Chương 3

Kỷ Dương và Trần Hàm Ấu cứ thế ở bên nhau.

Bọn họ trời sinh đã có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, đứng chung một chỗ thật xứng đôi. Người quen biết họ không ai không công nhận họ hợp nhau, nổi bật biết bao nhiêu.

Bọn họ hẹn hò ba năm, cũng là khoảng thời gian tôi và Kỷ Dương trở nên xa cách, dường như trở thành người xa lạ.

Một mặt là tôi cố tình tránh bị nghi ngờ, mặt khác là do Trần Hàm Ấu có tính chiếm giữ rất mạnh, thấy Kỷ Dương liên lạc với tôi là cãi nhau lớn một trận.

Kỷ Dương không muốn làm cô ấy giận, thậm chí xóa hết phương tiện liên lạc với tôi.

Nhiều năm như hình với bóng, cuối cùng chúng tôi bị tách ra.

Tôi nhớ tết năm ấy, Kỷ Dương dẫn Trần Hàm Ấu du lịch nước ngoài, tôi thì ngồi xe lửa về nhà một mình.

Vừa về đến nhà thì mẹ Kỷ Dương nóng nảy: “Sao lại về một mình? Trên đường nhiều nguy hiểm, thằng nhóc Kỷ Dương đâu rồi?”

Không hiểu tại sao một giây đó, hốc mắt tôi đột nhiên chua xót không chịu nổi, cúi đầu khổ sở nói: “Dì ơi, anh ấy xuất ngoại, đi du lịch với bạn gái rồi.”

Mẹ Kỷ Dương ngẩn người, sau đó sắc mặt ngổn ngang. Bà vuốt đầu tôi, thương tiếc thở dài.

Bọn họ quen nhau ba năm, Trần Hàm Ấu và Kỷ Dương tính cách giống nhau, đều là kiểu xuất sắc và kiên cường.

Lúc sống chung, chí hướng hợp nhau thì toàn là ngọt ngào. Có điều hai người họ kiêu ngạo như nhau, khó mà tránh được xung đột.

Trần Hàm Ấu muốn chiếm hữu Kỷ Dương quá mạnh. Hắn chịu không nổi nên hai người họ thường xuyên cãi nhau.

Mỗi lần như thế hắn sẽ tới tìm tôi: “Em nói cô ấy nghĩ gì vậy hả, phiền phức quá đi, quản anh còn hơn cả cha mẹ!”

Tôi thường im lặng không nói, cảm thấy có nói gì cũng như không. Thật ra hắn cũng không cần tôi nói gì, uống xong rồi thì lại đi tìm cô ấy.

Ngọn lửa khiến họ dứt khoát chia tay là khi Trần Hàm Ấu muốn đi du học. Cô ấy muốn Kỷ Dương đi cùng. Nhưng lúc đó hắn đã mở một công ty cùng vài bạn học. Đúng lúc ngành mạng máy tính vừa mới ra đời, thị trường rộng mở.

Hắn định ở lại trong nước xông pha một phen, thế nên từ chối Trần Hàm Ấu, còn bảo cô ấy đừng xuất ngoại mà đi làm cùng bọn họ.

Trần Hàm Ấu không đồng ý, hai người gây gỗ nhiều lắm.

Cãi đến tận cùng, Trần Hàm Ấu chịu không nổi mà tan vỡ. Cô ấy nói: “Anh đừng chống đối em nữa được không, Kỷ Dương, anh không muốn ở cùng em nữa rồi!”

Cô ấy buông lời tàn độc: “Nếu anh không xuất ngoại với em, vậy thì chúng ta chia tay sớm đi, đừng nên chậm trễ đối phương nữa!”

Kỷ Dương cũng nổi nóng, cắn răng nói: “Chia tay thì chia tay, móa nó, tôi không chia tay với em thì tôi đổi sang họ Trần.”

Một câu này thốt ra đến Trần hàm Ấu cũng sửng sốt. Một lát sau cô ấy liếc nhìn Kỷ Dương lần cuối, đỏ mắt chạy đi.

Kỷ Dương sĩ diện không chịu đuổi theo.

Ai ngờ được Trần Hàm Ấu cũng tàn nhẫn không kém, ngay hôm sau đã lên máy bay đi đến bên kia đại dương.

Lúc đó, bọn họ hoàn toàn cắt đứt rồi.

...

Kỷ Dương u uất một thời gian thì tìm tôi uống rượu, tìm bạn cũ mua say, cả người suýt chút nữa thì suy sụp.

Cuối cùng vẫn là Lâm Lãng nhìn không nổi nữa, lôi cổ áo hắn mắng: “Móa nó, mày không có chí tiến thủ nào hết à? Nếu không bỏ được thì đuổi theo cô ấy đi, không thì làm việc cho tốt vào. Đây là thời điểm quan trọng nhất của công ty, mày đừng có mà vô trách nhiệm cmn đi!”

Kỷ Dương im lặng, nhốt mình trong phòng cả đêm.

Hôm sau, hắn khôi phục bộ dạng thường ngày, bắt đầu đi làm như mọi khi, cũng nối lại quan hệ với tôi, thậm chí còn mời tôi vào công ty làm đối tác.

Năm thứ ba Trần Hàm Ấu rời đi, tôi uống quá nhiều vào ngày sinh nhật Kỷ Dương. Mông lung trong men say, tôi nhìn gương mặt tuấn tú không giống người phàm của hắn, áp lực tình cảm nhiều năm ở trong lòng không kìm chế nổi, sáp lại hôn hắn.

Kỷ Dương không lên tiếng, yên lặng nhìn tôi, ánh đèn rách nát phản chiếu trong mắt hắn. Một lát sau, hắn cúi người, làm nụ hôn ấy càng thêm sâu.

Sáng sớm hôm sau tôi tỉnh lại trong hoảng loạn lo sợ. Hắn ôm tôi từ phía sau, nói qua loa: “Lộ Lộ, chúng ta ở bên nhau được không?”

Tôi khựng người, hỏi hắn: “Anh thích em?”

Hắn không trả lời, ôm tôi thật chặt