Chương 6

Sau bữa cơm tất niên đó, mãi tới tận mùng bảy, bốn người mới cùng nhau ăn cơm tối.

Giống như trước đây, phần lớn thời gian lúc ăn cơm đều im lặng, có lúc Phó Lăng Thanh lên tiếng hỏi vài câu.

Chung Viễn Huỳnh vừa ăn cơm, vừa định nói ngày mùng tám cô sẽ trở về thành phố Bắc Đường, dù sao trở về nơi thuộc về mình cũng tự do thoải mái hơn.

Lần này ký được một hợp đồng lớn, rõ ràng tâm trạng của Chung Lịch Cao rất tốt, nói thêm vài câu đã nhắc tới hạng mục lần này với Phó Lăng Thanh, thấy thái độ của bà lạnh nhạt mới nhớ tới bà từng nói lúc ăn cơm với gia đình không nói chuyện công việc.

Ông hậm hực kết thúc chủ đề này, quét mắt một vòng nhìn về phía Phó Tẫn, quan tâm hỏi theo kiểu người lớn: “A Tẫn à, thế nào rồi, đã có bạn gái chưa, nếu có có thể đưa về nhà ra mắt.”

Đây là loại câu hỏi thường thấy nhất mỗi khi Tết đến của người lớn trong nhà, nhưng câu hỏi này của ông lại khiến Phó Lăng Thanh nhíu mày, bà đặt đũa xuống, rõ ràng muốn đổi chủ đề.

Phó Tẫn lại ung dung nói: “Có rồi.”

Nghe vậy, Chung Viễn Huỳnh không nhịn được nhìn anh một cái.

Cô nhớ đến giấc mơ về mùa hè thi đại học đêm qua, nghe anh nói vậy lập tức thở dài một hơi.

Những việc của quá khứ, vẫn nên để nó trôi qua thôi.

Phó Lăng Thanh cũng nhìn anh, mở miệng nhưng không nói, sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Chung Lịch Cao rất hiểu việc nhìn mặt đoán lời, ông cũng biết mình đã giẫm phải mìn nhưng vẫn sĩ diện, bám lấy chủ đề này nói: “Ngày mai cha và Lăng Thanh không có việc cần ra ngoài, bạn gái con có tiện không? Hay là đưa cô ấy tới nhà để bọn ta xem thử?”

Phó Lăng Thanh không vui nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Nếu không ở cùng một thành phố, không tiện thì thôi.”

“Ngày mai đưa về.” Phó Tẫn nói.

Câu ‘ngày mai về thành phố Bắc Đường’ của Chung Viễn Huỳnh kẹt lại trong họng, dù sao thì mai anh đưa bạn gái về gặp người nhà, cũng được xem là một chuyện khá lớn, nếu cô nói mai mình đi kiểu gì cũng bị khuyên ở lại.

Chung Viễn Huỳnh: “Ngày kia con về thành phố Bắc Đường.”

Vì không muốn đấu võ mồm nên ở lại thêm một ngày cũng không sao.

Phó Lăng Thanh gật đầu, hỏi cô: “Viễn Huỳnh có bạn trai chưa?”

“Vẫn chưa.” Chung Viễn Huỳnh nói.

“Viễn Huỳnh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi đúng không.” Phó Lăng Thanh cười, nói.

Chung Viễn Huỳnh thật thà trả lời: “Con cũng không để ý lắm.”

Đèn trên bàn ăn là một chiếc đèn pha lê cầu kỳ, ánh sáng trắng chiếu xuống những sợi tóc lòa xòa trước trán khiến da Phó Tẫn càng trắng thêm.

Suốt quá trình anh không hề ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ, giống như không để tâm tới bất cứ điều gì, chỉ có tay vẫn hoạt động rất nhanh, sau đó từ từ buông đũa.



Tối mùng tám, Chung Viễn Huỳnh ngồi dựa lưng trên sofa, nhàm chán cầm điều khiển đổi kênh, thấy Phó Tẫn ngồi ở đầu kia ghế sofa đứng dậy, cầm máy tính làm gì đó, cô bèn giảm âm lượng TV xuống mức thấp nhất.

Phó Lăng Thanh đi qua phòng khách, thấy Phó Tẫn chẳng có động tĩnh gì liền hỏi: “Không đi đón người ta à?”

Vừa nói xong chuông cửa đã vang lên, bà đi ra mở cửa, bên ngoài truyền đến giọng nữ mềm mại: “Chúc dì năm mới vui vẻ, dì đúng là vừa trẻ vừa đẹp, nếu không phải A Tẫn có kể về dì, con còn tưởng chị anh ấy ra mở cửa nữa đó.”

“Đâu có đâu có.” Phó Lăng Thanh nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong trước đã.”

Chung Viễn Huỳnh nghe thấy tiếng liền nhìn ra ngoài, người tới là một cô gái cao ráo xinh đẹp, khuôn mặt nổi bật, cười lên trông cực kỳ xinh xắn.

Thấy Chung Lịch Cao, cô gái mỉm cười nói: “Chào chú ạ, con tên Kiều Mịch Tuyết.” Giọng nói của cô ta tự nhiên không hề rụt rè, khiến người ta cảm thấy rất có văn hóa.

Chung Lịch Cao hài lòng gật đầu: “Con ngồi chơi nhé, trời lạnh như vậy đi một chuyến tới đây cũng không dễ dàng gì, cơm tối xong ngay thôi.”

“Cảm ơn chú, dì, hôm nay con làm phiền mọi người rồi.” Kiều Mịch Tuyết thuận thế ngồi xuống bên cạnh Phó Tẫn.

Phó Tẫn đã gõ phím, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Thấy có ánh mắt nhìn vào màn hình, Phó Tẫn mặt không đổi sắc gấp máy tính lại, Kiều Mịch Tuyết cũng không ngại, cười nói: “Aiyo, chúng ta già rồi còn phải bí mật, nhưng nếu anh thích vậy thì em tôn trọng anh, ai bảo em thích anh cơ chứ.”

Chung Viễn Huỳnh rời mắt, tâm trạng căng thẳng vì về nhà đón Tết phải gặp Phó Tẫn cũng được buông lỏng.

Phó Tẫn là người một khi đã nhận định thứ gì đó sẽ rất khó để thay đổi, anh có một loại cố chấp ăn sâu vào trong xương tủy.

Từ nhỏ anh đã khác những đứa trẻ khác, thiếu thốn tình cảm, khép kín bản thân, rất khó nảy sinh tình cảm hay hứng thú với điều gì, nhưng một khi có tình cảm thì sẽ lún sâu vào đó.

Anh vô lý chiếm mất tuổi thơ và thời niên thiếu của Chung Viễn Huỳnh, cô cũng từ khó chịu, bài xích lúc ban đầu chuyển thành lùi bước, trốn tránh.

Giờ nghĩ lại, có vẻ như cũng chẳng có gì, thực ra anh không sai, chỉ là anh không còn cách nào khác.

Nhưng giờ anh đã có bạn gái, tất cả những thay đổi của anh chứng minh rằng anh đã buông bỏ được những chuyện trước đây, không còn dằn vặt nữa, quay lại đúng đường.

Như vậy rất tốt.



Cả nhà tụ tập trong phòng ăn, lần này có thêm một người, cũng sôi nổi hơn nhiều, hai vị phụ huynh cuối cùng cũng có đối tượng để hỏi.

Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ là hỏi cha mẹ nhà gái làm gì, giờ đang làm việc sinh sống ở đâu, cô ta và Phó Tẫn quen nhau thế nào, cộng thêm những việc vụn vặt trong cuộc sống.

Kiều Mịch Tuyết trả lời từng câu một, nói chuyện lễ phép, hành vi phù hợp, cười lên trông rất xinh, giọng nói cũng dễ nghe, những phụ huynh bình thường đều thích những cô gái như vậy, Chung Lịch Cao vui vẻ không thôi, Phó Lăng Thanh vẫn nở nụ cười trước sau như một nhưng thái độ đã hơi lạnh nhạt.

Lúc Kiều Mịch Tuyết nói tới chuyện liên quan tới cô ta và Phó Tẫn, cô ta lộ ra vẻ thẹn thùng: “Lúc đó là con theo đuổi A Tẫn, anh ấy luôn lạnh lùng, từ chối mọi người, nhưng cuối cùng lại đối xử với con rất tốt.”

“Đáng tiếc con nấu cơm không ngon, A Tẫn chỉ thích ăn cơm nhà làm, công việc của anh ấy bận rộn, ngày ba bữa ăn ít lại còn không đúng giờ nên đã gầy đi nhiều.” Nói rồi Kiều Mịch Tuyết hờn dỗi liếc Phó Tẫn một cái.

“Dì à, món sườn này của dì làm như thế nào vậy ạ, ngon quá, còn cả thịt thăn này nữa, rất đậm vị, ngon hơn con làm cả nghìn lần, khó trách anh ấy không chịu ăn cơm con nấu.”

Cô ta cực kỳ cố gắng thể hiện hình mẫu bạn gái tiêu chuẩn đau lòng cho bạn trai, sau đó lại lễ phép khen ngợi mẹ bạn trai.

Chung Viễn Huỳnh không nói chuyện, mặc dù không muốn nghe nhưng mỗi một chữ phát ra từ miệng Kiều Mịch Tuyết lọt vào tai đều khiến cô cảm thấy mấy năm này Phó Tẫn sống rất tốt, ít nhất có người hiểu và yêu quý anh ở cạnh.

Ăn tối xong, Kiều Mịch tuyết ở lại rất lâu mới tạm biệt ra về, lần này Phó Tẫn đứng dậy tiễn cô ta.

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, lúc đi ra ngoài, gió lạnh thổi khiến hơi ấm xung quanh hai người nháy mắt bị thổi sạch.

Phó Tẫn lái xe tới, Kiều Mịch Tuyết lạnh tới mức giậm chân, lập tức chui vào ghế phó lái ngồi, trong xe đã mở máy sưởi, cô ta thở dài một hơi: “Lạnh chết bà rồi, ai, giả vờ có chút xíu thôi mà mệt muốn chết.”

Phó Tẫn mặt không đổi sắc tiếp tục lái xe ra khỏi biệt thự.

Sau khi anh lái xe qua hai con phố, cách nhà một đoạn liền dừng lại, lấy điện thoại ra bấm trên màn hình mấy cái.

Điện thoại trong túi Kiều Mịch Tuyết rung, vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, cô ta mở điện thoại lên xem, 50000 tệ được chuyển vào tài khoản.

Cô ta híp mắt cười nói: “Hào phóng quá, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Phó Tẫn hơi mất kiên nhẫn: “Xuống xe.”

“Được.” Kiều Mịch Tuyết lấy được tiền cực kỳ dễ nói chuyện.

Tháo dây an toàn, Kiều Mịch Tuyết không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh hai cái, ánh đèn vàng bên đường xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt anh, bóng và ảnh khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm góc cạnh, đẹp trai.

“Thực ra đóng giả làm bạn gái anh một tối, cho dù không có tiền, tính ra tôi cũng vẫn lời.” Trong đôi mắt biết cười của Kiều Mịch Tuyết lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô ta tiêu tiền như nước thành quen rồi, tiền thật sự không đủ tiêu, mỗi lần Tết đến có rất nhiều người thuê bạn gái để giữ thể diện, cô ta từng làm mấy lần, kiếm được mấy trăm, nhiều nhất cũng phải mấy nghìn tệ.

Cô chỉ không ngờ được rằng người như Phó Tẫn cũng sẽ thuê người giả làm bạn gái về nhà đón Tết, giả làm bạn gái anh cũng tốt, cho dù không có tiền, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều cô gái tình nguyện làm.

Nhưng Kiều Mịch Tuyết là người thông minh, hiểu rõ Phó Tẫn cho nhiều tiền như vậy là để bịt miệng, không được để cho người thứ ba biết, hơn nữa sau này không còn dính líu gì tới anh.

Cô không nói thêm gì, cũng biết điều không hỏi thêm, vừa mở cửa xe gió lạnh đã lùa vào theo khe cửa.

“Vẫn còn một giao dịch nữa, làm không?” Giọng nói của Phó Tẫn như ngâm trong nước lạnh, trở nên lạnh lẽo.

Kiều Mịch Tuyết khôi phục tinh thần, hỏi giá theo bản năng: “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng 20 vạn, giờ đưa trước cho cô 10 vạn, sau khi thành công sẽ đưa nốt cho cô 10 vạn còn lại.”

Lần đầu tiên Kiều Mạch Tuyết thấy giao dịch như vậy, đùa nói: “Bây giờ đưa tôi 10 vạn, anh không sợ tôi ôm tiền chạy mất, không làm nữa à?”

“Cô có thể thử.”

Mặt anh lạnh tanh, giọng nói cũng không hề dao động khiến lòng cô ta chợt lạnh, giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu trong ngày đông giá rét, khiến người ta rùng mình bừng tỉnh.

“Vậy anh…” Cô vô thức lúng túng.

“Cô nhận được lợi ích, vậy nên cô phải cố gắng hết sức vì món hời còn lại.” Phó Tẫn trực tiếp nói: “Hơn nữa cô từng làm gì, muốn điều tra không khó.”

Đơn giản là đen ăn đen, Kiều Mịch Tuyết vốn tưởng mình gặp được một tên ngốc nhà giàu, không ngờ lại khó chơi như vậy, người luôn dựa vào trò khôn vặt như cô ta chưa từng bị thiệt, không ngờ thoáng cái đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay.

Kiều Mịch Tuyết cắn răng nói: “Có tiền thì mọi chuyện đều dễ, anh nói xem muốn tôi làm gì?”

Phó Tẫn không nhìn cũng hiểu được tâm tư của cô ta, trầm giọng nói: “Tôi không có hứng thú với cơ thể cô.”

Phố xá vắng vẻ, ánh đèn và bóng cây đan xen vào nhau tạo thành các hoa văn, bỗng nhiên có tiếng xe vang lên bên cạnh.

“Có một người đàn ông cần cô đối phó.”

Đôi mắt đen của anh tối sầm, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên vô lăng.

Hơn nữa, anh quá hiểu Chung Viễn Huỳnh, biết rằng chỉ khi anh chứng minh bản thân đã buông bỏ được quá khứ, sống tốt, cô mới có thể giảm bớt sự kiêng dè và gánh nặng trong lòng.