Chương 47

"Nếu cháu cảm thấy khó biểu đạt cảm xúc của mình, cũng đừng ép bản thân phải nói cái gì hoặc làm cái gì đó."

"Viễn Huỳnh, nếu cháu thuận theo tâm ý tự nhiên hành động, cháu sẽ thấy rằng mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều."

Thật ra Chung Viễn Huỳnh đã rời khỏi biệt thự của nhà họ Phó, quay về thành phố Bắc Đường lúc trước, đi tìm Phỉ Duyệt Nhiên.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm kiếm lời khuyên bảo tâm lý.

Cô muốn vượt qua sườn đồi, đi về phía có ánh sáng nhưng cái này cần phải dũng cảm, nếu không chú ý một chút bị sợ hãi thì sẽ thịt nát xương tan, khiến cô cô phải lùi bước.

Có người cả đời cũng không thể nào làm được.

Nhưng cô cấp bách muốn vượt qua chướng ngại vật, bởi vì biết có người đợi cô quá lâu, từ lúc còn bé đến bây giờ, đợi rất nhiều ngày đêm.

Chung Viễn Huỳnh chân thành nói: "Bác sĩ Phỉ, cám ơn cô nhiều."

“Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cháu cũng không sợ cô.”

Phỉ Duyệt Nhiên ôn hòa cười: “Viễn Huỳnh, thử vươn tay ra với cậu ấy, cho cậu ấy cơ hội nắm tay, cũng là cho chính mình cơ hội.”

Nói cho cùng, Chung Viễn Huỳnh vẫn có một nỗi sợ hãi đến từ sự thay đổi.

Sợ thay đổi mối quan hệ và cách hòa hợp với Phó Tẫn, vì mối quan hệ tình cảm của cha mẹ cô không tốt, nên cô không dám đối mặt với hai chữ tình cảm.

Nhưng đứa trẻ Phó Tẫn kia có đầy đủ kiên nhẫn và bao dung, để khiến cho cô tin tưởng, tình cảm không chỉ có gay go và xấu xa, nó còn có mặt tốt đẹp nữa.

“Dần dần, trong tiềm thức cháu sẽ thay đổi, nếu cháu đáp lại tình cảm của người này, cậu ấy cũng sẽ không làm cháu tổn thương.”



Khi Chung Viễn Huỳnh giơ tay ra nắm lấy Phó Tẫn, cô mới nhận ra nó thật sự không khó như trong tưởng tượng.

Thật ra cô vẫn còn đang lo lắng, không khống chế được mà đưa ra mấy giả thiết kết quả không tốt… Bị anh vứt bỏ, hoặc là anh là cưỡng ép kiềm chế, khiến cho cô không chịu nổi.

Nó không có lý, rõ ràng biết anh sẽ không như vậy nhưng bóng mờ trong tiềm thức tự động thiết lập một số tình cảnh cho cô.

Cho nên đầu ngón tay cô vô thức buông lỏng, tùy lúc giả vờ không chú ý mà rút tay về.

Chỉ là cô không nghĩ tới Phó Tẫn còn lo lắng hơn cô, giữ cô thật chặt, lòng bàn tay nóng lên.

Khi anh cười rộ lên, đẹp đến mức chói mắt.

Tâm trạng vui vẻ lây nhiễm sang cho cô, khiến tâm trạng cô cũng trở nên nhẹ nhõm.

Hai người đều không giấu được sự rung động và trúc trắc của chính mình, cứ thế nắm tay nhau đi qua phố lớn ngõ nhỏ, dưới bầu trời đầy sao đi về nhà.

Dưới tầng của khu dân cư có một số cây nhỏ, bởi vì đang mùa thu nên một ít cành cây xơ xác, ánh đèn đường lờ mờ bị cành cây cắt thành từng mảnh nhỏ, âm thầm rơi trên mặt đất.

“Chị lên trước đây.” Chung Viễn Huỳnh nói.

Phó tẫn “ừm” một tiếng nhưng không buông tay.

Qua một lúc.

Anh mới chậm rãi buông ra một chút, khẽ kéo ngón tay cô khẽ lắc.

Chung Viễn Huỳnh giả vờ như không biết ý gì, nói tiếp: "Nhớ nhờ Từ Tử Thúc đến đón em."

Lông mi anh hơi nhíu lại, nhếch môi, tiếp tục lắc nhẹ ngón tay cô, mí mắt cong xuống hình vòng cung, biểu lộ vẻ uất ức.

Chung Viễn Huỳnh nhịn không được cười rộ lên: “Được, mai gặp lại.”

Lúc này Phó Tẫn mới buông tay ra, khóe môi hơi cong lên.

“Ngày mai đừng đến đón chị, trị liệu thật tốt đi.” Chung Viễn Huỳnh dặn dò cẩn thận: “Có thời gian chị sẽ đến thăm em.”

Ánh mắt Phó Tẫn có chút sáng lên, lẳng lặng nhìn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Ngày mai gặp.”



Lớp học sở thích dành cho người lớn do Chung Viễn Huỳnh đứng lớp đã kết thúc, Phương Di Phàm muốn mời cô đi ăn tối.

Phương Di Phàm nấu ăn rất giỏi, trực tiếp mời Chung Viễn Huỳnh đến nhà ăn cơm: "Chị sống một mình, không có ai khác, đến đây đi."

Vừa đến Chung Viễn Huỳnh thấy cô ấy đã chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra phong cách nấu ăn, cho rất nhiều gia vị nhưng món bò bít tết có cảm giác như một bữa tiệc lớn.

“Đừng khách sáo, còn hai món nữa, em ăn trước đi.’’ Phương Di Phàm mời cô.

Chung Viễn Huỳnh không nhấc đũa, ngồi bên cạnh chờ, cô giương mắt nhìn xung quanh, trang trí đơn giản, lạnh lùng, rất hợp với tính cách lạnh lùng và giản dị của Phương Di Phàm.

Cách bài trí không khác nơi cô ở lắm, không có phòng thừa, đương nhiên về vị trí nên giá cả cũng đắt hơn chỗ cô rất nhiều.

Hai người các cô không thích tiếp khách ở nhà, nếu như có thể mời khách đến nhà, quan hệ nhất định rất tốt.

Điều này khiến Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có chút xúc động.

Sau khi Chung Viễn Huỳnh tốt nghiệp đại học năm cuối, cô xin nghỉ công việc bán thời gian của mình ở mỹ thuật Phi Phàm, Phương Di Phàm cũng mời cô đi ăn cơm, lúc đó cô vẫn không hiểu sẽ lại mời cô làm khách. Tại sao Phương Di Phàm lại cảm kích mời cô đi ăn cơm.

Khi Chung Viễn Huỳnh đi tìm việc làm đã có thay đổi bất ngờ, thời gian trước không có thu nhập, hầu như tiền thuê nhà đều phải đi mượn người khác, Phương Di Phàm chủ động gọi điện thoại đến, nhờ cô dạy trên lớp, mà thù lao rất hậu hĩnh.

Cô cảm thấy rất kì lạ, Phương Di Phàm hào phóng, lại rất dễ nói chuyện, lớp học cũng là lớp có sở thích dễ, diễn giải một cách hoàn hảo bốn chữ ít tiền và nhiều tiền, về mặt đạo lý, phải tìm một người tạo hình mỹ thuật chuyên nghiệp, mà không phải loại gà mờ như cô.

Sau đó, khi nghe Phỉ Duyệt Nhiên kể về những gì đã xảy ra lúc Phó Tẫn học đại học, tình cờ nói có hứng thú với lớp tạo hình mỹ thuật, cô đã hiểu.

Cuối cùng Phương Di Phàm cũng đem canh xương khoai tây và canh cá chua lên bàn: "Đến đây, ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn chị Phàm, vậy thì em không khách sáo nữa."

Đã có so sánh, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy rằng kỹ năng nấu nướng của mình đã làm khó vị giác trải nghiệm của Phó Tẫn, cô không ngớt miệng khen món Phương Di Phàm làm, thuận tiện hỏi sách dạy phối nguyên liệu nấu ăn.

Phương Di Phàm không nhận ra mình nấu ăn như thế nào, sau khi ăn vài miếng, cô ấy luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, lập tức hỏi cô: "Tửu lượng thế nào, em có uống rượu không?"

Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Uống được ạ."

Phương Di Phàm đứng dậy lấy mấy chai rượu trong tủ lạnh ra: "Rượu này rất tuyệt nhưng tác dụng rất chậm, em uống chậm một chút."

Chung Viễn Huỳnh uống hai ngụm, cảm thấy cồn rượu xông lên gáy, cô mở miệng hỏi: "Chị Phàm, chị chăm sóc em như vậy, có phải có liên quan đến Phó Tẫn hay không?"

Phương Di Phàm uống hai ly rượu, mặt không đổi sắc, giọng điệu bình thản, giống như uống nước: "Em biết à?"

"Ừm."

"Thật ra, mỹ thuật Phi Phàm do chị và một người khác đứng ra hợp tác. Ban đầu, chỉ có một phòng riêng. Cô ấy sẽ dạy tạo hình mỹ thuật, còn chị thì không, chỉ có thể đầu tư, sau này tiết kiệm được chút tiền, lập tức thuê nhà hai tầng mở rộng quy mô, ban đầu có thương lượng là cô ấy sẽ trả một phần ba chi phí lắp đặt thiết bị.”

“Chị lấy tiền thuê mấy giáo viên, đến lúc lắp đặt thiết bị được một nửa, trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, không có tiền. Chị không thể trả toàn bộ chi phí lắp đặt thiết bị và công cụ tạo hình mỹ thuật, lúc này Phó Tẫn đến, cậu ấy đã trả tiền lắp đặt thiết bị và dụng cụ vẽ tranh, hơn nữa còn cho chị năm mươi vạn, lớp hứng thú mới đủ để bình an vượt qua một thời gian.”

“Điều kiện duy nhất của cậu ấy là để chị thuê em, chiếu cố em một chút, chị không có cách nào khác để không chấp nhận nhưng sau này chị cảm thấy người bạn như em đáng để kết giao, cho nên muốn đối xử tốt với em một chút.”

Khó tránh Phương Di Phàm cảm thấy biết ơn cô, hầu hết đều đến từ Phó Tẫn.

Có một chuyện Chung Viễn Huỳnh có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, lúc trước cô đã từng dạy giáo dục ở cơ sở khác nhưng không phải là tạo hình mỹ thuật, mà là dạy ngữ văn.

Có một đứa trẻ rất tinh nghịch, cái gì cũng không chịu học, thành thích không tăng lên, phụ huynh tìm đến tận cửa, ông chủ của đơn vị kia không nói hai lời đã bảo Chung Viễn Huỳnh nhận lỗi, thái độ ở mức cực kỳ thấp, vì phụ huynh là khách hàng và cũng là danh tiếng.

Khi đến với mỹ thuật Phi Phàm, cô còn gặp một phụ huynh đặc biệt khó tính, nói rằng cô giáo này còn quá trẻ, không dạy được gì, còn đứa trẻ thì không giống như đi học.

Khi đó, Phương Di Phàm lạnh lùng nói: "Cô giáo của chúng tôi dạy những đứa trẻ khác đều được, tại sao lại không thể dạy con của cô?"

Phụ huynh kia trừng mắt: "Ý của cô là?"

"Chính là ý cô hiểu." Phương Di Phàm không buồn ngẩng mặt lên nói: "Không muốn đi thì thôi, tiền cũng không được hoàn lại."

Cuối cùng, cô ấy còn trấn an Chung Viễn Huỳnh: “Đừng sợ bọn họ làm loạn, bây giờ là một xã hội được cai trị bởi pháp luật.” Nói xong, cô ấy đã gọi bảo vệ.

Vị phụ huynh kia chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Mỗi khi Chung Viễn Huỳnh cẩn thận nhớ lại quá khứ, lần theo các dấu vết để phát hiện, trong lúc vô tình cô đã nhận được rất nhiều lòng tốt, điều này ít nhiều có liên quan đến Phó Tẫn.

Cô làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng, vô tình làm vỡ một cái ly, lúc cúi xuống nhặt đã quẹt trúng làm bị thương, kết quả ông chủ còn lo lắng hơn cô.

Mỗi lần phát tờ rơi, cô ít khi nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của người đi đường, bởi vì luôn có rất nhiều người chủ động tới lấy.

Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của mình, những chuyện như thế đã xảy ra nhiều lần nhưng khi đó, cô đã chết lặng với cuộc sống mệt mỏi và không còn sức lực để nghĩ về nó.

Hôm nay giống như một chồi non không dám nở, tưởng rằng mình đang đối mặt với bão tố dữ dội nhưng lại không biết rằng phía sau có một gốc cây lục thực, nó đang vươn cành ra che chở.

Chung Viễn Huỳnh siết chặt ly rượu, hồi lâu mới hỏi: "Chị Phàm, Phó Tẫn mà chị nhìn thấy hồi đó như thế nào?"

Phương Di Phàm lại mở một chai rượu khác ra, nghĩ lại: "Chị không biết phải diễn tả như thế nào nữa."

"Từ khi gặp cậu ấy, chị không thấy nó có biểu lộ gì, cả người dường như không có gì ngoài cái xác, ánh mắt trống rỗng, khiến cho người ta một cảm giác tĩnh mịch nặng nề.”

"Đây là lần đầu tiên chị thấy có người có thể biến mình thành dáng vẻ này."

Phương Di Phàm tiếp tục rót rượu, nói tiếp: "Có một lần lúc chạng vạng tối em học xong về, cậu ấy đang đứng ở cửa sổ phòng bên cạnh.”

"Trời tối hẳn, cửa sổ trong phòng chỉ có một chút ánh sáng. Cậu ấy vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn về phía em rời đi."

“Khi đó chị đi ngang qua liếc nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy, trong lòng đột nhiên có dự cảm."

"Chị cảm thấy yêu một người như vậy là quá thảm."

Sau khi Chung Viễn Huỳnh nghe xong, dường như cồn trong ly đột nhiên chui vào mắt cô, khiến cả người cô khô khốc.

Cô chớp mắt, đè cảm xúc xuống, cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

"Không được, em uống từ từ thôi, đừng uống như vậy rất dễ say, uống nửa ly là được..."

Gặp người không nghe khuyên bảo, Phương Di Phàm giật lấy ly rượu, phát hiện đã quá muộn rồi, người đã say rối tinh rối mù rồi.

“Đó là em muốn hỏi, bây giờ lại cảm thấy rất đau lòng.” Phương Di Phàm thở dài, quyết định làm bà Nguyệt, bấm gọi cho Phó Tẫn.

"Người đã say rồi, đến đón về đi, địa chỉ sẽ gửi cho cậu."

Không đến một tiếng, chuông cửa vang lên.

Phương Di Phàm mở cửa nhìn thấy dáng vẻ của người tới, lập tức nhướng mày: "Mấy người làm gì vậy?"

Tay trái Phó Tẫn châm một cây kim, Từ Tử Thúc cầm một cái cây treo.

Từ Tử Thúc cau mày: "Tôi cũng muốn biết."

Điều này cũng là nhờ Trần Minh Cát, hễ gặp phải bệnh nhân không nghe lời, anh ta sẽ biến thành một thân thể chuyển động táo bạo, không còn tao nhã nữa, anh ta muốn để Phó Tẫn truyền xong.

Còn hai chai, không biết treo đến lúc nào.

Vẻ mặt của Phó Tẫn lãnh đạm, im lặng từ chối.

Trần Minh Cát: "Tôi có phương thức liên lạc của cô Chung."

Ngụ ý, tôi muốn cáo trạng cậu vì đã không phối hợp điều trị.

Một bác sĩ và một bệnh nhân, không biết giằng co như thế nào đã thành tình cảm vừa truyền vừa đi ra ngoài.

Người duy nhất có tâm tình cay đắng là Từ Tử Thúc, để tạo điều kiện thao tác vừa truyền vừa đi cho Phó Tẫn, anh ta phải giữ cây treo lên cao, tay anh ta đau đến mức muốn co quắp lại.

Phó Tẫn bế Chung Viễn Huỳnh đang nằm trên sô pha, Từ Tử Thúc nhìn thấy mu bàn tay bị kim châm của anh sưng lên, lập tức nói: "Cậu cầm chai đi, tôi bế người cho."

Phó Tẫn cau mày, liếc nhìn anh ta một cái, kèm theo cảnh cáo.

"..."

Từ Tử Thúc cảm thấy ớn lạnh sống lưng: "Mẹ kiếp, tôi nói sai rồi."

Phó Tẫn đi ra cửa, quay sang nói với Phương Di Phàm: "Cảm ơn."

Phương Di Phàm gật đầu: "Tửu lượng của cô ấy không tốt, đừng để cô ấy uống rượu bên ngoài."

Cả ba lên xe ngồi ghế sau, tài xế ngồi trên ghế lái khởi động xe.

Khi Chung Viễn Huỳnh trượt xuống, Phó Tẫn đã ôm lấy eo cô.

Lần đầu tiên Từ Tử Thúc cảm thấy nhân sinh rất khó khăn, hít thở không thông, có người ở bên cạnh anh ta ân ái thì không tính, anh ta còn phải cầm bình truyền cho người ta, phối hợp kéo dài tính mạng cho người nào đó, để người đó tiếp tục ân ái.

Thật sự giống cuộc sống của tiểu nô mới khổ sở hầu hạ hoàng đế và sủng phi.

Chung Viễn Huỳnh dường như không thoải mái, giật giật, vừa nghiêng đầu gõ cửa kính xe.

Phó Tẫn trực tiếp rút kim tiêm ra, một tay ôm lấy cô, tay kia đệm vào đầu cô.

Trên đường đi cô làm loạn hết cỡ, Phó Tẫn chiều theo tư thế thoải mái của cô, đưa tay ra để bảo vệ cô.

Khi đến nhà lớn, anh bảo những người khác rời đi.

Chung Viễn Huỳnh khi uống say có chút dính người, như con mèo nhỏ làm nũng, ôm lấy cổ anh không buông.

Ôm người đến ghế sô pha, Phó Tẫn hết sức.

Từ lúc bệnh tái phát đến nay, thân thể anh đã kiệt sức, nếu không phải nhờ một buổi tập tập luyện với cường độ lớn gần đây, có lẽ anh đã không thể nào ôm người lên xe.

“Em đi lấy thuốc giải rượu cho chị, pha nước với mật ong, nếu không chút nữa chị sẽ cảm thấy khó chịu.” Phó Tẫn nhẹ nhàng nói.

Chung Viễn Huỳnh mơ hồ, không đáp lại.

Phó Tẫn kiên nhẫn nói thêm hai lần nữa, chờ cô buông tay.

Không ngờ, Chung Viễn Huỳnh đột nhiên loạng choạng đứng dậy, dạng chân quanh người anh.

Phó Tẫn nhanh chóng đưa tay giữ eo cô để tránh cô trượt xuống.

Chung Viễn Huỳnh vòng tay qua cổ anh, ôm anh một chút.

"Phó Tẫn."

"Ừm."

"Phó Tẫn."

"Là em."

"Phó Tẫn."

"Em ở đây."

Cô cúi đầu vùi đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh, lắng nghe nhịp tim, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Suýt nữa thì chị đã đánh mất em."

"Không bao giờ." Anh nói.

“Tại sao?” Chung Viễn Huỳnh đờ đẫn trả lời.

“Bóng tối luôn dõi theo ánh sáng.” Phó Tẫn thì thầm.

“Chị không muốn em là cái bóng của chị.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, mượn rượu nói ra những lời này.

Khoảng cách quá gần khiến Phó Tẫn khó giữ được sự tỉnh táo, sự mềm mại của cô áp vào trái tim anh, cả người Phó Tẫn cứng ngắc, tim anh tê đi, huyết dịch nóng bỏng đến mức gần như tan chảy cả huyết quản.

Mùi rượu thoang thoảng trên người cô công thêm mùi nước hoa làm tê liệt hệ thần kinh của anh.

Dựa vào lý trí cuối cùng, Phó Tẫn ngả người ra sau, kéo khoảng cách ra xa chút, phần gáy dựa vào ghế sô pha, đầu và cằm hơi nghểnh lên, liếc mắt đưa tình nhìn cô.

Mái tóc dài của Chung Viễn Huỳnh xõa cuống rối tung, đôi mắt hạnh nhân mơ hồ phủ một tầng nước mỏng, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ tươi đang hé mở như muốn nói gì đó.

Phó Tẫn không còn nghe thấy nữa.

Vì cô không buông tha mà dí sát người đến gần, môi cô lướt nhẹ lên môi anh, để lại dấu vết son môi.

Không khí trở nên khô nóng vô cùng, tiếng hít thở rõ ràng trở thành liều thuốc kí©h thí©ɧ cơn say.

Ngực Phó Tẫn phập phồng, trái cổ trượt nhanh, đôi mắt trở nên tối đi.

Anh nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay xoa lên đôi môi dính đầy son, sau đó liếʍ đầu ngón tay, nở một nụ cười.

Yết hầu của anh trượt lên xuống, giọng anh trầm khàn, đầy mê hoặc...

“Chị, hôn môi ư?”