đến vấn đề liên quan tới gian lận khi tiếp cận khách hàng.

Ngô Hân không có thừa nhận cũng không có chống chế, hỏi chứng cứ từ chỗ Hứa Tuế là gì.

Hứa Tuế đương nhiên không có khả năng đem khách hàng kéo qua làm chứng: “Đơn này có thể chia môt nửa cho tổ cô, coi như là mua một bài học đi. Chuyện trước kia cũng đáng xét, bản thân của quy trình tiếp đãi khách hàng cũng có lỗ thủng, tôi đề nghị phía vận hành hoàn thiện việc bảo vệ thông tin cá nhân của khách hàng, sau này một khi phát hiện có người gian lận, toàn bộ thưởng doanh số của tháng đó quy về tổ khác”.

Ngô Hân ngoài miệng khoe khoang: “Cái gì gọi là có thể chia cho chúng tôi? Cô như thế nào giao tiếp với khách hàng còn khó nói”.

Hứa Tuế không có lời nào nói tiếp, tựa ở trong ghế chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt dù trầm tĩnh lại vẫn mang theo mấy phần lực uy hϊếp.

Ngô Hân không được tự nhiên động động bả vai.

Hứa Tuế: “Gian lận là chuyện mà chỉ học sinh tiểu học mới làm, quang minh chính đại một chút, đừng có thấy được mánh lới bẩn lại đi áp dụng. Đây là một lần cuối cùng, hi vọng cô xem trọng”.

Ngô Hân ‘hừ’ nhẹ một tiếng, còn không có ngốc đến trình độ người ta đưa cho bậc thang mà không biết xuống: “Đề nghị của Hứa Tuế tôi đồng ý, nhưng là Hà quản lý này, sau này anh cần phải xử lý công việc công bằng, đừng thiên vị nha”.

Hà Tấn cũng không nói tiếp.

Hứa Tuế nói: “Tại công việc, chưa từng có, tại phần riêng tư, cô và tôi vị trí cũng không có khác nhau”.

Lời này xem như phân rõ giới hạn, ánh mắt Ngô Hân giống như đang xem kịch tại giữa hai người chuyển một lần.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế một chút, nửa ngày, cài lên nắp bút: “Mỗi tổ riêng phần mình tìm ra phương án trước đi, cụ thể một chút, có thời gian sẽ sắp xếp để họp tiếp”.

Lại qua mấy ngày, Hách Uyển Thanh cũng biết chuyện cô cùng Hà Tấn chia tay.

Nguyên nhân gây ra là vì sáng sớm bà không liên lạc được với Hứa Tuế, nhất thời lo lắng, liền đem điện thoại gọi tới cho Hà Tấn, Hà Tấn cũng nói cho bà nghe.

Thẳng đến chạng vạng tối, Hứa Tuế không dám nhận điện thoại của Hách uyển Thanh.

Có khách hàng đến mua phòng còn chưa có rời đi, những vấn đề cơ bản đều đã nói ổn thỏa, lại tại giai đoạn giao tiền đặt cọc có chút do dự.

Hứa Tuế xuống dưới giúp thuyết phục khách hàng, sau khi kết thúc đã tới bảy giờ rưỡi.

Cô hôm nay có hẹn với người bạn thân Giang Bối một bữa cơm tối, chỗ ăn uống là một quán lẩu trên con phố Tam Du, tình cờ lại ở khu gần trường đại học, lúc còn học đại học hai người thường xuyên đi ngang qua.

Nơi này làm ăn khá thẩm, mỗi lượt vào cũng phải ngồi đợi trước đó tối thiểu một tiếng.

Lúc Hứa Tuế chạy đến, Giang Bối đã gọi cả bàn đồ ăn, đã bắt đầu ăn.

“Giữa trưa không có kịp ăn cơm, đói đến mực ngực muốn dán lưng, không kịp chờ cậu”. Cô đem menu đưa qua cho Hứa Tuế: “Cậu cứ gọi thêm đi, hôm nay tớ mời”.

Hứa Tuế: “Uống lộn thuốc phải không a, hào phóng như vậy?”

“Cậu thất tình, cũng nên an ủi một chút”.

“Cảm ơn cậu”.

Hứa Tuế cảm thấy khát nước, gọi trước một lý nước ô mai đá.

Bụng cũng no lấp lửng, Giang Bối mới có công phu nói chuyện: “Cậu cùng Hà Tấn thật sự chơi xong rồi à?”

Hứa Tuế gật đầu.

Cô thở dài: “"Thay đổi thất thường" là bản tính của đàn ông, đây là sinh lý kết cấu khác biệt tạo thành, đừng quá cưỡng cầu, nghĩ thoáng một chút đi thôi, chúng ta tìm người mới”.

Hứa Tuế không muốn đề cập đến Hà Tấn: “Cậu ăn ít một chút đi, nhìn cậu béo lên chút rồi a”.

Giang Bối khẽ nói: “Nói cho cậu biết, chia tay thì chia tay, đừng làm một bộ công kích cá nhân nha”.

Hứa Tuế cười cười, tâm tình cũng không tệ lắm.

Cơm nước xong xuôi Giang Bối lái xe rời đi trước, Hứa Tuế đi đến ngõ hẻm phía sau tiệm lẩu gọi điện thoại cho Hách Uyển Thanh, nếu lại không có tin tức với bà như vậy nữa chắc bà sẽ đến Nam Lĩnh gϊếŧ cô.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia rống to: “Con đi chết ở đâu rồi?!”

Hứa Tuế đưa di động cầm xa một chút, “hồi nãy con đang ăn tối”.

Hách Uyển Thanh hỏi: “Con với Hà Tấn cãi đến mức chia tay luôn à?”

“Không có cãi, hòa nhau rồi”.

Bên kia bỗng nhiên không nói lời nào, cô đưa di động một lần nữa đến gần sát lỗ tai, có thể nghe thấy tiếng thở của Hách Uyển Thanh.

“Hứa Tuế, con muốn làm gì thì làm đi”.

Hứa Tuế không nói.

Cô đứng tại cửa ngõ, ngõ nhỏ rất sâu, một loạt ánh đèn mờ ảo đem những phiến gạch xanh lát đường ánh lên vẻ ướŧ áŧ bóng loáng.

Mặt tường pha tạp, những chiếc thùng lớn màu xanh đặt ở cửa mỗi nhà bên trong đều đổ đầy rác rưởi, nhiệt độ không khí cứ nóng lấy, làm bốc lên mùi hôi chua nức mũi.

Cô vừa định đổi chỗ đứng, bỗng nhiên trông thấy có một vật thể màu đen chậm rãi đi đến, nửa ngày mới nhận ra là một con chó con. Nó có chút e ngại Hứa Tuế, thân thể kề sát vách tường chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng dừng lại hướng phía cô hiếu kì nhìn quanh, lại cúi đầu tiếp tục kiếm thức ăn.

Nó giống như là một con Teddy nhỏ màu đen, lưng cong, tứ chi gầy còm, lông trên thân rất ngắn, xương sườn hai bên mơ hồ có thể thấy được, hẳn là thật lâu không có ăn uống đàng hoàng.

Hứa Tuế ngồi xổm xuống, hướng nó lấy lòng ngoắc ngoắc tay.

Nó ngồi xổm ở góc tường bất động, chậm chạp lung lay cái đuôi.

Điện thoại bên kia vang lên tiếng đóng cửa, Hách Uyển Thanh tựa hồ đổi được một địa phương an tĩnh, “con, tranh thủ thời gian cùng Hà Tấn nói cho rõ ràng, đem vấn đề giải quyết, đừng có lại náo xuống dưới nữa”.

Hứa Tuế thu tay lại: “Mẹ muốn con nói gì......”

“Nói cái gì còn đi hỏi mẹ?”

Hứa Tuế không có lời nào đáp lại, từ trong túi tìm đến một thanh protein thịt gà lòng trắng trứng, mở ra bao bì, dẫn dụ con Teddy nhỏ tới ăn.

Ánh mắt nó trong nháy mắt trở nên sáng tỏ, hất cằm lên, cái mũi dùng sức trong không khí ngửi mấy lần, tựa như cách rất xa có thể ngửi được.

Hứa Tuế lúc này mới chú ý tới, hàm nó hơi hô nhẹ.

Cơn tức giận của Hách Uyển Thanh vẫn không giảm, lời nói ra cũng rất đả thương người khác: “Nói cho con nghe bao nhiêu lần, con cũng không còn ở cái độ tuổi có thể tùy tiện giở tính trẻ con cáu kỉnh nữa, cho là mình là thần là thánh a? Người khác đều phải nuông chiều con. Mẹ ở tuổi này còn phải đi theo quan tâm, quả thực hối hận lúc trước sinh ra con”.

Trái tim Hứa Tuế giống như bị kim đâm: “Không nên hỏi trước một chút về lý do con và hắn chia tay sao? Hắn......”

“Đừng nói cho mẹ những chuyện này”.

“Mẹ nhất định phải cho là con tùy hứng không hiểu chuyện? Ở bên ngoài làm xằng làm bậy không cân nhắc tương lai?”

“Con chính là không có suy nghĩ qua”. Hách Uyển Thanh ngôn từ kích động: “Nếu như con hiểu chuyện một chút, nên vì bố của mình mà nghĩ nhiều hơn. Ông ấy còn có thể sống mấy ngày? Thật sự hi vọng ông ấy mang theo tiếc nuối mà đi, chết cũng không thể nhắm mắt?”

Hứa Tuế đêm nay tâm tình rõ ràng rất tốt, nhưng tất cả cảm xúc tiêu cực một mực giấu ở nơi nào đó trong người giờ lại bùng lên, tất cả mọi sự sụp đổ đều trong một nháy mắt vỡ vụn ra tới.

Con Teddy nhỏ đã chậm rãi tới gần, nhưng cô không có chú ý tới.

“Đừng có lại dùng đạo đức bắt cóc con”. Hứa Tuế bỗng nhiên đứng lên.

“...... Con nói cái gì?”

Hứa Tuế lớn tiếng: “Con nói, đừng có lại dùng bệnh của bố để áp chế con nữa!”

Hách Uyển Thanh quả thực không thể tin vào tai của mình: “Con là Hứa Tuế à?”

“Nếu như chỉ hiểu chuyện phục tùng mới là con gái của mẹ, vậy con tình nguyện không phải”.

Thanh âm Hách Uyển Thanh phát run: “Con muốn tạo phản sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tuế không có ở dạng này chống đối Hách Uyển Thanh qua một lần.

“Bệnh của bố cũng là nỗi đau của con, mỗi lần nhớ tới, con đều hận mình không thể giúp ông ấy chia sẻ nỗi thống khổ. Con muốn để cho bố mẹ vui vẻ, cho nên một mực thuận theo, nhưng con chợt phát hiện, hết thảy đều là sai......” Hứa Tuế thở phào, phần lưng chống đỡ vách tường: “Là hắn lừa dối con trước, cũng là hắn chủ động đưa ra lời chia tay. Chẳng lẽ bởi vì bệnh của bố, con liền nhất định phải từ bỏ ranh giới cuối cùng, hốt của ôi thiu sao? Nếu như đây là đạo lý mẹ dạy con từ nhỏ, vậy thì con đi tìm hắn, hoặc là mẹ đến giúp con một chút, nói cho hắn biết con không ngại”.

Chú cho Teddy nhỏ cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, theo tới gần, nó ngửi được mùi đồ ăn thơm từ lâu, lại nâng lên hai đầu chân trước, khát vọng nhìn xem Hứa Tuế, hướng cô bái không ngừng.

Hứa Tuế giờ phút này nóng đầu, mắt lạnh nhìn, làm ra hành động nhấc chân xua đuổi động tác của nó.

Kỳ thật căn bản không có đá phải, nó lại bị kinh sợ, kêu ‘ngao’ một tiếng, cụp đuôi trốn mất.

Một hồi lâu, đầu điện thoại bên kia không có người nào nói lời gì.

Hứa Tuế bình tĩnh cúp máy.

Đêm nay cô mất ngủ, hơn nửa đêm lại mặc quần áo tử tế, lái xe đến phố Tam Du.

Hứa Tuế không có tìm được con Teddy nhỏ kia.

Nghĩ lại bộ dáng lúc nó hèn mọn bái cô xin ăn, cả trái tim Hứa Tuế đều quặn thắt.

Nó đối với con người là chó vẩy đuôi mừng chủ, chỉ bất quá nghĩ muốn nhét đầy cái bao tử, có lẽ chỉ cần một thanh protein trứng giá mười đồng liền có thể cứu sống một sinh mệnh nhỏ bé, thế mà cô lại bỏ qua.

Hứa Tuế cảm thấy mình tội ác tày trời, cô đã làm mất đi một phần tín nhiệm.

Chỉ là duyên phận ngắn ngủi, tỉ lệ về sau gặp lại rất nhỏ. Nó sẽ tiếp tục lang thang, hoặc là tốt số có người thu dưỡng, hoặc trốn vào cái nào đó âm u nơi hẻo lánh im ắng nhắm mắt qua đời.

Hứa Tuế tại ngõ hẻm kia ở lại hồi lâu, trong lòng vẫn rất hoảng, ẩn ẩn cảm thấy còn có chuyện không bỏ xuống được, tỉnh táo một chút, quả quyết lái xe về Thuận Thành.

Đã rạng sáng hai giờ, quanh mình so với bất cứ lúc nào đều an tĩnh.

Cũng có đoạn đường không có đèn đường chiếu sáng, phía trước đen nhánh như miệng đói khát của mãnh thú, giống như chỉ cần hơi chút thất thần liền sẽ vô tình bị nuốt chửng không có lối thoát, mặc cho cô bình thường lại gan lớn, đang nhìn con đường cao tốc uốn lượn không đến cuối cùng, cũng khó tránh khỏi kinh hồn táng đảm.

Hứa Tuế như một làn khói lái về, đem xe đỗ dưới lầu, nhanh chóng chạy lên lầu hai.

Cô điều hoà lại hô hấp, đem chìa khoá cắm vào lỗ khóa, đã thấy trong khe cửa lộ ra tia sáng yếu ớt không ngừng nhảy vọt.

Hách Uyển Thanh không có ngủ, đoan đoan chính chính ngồi tại bên trong ghế sô pha, âm lượng TV rất nhỏ, bên trong là bộ kịch tình báo truyền bá chiến tranh.

Bà nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt đăm đăm, lại không nghe thấy động tĩnh của cửa.

Hứa Tuế trong lòng một trận sợ hãi, nhẹ giọng: “Mẹ?”

Hách Uyển Thanh giật mình, quay đầu, cả người đều ngơ ngẩn: “Hơn nửa đêm, con giờ này sao trở về làm gì?” Ngữ khí bình tĩnh, phảng phất như buổi tối hồi nãy không có trận cãi nhau nào.

Hứa Tuế đá rơi giày xuống, chân trần đi qua: “Tại sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được, phải xem tivi”. Bà cầm điều khiển từ xa đổi đài: “Lái xe trở về?”

Hứa Tuế ở bên cạnh tọa hạ: “Dạ”.

Sau một lát, Hách Uyển Thanh mới nói: “Đầu con có phải là thiếu sợi dây, là con gái mà dám đi đường ban đêm về nhà, không sợ gặp nguy hiểm?”

Hứa Tuế không có trả lời, thò người ra nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Mẹ, thật xin lỗi”.

Động tác Hách Uyển Thanh cứng đờ.

Thanh âm Hứa Tuế rất nhỏ: “Là con ban đêm quá xúc động, nói rất nhiều lời tổn thương mẹ, con đã tỉnh táo lại, hiện tại rất hối hận, mong mẹ đừng trách con”.

Nửa ngày,

“Cách mẹ xa một chút, trên người con nóng giống như lò lửa vậy”. Hách Uyển Thanh cười.

Bà buông xuống điều khiển từ xa, đem tay Hứa Tuế kéo xuống tới, nắm vuốt lòng bàn tay, “là mẹ sai, người nên xin lỗi cũng là mẹ”.

Hứa Tuế trong lòng càng hư ảo: “Con thật sự không nằm mơ a?”

“Thật ra con muốn làm gì thì làm”. Ánh mắt của bà lại chuyển sang tivi, nói chuyện rất chậm: “Mấy năm gần đây tinh lực đều đặt ở trên người bố con, không có để ý đến con. Kỳ thật ngẫm lại, sinh lão bệnh tử đều là ông trời an bài rồi, không thể cưỡng cầu. Đã có tuổi liền bắt đầu phạm hồ đồ, đời này của chúng ta không viên mãn, nhưng cũng không thể ép con phải đi đền bù. Vốn là nhìn thằng bé Hà Tấn tướng mạo lại luận về tiêu chí, điều kiện cũng tốt, mấu chốt là đối với con biết quan tâm, biết chiếu cố, chỉ sợ con bỏ lỡ...... Nếu quả thật có thể kết hôn sinh con, bố con cũng ít chút tiếc nuối, cũng là chuyện vẹn toàn đôi bên”.

Hách Uyển Thanh rất không hiểu: “Không giống a, nhìn thằng bé là người rất có đảm đương, sao có thể làm thứ chuyện thất đức này. Con đứa nhỏ này từ nhỏ đã cà lơ phất phơ, nhìn không ra đối với bất cứ chuyện gì để bụng, đối với chuyện gì cũng không chú ý, liền nghĩ là con cố tình gây sự...... Con khóc cái gì?”

Tại câu hỏi này khúc cuối cùng, Hứa Tuế nghẹn ngào.

Cô rốt cục hiểu rõ, không phải mình không có nước mắt, mà là trở lại bên cạnh mẹ mình mới dám làm càn khóc lớn một trận.

Không đơn giản vì thất tình, mà là vì tất cả những chuyện đã xảy ra.

Hách Uyển Thanh không nói, chăm chú nắm lấy tay của con gái, mặc cô phát tiết.

Hứa Tuế rõ ràng cảm thụ đến cỗ lực lượng kia.

Hách Uyển Thanh nói: “Người đàn ông tốt vẫn là có, chậm rãi lại tìm thử. Hứa Tuế nhà ta xinh đẹp lại có năng lực, Hà Tấn tên hỗn đản kia căn bản là không xứng với tới”.

Hứa Tuế quất sụt sịt cái mũi: “Mẹ trước kia cũng không phải nói như vậy, lời của mẹ nguyên bản là, con chỉ so với đồ đần biết nhiều hơn mấy chữ”.

Hách Uyển Thanh cười không kiểm soát được: “Mẹ sợ con sẽ tự cao”.

Hứa Tuế cũng nín khóc mỉm cười.

Bà lại hỏi: “Trong công việc phải gặp mặt, có ảnh hưởng hay không?”

Hứa Tuế lắc đầu.

Hách Uyển Thanh kỳ thật còn có rất nhiều lời muốn dặn dò, nhìn thời gian quá muộn lại đóng miệng: “Sáng mai chạy trở về đi làm?”

“Ừm”.

“Đi thôi, tắm rửa đi ngủ đi”. Bà đem Hứa Tuế kéo lên: “Con hôm nay ngủ phòng khách, Trần Chuẩn trở về, đang ở trong phòng con rồi”.

Hứa Tuế bần thần, vừa quay đầu, cửa phòng cô quả nhiên khép.

Hứa Tuế vốn là muốn khóc nhè thêm tí nữa cũng bị dọa sợ, lau mặt: “Mẹ làm sao không nói sớm”.

Hách Uyển Thanh thái độ khôi phục như thường: “Nói trễ cũng đâu có làm con mất gì”.