Chương 8

Khi cô còn đang sững sờ, cửa phòng luyện tập đột nhiên mở ra, thế giới tựa như chân không vừa nãy cũng bị phá vỡ, tiếng vỏ nhộng vỡ nứt bị che lấp, vô vàn âm thanh khác vang lên.

“Trang điểm thế nào rồi?” Viên Tinh cầm sạc dự phòng tới, Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, ừ một tiếng.

“Cũng khá suôn sẻ, đang kẻ mắt, kẻ xong là hòm hòm rồi.”

“Vất cho cậu quá.”

Vưu Tuyết Trân khẽ hít vào một hơi, buông cằm Mạnh Sĩ Long ra, nhẹ nhàng vén mí mắt của anh lên.

Vì bị ép mở ra nên đồng tử của anh thấy cay xè, có thể nhìn thấy nước mắt sinh lý sắp trào ra khỏi khóe mắt vì khó chịu. Lông mày anh nhíu lại theo, dường như đang đọ sức với mắt, không cho phép mình mất mặt.

Điều này khiến Vưu Tuyết Trâ bất giác muốn giở trò, tính kéo dài thời gian thêm.

Rõ ràng chỉ đang trang điểm, sao trên gương mặt của một người lại có biểu cảm phong phú thế, đúng là mới mẻ.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn làm nhanh hơn, đột nhiên không muốn nhìn đôi mắt này quá lâu.

Tới khi kẻ viền mắt xong, Mạnh Sĩ Long lập tức nhắm mắt lại, tay miết đuôi mắt, không cho giọt nước mắt kỳ lạ rơi ra ngoài.

Cuối cùng cô cắt tỉa lại lông mày của anh. Vốn dĩ dáng lông mày của anh khá đẹp, nếu tỉa kỹ quá sẽ không còn nét đặc biệt như bây giờ, vậy nên cô không tỉa quá nhiều.

“Ok rồi.” Thành công mỹ mãn, Vưu Tuyết Trân lùi về sau, thưởng thức thành quả của mình, còn búng tay một cái.

“Đợi đã, suýt thì quên mất bước quan trọng nhất.” Cô nghiêng người lấy lọ nước hoa trong túi ra đưa cho anh: “Anh xịt thử xem. Nếu không thích mùi này cũng không sao, nhưng phải thử trước đã.”

Loại cô mua là loại Hồ ly của Penhaligon’s, thân lọ có khắc hình đầu hồ ly. Mạnh Sĩ Long mở nắp lọ ra trước ánh mắt nhiệt tình của cô, trong quá trình đó, hương nước hoa đã tỏa ra tứ phía. Mùi hương cô chọn vẫn là mùi hoa hồng, nhưng ngửi kỹ sẽ không thấy giống mùi thuốc lá và hoa hồng như loại Diệp Tiềm Bạch dùng.

Nó thiên về mùi gỗ xạ hương xen lẫn mùi hoa quả. Khi cô xịt thử đã nghĩ ngay tới chú hồ ly với đôi tai vểnh chạy ra từ khu vườn đầy hoa tươi, ẩn mình trong mùa xuân tươi mát, khiến người ta không kiềm lòng được mà đuổi theo.

Mạnh Sĩ Long mất tự nhiên nhận lấy lọ nước hoa cô đưa, sau đó ngắm thẳng vào mặt mình, xịt một cái.

Viên Tinh đứng cạnh vội ngăn anh lại: “Ấy anh ơi, nước hoa không phải xịt như vậy đâu, sẽ nồng lắm.”

Anh dừng lại: ‘Vậy phải xịt thế nào?”

Vưu Tuyết Trân xua tay: “Không sao, muốn xịt thế nào thì xịt thế đó, mình có thể ngửi thấy mùi hương là được.”

“Có thể ngửi thấy.” Anh khịt mũi: “Rất thơm.”

Vưu Tuyết Trân tự hòa về sản phẩm mình chọn: “Anh không ghét mùi này là tốt rồi.”

“Được rồi được rồi. vậy bây giờ quay thành quả cuối cùng thôi.” Lúc này Viên Tinh đã không đợi thêm được nữa, cầm điện thoại tới gần Mạnh Sĩ Long, chầm chậm di chuyển ống kính từ dưới lên trên, cuối cùng quay cận mặt anh.

“Nào nào, nhìn camera.”

Anh nhìn camera, sau đó giơ tay hình chữ V: “Như này sao?”

Viên Tinh bật cười, cảm thấy tư thế này quá đáng yêu, quê tới đáng yêu.

“Anh đừng giơ tay chữ V, quê quá.” Cô ấy thành thật đáp.

“…” Mạnh Sĩ Long khó xử: “Tôi không biết tạo dáng.”

Vưu Tuyết Trân kiến nghị: “Hay là anh cầm đạo cụ đi.” Cô nhét lọ nước hoa anh vừa xịt vào tay anh: “Cầm cái này thử xem.”

Mạnh Sĩ Long cầm lọ nước hoa, sau đó nhìn camera, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, dáng vẻ nghiêm túc như đang chụp chân dung.

Vốn dĩ Viên Tinh còn muốn để anh đổi dáng, ví dụ như các dáng làm màu giống mấy anh chàng nổi tiếng cô thường lướt được trên mạng. Nhưng Mạnh Sĩ Long nhìn thẳng vào ống kính khiến Viên Tinh nhớ tới một chiếc máy quay ghi lại cuộc sống động vật hoang dã đã được đặt trong cánh rừng nguyên sinh, một con thú đi ngang qua liền nhảy tới gần, dùng mũi cọ vào camera, đôi mắt trong veo, không có tạp chất cứ thế nhìn thẳng vào ống kính.

Mạnh Sĩ Long rất giống con thú đó, rất hợp với hình hồ ly anh cầm trên tay.

Viên Tinh từ bỏ ý định hướng dẫn anh, quay đặc tả đôi mắt thuần khiết này.

Tới phần này, Vưu Tuyết Trân không còn gì để giúp, cô bèn bê ghế sang một bên, ngồi nhìn họ quay. Lúc này điện thoại chợt rung lên.

Người bạn ngoài hành tinh nào đó gửi tin nhắn tới.

Avatar: “Trước đó kêu cậu đi ăn sao cậu không rep tôi?”

Avatar: “Bây giờ tôi đang ở trường, có muốn đi ăn đêm không?”

Trân Trí Bang: “Không đi đâu, giờ tôi đang bận.”

Avatar: “Bận gì?”

Trân Trí Bang: “Đang hộ Viên Tinh.”

Có được câu trả lời, Diệp Tiềm Bạch không nhắn gì thêm, chắc lại đi tìm người khác ăn đêm cùng. Kiểu người như cậu không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, cô đơn.

Viên Tinh không quay quá lâu, dù sao cũng chỉ là một video ngắn, các video nhỏ lẻ tối nay đủ cho cô ấy chọn rồi. Quay xong những cảnh bắt buộc, nhiệm vụ tối nay coi như kết thúc. Viên Tinh bận bịu cả buổi, lúc này bụng liên tục phản hồi.

Cô ấy đề nghị: “Ra cổng sau trường ăn đi.”

Mạnh Sĩ Long nhìn điện thoại: “Xin lỗi, tôi phải về cửa hàng rồi.”

Viên Tinh tiếc nuối a một tiếng, cô ấy suýt quên anh không phải sinh viên trường họ, anh có việc kinh doanh phải làm.

“Vậy được, đợi lần sau có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn một bữa.”

Mọi người rời đi, bụng Viên Tinh vẫn liên tục kêu, cô ấy hỏi Vưu Tuyết Trân: “Vậy hai chúng ta đi ăn nhé.”

Vưu Tuyết Trân không khỏi do dự: “Thật ra vừa nãy Diệp Tiềm Bạch hỏi tớ có đi ăn đêm không, hay là chúng ta đi cùng nhé?”

Mắt Viên Tinh sáng lên: “Cậu ta có bao không?”

“Moi cậu ta một khoản thử xem.”

“Vậy được.” Viên Tinh cất điện thoại đi: “Tớ đi vệ sinh cái đã.”

Vưu Tuyết Trân gật đầu, lại gửi tin nhắn cho Diệp Tiềm Bạch.

Trân Trí Bang: “Bọn tôi vừa làm xong việc, có cần đi ăn cùng nữa không?”

Cô vừa dọn đồ trang điểm vừa đợi Diệp Tiềm Bạch trả lời, khi sờ tới lọ chiết dầu tẩy trang trong túi, tay cô chợt khựng lại, đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Cô vội cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Mạnh Sĩ Long.

Trân Trí Bang: “Anh vẫn chưa đi xa đâu đúng không?”

Đối phương không trả lời.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Cô nghĩ một hồi, nếu không trả lời thì thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Cô vừa nghĩ như vậy thì điện thoại rung lên.

Mạnh Sĩ Long: “Tôi đang lấy xe, vẫn chưa đi.”

Sau khi suy đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định cầm nó qua cho anh.

Trân Trí Bang: “Vậy anh đợi tôi ở cổng nhé.”

Cô lấy lọ chiết dầu tẩy trang trong túi ra, rút thêm mấy miếng bông tẩy trang, sau đó cầm chúng chạy ra khỏi phòng học.

Lúc này lớp buổi tối đã tan, người đi lại trong trường khá ít, ra tới cổng trường sẽ thấy đông hơn chút, ai cũng đang chuẩn bị gọi xe ra ngoài chơi đêm. Trong dòng người tấp nập, Vưu Tuyết Trân lập tức nhìn thấy Mạnh Sĩ Long đứng cạnh moto.

Tư thế giống nhau khiến cô nhớ tới lần đầu gặp mặt vào hôm Giáng Sinh, nhưng dường như người hiện tại đã không còn giống người trong quá khứ. Anh mặc áo khoác đen, đi bốt cùng màu, đứng cạnh xe moto, tai trái còn lấp ló một chiếc khuyên tai bạc nhỏ. Anh không bấm lỗ tai, đó là khuyên tai dạng kẹp cô cố tình chọn cho, nghĩ tới dáng vẻ này là tác phẩm của mình, Vưu Tuyết Trân càng nhìn càng ưng.

Mặc dù trông có vẻ như một bad boy, nhưng bad boy sẽ không đứng nghiêm túc đợi cô ra như thế.

Vưu Tuyết Trân còn chưa tới gần, đột nhiên có một nữ sinh đang đứng cùng bạn đợi xe đã chạy tới trước, chìa điện thoại ra với Mạnh Sĩ Long: “Bạn học này, cậu có ngại kết bạn Wechat với tôi không? Gần đây tôi muốn học lái moto, thấy moto của cậu cảm giác rất ngầu, vậy nên muốn học hỏi từ cậu thêm.”

Đối phương nhìn gương mặt lạnh lùng có phần căng thẳng của Mạnh Sĩ Long bèn nghĩ, thông thường mấy anh chàng cool ngầu như này kiệm lời như vàng, sẽ chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Kết quả, anh không làm giá chút nào, đáp: “Được thì vẫn được, nhưng xe của tôi không ngầu gì cả.”

“Không có đâu, tôi cảm giác ngầu lắm nên muốn ngồi thử xem.” Cô gái thích thú ra mặt, nghĩ đây là tín hiệu của việc trêu ghẹo, cô ấy lập tức được đà lấn tới: “Nhưng tôi không dám lái, hôm nào đó cậu có thể đèo tôi không?”

Tiếp theo đó, anh lại khiến cô ấy bất ngờ, thẳng thừng từ chối: “Không được, xe này của tôi chưa từng chở người, chỉ chở đồ ăn.”

“Hả?”

Cùng lúc này, cô gái lướt nhìn mã QR của anh, avatar xiên đồ nướng hiện ra, mặt cô gái tái mét.

Cô ấy còn chưa kịp hỏi vậy là sao, xe đặt từ trước đã tới, bạn đi cùng gọi cô ấy lại, cô ấy chỉ đành nói: “Tạm biệt, chúng ta nói trên Wechat sau nhé.”

Vưu Tuyết Trân đứng bên cạnh hứng thú quan sát, đợi cô gái kia đi rồi mới tới gần trêu chọc: “Người ta bắt chuyện với anh, sao anh lại cho người ta nick kinh doanh?”

“Bắt chuyện…” Anh sững sờ: “Không phải cô ấy hỏi tôi chuyện moto sao?”

Vưu Tuyết Trân không biết nên nói gì, nhưng nghe giọng điệu chắc nịch của anh không giống như đang diễn.

Cô kìm nén suy nghĩ không tưởng tượng nổi, cẩn thận thăm dò: “Tôi không có ý xúc phạm gì anh đâu ha, tôi chỉ muốn hỏi chút, có phải anh chưa từng yêu bao giờ không?”

Anh thoải mái thừa nhận: “Chưa, sao à?”

Vưu Tuyết Trân: “À thì, không có gì. Tôi chỉ kiến nghị, nếu như anh cứ dùng nick kinh doanh kết bạn với người ta thì khó yêu đương lắm. Anh nghĩ xem, một ngày nào đó anh gặp người mình thích mà cũng kết bạn như vậy, cô ấy sẽ hiểu lầm rằng anh đang lôi kéo khách hàng, duyên phận của hai người cũng coi như chạy mất.”

Mạnh Sĩ Long nói một câu khiến cô nghẹn lời: “Tôi không muốn yêu.”

“Thôi được rồi.” Vưu Tuyết Trân hậm hực, nhận ra hình như mình đã bị Viên Tinh ảnh hưởng, bất giác đi quan tâm chuyện người ta có muốn yêu hay không.

Cô giơ đồ trong tay lên: “Phải rồi, tôi tới đưa cho anh cái này.”

“Đây là gì?”

“Đồ dùng để tẩy trang, ngay cả kem dưỡng ẩm anh cũng không bôi, tôi đoán chắc chắn anh không có cái này. Sau khi trang điểm không thể rửa bằng nước không được, sẽ không sạch được, phải dùng dầu tẩy trang.”

Có lẽ anh không ngờ cô chạy ra đây vì chuyện này, sau khi ngập ngừng một hồi, cuối cùng anh vẫn nói cảm ơn.

Vưu Tuyết Trân nhét đồ vào tay anh: “Chuyện nên làm thôi, nếu không anh mọc mụn thì không hay lắm.” Cô chỉ cằm mình: “Hôm nay tôi trang điểm nên anh không nhìn rõ, trước đó tôi không tẩy trang kỹ, cằm mọc hai nốt mụn, tới giờ vẫn chưa hết này.”

Mạnh Sĩ Long hơi cúi người xuống nhìn, dường như muốn nhìn rõ hai nốt mụn của cô. Vưu Tuyết Trân ngại ngùng lùi về sau, còn đưa tay che mụn đi.

“Làm gì thế, có gì hay để nhìn đâu.” Nói xong cô che mụn bỏ chạy: “Bye.”

Cô quay về phòng luyện tập lấy túi trang điểm, Diệp Tiềm Bạch gửi tin nhắn tới. Cậu gửi cho cô hẳn định vị, còn nói có gọi thêm mấy người bạn khác, mọi người đi ăn cùng nhau.

Vưu Tuyết Trân bĩu môi, đoán ra quả nhiên cậu đã gọi người khác.

Cô đáp: “Ờ, vậy bữa này cậu bao.”

Phố phía sau trường học vẫn náo nhiệt như cũ, Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh tới nơi Diệp Tiềm Bạch chỉ, là một nhà hàng Hàn.

Diệp Tiềm Bạch ngồi chỗ trong cùng của bàn tròn, bên cạnh cậu còn có ba người, đều là người cô quen. Hai người là bạn cùng lớp với Diệp Tiềm Bạch, người còn lại là “Asmodai” trong đêm Giáng Sinh.

Thảo nào tối đó không đưa người ta về, có lẽ khi ấy cậu đã biết cho dù không làm vậy, sau này họ vẫn sẽ dây dưa.

Cô gái đã mặc quần áo bình thường, ngồi bên trái Diệp Tiềm Bạch, đầu áp sát tới chỗ cậu, đang dùng điện thoại của cậu để gọi món, ngón tay liên tục lướt trên màn hình: “Không ăn cái này đâu, béo lắm.”

Diệp Tiềm Bạch đẩy điện thoại qua: “Vậy cậu tự chọn đi.”

Viên Tinh nhìn thấy cảnh này thầm khinh bỉ, thì thầm vào tai Vưu Tuyết Trân: “Có chuyện gì thế này, nhanh thế hai người này đã yêu nhau rồi ư?” Cô ấy chậc một tiếng: “Cái cô trong phòng thử đồ mới được bao lâu chứ, cậu ta được đấy.”

Vưu Tuyết Trân giả cười: “Ai biết, cậu ta nói cô gái kia chỉ là bạn thôi.”

Diệp Tiềm Bạch ngẩng đầu lên, vẫy tay kêu họ ngồi xuống: “Hai người thì thầm gì thế?”

“Đang nghĩ xem ăn gì.” Vưu Tuyết Trân lấy điện thoại ra quét mã gọi món, chuẩn bị ăn no nê một bữa, dường như không hề quan tâm tới sự xuất hiện của ai đó cạnh Diệp Tiềm Bạch: “Mấy cậu gọi lẩu rồi à, vậy tôi gọi thêm ít tokbokki phô mai nhé.”

Asmodai giơ điện thoại Diệp Tiềm Bạch lên: “Tôi gọi cho, điện thoại này của tôi vừa hay đang đặt đồ.”

Điện thoại này của tôi.

Vưu Tuyết Trân để ý tới năm chữ này, cô nhìn về phía cô gái, cười gật đầu: “Được, vậy phiền cậu rồi ha.”

Đối phương vừa gọi đồ vừa tiếp tục bắt chuyện với Vưu Tuyết Trân: “Khi tôi vừa tới có nhìn thấy cậu ở cổng trường, vốn dĩ định chào cậu một tiếng, hỏi xem cậu có đi cùng không, nhưng thấy cậu và bạn trai đang nói chuyện nên không làm bóng đèn nữa. Cơ mà bạn trai cậu đẹp trai lắm, sao anh ấy không tới ăn luôn?”

Vưu Tuyết Trân hoang mang, a một tiếng.

Diệp Tiềm Bạch vốn dĩ đang nói chuyện với người bạn bên phải, nghe vậy liền nghiêng người qua chỗ họ. Cậu như nghe được chuyện viển vông nào đó, ha một tiếng: “Bạn trai à…”

Asmodai miêu tả: “Đúng thế, anh ấy còn cúi người áp sát lại, tôi suýt tưởng họ định đứng trước cổng trường hôn nhau đấy.”