Chương 3.1: Kẻ lừa đảo

Giọng nói của Tần Vãn làm người đứng bên trong cửa phòng vội kéo mở cửa lớn hơn.

"Thịnh Tổng? Cuối cùng cậu cũng tới rồi"

Thịnh Tổng...

Tần Vãn cảm thấy tim mình như bị đập mạnh một cái khi nghe danh xưng này, đôi mắt đen và lạnh lùng của người đàn ông dán chặt vào, khiến cô cảm thấy xấu hổ, như một kẻ hề nhảy múa trên sân khấu.

Nhưng cô thực sự không biết rằng anh ta chính là "Thịnh Tổng " được đồn đại, ngay cả trong buổi tiệc ở phòng V.I.P trước đó, anh ta cũng tự mình giả vờ là một chuyên gia pha chế nước hoa.

Tần Vãn cố gắng nín thở và chuẩn bị bị rút lui.

"A Hàng, khó trách cậu tới muộn như vậy, là đi đón bạn gái?"

Một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên, thanh âm trong trẻo, êm dịu ngọt ngào, nghe qua có vẻ là nữ nhân rất có khí chất

Tần Vãn theo tiếng nói nhìn lại, nhất thời có chút sững sờ.

Quá đẹp.

Không biết là gia đình nào mới có thể dạy dỗ ra một nữ nhân có giáo dục và tính cách dịu dàng như vậy, một cái nhăn mày một tiếng cười đều giống như kiệt tác trong cảnh quay của một cảnh phim dân quốc, đầy quyến rũ, tự nhiên và không giả tạo, giữ được sự thanh lịch và tinh tế mà không hề thái quá.

Làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, vô thức hòa theo niềm vui của cô ấy và khao khát vẻ đẹp của cô ấy.

Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, dáng người mảnh khảnh, trên tay cầm một túi kẹo cưới, kéo tay người đàn ông để đặt viên kẹo vào lòng bàn tay.

"A Hàng, mau đưa cô gái vào đi."

Tần Vãn gót chân tê dại, nhìn không ra tuổi tác của nữ nhân, nhưng nghe được trong lời nói có chút ngữ khí của trưởng bối, vì vậy hơi nghiêng người, đang định giải thích nàng cùng "A Hàng" không có quan hệ gì.

Nhưng tôi nghe thấy đàn ông trả lời với một giọng rất trầm: "Được."

Tần Vãn kinh ngạc.

Người đàn ông đi về phía cô, dáng người cao lớn, rất gần, hai tay nắm chặt cổ áo hơi hé mở của cô, lúc chậm rãi chỉnh lý quần áo cho cô, anh cúi xuống thì thầm vào tai cô:

"Tôi tên là Thịnh Tư Hàng."

Hơi thở nóng bỏng tràn ngập, nhưng anh ta chừng mực lùi lại rất cẩn thận, uốn cong tay phải, chờ cô vòng qua.

Tần Vãn không biết làm sao lại thành ra như vậy.

Cô cầm trên tay viên kẹo mà người phụ nữ đưa cho, ngẩn người ngồi vào bàn tiệc.

Nhìn thấy đầy đủ món ngon trên bàn, cô nghĩ ngay đến việc cô đã ăn quá no rồi.

Cô nhìn xung quanh, xác định đây là hôn lễ, cô dâu rõ ràng chính là người phụ nữ vừa rồi khiến cô kinh ngạc, còn chú rể, cô cố hết sức tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đỏ đang ngồi ở một bàn tiệc náo nhiệt.

Tần Vãn có chút cận, nhìn hắn từ khoảng cách xa như vậy, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú, rắn rỏi.

Tần Vãn kinh ngạc, sao lại có người toát ra khí chất xã hội đen và sự cứng cỏi, nhưng lại có thể điều khiển tốt chiếc kính gọng vàng sang trọng.

Cả đám cưới cô không quen biết ai, ngược lại, dường như cũng không ai biết cô, một ngôi sao nhỏ mới nổi của giới giải trí.

Tần Vãn cảm thấy thoải mái, nụ cười tắt ngấm sau một ngày dài, cô cầm tách trà trên bàn chậm rãi uống.

Hơi nước trà bao phủ, ấm áp và mờ mịt, cô tựa đầu vào tay và nhìn sang nam nhân bên cạnh.

Anh ta nói tên anh ta là Thịnh Tư Hàng

Anh vẫn ngồi thẳng như trước, khác với tư thế lười biếng của cô, anh ta ngồi ngay ngắn, vai rộng eo hẹp, bộ âu phục khiến anh ta trông nghiêm túc và lạnh lùng, không thể đùa giỡn.

Tần Vãn nhìn bóng lưng của Thịnh Tư Hàng, cô là người rất thích xem tướng khung xương nên bị khớp vai quá chuẩn của anh ta mê hoặc, không khỏi nhìn vào khuôn ngực rộng và đường nét cơ thể thẳng tắp của anh.

Ánh sáng trong sảnh tiệc cưới rất mơ hồ, một tia sáng vàng không biết từ đâu rơi xuống sống mũi anh ta khiến Tần Vãn nhìn theo không rời mắt.

Thịnh Tư Hàng vẫn không một động tĩnh, ánh sáng vàng đung đưa, cuối cùng chui vào cổ áo dọc theo đường quai hàm quyến rũ của anh ta, chỉ để lại một chút sâu thẳm.

Tần Vãn lần thứ hai cảm thấy khát vọng với người đàn ông này.

Cô nhìn kỹ anh ta, như đang nếm thử như một ly trà, cảm nhận được ánh mắt của anh luôn theo dõi ai đó, Tần Vãn liền nhìn theo.

Đó là người phụ nữ rất dịu dàng và xinh đẹp.

Cô dâu của ngày hôm nay.

Tần Vãn nhướng mày, cô cảm thấy rằng trong ánh mắt của Thịnh Tư Hàng, cô có thể thấy được một chút ái tình, và một chút kiên nhẫn cố gắng kiềm chế.

Anh nhìn quá chăm chú, như thế giới chỉ có thể thấy được một người.

Bầu không khí bình tĩnh và mạnh mẽ xung quanh anh ta đã tiêu tan tại một thời điểm nào đó, và khi anh ta cảm nhận lại nó, anh ta chỉ có thể mơ hồ cảm thấy sự mất mát và đau buồn của mình.

Như một chú cún con bị bỏ rơi.

Tần Vãn nhìn hắn.