Khi ăn cơm, Ôn Như Thủy nhìn Tả Huyền đang trộm thức ăn của Mộc Từ, không khỏi hiện ra vẻ mặt hoài nghi.
“Tả Huyền, có phải cậu cố ý bắt nạt người khác?”
Tả Huyền mơ hồ nói: “Không có, Mộc Từ tự nguyện, đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi tự nguyện.” Mộc Từ bất đắc dĩ uống một ngụm nước, đóng nắp bình, hiện tại đồ ăn của bọn họ không còn nhiều lắm, ăn một chút là thiếu một chút “Không phải lúc đầu anh nói chỉ lấy giăm bông thôi sao?”
Tả Huyền lã chã chực khóc: “Hoá ra cậu căn bản không phải thật lòng xin lỗi tôi.”
“…… Anh ăn đi ăn đi.” Mộc Từ nhét miếng bánh quy vào miệng, cạn lời “Diễn còn tốt hơn diễn viên.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy xét phát triển nghề nghiệp mới.”
“……”
Hàn Thanh xoa vết bầm trên mặt, đau đớn muốn chết nói: “Mẹ nó, mới đầu tôi còn tưởng đó là trọng tài tới, đứng ở phía chúng ta, cảm tình là đánh 80 đại bản, cái mẹ gì không biết.”
“Kia rốt cuộc là thứ gì?” Ôn Như Thủy cau mày “Quỷ cầu trong thôn hẳn là hai đứa nhỏ, nhưng trước nay tôi chưa từng nghe nói thứ này cũng có thể hợp thể biến thân như Ultraman.”
Tả Huyền nhai bánh quy: “Thân thể cường tráng, cơ bắp quyến rũ, theo đuổi niềm vui gϊếŧ chóc, đáp án không phải rất rõ ràng sao?! Đương nhiên là ông chủ!”
“…… Anh Tả, những lời anh nói, nào có chỗ nào giống ông chủ?” Chu Hân Vũ vô cùng khó hiểu.
Tả Huyền không để ý đến hắn, bắt đầu thong thả lột giăm bông đóng gói, đợi mọi người ăn uống no đủ mới giải thích: “Giống như nhân cách phân liệt, một nhân cách kiêu ngạo, một nhân cách khác bệnh kiều, trên mặt sinh lí, cậu có thể nói hai người bọn họ không phải cùng một cá nhân sao? Thẻ căn cước là cùng một tấm. Cùng lý, ông chủ cũng như vậy.”
“Tôi hiểu rồi.” Đôi mắt Hạ Hàm hơi sáng lên “Khi kẻ cầm rìu xuất hiện, hắn gϊếŧ thôn dân, sau đó mới nhằm vào chúng ta. Trong thôn chỉ có ba trận doanh, chúng ta, thôn dân, ông chủ, hơn nữa, hôm qua khách sạn xảy ra chuyện, kẻ cầm rìu rất có thể là ông chủ.”
Ôn Như Thủy đầu đầy chấm hỏi: “Cái này cậu cũng hiểu? Có phải cách ngày uống thuốc không xa.”
Mộc Từ yên lặng nhét thêm một miếng bánh quy vào miệng: “Còn hai rạng sáng nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hắn nhìn thấy con gấu bông có bỏ qua cho chúng ta không?”
“Rất khó nói, loại đồ như di vật, nếu không xử lí tốt, rất có khả năng khiến người ta trở nên điên cuồng.” Tả Huyền tiếc nuối “Nhưng có chuyện chúng ta có thể lợi dụng một chút.”
“Chuyện gì?”
“Kẻ cầm rìu rõ ràng thù địch với thôn dân, nói cách khác, tương đương với đạo cụ nhiệm vụ của chúng ta, mà bọn họ là người chơi của phe địch, hơn nữa tên cầm rìu còn thuộc về khắc kim đại lão một chọi trăm, cậu hiểu ý tôi không?”
“Không rõ.”
Tả Huyền thở dài: “Chính là chúng ta muốn bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau biến thành trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Mộc Từ hỏi: “Ai là ngư ông?”
“……” Tả Huyền nhìn chăm chú hắn “Cậu thường xuyên nói như vậy sao?”
“Có gì không đúng?”
Tả Huyền nhíu mày: “Tại sao cậu sống đến bây giờ còn chưa bị đánh chết?”
Anh là người không có tư cách nói điều này nhất! Mọi người nhịn không được than thở trong lòng.
Cơm trưa rất nhanh đã kết thúc, pin được nhét vào máy ảnh, cục sạc đa năng cho thấy khả năng thích ứng đáng kinh ngạc ở thời khắc mấu chốt, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Sáu người không thể xem cùng lúc, đành lần lượt xem ảnh và video.
Đại đa số ảnh chụp là cảnh sắc thôn và thôn dân, A Chân chụp gần như toàn bộ thôn làng, những bức ảnh này đủ để chứng minh, khi A Chân đến, thôn Phúc Thọ vẫn bình thường. Các ngôi nhà trên đường phố không phải cùng một sắc, ngược lại là trăm hoa đua nở, có không ít cửa hàng, là một thôn du lịch sôi động.
Tả Huyền cười, nói: “Xem ra xe lửa lo lắng chúng ta không gặp được A Chân, cho nên mới cố ý cung cấp sổ tay du lịch.”
“Thành thật mà nói, cô ấy lớn lên như vậy, đổi thành người khác đi tìm, chỉ sợ sẽ không trụ nổi trong khách sạn mất.” Mộc Từ trợn trắng mắt “Huống chi, nếu lúc ấy chúng ta chết đuối trong nước, người ở bên ngoài càng không thể liều chết diệt đoàn để tiếp tục điều tra.”
Tả Huyền nói: “Thật ra tôi chỉ tò mò một chuyện.”
“Cái gì?”
“Lúc trước chúng ta không vội xem máy ảnh, là vì thông tin trong điện thoại đã đủ để chúng ta đoán ra trong máy ảnh có gì.” Tả Huyền híp mắt “Nhưng, tôi đang nghĩ, nói không chừng nó có thể khiến chúng ta vui mừng.”
“Cậu nhìn lén.” Ôn Như Thủy không chút lưu tình vạch trần y “Lúc chúng tôi ngủ.”
“Hừ hừ.” Tả Huyền không biết xấu hổ thừa nhận “Không sai.”
Mọi người tiếp tục, một phần nhỏ trong số những bức ảnh là ảnh chụp chung trên cầu, hẳn là nhờ thôn dân hỗ trợ, nhìn không ra vấn đề gì, vậy có khả năng nhất chính là video.
Video chỉ có năm, đều ở cùng ngày 27, cũng chính là ngày Ninh Ninh xảy ra chuyện, phần lớn là cảnh của A Chân, màn ảnh rung lắc khá lớn, có lẽ là cô tự cầm trong tay quay. Trong video, các thôn dân đều rất nhiệt tình, còn có vài đứa trẻ mời A Chân chơi ném đá.
“Rõ ràng manh mối đã ở dưới mí mắt, nhưng chúng tôi không thể xâu chuỗi lại, mọi người không khỏi cảm thấy nôn nóng.”
Giọng nói từ tính của Tả Huyền quanh quẩn trong phòng, câu chữ rõ ràng.
Ôn Như Thủy giơ nắm tay, Tả Huyền lập tức sửa miệng: “Còn lòng tôi ngứa ngáy muốn đưa ra lời giải đáp.”
“Là trẻ con.” Hạ Hàm nhàn nhạt nói “Hình ảnh và video ngày 27 là cùng một nhóm trẻ con.”
“Không sai!” Tả Huyền búng tay một cái, vui vẻ gật đầu: “Không sai, đếm đầu người sẽ biết, A Chân ở trên lầu chụp sáu đứa trẻ, nhưng ném đá lại chỉ có năm đứa.”
Mọi người xem lại ảnh chụp, phát hiện là một con phố dưới ánh hoàng hôn, xem độ cao và góc quay hẳn là ở sườn núi lúc trước chúng ta theo dõi nhất cử nhất động của thôn dân, ở góc có năm đứa trẻ đang chạy nhảy vui đùa ầm ĩ.
“Là năm đứa trẻ.” Chu Hân Vũ thò đầu qua “Năm người, rất rõ ràng?”
Ôn Như Thủy nhíu mày: “Không, khoảng cách giữa đứa trẻ đứng thứ tư và năm rất gần, nó lại quay đầu chào hỏi, còn một đứa trẻ không xuất hiện trong ảnh chụp.”
Sáu người lại xem video một lần nữa, phần lớn thời gian trong video là mặt A Chân và cảnh sắc, thật ra cô không tới gần đám trẻ, chỉ là chào hỏi, miễn cho quấy rầy bọn trẻ chơi ném đá, chờ đến khi A Chân về khách sạn, màn ảnh lại chuyển, mấy đứa trẻ đang đập tay nhau, nhìn qua vô cùng vui vẻ.
Mà dưới mặt nước, cũng có một đôi tay nhỏ nỗ lực giãy giụa.
Sau đó, chậm rãi, chìm xuống.
Lúc đó A Chân không chú ý tới một màn này.
Trên thực tế, đừng nói A Chân, ngay cả bọn họ từ lúc đầu cũng chỉ đặt lực chú ý và cảnh sắc và nội dung cuộc trò chuyện của A Chân, không chú ý tới góc nhỏ đó.
Mộc Từ khϊếp sợ: “Tại sao lại là một đám trẻ?”
“Vì sao không thể.” Tả Huyền cười như không cười “Bởi vì nhân chi sơ, tính bổn thiện sao?”