Chương 20

Vào hè, ánh mặt trời ngày càng chói mắt, nhiệt độ không ngừng tăng cao, tiếng chim hót ve kêu ồn ã.

Cây cối trong khu vườn nhỏ hai bên nhà Tây xanh tươi, không ai chăm sóc, tùy ý phát triển, cánh hoa ngọc lan đung đưa, dây leo của hoa tử đằng bò ra, cành lá được mặt trời chiếu xanh bóng.

Trong biệt thự nhà vườn, Phó Tẫn dừng bút vẽ, dựa vào ghế nghe điện thoại.

Phó Thường Triết: “Nghe nói cháu muốn xử lý người nọ nhà họ Hà?”

Giọng nói của ông cụ thong thả, ấm áp.

Phó Tẫn nhìn Từ Tử Thúc đang đứng bên cạnh mình như một bức tượng, lạnh nhạt đáp “ừm” một tiếng.

“Ông muốn ngăn cháu à.”

“Ông là ông ngoại cháu, không phải ông ngoại cậu ta, cháu vui là được, ông già rồi, tham gia vào chuyện của đám người trẻ tuổi các cháu làm gì.” Phó Minh Triết cười một tiếng: “Hơn nữa nhà họ Phó chúng ta chướng mắt chút tài sản đó của nhà họ Hà.”

“Có điều cháu và người đó chưa từng gặp mặt, không thể vô duyên vô cớ gây sự được, có phải vì cô bé đó không?” Ông còn không hiểu rõ cháu ngoại ông à, từ nhỏ đã chẳng hứng thú với chuyện gì, nhưng một khi chuyện có liên quan tới Chung Viễn Huỳnh thì chưa chắc.

Phó Minh Triết rất có đầu óc kinh doanh, cộng thêm có của cải, vậy nên phát triển nhanh chóng rồi gây dựng nên nhà họ Phó của ngày hôm nay, cả đời ông thuận buồm xuôi gió, chỉ tiếc con cháu ít ỏi, chỉ có một người con gái là Phó Lăng Thanh, may mà Phó Lăng Thanh cũng rất giỏi, chống trụ được cả một tập đoàn khổng lồ.

Thế nhưng cuộc đời Phó Lăng Thanh cũng như Phó Minh Triết, khó khăn lắm mới có được một mụn con thì chồng lại qua đời. Từ nhỏ Phó Tẫn đã hay bị bệnh, Phó Lăng Thanh vừa xử lý chuyện công ty, vừa chăm sóc Phó Tẫn, vậy nên khó tránh khỏi những lúc không kịp chăm sóc, Phó Minh Triết sợ bà ấy chịu áp lực nặng nề nên đợi tới khi Phó Tẫn trưởng thành ông mới hoàn toàn giao lại công ty cho bà.

Phó Minh Triết cũng không yêu cầu Phó Tẫn phải thừa kế gia nghiệp, cứ để anh sống theo ý mình, muốn làm gì thì làm, cả ngày ngồi trong nhà vẽ tranh không ra ngoài cũng được.

Nhưng cậu chủ nhỏ được cả nhà bảo vệ nâng niu lại chẳng chịu thân thiết với ai ngoại trừ Chung Viễn Huỳnh, một ông cụ như ông còn phải lén nghe ngóng thông tin mới có thể tán gẫu với anh vài câu.

“Phải.” Phó Tẫn xoay bút vẽ, đầu bút chạm giấy.

Ông cụ không cam lòng cúp điện thoại như vậy: “Gọi ông ngoại đi.”

Phó Tẫn im lặng.

“Gọi một câu 500 vạn.” Phó Minh Triết hơi đau lòng, muốn cháu ngoại gọi một tiếng ông còn phải bỏ tiền ra đút lót.

Phó Tẫn không lên tiếng, coi như không nghe thấy gì.

“Không gọi cũng không sao, cũng lâu rồi ông không liên lạc với cô bé đó, chắc phải nói chuyện thôi, chẳng may nói…”

“Ông ngoại.” Phó Tẫn ngắt lời ông.

“Cái gì? Già cả rồi nên tai không nghe rõ nữa.”

“Ông ngoại.”

Ông cụ đắc ý: “Đúng là lần nào chiêu này cũng hiệu quả.”

“…”

Cuộc điện thoại kết thúc, Từ Tử Thúc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Phó Tẫn, nháy mắt cảm thấy da đầu căng cứng, đấu tranh tư tưởng một trận, anh ta do dự không biết có nên nói vào chuyện chính hay không.

Phó Tẫn còn chẳng thèm nhìn anh ta mà nói: “Có việc thì nói đi.”

Từ Tử Thúc đưa bút ghi âm cho anh: “Kiều Mịch Tuyết cho người đưa tới.”

Phó Tẫn nhận lấy, bấm mở, giọng nói của Hà Khâm Dương vang lên: “Người phụ nữ Tô Nghi Hân này còn giả vờ trong sáng cái nỗi gì, không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi, nếu không phải coi trọng bối cảnh gia thế của cô ta thì còn lâu tôi mới chạm vào cô ta…cha tôi nhận một hạng mục, chỗ có thể động tay nhiều lắm, ví dụ như nộp thuế…”

Đoạn ghi âm này đã được Từ Tử Thúc cắt ghép chỉnh sửa lại, loại bỏ những câu từ có liên quan tới Chung Viễn Huỳnh cùng với lời Kiều Mịch Tuyết dụ dỗ anh ta mở miệng, chỉ còn lại những tai tiếng của Hà Khâm Dương và vũng nước đυ.c liên quan tới người nhà anh ta.

Phó Tẫn nghe xong hỏi Từ Tử Thúc: “Chuyện của Kiều Mịch Tuyết xử lý xong chưa?”

“Đã làm theo ý của cậu, chuyển cho cô ta 50 vạn để cô ta rời khỏi thành phố Bắc Đường.”

“Bảo vệ người cho tốt, đừng để Hà Khâm Dương tìm cô ta báo thù.”

“Đã rõ.”

Phó Tẫn buông bút, cầm tập tài liệu trên bàn đưa cho anh ta: “Sao chép thêm một đoạn ghi âm, phái người đưa đến cho Hà Khâm Dương cùng với những tài liệu này, bảo anh ta sau này đừng xuất hiện trước mặt A Huỳnh nữa.”

Từ Tử Thúc nhận tài liệu rồi mở ra xem, anh ta phát hiện nội dung tài liệu đều là những chứng cứ chứng minh lời nói trong đoạn ghi âm đó, thậm chí còn nhiều hơn, đầy đủ hơn, có cả ảnh và ghi chép riêng tư về hợp đồng giả và việc lợi dụng chức quyền bất hợp pháp.

Thực ra những chứng cứ này đã đủ khiến Hà Khâm Dương vạn kiếp bất phục*, cả đời không thể trở mình, liên lụy khiến xí nghiệp của gia tộc bị thiệt hại nghiêm trọng, ghi âm cuộc nói chuyện đó cũng chỉ là để người khác ghê tởm anh ta, kẻ chỉ biết chơi đùa phụ nữ cuối cùng lại bị phụ nữ chơi đùa trong lòng bàn tay sẽ có biểu cảm thú vị đến mức nào.

*万劫不复: Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

- -

Phía bên này, Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai cũng đang nói chuyện điện thoại.

Đang là giờ nghỉ trưa, Bối Trân Giai xuống quán trà sữa dưới lầu mua một ly sinh tố, sau khi quét mã trả tiền xong, cô ấy nói: “Biên tập đúng là nhỏ bé, không có chút quyền lực nào cả.”

Chung Viễn Huỳnh lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, ngồi khoanh chân trên sàn: “Sao lại nói vậy?”

“Chẳng phải kế hoạch đã được sắp xếp ổn thoả rồi sao, lại còn sắp xếp cực kỳ gấp, kết quả là bên truyện tranh không theo kịp, tớ đi hỏi Từ Tử Thúc là vị tổ tông nhà anh ta vẽ tới đâu rồi.” Bối Trân Giai nói: “Cũng không biết người làm trợ lý như anh ta bận bịu cái gì, cả nửa ngày mới trả lời một câu: “Còn giục nữa là chặn”, lúc đó tớ…”

“Đợi đã.” Chung Viễn Huỳnh vội ngắt lời cô: “Sao cậu lại quen Từ Tử Thúc?”

Bối Trân Giai cảm thấy như ông nói gà bà nói vịt: “Mình vẫn luôn trao đổi công việc với anh ta mà, sao lại không quen?”

Không nghe thấy tiếng trả lời nên cô ấy nhìn điện thoại, nhìn xong phát hiện đối phương đã cúp máy.

Chung Viễn Huỳnh run tay nên lỡ tay bấm nhầm, cô nín thở lên mạng tra tên Từ Tử Thúc, những từ khóa khác đều đã bị xóa, chỉ còn lại từ khóa “Weibo của Từ Tử Thúc”, ở phần giới thiệu ghi trợ lý của Nguyên Tẫn.

Trước đây Từ Tử Thúc từng thay mặt Nguyên Tẫn đi nhận thưởng nên bị người ta chụp ảnh tung lên mạng, mặc dù bị xóa rất nhanh nhưng tin đồn tên thật của Nguyên Tẫn là Từ Tử Thúc cũng lan truyền một khoảng thời gian, sau này những người nhận thưởng thay Nguyên Tẫn đều lần lượt thay đổi nên tin tức này mới dần biến mất.

Khó trách lần đầu nghe thấy tên Từ Tử Thúc cô đã cảm thấy rất quen.

Vậy nên nói, Từ Tử Thúc là trợ lý của Nguyên Tẫn, lại là trợ lý của Phó Tẫn, vậy thì……

Nguyên Tẫn chính là Phó Tẫn!

Đầu óc Chung Viễn Huỳnh trở nên trống rỗng, tay căng cứng, sữa chua rơi xuống đất.

Lượng tin tức quá lớn, cô tiêu hóa cả một tiếng đồng hồ mới xong, lúc này cô sửng sốt gọi cho Bối Trân Giai: “Nguyên Tẫn là Phó Tẫn?”

Bối Trân Giai muốn trợn tròn mắt: “Đúng vậy, không phải cậu biết rồi à, còn giả vờ cái gì, tình bạn của chúng ta có thể đừng giả trân như vậy không.”

Đã lâu vậy rồi, lúc ký hợp đồng phải dùng tên thật, bản thân Bối Trân Giai là biên tập, ký được “Đèn Khuya Le Lói” tất nhiên cũng biết Nguyên Tẫn là Phó Tẫn, cũng chính là em trai Chung Viễn Huỳnh, sao đến giờ Chung Viễn Huỳnh vẫn vờ không biết Nguyên Tẫn với cô vậy.

“…”

Buổi chiều oi bức, âm thanh xung quanh giống như bị đậy lại, vừa buồn tẻ vừa khô khan, xa xôi mơ hồ, điều này khiến tiếng hít thở ở đầu dây bên kia càng trở nên rõ ràng.

“Không biết thật à? Không phải chứ.” Người ngạc nhiên lần này đổi lại thành Bối Trân Giai: “Sao cậu lại không biết? Cậu ấy là người có thể quỳ xuống trước mặt cậu mà không thèm chớp mắt luôn đó.”

Có một chuyện thật sự khiến Bối Trân Giai ấn tượng sâu sắc.

Hồi lớp sáu rất phổ biến kiểu nội y cổ yếm, hai sợi dây trên vai có thể buộc thành nơ bướm sau cổ, có màu hồng, màu xanh nhạt, màu tím nhạt…

Khoảng thời gian này là giai đoạn từ trẻ con non nớt biến thành thiếu niên, thiếu nữ ngây thơ, từng có một câu nói để hình dung người của giai đoạn này – kiến thức về một số phương diện nào đó muộn hơn cơ thể dậy thì.

Các thiếu nữ xinh đẹp như hoa bắt đầu có đường cong, có vài thiếu niên không biết và tò mò về điều này nên muốn khám phá.

Bối Trân Giai vẫn còn nhớ hôm đó cũng là một ngày hè, thiếu niên thiếu nữ trong sân trường mặc đồng phục màu trắng xanh, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần dài màu xanh đậm.

Bộ đồng phục vừa rộng rãi vừa mỏng manh không thể che lấp được đường cong xinh đẹp của các thiếu nữ.

WC nam nữ ở tận cuối hành lang, Bối Trân Giai vừa đi ra từ WC đã nghe thấy hai học sinh nam vừa đi vừa nói: “Lát nữa đi tháo dây áo không?”

Bối Trân Giai trợn mắt, đám học sinh nam có một trò chơi vừa nhàm chán vừa ấu trĩ, đó là tháo dây áσ ɭóŧ buộc sau cổ nữ sinh, khiến cho học sinh nữ vừa xấu hổ vừa giận, còn bọn họ thì cảm thấy rất vui, rất thú vị.

Hơn nữa luôn có những học sinh nam thích bày trò nghịch ngợm.

Bối Trân Giai vốn không muốn nghe, nhưng từ WC trở về lớp học chỉ có một đường duy nhất, vậy nên cô ấy chỉ có thể đi phía sau bọn họ, cô ấy lại nghe thấy một học sinh nam nói: “Tháo của ai?”

“Chung Viễn Huỳnh.”

“Có tháo thêm của Quan Đình Đình không?”

“Cũng được.”

Đang đi, Bối Trân Giai nhìn thấy Phó Tẫn đi từ xa tới, dường như anh cũng muốn đi WC, cô ấy vừa định chào thì bỗng nhiên nghe thấy hai học sinh nam phía trước cười, nhỏ giọng nói: “Cậu cảm thấy Chung Viễn Huỳnh hay Quan Đình Đình lớn hơn?”

“Tất nhiên là Quan Đình Đình.”

“Tớ thích Chung Viễn Huỳnh nên tớ cảm thấy cô ấy…..” Học sinh nam đó giơ ngón cái.

Bối Trân Giai thấy rất phản cảm, cô không khỏi muốn tiến lên mắng họ nhưng lại thấy Phó Tẫn đang chuẩn bị đi qua bỗng nhiên giơ tay, túm lấy đầu học sinh nam đó, đập mạnh vào cửa kính bên cạnh.

Anh dùng sức nên mảnh vỡ cửa kính rơi đầy đất, mảnh vỡ cắt vào sườn mặt và cánh tay Phó Tẫn, nhưng dường như anh không hề cảm thấy đau, anh thản nhiên giơ tay lên đấm mạnh lên người hai học sinh nam đó.

Mặt đất bừa bộn, cộng với tiếng học sinh nam kêu thảm thiết đã gây ra động tĩnh lớn, học sinh vây lại, giáo viên cũng đến rất nhanh.

Bối Trân Giai là người duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình nên cũng bị gọi lên văn phòng.

Văn phòng mở điều hoà rất thấp, cũng không có áp lực của chủ nhiệm, điều hoà vẫn chạy ù ù, không khí như ngưng đọng.

“Các em giỏi thật đó, ở trong trường mà cũng dám đánh nhau, ai là người ra tay trước!”

Hai học sinh nam đó đồng loạt chỉ vào Phó Tẫn, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không quên mách tội: “Bọn em đang đi bình thường, ai biết được cậu ta bỗng như bị điên, xông lên đánh bọn em.”

“Đúng đó cô, bình thường cậu ta cũng không chơi với các bạn khác, vừa đơn độc vừa kỳ quặc, không hiểu sao cậu ta lại có khuynh hướng bạo lực.”

“Cô à, bọn em không thể bị đánh như vậy được, học nhảy lớp thì giỏi lắm à.”

Phó Tẫn là người nhỏ tuổi nhất lớp, không những nhảy thẳng từ lớp bốn lên lớp sáu mà còn luôn giữ được hạng nhất.

Tuy tính cách Phó Tẫn quái gở nhưng suy cho cùng thì giáo viên luôn thích những học sinh có thành tích tốt, không muốn dễ dàng kết luận nên hỏi anh: “Phó Tẫn, em nói xem, tại sao lại đánh bạn?”

Yên tĩnh.

Giáo viên: “Nếu em không nói, cô chỉ đành mời phụ huynh của em đến trường một chuyến.”

Phó Tẫn im lặng không nói, không có chút phản ứng nào.

“Vô cớ đánh nhau, phạm lỗi lớn phải phạt nặng, phê bình trước toàn trường, em thật sự không muốn nói gì ư?”

Bối Trân Giai sốt ruột: “Thưa cô, là do bọn họ nói, nói…”

“Nói cái gì?”

Bối Trân Giai lo lắng, cô không thể nói ra được những lời đó, căn bản là ngại không nói được, lắp bắp một hồi lâu mới nói: “Bọn họ chửi bạn nữ, nói những lời rất khó nghe.”

“Vậy nên?” Giáo viên đẩy gọng kính, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Phó Tẫn: “Em ra vẻ ta đây làm anh hùng đúng không?”

Hai học sinh đó hít một hơi nhịn đâu, hắng giọng nói: “Tai nào của cậu nghe thấy bọn tôi chửi bạn nữ, bọn tôi không được phép nói Chung Viễn Huỳnh và Quan Đình Đình xinh đẹp à?”

“Cậu!” Bối Trân Giai bị dáng vẻ không biết xấu hổ của bọn họ làm cho tức muốn chết: “Rõ ràng các cậu nói Viễn Huỳnh…”

Cô còn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Phó Tẫn quét tới ngắt lời.

“Chung Viễn Huỳnh đúng không.” Giáo viên nhớ ra quan hệ của Phó Tẫn và cô khá thân thiết nên cho người gọi Chung Viễn Huỳnh tới.

Chung Viễn Huỳnh vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy hai học sinh nam bị thương, ồn ào muốn gọi cha mẹ tới trường giải quyết, lại nhìn Phó Tẫn đứng đó với dáng vẻ thản nhiên, cô cảm thấy không tài nào hiểu nổi.

Trẻ con trong độ tuổi này sợ nhất là phụ huynh và giáo viên, trường học đã từng nhiều lần nhấn mạnh rằng học sinh phải biết – đánh nhau là một việc rất nghiêm trọng.

Cô không hiểu tại sao Phó Tẫn lại đánh nhau, tại sao luôn gặp rắc rối, tại sao lại liên lụy đến cô.

Nghe giáo viên kể lại đầu đuôi xong, Chung Viễn Huỳnh nhìn Phó Tẫn, anh vẫn không hề bác bỏ như cũ.

“Tại sao lại đánh nhau.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Chỉ cần em nói nguyên nhân thì chị sẽ tin em.”

Anh chưa bao giờ nói dối cô.

Phó Tẫn mím môi, không nói tiếng nào.

Giáo viên bị dáng vẻ không hề sợ hãi, không sao cả của anh làm cho nghẹn lời.

Chung Viễn Huỳnh hỏi anh: “Em biết sai chưa?”

Vừa rồi Phó Tẫn như đang sống trong thế giới riêng của mình, cắt đứt mọi liên hệ với xung quanh, chỉ khi nhắc tới ba chữ Chung Viễn Huỳnh anh mới có phản ứng, cô vừa tới, ánh mắt của anh liền tập trung vào cô, mỗi một chữ cô nói ra đều dễ dàng chạm tới dây thần kinh của anh.

Giống như một con rối được tiếp thêm sức sống.

Bối Trân Giai đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cô ấy ngạc nhiên không thôi.

Đuôi mắt Phó Tẫn hơi rũ xuống, đôi mắt đen láy tủi thân nhìn Chung Viễn Huỳnh.

Chung Viễn Huỳnh không muốn bị cuốn vào những chuyện như vậy, tại sao những việc anh làm đều sẽ liên lụy tới cô, cô đã phiền lắm rồi, không muốn có thêm lần sau nữa.

Nhớ tới mỗi lần anh đánh người mặt đều không có biểu cảm gì, mỗi một nắm đấm hạ xuống đều dùng hết sức, máu đỏ chói mắt bắn lên mặt anh, đôi mắt trong veo sạch sẽ tràn ngập sự điên cuồng, cảm giác này khiến con người ta lạnh thấu xương.

Khiến người ta sợ hãi mỗi khi nhớ lại.

Rõ ràng với thân phận học sinh giỏi của anh, anh chỉ cần xin lỗi rồi nói lý do tại sao thì nhiều nhất chỉ bị viết bản kiểm điểm là giải quyết xong, nhưng anh lại không chịu cúi đầu.

Lẽ nào bị ghi lỗi lớn, bị xử phạt, bị phê bình trước toàn trường, mời phụ huynh, để tên cô và tên anh được thầy cô và học sinh toàn trường nhắc tới mới được à?

Không thể hiểu nổi.

Những việc anh làm cho cô, cô đều không thể hiểu nổi.

“Không nhận lỗi?” Chung Viễn Huỳnh không kìm nén được cảm xúc tiêu cực, nghiêm mặt nói: “Vậy được, sau này đi học hay tan học chị sẽ tự đi một mình.”

Ý là muốn tuyệt giao.

Phó Tẫn bỗng nhiên trừng mắt, con ngươi co lại, sắc mặt trắng dần, ngón tay run lên.

Bối Trân Giai định mở miệng giải thích với Chung Viễn Huỳnh thay anh nhưng tiếng chuông tan học đã vang lên, những học sinh nghe ngóng được tin tức tụ tập, chen chúc trước cửa văn phòng, thò đầu vào xem trò hay.

Giáo viên đứng dậy định đi đóng cửa.

Nhưng ai mà ngờ được, giây sau nền nhà vang lên một tiếng động nhẹ.

Bối Trân Giai mắt chữ a mồm chữ o nhìn Phó Tẫn cong chân, quỳ xuống trước mặt Chung Viễn Huỳnh.

Anh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự cầu khẩn, đưa tay túm lấy áo đồng phục của cô, gian nan nói: “Em sai rồi.”



Rất lâu sau này, Bối Trân Giai vẫn nhớ tới ngày hè nóng nực đó, sau một buổi trưa oi bức, trong văn phòng giáo viên, trước ánh mắt của mọi người, cậu bé khom lưng quỳ xuống, nhỏ giọng nhận lỗi.

Những đứa trẻ trong độ tuổi này cực kỳ hiếu thắng, cũng rất sĩ diện, chúng cho rằng thế giới này quay quanh mình. Không cần biết ra sao, ở trong thế giới của bản thân, sẽ luôn có một giới hạn đo lường mọi thứ.

Nhưng khi gặp được Chung Viễn Huỳnh, thế giới của Phó Tẫn liền mất giới hạn, chỉ còn lại một mình cô.