Chương 5: Màu đỏ sẫm

Tần Vãn có một giấc mộng rất dài.

Trong mơ là một đêm yên tĩnh, không gió không mây, ánh trăng trong như nước, cô cứ như vậy nhìn trăng, cho đến khi phản chiếu trên mặt trăng dường như có bóng dáng của cô.

Trong cơn mê, cảnh quan thay đổi, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường, trong bóng đêm ánh đèn chiếu khắp người anh ta, ngăn cách bóng dáng cao lớn với bóng đêm, thân hình anh ta mơ hồ bị ánh sáng lập lòe lờ mờ phác họa ra, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh, rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt hút hồn.

Anh nhìn cô, đôi mắt trong suốt chỉ có hình bóng của cô, chân thành và sâu sắc.

"Về nhà đi"

Thanh âm trầm thấp có từ tính, giống như âm sắc tuyệt hảo đàn Cello.

Anh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười dịu dàng, tay đẹp như mơ đưa về phía cô, nói với giọng êm ái, quyến rũ: “Chúng ta về nhà thôi.”

Giấc mơ chuyển cảnh, ở giây tiếp theo, Tần Vãn nhìn thấy chiếc chăn màu xanh nhạt trong nhà của mình.

Anh ta khuỵu gối ngồi xuống, quần âu đen gấp thành một đường thẳng tắp, vươn tay ôm lấy eo cô, quai hàm cô bị kéo ra sắc bén theo cử động của anh ta, giống như một con dao có thể gϊếŧ chết cô.

Anh hôn cô.

Nhiệt độ trên môi cô dần dần tăng lên, hơi nóng khiến cô cảm thấy mê muội, có cảm giác như mình biến thành một quả cầu lửa, rồi biến thành một vũng nước.

Những chuyển động nhỏ bé đó khiến cô choáng váng.

Anh cởi bỏ áo của cô, chiếc áo mà cô mặc là loại có dây buộc, anh kéo chúng từ từ, để cho sợi dây mỏng siết chặt và chà xát.

Cô cuối cùng trở thành một món quà được mở ra trước mặt anh.

Hoàn toàn.

Anh nhìn cô từ trên xuống.

Mồ hôi chảy dài trên trán anh, kiểu tóc ngắn rẽ ngôi giữa che phủ đi đôi mắt vì anh cúi đầu xuống.

Cô không thể nhìn rõ mắt anh.

Nhưng vẫn có cảm giác như bị đốt cháy khắp người.

Một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên.

Động tác của anh vẫn chậm rãi.

Nhưng cùng với đó là một cái gì đó đang tràn ra.

Không khí đặc quánh khiến cô gần như không thể thở được, tim và phổi cô như bị đốt cháy.

Cô khẽ ậm ừ như một chú mèo con, nhẹ nhàng vuốt tóc anh .

Dường như thời gian trôi qua chậm như một năm vậy.

Cuối cùng, không biết từ lúc nào, anh chống hai tay xuống trước mặt cô.

Cô nhìn thấy trong mắt anh một màu đỏ sẫm như quả táo.

“Nhanh lên,” cô nghe thấy chính mình nói.

Sau đó là tiếng rêи ɾỉ ngập tràn của anh, linh hồn cô rung động theo, không thể nói rõ được cảm giác là gì.

Sau hàng chục, hàng trăm lần, anh lười biếng mỉm cười, ghé vào tai cô thì thầm hơi thở nóng hổi nói: "Thật nhiều nước, thật nóng thật thoải mái."

"Hóa ra làm bạn gái là như vậy."

...

Khi Tần Vãn tỉnh dậy, cô không thể phân biệt được mình đang ở đâu trong một khoảng thời gian dài.

Cô cảm thấy nóng và khát, não cô mệt mỏi và u ám vì những giấc mơ dài và phong phú, cô đổ mồ hôi toàn thân.

Ướt sũng

Nhạc chuông của điện thoại di động vang lên không ngừng.

Tần Vãn cuối cùng đã được đưa trở lại thực tại.

Cô đẩy chăn ra và ngửi thấy mùi mồ hôi.

Nghĩ, hóa ra cô có một giấc mơ xuân.

Cô nhìn căn phòng **** trống rỗng của mình.Lại nghĩ, chắc cô không bật điều hòa, thảo nào trời nóng như vậy.

Cô không quan tâm đến điện thoại.

Nghe tần số liên tục này, cô biết chắc chắn rằng đó là cuộc gọi từ Hướng Văn.

Cô đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra nhìn vào gương, cảm thấy rất bực bội vì khuôn mặt của mình đỏ ửng.

Cô rửa mặt với nước sau đó vỗ toner, có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nhưng nét xuân trên khuôn mặt cô vẫn không thể che giấu.

Cô trang điểm cho mình.

Kem nền được đánh lên rất đậm, ước gì có thể biến mình thành bệnh nhân không còn giọt máu.

Khi Tần Vãn gọi lại Hướng Văn, đã gần hai mươi phút.

"Cô đến công ty ngay."

Hướng Văn thậm chí còn không thèm mắng cô, không biết liệu đây có phải là chuyện quá quan trọng và cô ấy không có thời gian để tranh luận với cô hay định xử lý cô khi đến công ty .

Tần Vãn không nói gì nữa, hiện tại cô thật sự không muốn ở trên giường của mình.

Cô mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen khi ra ngoài, đội mũ suốt chặng đường, cúi đầu trầm mặc.

Sau khi lên xe taxi, khóe môi vẫn mím lại, cô nghiêm túc lấy điện thoại ra tìm kiếm——

【Tại sao trinh nữ có giấc mơ xuân】

Câu trả lời đầu tiên xuất hiện là: ""Có cô thiếu nữ nào không mơ mộng mùa xuân không?"

Tần Vãn im lặng.

Cô đọc kỹ lại và mọi người đều nói rằng đây là điều bình thường.

Một người khác còn nói: "Giấc mơ thực sự cho thấy bạn đang rất tò mò về tình yêu, và hy vọng ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực. Chúc bạn giấc mơ đẹp thành sự thật!"

Tần Vãn : ...

//

Không phải là Hướng Văn đã mắng Tần Vãn, chính xác hơn là trước khi Tần Vãn gặp Hướng Văn, cô đã được Lưu tổng mời vào văn phòng.

Sắc mặt ông Lưu không tốt, giống như đợi cô đã lâu, ông đi tới đi lui trong văn phòng, vừa nhìn thấy cô liền giơ điện thoại di động tới.

"Thịnh Tổng đang tìm cô."

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng ngạc nhiên lắm, nhưng thực sự là Chủ tịch Thịnh đó."

"Chủ tịch Thịnh."

Tần Vạn không khỏi kinh ngạc.

Cô rất xấu hổ.

Hơn nữa Lưu tổng còn giúp cô bấm phím điện thoại sẵn, khiến cô không có cơ hội chuẩn bị tâm lý, cô phải bắt đầu cuộc trò chuyện trong thực tế với đối tượng trong giấc mơ tình của mình cách đây không lâu.

... Không biết đêm qua say như vậy anh ta còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra hay không.

Tần Vãn hy vọng anh ta nên quên nó đi.

Vì cách anh phản ứng lúc đó thật sự đáng sợ.

"Xin chào?"

Giọng nói của anh từ chiếc điện thoại nghe có cảm giác khác, cô không biết anh ấy đặt điện thoại gần tai quá hay làm sao mà cảm thấy anh đang dùng giọng nói khuấy động sóng điện từ, trầm thấp khàn khàn như bị nạp điện.

"Thịnh Tổng, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Tần Vãn tự coi mình là một nhân viên tận tâm và chuyên nghiệp, cô là người giỏi nhất trong việc giả vờ bình tĩnh.

"Ừ, ba giờ chiều, đến công ty của tôi."

"Đi làm gì?"

Thịnh Tư Hàng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cô có thời gian không?"

Tần Vãn nhíu mày: "Không có thời gian."

Anh ta cúp máy.

Tần Vãn sững người tại chỗ, quyết định sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình trong vòng ba giây, cô bịa ra vài câu thoại dưới ánh mắt tò mò của ông Lưu, cuối cùng chậm rãi nói một tiếng "tạm biệt", tạo ra một cảm giác trang trọng để tìm cho mình một lối thoát.

Ánh mắt ông Lưu sắc bén.

"Cô cùng Thịnh tổng quen biết?"

"Không nhiều lắm."

Ông Lưu thực ra không có ý hỏi nhiều, ban đầu ông còn tưởng rằng Tần Vãn sẽ sợ hãi, nhưng xét cuộc điện thoại vừa rồi, có vẻ như cô đã có liên hệ với Chủ tịch Thịnh trước đó.

Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, đảm bảo không có bất kỳ tin đồn nào lớn - hiện tại truyền thông hẳn là không dám bịa đặt chuyện của Thịnh gia.

Vậy ông ta sẽ không quản nhiều.

Tần Vãn rời văn phòng của ông Lưu, nhưng lại bị Hướng Văn chặn lại.

Tần Vãn nghĩ về vẻ mặt bình tĩnh và kỳ lạ cuối cùng của Hướng Văn vào ngày hôm qua, và tự hỏi cô ấy đã nghĩ gì trong suốt ngày nay.

Nhưng dù cô ấy suy nghĩ gì thì Tần Vãn cảm thấy mình rất oan uổng.

Thịnh Tư Hàng là một kẻ tâm thần.

Có ai có thể đồng cảm với cô không?

"Ngày hôm qua đó thật sự là Thịnh tổng sao?"

Tần Vãn gật đầu.

"Ngủ cùng nhau?"

Tần Vạn lắc đầu.

"Vậy tại sao cô lại đưa anh ta về nhà?"

"Nếu như nói hắn muốn đi theo ta về nhà, chẳng qua là hắn đi theo ta rất công khai."

"Cô có tin không?"

"..."

//

Thời gian hẹn là ba giờ chiều và vì không có gì để làm, vào lúc hai giờ, Tần Vãn đã lấy xe của công ty đi đến Kinh Thịnh, mua một phần đầu sư tử thịt cua.

Cô dùng một cái hộp giữ nhiệt của mình, trước đây là do Hướng Văn ép cô mua để để làm ấm những hộp cơm trưa cho đoàn làm phim.

Cô có rất nhiều vấn đề, khi ăn cô chỉ ăn hai ba miếng rồi lại mất hứng, các món ăn trong đoàn không ngon, căn bản không ai quan tâm đến khẩu phần ăn của cô, Hướng Văn đã chuẩn bị cho cô đồ ăn mang theo, rồi nhờ cô cho đồ ăn còn lại vào cái hộp giữ nhiệt, để không phải đói chờ đợi cảnh quay .

Khá hữu dụng.

Tần Vãn cảm thấy mình có chút kì lạ, nhìn thấy cái hộp giữ nhiệt sạch sẽ, ấm áp thì liền thèm ăn, muốn mở từng lớp từng lớp món ăn ra.

Sau đó, cô lái xe đến công ty Thịnh, trên đường có chút tắc đường, cô không quen đường nên đến muộn mười phút.

Cô cầm cái hộp giữ nhiệt, sau khi thông báo tên mình tại quầy tiếp tân thì một người phụ nữ dẫn cô đến thang máy.

Vẫn là thang máy vip chuyên dụng, cô ta lấy thẻ vàng quẹt một cái để ấn nút đi lên.

Cô nghĩ rằng từ nay trở đi sẽ mang theo một chiếc kính râm đen to. Và nó phải được trang trí bằng kim cương, nếu không thì sẽ không phù hợp với nơi này.

Tầng trên cùng là tầng 38.

Cách bài trí rất rộng, từ cửa thang máy đi thẳng vào, chỉ có một gian phòng, cửa kính che phủ, cô bước vào, có hai chiếc bàn đối diện nhau, cả hai đều lớn, một máy tính xách tay, và một máy điện thoại bàn cố định ở đầu kia.

Đó là văn phòng của trợ lý, nhưng bây giờ không có ai.

Tần Vãn lại bước vào, và có một hành lang nhỏ, trên tường treo vài bức tranh về các sản phẩm kinh điển của tập đoàn Thịnh. Còn ở vị trí cao hơn treo những bức tranh trừu tượng mà cô không thể thưởng thức được, với đường nét kỳ quặc và màu sắc đậm chất nghệ thuật.

Cánh cửa cuối hành lang mở ra.

Trước khi Tần Vãn trước khi bước vào, cô đã nghe thấy một giọng nói xa lạ.

"Anh Thịnh, đây là những bức ảnh khiêu da^ʍ của cô ấy được tung ra vào bốn năm trước, phù hợp với vụ bê bối lúc đó."

"Các phương tiện truyền thông đưa tin rằng cô đã dùng mọi cách để thăng tiến, thường xuyên mặc đồ như thế này khi đi cùng khách hàng tại các hộp đêm."

"Bắt đầu được biết đến qua cơ hội diễn xuất bất ngờ."

"Tác phẩm đầu tiên của cô ấy là một bộ phim trường học, tương đối nổi tiếng, có số lượng người xem khá cao. Mặc dù là vai phụ, nhưng vẫn được chú ý."

"Chỉ là một khi scandal nổ ra, cô không thể giữ được hình ảnh trong sáng nữa."

"Cô ấy bị chỉ trích trên mạng suốt một khoảng thời gian dài."

"Trong bốn năm qua, cô vẫn tham gia vào các dự án phim ảnh."

"Trong giai đoạn khó khăn nhất, cô ấy đã hát vài bài hát cho vài bộ phim truyền hình với kinh phí nhỏ và hoạt động sau cánh gà trong một thời gian."

"Đã đóng nhiều vai nhỏ, và thậm chí còn có vai đóng thế."

"Một năm này mới có một số lượng nguồn tài nguyên tốt hơn một chút."

Khi Tần Vãn bước vào phòng làm việc, cái nhìn đầu tiên của cô là bức ảnh của chính mình treo trên một cái cột thép, trong đó chiếc đồ lót liền thân đã bị khoét ra nhiều lỗ.

Những hạt kim tuyến đen bên ngoài chiếc quần tất phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc, bao phủ làn da trắng ngần của cô như những bông tuyết vỡ vụn.

"Anh đang nói về tôi?"

Đôi mắt cười của cô cong lên, và sự phù phiếm, quỷ mị trong mắt cô ấy giống hệt như cô gái múa cột trong ảnh.

Nóng hơn lửa.

"Thịnh Tổng...là đang hiếu kì về tôi sao?"

Thịnh Tư Hàng ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt xuyên thấu của anh làm cô đau hơn bất kỳ đôi mắt lạnh lùng nào mà cô từng thấy, khiến cô cảm thấy mình hoàn toàn giống như một con khốn trong mắt anh ta.

Cô lại cảm thấy rằng trong mắt anh ta, không có cô, chỉ có sự lạnh lùng và xa cách như đất đóng băng.

Nhưng dù là cười nhạo hay giễu cợt, cô cũng không muốn nhìn thấy.

Anh ta dựa vào cái gì nhìn cô như vậy?