Chương 29

Chung Viễn Huỳnh không thể chịu nổi đứa trẻ kỳ lạ này. Anh luôn bắt chước những gì cô vừa làm, còn hay nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm giác xa lạ do môi trường mới mang lại vẫn chưa lắng xuống, hơn nữa những hành động của anh, Chung Viễn Huỳnh khó có thể thích ứng theo.

Sau khi vật lộn qua hai ngày này, cuối cùng cũng đến lúc phải đến trường.

Trường học là một môi trường quen thuộc đối với cô, có những người bạn của cô ở đó, và cô có thể nhân cơ hội này để rời khỏi đây.

Bác tài xế Lý đỗ xe ở cửa, Chung Viễn Huỳnh đeo một chiếc cặp nhỏ trên vai, liên tục nhảy lên nhảy xuống trong khi chuẩn bị vào xe, đột nhiên bị Phó Tẫn nắm cổ tay.

Anh mặt không biến sắc, lắc đầu.

“Buông ra.” Chung Viễn Huỳnh cố gắng bỏ tay anh ra: “Tôi đi học.”

Phó Lăng Thanh nghe thấy động tĩnh, cúp điện thoại của trợ lý, đi tới cửa ôm Phó Tẫn, kéo tay anh ra, ôn tồn giải thích: “A Huỳnh đang đi học, buổi chiều sẽ quay trở lại.”

Phó Tẫn không biết trường nghĩa là gì, có một giáo viên riêng sẽ đến nhà dạy học cho anh, từ khai sáng trí tuệ đến phép cộng và phép trừ cơ bản.

Anh không ngừng lắc đầu, nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh ngồi trong xe từ từ biến mất khỏi tầm mắt, dần dần xuất hiện phản ứng lo lắng, có vẻ dữ dội hơn bao giờ hết, hét đến khản cả cổ, khóc đến co giật, thậm chí là nôn khan.

Phó Lăng Thanh vội vàng tiêm thuốc cho anh, chờ đến khi tình trạng của anh ta bắt đầu ổn định mới gọi điện cho Phỉ Duyệt Nhiên để nói cho cô ta biết chuyện gì đã xảy ra.

Phỉ Duyệt Nhiên: “Trẻ em mắc chứng tự kỷ sẽ ham mê một số thứ, bởi vậy khi có cảm giác an toàn sẽ ỷ lại, nhưng hoàn cảnh của Phó Tẫn lại càng rắc rối hơn. Nó mê một người, mà con người là tự do, không thể bị giam giữ một người ở bên nó mãi mãi được, nó sớm muộn gì cũng phải hiểu và chấp nhận điều đó.”

“Nhưng ở giai đoạn này, kế hoạch điều trị vẫn phải tiếp tục.”

“Bà phải cố gắng làm cho Phó Tẫn hiểu rằng nó có thể nhìn thấy đứa trẻ kia nếu như nó chịu đi đến trường.” Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Đây chính là bước đầu tiên để cho nó hoà nhập với nhóm người bên ngoài.”

Môi trường hoàn toàn xa lạ, xung quanh là những người xa lạ, đây là một thử thách lớn. Phó Lăng Thanh cau mày, sau khi cúp điện thoại, bà thấy Phó Tẫn vẫn ngồi ở cửa, nhìn về hướng Chung Viễn Huỳnh đã rời đi.



Lần đầu tiên Chung Viễn Huỳnh thấy trường học thân thiện đến vậy, cô cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn của mình tạm thời vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của cô giáo lúc bước ra khỏi lớp, cô trò chuyện và nhảy dây với các bạn sau giờ học, cô giữ chặt lấy Bối Trân Giai, nói: "Tối nay tớ đến nhà cậu được không?”

Bối Trân Giai đương nhiên rất vui khi họ có thể tiếp tục chơi cùng nhau: “Được chứ.”

“Nhưng có kẻ xấu ở cổng trường.” Chung Viễn Huỳnh nghiêm túc nói: “Chúng ta phải lẻn đi để không bị phát hiện.”

“Được nha! "Bọn họ thường chơi trò trốn ‘kẻ xấu’, Bối Trân Giai cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó.

Khi chuông tan học vang lên, lũ trẻ chen chúc ở cổng trường như những chú cừu nhỏ được thả ra khỏi hàng rào, nhiều phụ huynh lái xe đến đón khiến cho dòng đường bị tắc nghẽn, Chung Viễn Huỳnh liếc chiếc xe hôm nay đưa cô đến trường sau đó liền kéo Bối Trân Giai len vào đám người, phóng đi như một con cá nhỏ bơi dưới dòng nước.

Mẹ của Bối Trân Giai là một dì khá béo, có giọng nói rất lớn, nhưng cũng rất thân thiện dễ khiến cho người ta thích.

Chung Viễn Huỳnh ngoan ngoãn gọi một tiếng dì, mẹ Bối lập tức cười tủm tỉm để chào cô rồi đón cô vào nhà cùng ăn dưa hấu.

Những đứa trẻ thường đến nhà bà chơi nhưng chưa bao giờ chúng ở lại muộn như vậy. Sau bữa tối, họ chơi với Bối Trân Giai đến chín giờ, mẹ Bối hỏi: “Viễn Huỳnh, con có nói với gia đình rằng con sẽ không trở về nhà không?”

Chung Viễn Huỳnh nắm chặt tay, thì thầm: “Con không có nhà.”

Người lớn nghe vậy liền trở nên lo lắng, không thể không tin lời của một đứa trẻ được, lúc này bà ấy mới gọi điện cho chủ nhiệm lớp, sau đó liên hệ cho Chung Lịch Cao.

Chung Lịch Cao đi ra cửa, nói lời cảm ơn sau đó không giải thích thêm gì nữa mà đưa Chung Viễn Huỳnh rời khỏi.

Phó Lăng Thanh vẫn đang tìm kiếm một người nào đó, lo lắng rằng đứa trẻ sẽ gặp tai nạn. Cũng may anh ta phát hiện trước, lúc về có thể nói Chung Viễn Huỳnh chỉ là mải chơi ở nhà bạn mà quên mất thời gian, không phải chạy trốn, nếu không, bản hợp đồng tư nhân của ông ta phải làm sao bây giờ?

“Con không muốn trở về!” Chung Viễn Huỳnh lớn tiếng nói.

Cô biết chính xác bản chất của ông như thế nào, vì vậy ông cũng không buồn giả vờ: “Nếu còn có lần sau, tao sẽ đốt ảnh của mẹ mày.”

Chung Viễn Huỳnh biết rằng ông nói được làm được, và ông còn có thể làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa.

Cô ôm chặt cặp sách không nói gì, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ mà lòng bồi hồi, hụt hẫng.

Thành phố lớn như vậy, nhưng cô lại không thuộc về nó.

Trở lại căn biệt thự, Phó Lăng Thanh và Phó Tẫn đều đã đợi ở cửa, Chung Lịch Cao nở một nụ cười lịch sự và giải thích lý do, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Viễn Huỳnh không nói một lời nào.

“Không sao, trở về là tốt lắm rồi.” Phó Lăng Thanh không bao giờ phân cao thấp khi nói chuyện với cô, bà ấy ngồi xổm xuống nhìn cô, chân thành mà dịu dàng: “A Huỳnh có đói bụng không, trước tiên có muốn ăn chút gì đó không?”

Chung Viễn Huỳnh tính tình có hơi cứng đầu, lơ bọn họ rồi đi lên lầu.

Từ lúc cô xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt trống rỗng của Phó Tẫn dần trở nên tập trung, ánh mắt anh dán chặt vào cô, không rời sang chỗ khác, tự nhiên theo cô đi lên lầu.

Nụ cười của Phó Lăng Thanh biến mất, nhìn Chung Lịch Cao: “Ông đã nói gì với con bé?”

Một sự áp chế vô hình khiến Chung Lịch Cao ngoảnh mặt đi: “Không nói gì cả.”

“Tốt hơn hết là ông không nên nói gì cả.” Phó Lăng Thanh nói: “Chúng tôi cho ông tiền không phải để ông sử dụng con mình như một công cụ, mà mong rằng ông sẽ làm tròn trách nhiệm của người cha và cùng con trưởng thành một cách khỏe mạnh.”

Phó Lăng Thanh là từ một tay cha mình Phó Thường Triết nuôi lớn, trong tiềm thức bà ấy tin rằng vai trò của cha là một thứ vô cùng quan trọng, nhưng đã hai ngày qua, Chung Lịch Cao không hề quan tâm đến bổn phận làm cha của mình.

Mặc dù Chung Viễn Huỳnh mang lại niềm hy vọng nhưng Phó Lăng Thanh không thể coi cô như một loại ‘thần dược’ được.

Cô cảm ơn Chung Viễn Huỳnh, nhưng lại cảm thấy có lỗi nhiều hơn, vì nó ảnh hưởng đến cuộc sống ban đầu của Chung Viễn Huỳnh. Phó Lăng Thanh muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho cô nên càng không thể yêu cầu cô làm bất cứ điều gì cho Phó Tẫn, hoặc bắt cô phải tuân theo Phó Tẫn. Phó Tẫn muốn gì, nó nên chủ động phấn đấu để đạt được.



Khi Chung Viễn Huỳnh trở về phòng, cô nằm trên giường hờn dỗi.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô lờ đi và vùi đầu vào chăn bông.

Nhưng người nọ rất kiên trì, như thể anh không có việc gì để làm ngoại trừ gõ cửa. Một lúc lâu sau, Chung Viễn Huỳnh bực bội, nhảy ra khỏi giường, mở cửa với vẻ mặt xám xịt: “Làm gì vậy?”

Phó Tẫn dúi vào tay cô mô hình đồ chơi đua xe.

“Tôi không cần.” Chung Viễn Huỳnh chắc nịch nói: “Tôi không muốn chơi với cậu.”

Phó Tẫn nhìn chằm chằm vào biểu hiện của cô, cố gắng xác định rõ thông tin rằng cô không thích món đồ chơi này, nhanh chóng chạy về phòng của mình mà không nói một lời nào.

Chung Viễn Huỳnh không lấy, cũng không vứt. Cô đứng đó một lúc, ngay khi vừa định đóng cửa thì Phó Tẫn liền chạy lại và nhét cho cô chiếc máy chơi game.

“Không.” Cô nói.

Phó Tẫn nghe rồi gật đầu như thể mình đã hiểu, cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh lại mang đến món đồ chơi khác là mô hình xe tăng.

"..."

Cuối cùng, Chung Viễn Huỳnh ngồi trên giường, nhìn anh xách đồ chơi đi đi về về trong phòng, dần dần hình thành một ngọn núi nhỏ.

Bình thường những đứa trẻ sẽ thích chơi trò chơi, phim hoạt hình cùng những món đồ chơi, nhưng anh lại không hứng thú với những thứ đó, những món đồ chơi này cũng chưa được anh mở ra bao giờ.

Hôm nay Phó Lăng Thanh ở nhà dạy anh, nói cho anh biết lúc vào phòng phải gõ cửa, bởi vì anh ở nhà không hay có thói quen gõ cửa, A Huỳnh sẽ không vui, không vui đồng nghĩa với việc sẽ òa khóc.

Anh đã thấy cô khóc, có lẽ vì anh không gõ cửa đêm đó.

Anh có khả năng học hỏi và bắt chước rất tốt, Phó Lăng Thanh làm mẫu một lần cách gõ cửa, sau đó anh liền bắt chước theo, nhấc tay tạo thành một độ cong nhất định, đến tiếng gõ cửa cũng có tiết tấu y hệt.

Chỉ khi Phó Lăng Thanh nói chuyện nhắc đến hai từ ‘A Huỳnh’, Phó Tẫn mới dời sự chú ý khỏi thế giới riêng của mình để lắng nghe.

Phó Lăng Thanh cũng nói rằng việc cho A Huỳnh một món đồ chơi là một biểu hiện của tình bạn.

Nhưng cô không thích những đồ chơi này.

Lần đầu tiên anh chán nản, nhưng hiện tại anh không biết rằng sau này sẽ có vô số lần đầu tiên đều là vì cô.

Vì cô ấy, anh cảm nhận được sự thay đổi của ngày và đêm trong thế giới thực này, sự chuyển giao giữa các mùa và sự ấm áp của tình người.

Phó Tẫn cầm món đồ chơi xếp gỗ cuối cùng và ngồi trên mặt đất để quan sát cô, cô vẫn không thích nhưng lại không đuổi anh ra ngoài nữa.

Chỉ có trò xếp gỗ này là đồ chơi duy nhất mà anh đã từng chơi.

Chung Lịch Cao chưa bao giờ mua bất kỳ món đồ chơi nào cho Chung Viễn Huỳnh. Đây là lần đầu tiên Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy, nhìn lướt qua những món đồ chơi mới lạ trông có vẻ rất thú vị.

Tính tình của một đứa trẻ đến và biến mất rất nhanh chóng, cho phép Phó Tẫn vào cửa, cô cũng không còn thấy tức giận như trước nữa, nhưng tính khí của cô vẫn hơi bướng bỉnh và không muốn thừa nhận mình thất bại, suy nghĩ muốn chơi trò chơi lại bắt đầu xuất hiện.

Sau gần một giờ, Chung Viễn Huỳnh nhịn không được nhìn về phía anh một lần nữa, phát hiện anh ta vẫn đang xếp các khối gỗ. Anh cứ xếp các khối lập phương lên cho đến khi khối không chịu được nữa và đổ xuống, sau đó lại tiếp tục xếp y như vậy.

Đơn điệu lại cứng nhắc.

Trường học cũng có trò xếp gỗ, nhưng chúng bẩn và thiếu một vài mảnh. Khi nhìn thấy những miếng gỗ hoàn chỉnh, sạch sẽ với nhiều hình dạng và màu sắc phong phú, cô đã không thể kìm lòng nổi. Cô leo xuống giường và chạy đến chỗ anh ngồi xuống.

Vẫn cố chấp nói: “Xếp gỗ có thể xây nhà nhỏ, lâu đài và cây cầu, cậu đã từng thử qua các loại nhà này chưa?”

Nhớ rằng anh không thể nói được, Chung Viễn Huỳnh liền từ bỏ ý định xây một ngôi nhà bằng các khối gỗ trong đầu, cô bắt đầu làm mẫu cho anh: “Tôi sẽ chỉ cho cậu một ngôi nhà nhỏ.”

“Đây là khu vườn, đây là đường chính, và đây là quảng trường. Cậu đã bao giờ nhìn thấy quảng trường chưa? Có rất nhiều cầu thang và băng ghế đá.”

Cô thật sự dạy anh cách xây dựng các khối và phá vỡ những hành động rập khuôn của anh, thế giới của anh ban đầu chỉ giống như những khối vuông, đơn điệu và lặp lại, nhưng bây giờ đã trở thành những ngôi nhà cao tầng, quảng trường, sân vườn và đường phố.

Các khối gỗ đơn giản được lắp ráp tạo thành một nguyên mẫu nhỏ bên ngoài, để thế giới của anh và thế giới thực đều được kết nối với nhau.

Phó Tẫn kinh ngạc nhìn cô.

Nội dung dần hiện ra trong đôi mắt trống rỗng của anh, có những khối màu sắc, và có cô.



Để sắp xếp cho Phó Tẫn đi học trên trường, Phó Lăng Thanh tìm được người có mối quan hệ với nhà trường, sau đó liền đưa Phó Tẫn đến chỗ Phỉ Duyệt Nhiên kiểm tra.

Ngay cả Phỉ Duyệt Nhiên, một bác sĩ tâm thần nổi tiếng đã có nhiều thành tích trong ngành tâm lý học, cũng ngạc nhiên khi nhận được kết quả xét nghiệm: “Tình hình đã được cải thiện đáng kể, Phó Tẫn đã sẵn sàng chủ động tiếp xúc với thông tin bên ngoài, điều này là một dấu hiệu vô cùng quan trọng.”

Kết quả điều trị của anh không mấy hiệu quả vì Phó Tẫn quá khép mình, không muốn nhận thức thế giới bên ngoài, thậm chí từ chối sự ảnh hưởng của thông tin bên ngoài.

Không thể tin anh có thể đạt đến mức độ này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Phỉ Duyệt Nhiên liền cảm thấy thích thú, cô ta cởi bỏ chiếc áo blouse ra: “Bà bây giờ về rồi đúng không? Tôi sẽ cùng đi gặp cô gái nhỏ đó với bà.”

...

Chung Viễn Huỳnh bắt gặp ánh mắt của Phỉ Duyệt Nhiên, đôi mắt dịu dàng như một hồ nước ấm, dưới nước như có một tấm gương sáng ẩn giấu, có thể nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của mọi người, cô liền muốn bỏ trốn theo bản năng.

Phó Tẫn buông tay Phó Lăng Thanh ra, chạy tới đứng trước mặt Chung Viễn Huỳnh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phỉ Duyệt Nhiên, có chút cảnh giác cùng những giận hờn không rõ nguyên do.

Phỉ Duyệt Nhiên nhìn anh một cái, sau đó gật đầu: “Đúng là vậy, có rất nhiều cảm xúc.”

“Có vẻ như tôi không được trẻ con ưa thích cho lắm.” Phỉ Duyệt Nhiên nói đùa với Phó Lăng Thanh, sau đó liền tìm cách bắt chuyện với người đứng ở phía sau Phó Tẫn: “Cô là cô Phỉ, là bạn cô Phó của con.”

Cô ta cũng là bác sĩ tâm thần của Phó Tẫn, nhưng hầu hết bọn trẻ đều không thích bác sĩ nên cô ta không nói ra: “Phó Tẫn, cháu có thể ở lại đây, cô chỉ đang nói chuyện với Viễn Huỳnh vài câu thôi.”

Cả nhóm ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà có đĩa hoa quả và đồ ăn nhẹ, sau đó coi phim hoạt hình để bầu không khí bớt căng thẳng, Phỉ Duyệt Nhiên mới chỉ mở miệng tán gẫu vài câu, chờ đến khi Chung Viễn Huỳnh hoàn toàn mất cảnh giác, cô mới hỏi một số vấn đề.

Một giờ sau, để hai đứa trẻ ở nhà, Phó Lăng Thanh đưa Phỉ Duyệt Nhiên về, nhân tiện hỏi: "Thế nào?"

"Tình huống có chút bất ngờ." Phỉ Duyệt Nhiên nói: “Nếu dùng bốn từ để miêu tả thế giới của Phó Tẫn, hẳn là tối tăm chết chóc, nên tôi đã nghĩ người có thể thu hút sự chú ý của nó rất có thể sẽ là ánh nắng mặt trời hòa thuận, vui vẻ và lạc quan.”

“Hiện tại xem ra cũng không phải như vậy, giống như sự cộng hưởng giữa đồng loại, Phó Tẫn nhìn ra được mình và Viễn Huỳnh có điểm giống nhau, người khác chắc chắn sẽ nhìn không ra. Mặt khác, thậm chí ngay cả cô bé cũng chưa hề để ý tới.”

“Đó là lý do tại sao nó có thể hạ thấp sự phòng thủ của mình nhanh chóng và chấp nhận cô bé đó một cách tuyệt đối."

Phó Lăng Thanh: “Ý cô là...”

“Đúng vậy, Viễn Huỳnh cũng bị bệnh về tâm lý.” Phỉ Duyệt Nhiên tiếp tục nói: “Bởi vì không có một cuộc kiểm tra chuyên nghiệp và có hệ thống nào, tôi chỉ có thể đưa ra đoán rằng cô bé mắc chứng lo âu từ nhẹ đến trung bình. Phó Tẫn vẫn thờ ơ với liệu pháp tâm lý, trong khi Viễn Huỳnh lại nhạy cảm hơn nhiều và đối với phương diện này còn có chút bài xích.”

"Hẳn là điều này có liên quan đến môi trường gia đình trước đây của cô bé.” Phó Lăng Thanh giải thích ngắn gọn kết quả điều tra trước đó: “Mẹ cô bé chết vì xuất huyết não, còn cha cô bé thì bị lừa tiền do đó sinh ra nợ nần do vay nặng lãi.”

“Có lẽ là còn hơn thế nữa, cha của cô bé có thể đã từng có những hành động đánh chửi cô bé. Có giai đoạn ông ta thường xuyên đánh đập, mắng mỏ, hay làm thế này với mẹ ông ta trước mặt cô bé, điều này ảnh hưởng đến tâm lý của cô bé, nhưng đây chỉ là suy đoán, dù gì thì người ngoài làm sao có thể dễ dàng biết được những điều giấu kín đằng sau cánh cửa. "

“Cũng may là đã phát hiện sớm.” Phỉ Duyệt Nhiên đẩy kính. “Mấy năm nay bà cũng học kiến

thức về tâm lý nhỉ, để tôi về gửi cho bà một số sách liên quan đến rối loạn lo âu, sau này tôi sẽ lập kế hoạch và chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau, giúp cho cô bé có thể cải thiện tốt hơn.”

Phó Lăng Thanh gật đầu: "Được."