Chương 64

"Đừng đυ.ng vào tôi, nếu không ăn thì cút đi!"

Hoặc là nhanh một chút, trước khi ăn còn liếʍ thì có vị gì.

Chung Viễn Huỳnh dùng đẩy anh bằng chút sức mọn... Đẩy rồi anh vẫn không nhúc nhích.

Nhưng anh dường như hiểu rõ ý chống cự của cô, đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã dần ngừng khóc thật, anh mới biến mất khỏi hang động.

Sống sót sau thảm họa, Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, mỗi một tấc xương đều mềm nhũn.

Có lẽ người dị hóa này đã có một bữa ăn trước khi tìm thấy cô, đúng lúc này không có khẩu vị.

Chung Viễn Huỳnh tỉnh táo lại, cầm dao bổ củi, lập tức ra khỏi hang đá, chỗ này đã không còn an toàn, cô phải tìm một nơi ẩn náu mới.

Cô nhận ra phương hướng của dấu chân ở trước cửa động, sau đó đi tới chỗ có hướng ngược lại.

Cũng may cô đi được một đoạn thì tìm thấy đồ ăn, giữ lại một phần đồ ăn trên người, còn dư vừa đi vừa ăn.

Chung Viễn Huỳnh đi được mấy ngày, càng ngày càng đi đến những nơi xa hơn nhưng vẫn không tìm được nơi thích hợp để ẩn náu trong thời gian ngắn.

Nhưng lạ là, cô càng đi càng tìm ra đồ ăn, những cây nấm cô đã ăn được đặt ngay trên con đường mà cô phải đi qua, từ vết cắt trên thân rễ của đồ ăn có thể đoán được, chúng đã bị cắt đứt bởi một thứ gì đó cực kỳ sắc bén, không giống với cây dao bổ củi bị gỉ sét của cô.

Sau đó còn có những loài chim và gà cực kỳ khó bắt, mà xét vết thương, đúng là do móng vuốt sắc nhọn.

Một cơn lạnh thấu tim xuất hiện, Chung Viễn Huỳnh còn tưởng rằng mình đã thoát khỏi cái người dị hóa kia, hóa ra là vẫn bị anh theo dõi.

Anh muốn làm gì?

Định nuôi béo cô rồi mới ăn thịt?

Làm như thế không phải là hơi phiền phức sao?

Biết một người dị hóa đi theo sau mình, Chung Viễn Huỳnh cũng không nghỉ ngơi được nữa, trong lòng luôn cảnh giác và căng thẳng, thần kinh không thể bình tĩnh được.

Mà lúc này, một thây ma xuất hiện, thây ma này không giống với lần trước, rõ ràng đã ăn thịt người rồi, tốc độ và phản ứng cũng khá nhanh, còn biết tấn công từ phía sau Chung Viễn Huỳnh.

Chung Viễn Huỳnh muốn né cũng né không kịp.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Một bóng người nhanh chóng nhảy ra, móng vuốt túm ngang, thây ma bị chém đứt thắt lưng, chất lỏng hôi thối bắn tung tóe khắp nơi.

Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy đôi mắt của Tẫn đỏ như máu, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, móng vuốt dài rất có tính tấn công.

Như thể đọc được nỗi sợ hãi trong mắt cô, vẻ mặt hung tợn của Tẫn dần mờ đi, sau đó anh hạ vai, lùi lại rất xa, ngồi xổm rồi cúi đầu xuống, hai tay để lên đầu gối.

Nhìn vừa uất ức vừa đáng thương.

Người này rõ ràng vừa mới làm thây ma nổ tung.

Tình cảnh này trong chốc lát không biết phải hình dung ra sao, Chung Viễn Huỳnh tâm trạng phức tạp, bây giờ cô muốn chạy, mặc dù không chắc sẽ chạy thoát.

Nhìn dáng vẻ của người dị hóa này giống không có ác ý gì với cô.

Vẫn đi theo sau cô đưa đồ ăn, trong lúc nguy cấp anh còn lao ra bảo vệ cô.

Chung Viễn Huỳnh cầm đồ rồi đứng lên, nói với anh một câu cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra nguồn nước, rửa sạch cơ thể dính đầy chất nhầy của thây ma, hôi hám ghê tởm, mỗi một giây cũng là thử thách nghẹt thở.

Có lẽ là sợ chuyện bất ngờ lại xảy ra nên Tẫn đi theo cô không gần cũng không xa, tay trái phát ra tiếng kéo lê dây xích trên mặt đất.

Cuối cùng Chung Viễn Huỳnh cũng tìm được một cái hồ nhỏ, lá sen biến dị còn lớn hơn cái ô.

Sau khi cô kiểm tra không có vấn đề gì thì mới xuống nước tắm, Tẫn cũng xuống theo nhưng vẫn duy trì khoảng cách, im lặng lặn xuống nước, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đang nhìn cô.

Chung Viễn Huỳnh: "..."

"Chuyện này… trước tiên anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy được không."

Kể từ sự cố lần trước trong hang, Chung Viễn Huỳnh phát hiện anh nghe hiểu được tiếng người, có lẽ là vì từ nhỏ đã tiếp xúc với con người nhưng anh lại không nói được tiếng người, lâu lâu sẽ thốt ra những từ kỳ lạ.

Quả nhiên, anh hiểu rõ ý cô, lặn hoàn toàn xuống nước.

Chờ Chung Viễn Huỳnh tắm rửa xong lên thì thấy trên bờ có rất nhiều đồ, có các loại đá sáng lấp lánh, còn có hai con cá răng đao, lớn như cá mập vẫy đuôi trên mặt đất.

Chung Viễn Huỳnh: "Hả?"

Tẫn từ trong nước ngoi lên, hai tay bám vào bờ hồ, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh.

Thấy Chung Viễn Huỳnh bất động hồi lâu, anh quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận duỗi tay ra, đẩy những viên tinh thạch đó xuống chân cô, sau đó thu mình xuống nước, mở to mắt nhìn cô lần nữa.

Chung Viễn Huỳnh hiểu ý nhặt một viên tinh thạch màu đỏ lên, Tẫn vui vẻ bơi trong nước, bởi vì miệng phát ra âm thanh ừng ực nên chắc đã uống tận mấy ngụm nước.

Mới nãy trời còn trong veo, đột nhiên trời nổi gió, mưa trút xuống.

Một vài loại biến đổi thời tiết, Chung Viễn Huỳnh đã thích ứng từ lâu, dùng dao bổ củi cắt một miếng lá sen, giơ lên vừa vặn làm một cái ô thiên nhiên.

Trên đời này nước dưới đất luôn ấm, nước trên trời luôn lạnh, rất lâu sau mới có thấy ẩm ướt, lạnh thấu xương.

Cô quay đầu, thấy Tẫn đã lên bờ, im lặng đứng ở phía sau, trong màn mưa sương mù mờ ảo, những giọt nước chảy từ ngọn tóc ướt xuống gò má trắng lạnh của anh, có những giọt nước nhỏ trên hàng lông mi xinh đẹp.

Không có cách nào để diễn tả vẻ đẹp này.

Chung Viễn Huỳnh là sinh viên mỹ thuật, cô bị kí©h thí©ɧ muốn vẽ ngay.

Người dị hóa này cao hơn cô một cái đầu nhưng dựa theo hình thể của người dị hóa để tính, anh đáng ra sẽ nhỏ tuổi hơn cô một chút.

Chung Viễn Huỳnh nghĩ một chút, lại giơ tay cắt miếng lá sen đưa cho anh.

Tẫn ngơ ngác, chậm rãi đưa tay nhận lấy, đuôi mắt rõ ràng cong lên.

Móng vuốt của anh quá dài, không làm được động tác nắm đấm, không có cách nào cầm chặt thân lá sen như cô nên anh úp hai lòng bàn tay vào nhau, động tác ngớ ngẩn như bái lạy.

Chung Viễn Huỳnh không nhịn được cười thành tiếng.

Cô đến thế giới cuối cùng, lần đầu tiên nở nụ cười.

Yêu quái nhỏ này sao lại đáng yêu thế.

...

"Không biết cái này có ăn được không nữa."

Chung Viễn Huỳnh tìm ra một loại quả hình dáng giống như dưa hấu nhưng chỉ có kích thước bằng một quả táo đỏ.

Tẫn để sát vào ngửi một chút, bẻ hai trái rồi ăn, gật gật. TruyenHD

Người dị hóa có khứu giác vô cùng nhạy cảm, có thể dễ dàng nhận biết đồ ăn có độc hay không. Bọn họ cũng sẽ không bị trúng độc nên họ ăn gì cũng được, chỉ là mùi vị hơi kỳ lạ mà thôi.

Ở thế giới cuối cùng, loại sinh vật có khả năng thích ứng mạnh mẽ này có khả năng sống sót cao.

Chung Viễn Huỳnh biết có thể ăn, thì ghi nhớ lại món, để một ít vào trong túi.

Có Tẫn, cuối cùng cô cũng không cần phải ăn cái cây có mùi kỳ lạ như nấm nữa, có thể yên tâm ăn được nhiều thứ hơn.

Mà Tẫn từng ngày từng ngày càng rút ngắn khoảng cách với cô, cuối cùng cũng đi song song với cô, liếc trộm thấy mặt cô không có vẻ gì là bất mãn, anh vui vẻ nhếch môi.

Bởi vì được cô dung túng, anh lại liều lĩnh có ý định mới, muốn chạm vào cô.

Anh chậm rãi đưa tay ra, kết quả lòng bàn tay còn chưa đυ.ng tới cô, móng vuốt đã cắt một vết lên mu bàn tay cô, làn da trắng mịn lập tức ứa ra màu đỏ giống như máu.

Tẫn cứng đờ tại chỗ, lúng túng đến cực điểm, anh chưa từng chạm qua con người, không biết làn da của cô không có lớp phòng ngự.

Anh hoảng loạn nhìn cô, sợ mình bị cô xua đuổi.

Chung Viễn Huỳnh liếc mắt nhìn vết thương, vết thương không sâu, không ảnh hưởng gì, vừa định giơ tay bôi máu thì anh đã cúi đầu liếʍ mu bàn tay của cô.

Lại là loại cảm giác đĩa chà lên trái bóng thép nhưng lần này rất nhẹ nhàng, giống mèo cảnh liếʍ người.

Chung Viễn Huỳnh rút tay về, hỏi anh: "Anh ghét loài người sao?"

Tẫn gật đầu.

"Vậy anh ghét tôi sao?"

Anh lắc đầu.

"Tại sao?" Chung Viễn Huỳnh đoán mò: "Bởi vì lần trước tôi cứu anh sao?"

Anh gật đầu, lại lắc đầu.

Bởi vì anh từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được ý tốt nào, cô là người duy nhất đã bảo vệ anh.

Bất đồng ngôn ngữ, Chung Viễn Huỳnh chỉ biết một nửa câu trả lời nhưng cô không biết ý nghĩa trong đó, vì vậy cô bắt đầu nói sang những chuyện khác.

Hình như anh rất thích nghe cô nói, nghe vô cùng nghiêm túc, ánh mắt anh sáng lên, đối với Chung Viễn Huỳnh đây là một sự khích lệ to lớn, một người đi một mình quá lâu, dường như cuối cùng cũng có thể nói hết tất cả, cô kể xong, cũng dần mở lòng ra được một chút, không còn buồn phiền và kìm nén như trước nữa.

Tẫn không dám dùng móng vuốt đυ.ng vào cô, lúc tới gần sẽ chắp tay ra sau lưng, nhân lúc cô ngủ, cọ đầu lên mặt cô.

Có một ngày.

Lúc Tẫn đi săn, Chung Viễn Huỳnh đang chất một đống gỗ, chuẩn bị đốt lửa.

Chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, cô nhận ra không phải Tẫn, lập tức cầm chặt dao bổ củi.

Có cái gì đó xé gió tới, Chung Viễn Huỳnh rất cảnh giác, lăn trên đất vài vòng, né một cái gì đó.

Ngẩng đầu lên thì thấy hai người dị hóa, đồng tử thẳng dọc, răng nhọn, có vảy xanh nhưng một người có cổ đầy vảy xanh, người còn lại có đuôi dài với vảy xanh.

Bọn họ nhìn chằm chằm Chung Viễn Huỳnh, trong mắt tràn đầy sự căm ghét và thù hận đối với loài người.

Hận không thể xé nát cô, lại sợ để cô chết quá nhanh.

Bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, cùng về phía Chung Viễn Huỳnh, giơ móng vuốt sắc bén lên, tốc độ rất nhanh, ác ý đến gần.

Chung Viễn Huỳnh giơ dao bổ củi nhắm ngay bọn họ nhưng những móng vuốt nhọn đã tập kích sắp đến mắt của cô rồi.

Lập tức có tia chớp loé lên.

Tẫn từ trong rừng nhảy ra, đá vào eo của hai người dị hóa kia, bọn họ ngã trên thân cây, vang lên hai tiếng bóp nghẹn.

Tẫn lo lắng đi lại bên cạnh Chung Viễn Huỳnh, cẩn thận kiểm tra xem cô có an toàn không.

Hai người dị hóa lại tấn công lần nữa, Tẫn quay đầu, giơ móng vuốt lên, sau đó đồng tử quét về phía Chung Viễn Huỳnh, nhớ rằng cô không thích anh có vẻ mặt tàn bạo, lúc trước khi gϊếŧ thây ma, trong mắt của cô lộ ra sự sợ hãi.

Vì thế mỗi lần anh đi săn đều sẽ tách ra với cô, sau đó rửa sạch vết máu trên người mới trở lại.

Vậy bây giờ...

Phút chốc anh chần chừ, để hai người dị hóa biết, móng vuốt chuẩn bị đâm thủng cổ của anh.

Chung Viễn Huỳnh vội vàng kéo anh xuống, vai mình thì bị lộ ra, tạo thành bốn vết thương, máu tươi chảy xuống.

Cô đau đớn ngã trên mặt đất.

Đồng tử Tẫn đột nhiên co lại, mắt biến thành màu đỏ tươi, nhe răng dữ tợn, cho dù sức của đối phương lớn hơn anh cỡ nào, anh cũng xông thẳng lên chém gϊếŧ.

Phong cách chơi vô tư, hoàn toàn không né đòn, dùng răng và móng vuốt để gây sát thương chí mạng cho chúng.

Máu Tẫn chảy đầy đất, mà hai người dị hóa hét lên một tiếng đau đớn chói tai.

Tình cảnh bạo lực đẫm máu, họ như một đám thú hoang đang liều mạng.

Hai người dị hóa này lúc đầu chỉ muốn gϊếŧ chết loài người, cũng không định hy sinh tính mạng của mình nhưng đến lúc này, cũng không thể không lấy mạng ra đánh.

Chiến đấu đến giây phút cuối cùng, một người dị hóa bị móng vuốt của Tẫn đâm xuyên tim rồi chết, một tên khác bị anh cắt đứt cổ.

Gần như kiệt sức, Tẫn khó khăn thở dốc, xoay người lại, từng bước đi về phía Chung Viễn Huỳnh, để lại dấu chân đỏ như máu trên thảm cỏ ướt.

Cổ của anh bị cắn mất một miếng thịt, mặt cũng bị cào nát, chân bị thương có thể thấy xương trắng.

Tuy người dị hóa sống dai hơn so với con người, năng lực hồi phục cũng rất tốt nhưng bây giờ anh bị thương rất nặng.

Tẫn quỳ gối trước mặt Chung Viễn Huỳnh, nhìn vết thương trên vai cô, cô bị mất máu nên sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng đau đớn run rẩy, nước mắt anh rơi trên cỏ, hòa cùng những giọt máu rơi trên lá.

Mới vừa nãy anh còn vô cùng tàn nhẫn, bây giờ lại khóc, tuyệt vọng như một bé trai không được giúp đỡ, gào khàn cả giọng.

"Tôi không sao." Chung Viễn Huỳnh nhỏ giọng nói.

Nhưng anh không tin, anh cảm thấy cô rất yếu ớt, một vết thương nhỏ cũng phải hai ba ngày mới lành lại.

Bị thương như vậy, chảy nhiều máu như thế, anh có mất cô không.

Tẫn chỉ là một đứa trẻ. Khẽ thút thít một tiếng, anh cúi đầu rúc vào trong ngực của cô, cả người run lên.

...

Cũng may, Phàm Thư dạy Chung Viễn Huỳnh một ít thuốc đông y chữa trị bằng thảo dược, giống thuốc vậy, dù sao thì vết thương cũng không nhiễm trùng.

Thực ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là cần một khoảng thời gian để bình phục lại, Tẫn bị thương nặng gần khỏi hẳn, cô mới bắt đầu đóng vảy.

Tẫn nghĩ lại mà sợ cũng không để cho cô rời khỏi tầm mắt anh nữa, cho dù anh đi tìm đồ ăn, cũng đưa cô theo.

Chung Viễn Huỳnh sẽ ôm lấy cổ anh, sau đó anh để móng vuốt hướng xuống phía dưới, đỡ cô bằng mu bàn tay, vững vàng đi về phía trước.

Lâu dần, Chung Viễn Huỳnh được anh chăm sóc đến nỗi có thói quen ngủ trong l*иg ngực anh, yên lòng thả lỏng, không phải ttiếp tục chống đỡ thêm một dây thần kinh nào nữa.

Tẫn cũng tập thói quen quét sạch thây ma và gϊếŧ những kẻ tấn công mà không cần đánh thức cô.

Một ngày nọ, cuối cùng bọn họ tìm được một nơi hẻo lánh và yên bình trong khu rừng, cách xa con người, người dị hóa và thây ma.

Chung Viễn Huỳnh vẫn tìm hang đá làm ổ.

Khi Tẫn giật đứt sợi xích trên tay trái, máu chảy đầm đìa từ cổ tay. Đây là thứ đặc biệt do con người tạo ra, bên trong vòng giam có sáu móc cắm vào xương của anh. Những người đó muốn anh nghe lời nên dùng xích giữ chặt, móc sẽ mài xương của anh, ép buộc anh phải phục tùng.

Vốn dĩ có xích ở cổ, tay, chân nhưng những người khác đã giúp anh tháo ra, nếu không anh sẽ trốn không thoát.

Chỉ có tay trái này, từ khi anh sinh ra đã bị xích rồi, tạm thời có có thể tháo ra, sau khi vết thương lành miệng lại, tay còn để lại dấu màu đen.

Chung Viễn Huỳnh đau lòng, cô đã làm một chiếc vòng tay bằng hoa và lụa tre và đeo nó vào cổ tay trái của anh.

Tẫn nghiêm túc nhìn một lúc lâu, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên những ngôi sao nhỏ.

Đã từng có người úp xích giày vò anh nhưng bây giờ có cô đang đeo lắc tay cho anh.

Hương hoa thoang thoảng bên trên, sưởi ấm trong lòng một chút, chữa lành vết thương.