Biên tập: B3
Từ sau khi biết chuyện tiết lộ luận văn và chuyện gian dối trong cuộc thi đều là do Dương Dương cố ý gây ra, cho dù hai người vẫn học chung một lớp nhưng Lý Trác Vân vẫn không hề nói với hắn một câu nào.
Không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải Hứa Gia Dương và bạn cùng phòng mới của hắn ở căng tin.
Lý Trác Vân và Đại Bân đang ngồi ăn cơm với nhau.
Đột nhiên có hai người đi tới, ngồi xuống cạnh bọn họ.
Một người trong đó cất giọng xin phép: "Xin hỏi có thể ngồi ở chỗ này không?"
Đại Bân nghe tiếng ngẩng đầu lên.
Người vừa nói là một người bạn học cùng lớp bọn họ, người còn lại chính là bạn cũ của họ - Dương Dương.
Dường như Dương Dương rất hổ thẹn khi thấy bọn họ, hắn lấy dũng khí chào hỏi: "Hi..."
Đại Bân không trả lời ngay, chuyện này hắn không làm chủ được, thế nên hắn quay sang nhìn Lý Trác Vân theo bản năng.
Động tác của Lý Trác Vân rất nhanh gọn, anh đã thu dọn bát đũa xong xuôi.
Sau đó bưng đồ ăn lên, mặt không đổi sắc rời khỏi chỗ này.
Anh đi đến bên cạnh thùng rác, thức ăn còn chưa ăn được mấy miếng đã đổ hết vào, rồi đi thẳng ra khỏi căng tin.
Bạn cùng phòng của Hứa Gia Dương có chút khó hiểu.
Đã sớm nghe tin đại thiên tài Lý Trác Vân tính tình cổ quái, không dễ lại gần, nhưng cũng đừng đến mức không coi ai ra gì như thế chứ?
Dương Dương biết tất cả những hành động này đều do mình.
Hắn rũ đầu, trong lòng hụt hẫng: "Chắc cậu ấy vẫn còn đang oán trách tôi..."
Đại Bân nói: "Dĩ nhiên là phải oán trách cậu rồi, cậu đáng được tha thứ sau khi gây ra những chuyện đó sao?"
Dương Dương không tài nào ngóc đầu lên nổi, tự trách: "Tôi biết lỗi rồi."
Đại Bân thở dài, nói: "Đừng xin lỗi tôi, người cậu có lỗi là Lý Trác Vân."
"Tôi biết... Nhưng bây giờ cậu ấy còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, tôi không tài nào tìm được cơ hội để nói chuyện với cậu ấy." Dương Dương luống cuống.
Đại Bân nói: "Nếu như cậu thực sự cảm thấy có lỗi thì nên đứng ra tố cáo người chủ mưu, giải oan cho Lý Trác Vân."
Dương Dương là bạn tốt đã từng sớm chiều chung sống với hắn, nếu như có thể, Đại Bân cũng rất muốn hàn gắn mối quan hệ của Dương Dương và Lý Trác Vân.
Thế nhưng Dương Dương lại rơi vào trầm tư.
Tố cáo cô Lâm Na? Hắn có làm được không...
Dù sao thì hắn cũng có tham dự vào chuyện này, vạch trần ra cũng không tốt cho hắn.
"Lý Trác Vân đối xử với chúng ta tốt như vậy, bằng năng lực của cậu ấy hoàn toàn có thể tự mình tham gia cuộc thi, sau đó đoạt được giải thưởng cao nhất. Nhưng cậu ấy vẫn đồng ý làm chung nhóm với chúng ta, dẫn chúng ta cùng bay cao, vậy mà cậu lại đâm sau lưng cậu ấy, thực sự khiến cho lòng người nguội lạnh."
Đại Bân ăn vội mấy miếng cơm để cố gắng đuổi kịp bước chân Lý Trác Vân, hắn khuyên Dương Dương một câu cuối cùng: "Tôi đã nói đến mức này rồi, cậu tự mình quay về suy nghĩ thật kỹ đi."
***
Lệnh Mạn đã từng cố gắng liên lạc với Dương Dương mấy lần, nhưng Dương Dương luôn tránh mặt không gặp.
Cô biết để Dương Dương đưa ra quyết định không hề dễ dàng, tố cáo Lâm Na chẳng khác nào tự gạch một vết đen vào trong hồ sơ của mình, rất ít người có thể làm được chuyện này vì bạn bè.
Lệnh Mạn đã dùng hết sức để phân tích giữa tình và lý, nhưng vẫn không thể thuyết phục được Dương Dương.
Không hiểu lần này đã xảy ra chuyện gì, hắn lại chủ động liên lạc với cô, đồng ý ra mặt làm chứng.
Lệnh Mạn vội vàng gọi cho giáo sư Trương, phiền anh ta thu xếp một cuộc hẹn để bọn họ và hiệu trưởng gặp nhau.
Rất nhanh đã có câu trả lời.
Lệnh Mạn liền đặt một phòng bao thượng hạng ở Bích Hoa Uyển, gọi một bàn ăn toàn những của ngon vật lạ, nhiệt tình chiêu đãi hiệu trưởng và giáo sư Trương.
Cùng ngày, Hứa Gia Dương và Lâm Na cũng được gọi đến.
Trước đó Lâm Na hoàn toàn không biết đây là một bữa Hồng Môn Yến (*), mãi đến khi nhìn thấy Lệnh Mạn và Hứa Gia Dương cùng ngồi đó, cô ta mới dần dần hiểu ra ý nghĩa thực sự của bữa ăn này.
(*) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng. - Nguồn Wikipedia tiếng Việt.
Bê Ba: Túm lại chắc mọi người cũng nghe về bữa Hồng Môn Yến này trong nhiều truyện rồi, đại loại đó là một bữa tiệc mà đến nơi như là đi đút đầu vào rọ ấy.
Nội tâm cô ta trùng xuống, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng không thể giấu được vẻ xám xịt, cô ta ngồi yên tại chỗ không nói một lời.
Hiệu trưởng là một người đàn ông làm việc rất cẩn trọng, nhìn nhân viên không ngừng bưng những món ăn đắt tiền lên, ông ấy nói với Lệnh Mạn: "Không nên quá phô trương lãng phí, nhất là với thân phận đặc thù của chúng tôi, truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
Lệnh Mạn cười cười, nói: "Được, vậy trước tiên cứ gọi thế này thôi đã, chờ ăn xong sẽ gọi tiếp."
Hiệu trưởng gật đầu: "Đúng, chính là ý đó."
Hiệu trưởng động đũa đầu tiên, sau đó những người còn lại mới dám bắt đầu gắp thức ăn.
Nửa đầu bữa cơm nhìn qua rất vui vẻ hoà thuận, sóng êm biển lặng.
Thậm chí Lệnh Mạn còn khách sáo mỉm cười rót trà cho tất cả mọi người trên bàn, bao gồm cả Lâm Na.
Lâm Na nghĩ một đằng làm một nẻo nói tiếng cám ơn với cô.
Cho đến khi hiệu trưởng ăn no, lau miệng, lúc đó mới bắt đầu đi vào chuyện chính.
"Lệnh tiểu thư, cháu thử nói một chút đi, liên quan đến chuyện em trai cháu bị người khác vu khống là sao chép luận văn."
Bàn tay cầm đũa của Lâm Na khẽ run lên một cái, miếng xương sườn im lặng rơi từ bát của cô ta xuống mặt bàn.
Lệnh Mạn thu hết cảnh này vào mắt, nhưng cũng không vội vạch trần, chỉ bình tĩnh hướng về phía Hứa Gia Dương: "Hiệu trưởng, tình hình cụ thể ra sao cháu xin phép để bạn học của Lý Trác Vân giải thích với ngài."
Hiệu trưởng gật đầu cho phép: "Được thôi."
Hứa Gia Dương đem tất cả những gì đã xảy ra kể lại cho tất cả mọi người ngồi đây được nghe hai năm rõ mười.
Từ chuyện Lâm Na dùng cách nào để châm ngòi ly gián dụ dỗ hắn, cho đến tất cả những chuyện cô ta ra lệnh hắn làm.
Cuối cùng, Hứa Gia Dương thừa nhận sai lầm của mình.
Trong suốt quá trình Hứa Gia Dương kể lại, Lâm Na luôn mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hai người họ là châu chấu bám trên cùng một sợi dây, cô ta thực sự không thể ngờ Hứa Gia Dương lại có can đảm khai ra mọi chuyện.
Ban đầu chính vì nhìn trúng hoàn cảnh gia đình nghèo khó của Hứa Gia Dương nên Lâm Na mới đến tìm hắn.
Trước đấy tìm Kỷ Trường Hoài cũng vì lý do đó.
Khi ấy Kỷ Trường Hoài bo bo giữ mình khiến cô ta hơi bất ngờ, nhưng bây giờ Hứa Gia Dương nuốt lời lại càng khiến cô ta hoảng sợ hơn.
Lệnh Mạn thầm nghĩ, mắt chọn người của Lâm Na quả thật không tệ.
Nhưng cô ta lại bỏ quên một điều quan trọng nhất —— tận sâu bên trong bọn họ vẫn còn có cái gọi là lương tâm.
Đến một ngày nào đó, lương tâm kia sẽ trỗi dậy, nảy mầm, sẽ dần trưởng thành một cây đại thụ, ngày ngày bao trùm lấy những sai lầm mà họ đã mắc phải, khiến họ không thể sống an bình, cuối cùng không thể không cúi đầu sám hối.
Mỗi một người, đều không thể không xin lỗi cái cây đó trong lòng mình.
Hiệu trưởng hỏi Lâm Na có thừa nhận những lời Hứa Gia Dương vừa nói hay không.
Lâm Na vẫn ngẩng cao đầu như cũ, vẻ mặt cố chấp tái nhợt.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn giữ nguyên quyền lợi im lặng của mình.
***
Sau khi ra khỏi Bích Hoa Uyển, Lệnh Mạn lái xe đưa Hứa Gia Dương trở về trường.
Tâm trạng Hứa Gia Dương rất sa sút, cô cố gắng quan tâm hỏi han hắn, nói với hắn qua kính chiếu hậu: "Cám ơn em, Dương Dương."
Hứa Gia Dương không hiểu: "Sao lại cám ơn em?"
Lệnh Mạn nói: "Cám ơn vì em đã đứng ra nói giúp Lý Trác Vân."
Hứa Gia Dương rũ mắt, chậm rãi lắc đầu: "Đây là việc mà em nhất định phải làm. Tất cả hoàn toàn là lỗi của em, em phải kịp thời sửa chữa và bù đắp, Lý Trác Vân không tha thứ cho em thì cũng là chuyện bình thường thôi."
Lệnh Mạn mỉm cười với hắn: "Bất kể thế nào thì chị vẫn phải cám ơn em, bằng thân phận của một người chị gái."
Hứa Gia Dương nhìn cô chăm chú, một lát sau mới khẽ gật đầu.
***
Hai ngày sau, giáo sư Trương đem đến tin tức mới nhất.
"Mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, lỗi của Hứa Gia Dương sẽ bị ghi vào hồ sơ, đây đã là xử nhẹ. Còn về Lâm Na..." Anh ta hơi ngừng một chút: "Bây giờ muốn đuổi việc một giảng viên đại học không phải là chuyện đơn giản, phải qua rất nhiều thủ tục. Ý của hiệu trưởng là, để giữ danh tiếng cho trường học, cách giải quyết thoả đáng nhất là yêu cầu Lâm Na đứng ra xin lỗi Lý Trác Vân công khai, sau đó làm quyết định khiển trách cô ấy, mọi chuyện liền cứ như vậy là xong."
Lệnh Mạn nghe đến đây thì im lặng không nói gì.
Giáo sư Trương nói tiếp: "Nhưng nếu như em kiên quyết muốn đuổi việc cô ấy, hiệu trưởng nể mặt ba mẹ anh, chắc cũng sẽ không khó khăn gì."
"Thật xin lỗi, Anh Trạch, lần này đã nợ anh một đại ân tình. Sau này anh có bất cứ việc gì tìm em, nhất định em sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp anh." Lệnh Mạn nói như đinh chặt sắt: "Không chấp nhận lời xin lỗi, đuổi việc Lâm Na."
Cô nhất định phải cho Lâm Na biết, người của nhà họ Lý không dễ chọc vào.
Xưa nay tính cách của Lệnh Mạn luôn ôn hoà, cư xử ấm áp với mọi người, cho nên mặc dù cô luôn không vừa mắt với Lâm Na nhưng chưa bao giờ gây ra xung đột quá lớn.
Lần này Lý Trác Vân mau mồm mau miệng nói mấy câu bảo vệ cô, chỉ thế thôi đã bị Lâm Na trả thù, làm tổn hại tới danh dự của anh.
Đối với Lệnh Mạn thì Lý Trác Vân là thiên chi kiêu tử của cả nhà, Lâm Na xúc phạm anh, sao có thể chỉ bằng mấy câu xin lỗi là có thể cho qua.
Tin rằng nếu như để Lý Trác Vân lựa chọn, chắc hẳn anh cũng sẽ đưa ra quyết định giống cô.
Không chấp nhận lời xin lỗi.
Nói xin lỗi thì có tác dụng gì? Cái bọn họ muốn là kết quả.
...
Kết quả cuối cùng, vì tâm địa bất chính nên Lâm Na bị nhà trường đuổi việc, mất đi thân phận giảng viên.
Đến lúc này, cái gai lớn trong lòng Lệnh Mạn mới được nhổ bỏ.
Tất nhiên là Lâm Na không cam lòng chút nào với kết quả này, cô ta đến chỗ Liên Tĩnh khóc lóc phá phách ầm ĩ, bắt hắn phải nghĩ cách phục chức cho cô ta.
Liên Tĩnh là người làm ăn, không có mấy tiếng nói ở lĩnh vực giáo dục, hơn nữa vợ chồng hắn vừa mới về nước không lâu, ở trong nước cũng không có nhiều mối quan hệ.
Vì thế hắn chỉ có thể để mặc Lâm Na náo loạn, hắn bị làm phiền đến mệt mỏi, nhưng cũng chẳng thể giúp được cô ta.
***
Có thể nói dạo gần đây Lệnh Mạn liên tục gặp chuyện vui, sau hai tuần quay phim thì đoạn video về bữa cơm chia tay khi tốt nghiệp của sinh viên, được xây dựng dựa trên ý tưởng của cô cũng đã xử lý xong phần hậu kỳ, một đoạn video hoàn chỉnh được ra lò.
Sau khi được tung lên mạng, trải qua mấy lần marketing, đoạn video quảng cáo đó đã rất nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của mọi người, trong vòng hai ngày đã lọt vào top tìm kiếm, đạt được hai mươi triệu lượt xem.
Kết thúc đoạn video là một đoạn độc thoại vô cùng sâu sắc, cảm động ——
Bốn năm vội vàng biến mất, lời chia ly đến theo đúng kỳ hạn.
Ngày hôm nay, chúng ta cùng ước hẹn.
Chỉ ngày mai thôi, có lẽ đã mỗi người mỗi ngả, trời Nam đất Bắc.
Lần cuối cùng ở bên nhau, cùng nhau không say không về.
Ly rượu này, xin kính cho những điều chúng ta chẳng thể tìm lại, chính là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của chúng ta.
Video được lan truyền trên mạng rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người biết đến loại rượu xán này.
Thay vì bỏ ra một đống tiền để thuê quảng cáo thì bọn họ chỉ cần sử dụng khoản chi phí thấp nhất, cũng đã thành công đem rượu xán phổ biến rộng rãi ra ngoài thị trường.
Đây được coi như đã thành công bước đầu.
Lệnh Mạn là người biên tập và xây dựng video nên rõ ràng lần này công lao của cô đứng đầu bảng.
Vậy nên chỉ trong một thời gian ngắn cô đã trở thành người nổi tiếng trong công ty.
Vừa mới chuyển bộ phận đã có thể đạt được thành tích cao như vậy, đây là điều chưa từng có trong lịch sử của phòng quảng cáo.
***
Nhưng may mắn của Lệnh Mạn cũng không thể kéo dài quá lâu.
Cái gọi là người nổi tiếng lắm thị phi, trong một thời gian ngắn cô nhận được vô số lời khen, đồng nghĩa với việc sẽ kéo theo sự ghen tỵ của rất nhiều người.
Không biết từ khi nào mọi người trong công ty đã truyền tai nhau cái tin vịt Lệnh Mạn là tiểu tam.
Vóc dáng cô vốn cao gầy thanh tú, lại xinh đẹp xuất chúng, xét về vẻ ngoài thì quả thật rất có tiềm chất làm tiểu tam.
Lệnh Mạn thường xuyên nghe được những lời nói ra nói vào về cuộc sống cá nhân của cô ở trong nhà vệ sinh.
Chính bản thân cô khi nghe được cũng cảm thấy rất buồn cười.
"Ngày hôm đó tôi thấy Lệnh Mạn đi từ xe ô tô của bạn trai cô ta xuống, tôi đã nghĩ sao nhìn người đàn ông đó lại quen mắt đến vậy, sau khi nghĩ đi nghĩ lại tôi mới nhớ ra, chẳng phải đó chính là chồng cũ của Tiêu Tiêu sao!"
"Không phải chứ? Liệu có phải cô nhìn nhầm không?!"
"Nghe nói người đàn ông kia là giáo sư đại học, nhà rất giàu, trước đây anh ta với Tiêu Tiêu luôn ân ân ái ái, ngày nào cũng đưa cô ấy đi làm, sao tôi có thể nhận nhầm cho được!"
"Vậy tại sao bọn họ lại ly dị nhỉ?"
"Haizz, ai mà biết, có khi là do tiểu tam chen vào cũng nên."
"Mà cũng đúng, mọi người thử nghĩ xem có thấy trùng hợp hay không, Tiêu Tiêu vừa bị đuổi việc thì cô ta liền vào làm, bây giờ còn đang gặp thời nên dương dương tự đắc."
"Haizz... Tiêu Tiêu đáng thương thật, vừa mất chồng lại mất cả việc."
Lệnh Mạn đứng dậy xả nước, đẩy cửa bước ra ngoài.
Mấy người con gái đứng bên ngoài trợn hết cả mắt lên, nhìn thấy cô y như nhìn thấy quỷ.
Lệnh Mạn vừa rửa tay vừa hỏi: "Mọi người đang bàn luận chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì..." Mấy người đó rối rít tránh né, hoàn toàn không còn dáng vẻ ghê gớm như vừa rồi.
Lệnh Mạn rút tờ khăn giấy ra lau tay, rồi xoay người rời đi.
Dù sao thì trong công ty Lệnh Mạn cũng thực sự có người chống lưng, mà người này lại là người không ai có thể tưởng tượng nổi.
Thế nên dĩ nhiên cô không cần phải bận tâm đến những lời đồn đại nhảm nhí này.
Khi những tin vịt này được lan truyền đến một mức độ nhất định, sẽ tự có những người phải trả giá thật lớn vì sự lắm mồm của mình.
***
Gần đây Lệnh Mạn lại phải chịu đựng một sự đả kích vô cùng lớn, đó là bà ngoại đột nhiên qua đời.
Trải qua lần cấp cứu trước đây, sức khoẻ và tinh thần của bà ngoại kém hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thời gian rảnh là Lệnh Mạn đều đến bệnh viện thăm bà.
Trí nhớ của bà ngoại đang suy giảm nhanh chóng, ý thức cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Cuối cùng, ngay cả Lệnh Mạn và Hạ Vũ Nhu bà cũng không nhận ra.
Ngày nào bà cũng nằm ngẩn người ở trên giường, không ngừng lẩm bẩm tên của ông ngoại.
Nhìn thấy bất kỳ ai bà ngoại cũng gọi "A Tới."
Có lẽ bà cũng chẳng còn nhớ "A Tới" là ai, người ở đâu, dáng vẻ thế nào nữa.
Nhưng cái tên này đã trở thành chấp niệm cả đời bà.
***
Bà ngoại ra đi vào một buổi sáng mùa thu.
Gió thu cuốn một chiếc lá khô bay xuống mặt đất, một người lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đến giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều bi thương vô hạn.
Dường như cả căn phòng rộng lớn đều cùng chết lặng khi hô hấp của bà dần ngừng lại.
Hạ Vũ Nhu lặng lẽ rơi lệ, Lệnh Mạn gọi bà ngoại mấy lần, giống như muốn xác nhận xem bà có còn hay không, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng trả lời.
Biết khóc cũng không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn không thể kìm được.
Lại một lần nữa Lệnh Mạn cảm nhận được khi đứng trước sinh lão bệnh tử, cô trở nên nhỏ bé yếu ớt đến như vậy.
Khi quy luật tự nhiên muốn cướp đi bất cứ người thân nào bên cạnh cô, cô căn bản chẳng có lấy một chút năng lực phản kháng.
***
Tổ chức tang lễ trong thành phố, có rất nhiều bước được đơn giản hoá.
Đầu tiên là đưa di hài của bà ngoại đến nhà tang lễ, truy điệu ba ngày, sau đó đưa đi hoả táng.
Trong ba ngày này, những bạn bè vẫn còn khoẻ mạnh của bà ngoại cũng tới đưa tiễn.
Bác cả và dì tư cũng đến.
Lúc bà ngoại bệnh nặng hai người họ không thèm ló mặt dù chỉ một lần, bây giờ lại giả mù sa mưa, ra vẻ khóc lóc thảm thiết, trước mặt người khác giả bộ hiếu thuận hơn bất cứ ai.
Lệnh Mạn không tài nào nhìn nổi vẻ mặt dối trá của bọn họ, nhưng cô lại không thể rời đi.
Mặc dù không phải là cháu ruột, nhưng Lý Trác Vân rất gần gũi với bà ngoại, anh cũng chạy từ đại học X về chịu tang.
Theo phong tục thì buổi tối hôm đó anh và Lệnh Mạn phải cùng nhau gác đêm.
Khi vừa về đến nơi, lúc Lý Trác Vân nhìn thấy Lệnh Mạn thì cô đang đứng lặng thinh giữa đám người, đầu gục xuống, hai mắt đỏ quạch, không còn chút sinh khí nào.
Anh không kịp nghĩ nhiều, cứ thế vượt qua hết những người khác, đi đến nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hết chương 45.