Chương 11

Trong khu cư xá sân bóng rổ vừa mới xây xong, dùng lưới sắt rào ra một khu vực, mặt sàn plastic, công trình hoàn toàn mới.

Bọn hắn chỉ chiếm một nửa sân, một bên khác cũng có những cậu nhóc khác đến chơi bóng.

Quả bóng khi nãy là Tôn Thời ném, bóng rổ vừa vặn đυ.ng vào khung cầu bay đến phía cửa sân, lăn tiến ra bụi cỏ ở bên ngoài.

Tôn Thời gọi Trần Chuẩn một tiếng.

Trần Chuẩn không có phản ứng.

Hắn chạy tới, gặp thấy hai gò má Trần Chuẩn căng cứng, ánh mắt nén giận, nhìn chằm chằm một phương hướng nào đó bất động.

Tôn Thời cũng thuận theo hắn ánh mắt nhìn tới, rừng cây đằng sau có một đôi nam nữ đang ôm hôn, nam dáng người thẳng tắp, nữ tóc dài váy dài, hình tượng còn rất dụ hoặc.

Tôn Thời thật sợ Trần Chuẩn độc thân lâu tích trữ thành bệnh tâm lý: “Nhìn trộm việc tư của người khác cũng không tốt a”.

Trần Chuẩn cúi đầu, đổi tay khác đập cầu mấy lần.

Tôn Thời hỏi: “Cậu nghĩ gì thế?”

Ánh mắt Trần Chuẩn hòa hoãn không ít, nhấc cằm lên hỏi: “Biết không?”

Hắn lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn một chút, lắc đầu.

“Người nam hàng xóm kia của nhà chúng ta”.

Tôn Thời nửa ngày mới nghĩ minh bạch: “Còn cô gái kia hẳn là......” Hắn chỉ nghe Lâm Hiểu Hiểu suy đoán qua quan hệ giữa mấy người, còn chưa có chân chính nhìn thấy Hứa Tuế.

“Không phải”.

Tôn Thời kinh ngạc: “Vậy là anh ta đang cắm sừng Hứa Tuế?”

Trần Chuẩn không nói chuyện, năm ngón tay nâng quả bóng rổ lên, lắc cổ tay, không có bất kỳ cái gì báo trước ném quả bóng vào tấm biển quảng cáo ở bên cạnh, ‘dong’ một tiếng kinh vang.

Nơi xa hai người lập tức tách ra, riêng phần mình lui lại, nhao nhao hướng bên này nhìn qua.

Trần Chuẩn xoay người rời đi.

Tôn Thời sững sờ, chậm nửa nhịp trốn đến đằng sau tấm biển quảng cáo, trong lòng mắng Trần Chuẩn, cũng không biết hai người kia trông thấy mình không nữa, có khi coi hắn là thành tên biếи ŧɦái nào đó.

Trở về không chơi được bao lâu liền tan cuộc, ba người tìm một chỗ ăn bữa khuya.

Tôn Thời ôm bóng rổ: “Không đi nhắc nhở chị ấy một chút à?”

“Ai?”

Tôn Thời “ách” một tiếng: “Còn có thể là ai a”.

Trần Chuẩn cúi đầu đi đường, dáng vẻ cảm xúc không quá tốt: “Người đàn ông của mình còn không nhìn ra, trông cậy vào người khác đi nhắc nhở thật sự sống vô dụng rồi”.

Tôn Thời thở dài: “Nói chung là, chỗ bạn bè cũng cần cẩn thận a”.

Trần Chuẩn: “Thiểu năng”.

Tôn Thời ngẫm lại, lời này hẳn không phải là mắng hắn.

Đôi mắt Lâm Hiểu Hiểu rốt cục rời đi ra điện thoại, mấy bước đuổi kịp bọn hắn: “Tớ cùng chị Hứa Tuế đã thương lượng xong, cuối tuần đi trang viên Bình Nam làm tiệc nướng ngoài trời a”.

Ngày đó là đêm thất tịch, trước đó đã hẹn qua cẩn thận.

Tôn Thời nhìn Trần Chuẩn một chút, lại hỏi cô: “Đi làm sao?”

“Chị Hứa Tuế nói bọn họ lái xe, chen một chút vừa vặn có chỗ cho năm người”.

Tôn Thời lại vỗ vỗ cánh tay Trần Chuẩn: “Còn muốn đi hay không?”

Trần Chuẩn không có lên tiếng.

Ở khu vực gần đây, tiệm ăn nhanh cũng không nhiều, phía dưới hai con đường bên ngoài văn phòng có cửa tiệm bán cơm, hoàn cảnh trung bình nhưng mùi vị không tệ.

Lâm Hiểu Hiểu cùng Tôn Thời muốn phần cho hai người, Trần Chuẩn mình cũng muốn một phần hai người, hắn thường vận động nhiều, ăn đến cũng nhiều.

Thẳng đến lúc sắp ăn xong Trần Chuẩn mới nói: “Cuối tuần đem Lâm Hiểu Hiểu cho tớ mượn sử dụng”.

Tôn Thời đang ăn canh: “A?”

“Tớ đã từng nói với Hứa Tuế, tớ có bạn gái”.

Tôn Thời ngầm hiểu, một mặt cảnh giác: “Dự định mượn thế nào?”

“Hai người các cậu hơi khắc chế một chút, đừng nhơn nhớt méo mó là được”.

Tôn Thời miễn cưỡng gật đầu, cường điệu một câu: “Không thể nắm tay cô ấy, cũng không thể có bất luận tiếp xúc tay chân gì hết”.

Trần Chuẩn ghét bỏ nói: “Yên tâm, cho tiền cũng không chạm vào”.

Một bên Lâm Hiểu Hiểu nổi giận: “Trần Chuẩn cậu thì hay rồi, có năng lực đừng đi nhờ tớ”.

Đùa giỡn cho xong, làm bạn bè vẫn là phải làm bạn bè. Lâm Hiểu Hiểu cũng không phải là kẻ kém hiểu biết không nói đạo lý.

Nếu là mời khách, nguyên liệu nấu ăn đương nhiên đều từ bọn hắn mua, chân gà, tôm cá, rau quả, bia Cocacola, chuẩn bị tràn đầy một thùng lớn.

Ngày xuất phát hôm đó đã là buổi chiều, Hà Tấn lái xe.

Trần Chuẩn quá chiếm chỗ, vốn là muốn gọi hắn đổi sang tay lái phụ, hắn cũng không có đi, cuối cùng Tôn Thời chủ động ngồi phía trước.

Lúc đầu Tôn Thời còn lo lắng đêm đó Hà Tấn nhận ra hắn, tìm mấy đề tài đề tài để nói chuyện, nhìn thấy Hà Tấn không có phản ứng gì. Dù sao đều là chuyện của người khác, khám phá được cũng không nói toạc.

Trang viên Bình Nam cách nội thành xa xôi, cũng may đường đi dễ dàng, không kẹt xe.

Trần Chuẩn khoanh tay uốn tại trong ghế, không nói mấy câu liền nhắm mắt lại dưỡng thần. Bên kia Hứa Tuế cả nửa ngày cũng không có lên tiếng nói gì, cũng dựa vào khung cửa sổ ngủ gà ngủ gật.

Lâm Hiểu Hiểu kẹp ở giữa Trần Chuẩn cùng Hứa Tuế, không biết những bí mật nhỏ kia còn tốt, hiện tại làm sao đều cảm thấy khó chịu. May mà hai bên cũng không nói gì, cùng người phía trước trò chuyện vài lần cũng liền đến nơi.

Cùng nhân viên công tác thuê xong sân bãi cùng vỉ nướng, Lâm Hiểu Hiểu lôi kéo Hứa Tuế đi chung quanh chụp ảnh, khi trở về thấy Hà Tấn đang nướng đồ ăn, Trần Chuẩn ngồi trên chiếc ghế dài ở bên cạnh bày bộ đồ ăn.

Hứa Tuế hai người đi qua hổ trợ.

Trần Chuẩn ngẩng đầu liếc cô một chút, lại mặt không biểu tình nhìn lại đồ trên bàn.

Hứa Tuế ẩn ẩn cảm thấy hắn hôm nay thật là biết điều, thức thời làm người tàng hình, không có nói nhiều.

Trời chiều đem một chút ánh sáng vàng dịu vẩy vào mặt hồ, có một con chó người ta nuôi đang đuổi theo con vịt rơi vào trong nước, chủ nhân kinh hô, nó vùng vẫy lấy đôi chân nhỏ ngắn ra sức hướng vào bờ bên kia bơi tới.

Ánh mắt hai người đều bị hấp dẫn, sau một lát, Trần Chuẩn cuối cùng nhịn không được: “Tuần trước chị không về a?”

Hứa Tuế gật gật đầu: “Gần đây tương đối bận rộn, tan tầm liền trực tiếp về nhà”.

“Cho là hai người đã chia tay nhau rồi chứ”. Hắn hướng bóng lưng Hà Tấn nhấc cằm lên.

Hứa Tuế nhìn hắn, nghe không hiểu nhiều, đôi lông mày nhíu lại: “Vì cái gì nói như vậy?”

“Chị cảm thấy thế nào?”

Ngữ khí thật muốn ăn đòn, Hứa Tuế không thích phản ứng lại hắn, lại mơ hồ nghe ra lời này có dụng ý khác.

Trần Chuẩn không có lại nói cái gì, đứng dậy đi đến thùng giữ nhiệt cầm bia ra.

Trước tiên đã nướng chín một chút rau quả cùng thịt xiên, trên bàn còn có mấy phần đồ ngọt cùng một mâm lớn hoa quả.

Lâm Hiểu Hiểu đề nghị cụng ly, tất cả những công việc làm bầu không khí nhiệt lên đều đến phần cô nhận thầu.

Trần Chuẩn hôm nay không nói nhiều, đang xem nên vùi đầu ăn cái gì. Hắn ngồi tại bên ngoài cùng, bên tay phải là Lâm Hiểu Hiểu cùng Tôn Thời, hai người khác ngồi đối diện.

Tôn Thời lúc trước còn lo lắng hắn làm ra chuyện ‘vì yêu mà thiêu thân’ gì đó, bây giờ nhìn lấy đến thấy hắn rất là bình tĩnh. Hắn tiếp tục chủ đề ở trước đó: “Tôi có tìm hiểu qua bất động sản Khởi Sáng Thiên Cảnh từ năm ngoái, mặc dù địa điểm tương đối xa, bất quá nghe nói phụ cận đều có trang bị tàu điện ngầm, hoàn cảnh cũng không tệ”.

Hà Tấn không có ăn cái gì: “Gần đây có dự định mua nhà à?”

“Xem như thế đi, muốn kết hôn”. Tôn Thời đưa tay đi ôm Lâm Hiểu Hiểu, chợt nhớ tới hai người hôm nay bị ép chia tay, cánh tay tranh thủ thời gian quấn nửa vòng, đi cào cái ót.

Lâm Hiểu Hiểu trong lòng ngọt ngào, ở một bên mím môi cười trộm.

Hà Tấn nói: “Có cơ hội có thể đi qua nhìn một chút, hạng mục dự án thứ ba vốn là đã có phòng sẵn, các tiện ích ở chung quanh cũng đang từ từ hoàn thiện, mặc dù đang gần cuối dự án nhưng vẫn còn có mấy căn phòng tốt”.

Tôn Thời nói đùa một câu: “Đề cập anh có được ưu đãi không?”

Hà Tấn từ chối cho ý kiến cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Hứa Tuế: “Đến lúc đó tìm Hứa Tuế, cô ấy sẽ giúp anh xử lý”.

Trần Chuẩn đem que xiên đặt lên trên bàn, đứng dậy hỏi: “Có người nào muốn ăn mì không?”

Lâm Hiểu Hiểu mang theo bếp cồn ở trong nhà, trước khi xuất phát Trần Chuẩn còn nói cô có bệnh lặt vặt, lúc này lại ra việc tự vả mặt mình.

Lâm Hiểu Hiểu nhấc tay: “Tớ”.

Tôn Thời: “Tớ cũng muốn một chút”.

Trần Chuẩn đối với Hà Tấn phần khách sáo cơ bản nhất đều bớt đi, trực tiếp hỏi Hứa Tuế: “Chị đây?”

Trước mặt hắn không có thêm xưng hô nào khác, giọng điệu không kiên nhẫn của hắn nghe vào trong tai người khác, tổng mang theo một ít sự khó mà nắm lấy. Hai người không giống mới thấy qua vài lần, càng giống như là người quen.

Trên bàn có mấy giây lặng im.

Hứa Tuế dư quang chú ý tới Hà Tấn đang ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn, khoát tay nói: “Mọi người ăn đi, tớ ăn những thứ này là đủ”.

Trần Chuẩn xoay người đi nấu bát mì, sau đó không lâu, liền mang nồi mì cùng một chỗ bưng đến trên mặt bàn.

Hà Tấn biểu lộ nhàn nhạt: “Đừng vội quá, ngồi xuống ăn ít đồ đi”.

Trần Chuẩn: “Không ăn ít”.

“Nếm thử chân gà, hương vị cũng không tệ lắm”.

Trần Chuẩn không cho phản ứng gì.

Thân thể Hà Tấn dựa vào hướng thành ghế, nói giỡn câu: “Cậu hôm nay hào hứng tựa hồ không quá, có phải là đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

Hơn nửa ngày, Trần Chuẩn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khiên động khóe môi: “Anh đây? Cái nào càng hợp khẩu vị?”

Ai cũng nghe ra lời này có ý riêng.

Ánh mắt Hà Tấn hơi trầm xuống, mẫn cảm nghĩ đến cái gì.

Bầu không khí ít nhiều có chút khẩn trương.

Tôn Thời xem như là người biết chuyện, hắng giọng làm dịu đi xấu hổ: “Mì này chắc là nấu quá mức đi”. Hắn cười ha hả nói: “Cùng cậu ở chung lâu như vậy, khả năng nấu ăn một điểm cũng không có tiến bộ a”.

Trần Chuẩn cởi bỏ dây thần kinh căng cứng, dời ánh mắt đi.

Tôn Thời dùng đũa kẹp mì lên, kẹp lấy mì liền đứt: “Cậu nhìn một cái, nấu cho bà già rụng răng ăn a”.

Hứa Tuế đưa mắt hướng cái nồi trông vào, không tự giác mím mím môi.

Cô rất muốn cho Trần Chuẩn một cái ánh mắt cảnh cáo, hắn nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn cô.

Hứa Tuế bắt đầu tỉnh lại xem liệu quyết định cùng Trần Chuẩn chữa trị mối quan hệ có phải là sai rồi không. Ngày đó hẳn là nên quả quyết cự tuyệt Lâm Hiểu Hiểu, loại tụ hội này ngoại trừ tạo thêm xấu hổ ra, không còn bất kỳ cái ý nghĩa gì.

Hứa Tuế đuôi mắt nhoáng một cái, đĩa giấy trong tay có thêm mấy quả nho.

Cô quay đầu, cùng Hà Tấn đối mặt mấy giây.

Hà Tấn tựa hồ so với cô khí tức trầm tĩnh hơn, cười cười hỏi: “Thế nào?”

“Không có gì”.

“Em ăn dưa hấu không?”

Cô lắc đầu, từ trong đĩa giấy cầm quuar nho để vào trong miệng, chua ê răng.

Về sau Lâm Hiểu Hiểu nói về chuyện đi cứu trợ, hiển nhiên cái đề tài này càng có thể giúp mọi người nói chuyện.

Cô hồi ức lại chuyện mình đã từng cứu trợ qua chú chó thảm nhất, theo nó từ lúc nó thoi thóp đến lúc nó nhảy nhót tưng bừng, một quá trình biến hóa rất thần kỳ. Cô nói kia là lần đầu tiên mà cô hiểu được sinh mệnh thật sự có giá trị, vì có thể thay đổi vận mệnh của một con chó mà cảm thấy vui mừng, về sau càng ngày càng không muốn bỏ, liền đem nó nhận nuôi, hiện tại giống như người nhà không có gì khác biệt.

Lâm Hiểu Hiểu nói đến miệng đắng lưỡi khô, mãnh liệt rót một ly Cocacola, quệt quệt mồm, bỗng nhiên quên mất nhân vật mình đang đóng vai đêm nay: “Chồng ơi, lột tôm cho em thôi”..

Tôn Thời đáp ứng quá nhanh, cơ hồ vô thức đưa tay đi lấy tôm mình vừa đã nướng chín.

Một nháy mắt, hai người ở đối diện ngây ngẩn cả người.

Tôn Thời trong lòng giật mình, tranh thủ thời gian rút tay về.

Khắc chế một đêm, hủy ở nhất thời.

Bản năng bộc phát, ai cũng không phải cố ý.

Lâm Hiểu Hiểu đầu ‘ong ong’ trực hưởng, dưới bàn vụиɠ ŧяộʍ đá Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn nhìn cô, bên trong miệng còn nhai lấy đồ ăn. Hắn một mực ở một bên nghe mấy người nói chuyện phiếm, lại quên đem mình thay vào nhân vật bạn trai người ta.

Lâm Hiểu Hiểu biểu lộ giống như mình đang táo bón vậy.

Trần Chuẩn quai hàm giật giật, lúc này mới kịp phản ứng, lại giương mắt nhìn Hứa Tuế, sắc mặt cô đã không tính là đẹp mắt, chuẩn là đoán được trò xiếc của hắn.

Đến một bước này, Trần Chuẩn dứt khoát ngồi dậy, kéo quần, “tôm có gì ăn ngon đâu”. Hắn đem một miếng bông cải xanh đặt vào trong đĩa giấy của Lâm Hiểu Hiểu, ánh mắt lại quét Hứa Tuế: “Ăn nhiều rau quả một chút, xanh mơn mởn, mới khỏe mạnh”.

Hứa Tuế tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, có chút ngơ ngác.

Loại cục diện này thần tiên cũng cứu vãn không nổi.

Lâm Hiểu Hiểu còn lắp ba lắp bắp giải thích: “Em trước đó là cùng Trần Chuẩn......, bất quá về sau......, sau đó chia tay, lại cùng Tôn Thời......”

Cô ấp a ấp úng, mỗi câu nói đều có hiềm nghi càng che càng lộ.

Hà Tấn cúi đầu nhìn thời gian một chú, cười nói sang chuyện khác: “Đều ăn xong rồi sao? Thời gian không còn sớm, chúng ta đi trở về đi”.

Hắn người này đầy đủ khéo léo đưa đẩy, đối với quan hệ giữa mấy người biểu hiện ra không lắm để ý, cũng phòng ngừa một chút tình huống không thể khống chế phát sinh, đem mình về phần hoàn cảnh khó xử.

Trần Chuẩn đi phòng vệ sinh, những người khác bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hứa Tuế đem những chiếc đĩa giấy đã dùng qua cùng xiên que bỏ vào trong túi rác, tại chỗ ngồi một lát, nói: “Em đi rửa tay”.

Cô đứng dậy đi theo phương hướng của Trần Chuẩn, đi qua cầu gỗ, tại trên đường nhỏ đến phòng vệ sinh đuổi kịp hắn.

Hứa Tuế đập bả vai hắn: “Em chờ một chút, nói mấy câu”.

Trần Chuẩn vẫn kéo căng lấy khuôn mặt, ngữ khí lại ôn thuận: “Em đi vào nhà vệ sinh trước đã”.

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu”.

“Em rất cấp bách”.

Hứa Tuế không có cùng hắn nói nhảm, tiến lên một bước, một tay nắm chặt cổ áo hắn.

Một người đàn ông gần một mét chín, quả thực là bị Hứa Tuế nhẹ nhõm kéo đến chỗ hẻo lánh.