Điểm tốt khi ở chung một chỗ với người từng trải chính là bọn họ phản ứng kịp thời.
Mộc Từ ngay lập tức bị Tả Huyền kéo qua một bên, không biết từ lúc nào đối phương đã thu mình sau ghế sofa, bọn họ chen chúc trong khoảng trống giữa chiếc ghế và bức tường, được che chắn cẩn thận, người nọ nhanh chóng buông tay ra, kề môi sát bên tai cậu thì thầm: “Thu chân vào.”
Mộc Từ thành thật thu chân lại, bị Tả Huyền ôm vào trong ngực không thể nhúc nhích, đầu cậu còn bị đè xuống, chỉ có thể liếc mắt quan sát tình hình ở bên cạnh.
Ôn Như Thủy trực tiếp nhảy lên giường chỗ Hạ Hàm và Chu Hân Vũ nằm, một mình một đường chui vào chăn, Lâm Hiểu Liên nhỏ người, ngủ trên hai cái ghế sofa ráp lại như cái nôi, trên người cô có đắp áo khoác, đầu cũng được lưng ghế che kín hoàn toàn, trông cũng an toàn.
Chỉ có Hàn Thanh là ngồi đối diện với cửa sổ, cúi thấp đầu ngủ không biết gì cả.
Lúc này, trên cửa sổ đã xuất hiện một gương mặt, bị rèm cửa xếp san sát nhau làm cho ngũ quan trở nên méo mó, thứ đó giống như một người vô cùng cao lớn đứng ngoài cửa sổ, tò mò muốn ló đầu vào trong quan sát vậy.
Mộc Từ không nhìn thấy tình hình, chỉ có thể nghe tiếng tim đập như trống của Tả Huyền phía sau mình, cậu không khỏi toát mồ hôi, thầm cầu nguyện trong lòng.
Thời gian đột nhiên trở nên dài lê thê, gương mặt đó chuyển động một chút, ghé sát lại gần rồi định rời đi, tay Tả Huyền cũng buông lỏng, Mộc Từ rốt cuộc cũng nhìn thấy được bóng đen đang dần xa cửa sổ, mà lúc này Lâm Hiểu Liên đang ngủ say đột nhiên trở mình khiến cho ghế sofa đơn lúc lắc theo.
Gương mặt đó trong chớp mắt trở lại trước cửa sổ, Mộc Từ đang muốn đi ra liền bị Tả Huyền kéo trở lại, hai người gần như ngừng thở, mồ hôi lạnh chậm rãi trượt xuống trán.
Lần này, gương mặt của thứ đó dừng ở ngoài rất lâu, nó dán chặt vào cửa sổ, cũng may Lâm Hiểu Liên không cử động nữa, sự im lặng lại lần nữa bao trùm căn phòng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi căn phòng tối dần lại, khôi phục trạng thái đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Trong một khoảng thời gian rất dài vẫn không ai lên tiếng, họ thậm chí không thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Không ai biết được thứ đó là vật gì, chỉ là trong lòng mỗi người đều rõ ràng, để nó thấy được nhất định không có kết quả gì tốt đẹp.
Mộc Từ không biết mình đã bị yên tĩnh bủa vây bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, mi mắt cậu nặng trĩu, chẳng hay từ lúc nào cậu đã tựa vào trên người Tả Huyền ngủ quên.
Đến lúc mở mắt trở lại, mặt trời cũng đã thức dậy, cậu đang đầu tựa đầu với Tả Huyền, đối phương ngoan ngoãn tựa đầu lên vai cậu, gò má bị cấn thành một mảng đỏ hồng, trông vừa yếu ớt vừa không chút phòng bị, nước da trắng trẻo còn khiến cho hắn trông như nhỏ đi vài tuổi.
Cái người này, lúc mở mắt và nhắm mắt là hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau, thật là đòi mạng quá mà.
Mà Ôn Như Thủy thì một mình chiếm một giường, tướng ngủ của cô không biết nên nói là đẹp hay xấu, trông thẳng băng giống hệt cái xác.
Mộc Từ chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới căng cứng như đá cục, cái mông tiếp xúc “thân mật” với sàn nhà cả đêm lạnh toát như không mảnh vải che, cậu định lách khỏi Tả Huyền mà không đánh thức hắn, đáng tiếc đã thất bại.
Thấy Tả Huyền sắp tỉnh lại, Mộc Từ vội vàng giả vờ như mình cũng mới vừa tỉnh. Người bị đánh thức đầu tiên là mê mang ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, nhanh chóng khôi phục ánh mắt trấn tĩnh như thường ngày, câu đầu tiên nói là: “Hạ Hàm đâu?”
Hạ Hàm ló đầu ra từ trong phòng vệ sinh, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng: “Chuyện gì thế?”
“Ngày hôm qua, rạng sáng một chút anh ngủ chưa?” Tả Huyền hỏi.
Lần này Hạ Hàm hiển nhiên biết hắn hỏi cái gì: “Bảo sao hôm qua mấy người không gọi tôi dậy, đã xảy ra chuyện gì à? Diệp Liên Liên cũng không la hét nhiều lắm, sau đó chỉ có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân, âm thanh hẳn không phải là điều kiện kích hoạt.”
“Lúc Diệp Liên Liên ở lầu ba, thứ đó đã đi theo cô ấy rồi… Nếu không phải là âm thanh, sau khi cái ghế của Lâm Hiểu Liên chuyển động, Hàn Thanh thẳng ngay nó lại không có bất kì động tác gì, chứng tỏ điều kiện cũng không phải là người.” Tả Huyền trầm tư, “Vật kia có thể chỉ là kiểm tra chúng ta có ngủ hay không thôi.”
Hạ Hàm nghe hắn nói mấy câu liền đoán được đại khái là chuyện gì đang xảy ra, thế là chửi một tiếng: “Đờ mờ.”
Mộc Từ hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đi rửa mặt rồi.” Hạ Hàm trả lời, “Hiểu Liên cũng đã dậy rồi, cô ấy nói lát nữa có thể giúp làm bữa sáng.”
Tả Huyền lười biếng nói: ‘Được rồi, vậy hẹn gặp lại ở bữa ăn.”
So với sự phong phú trước đây, bữa sáng hôm nay vô cùng đơn giản, cũng may mọi người không có ý định so đo cái gì. Sau khi cơm nước xong, Mộc Từ thuật lại ngắn gọn chuyện phát sinh lúc rạng sáng một lần.
Sắc mặt Hàn Thanh lập tức chuyển xanh.
Lâm Hiểu Liên lẩm bẩm: “Chẳng trách các anh không gọi bọn tôi dây, tôi còn tưởng rằng…”
Trái lại Chu Hân Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Ý kia có nghĩa là chỉ cần chúng ta ngủ, thì sẽ không gặp nguy hiểm đúng không?”
“Chưa chắc.” Ôn Như Thủy nhàn nhạt nói, “Mấy người đừng quên Tả Huyền và Mộc Từ đã nhìn thấy sinh vật kia ở trên cầu thang, huống chi cộng thêm hôm nay nữa là còn chừng bốn ngày, xem như mỗi lần xuất hiện tại đây sau rạng sáng cũng chỉ có ba lần nữa, các anh muốn đánh cược vận khí này hay sao?”
Tả Huyền như có điều suy nghĩ: “Thật ra, có một chuyện từ hôm qua tôi đã rất tò mò, thôn làng bị dời đi, hoặc bỏ hoang, hoặc biến mất cũng rất bình thường thôi, nhưng một thôn có kinh tế chèo chống từ du lịch thì lý nào lại đột nhiên biến mất chứ?”
“Là do thiên tai sao?” Hạ Hàm nói, “Bão cuốn trôi nhà, thậm chí người, hoặc là bị lũ lụt.”
Lâm Hiểu Liên do dự: “Dịch bệnh?”
“Tôi cảm thấy hai thứ đó không có liên quan gì tới tình huống hiện tại.” Tả Huyền trầm tư chốc lát, “Hiện tại vẫn đang chưa có manh mối, chỉ là nhà trọ này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới bị dừng lại ở khoảng thời gian này, bà chủ cũng chết nửa năm rồi cho nên hẳn là không có quan hệ gì đến cô ta cả, xem ra manh mối sẽ nằm ở chỗ người con gái trên lầu bốn kia.”
Nguyên tắc có thể hiểu được, nhưng bóng người đêm hôm qua có phải là ông chủ hay không, hay trước mắt ông ta có ở trong phòng hay không cũng là một vấn đề, tất nhiên muốn vào có thể phá cửa, nhưng cách này thì quá mạo hiểm.
Mộc Từ suy nghĩ một chút: “Nếu không để tôi đi hỏi thăm thử xem.”
“Hỏi kiểu gì?”
“… Kiểu hòa bình hữu nghị ấy.”
Tả Huyền nhìn Mộc Từ bằng nét mặt phức tạp: “Mặc dù tôi nghiêm cấm cậu sử dụng bạo lực, nhưng cậu thay đổi cũng triệt để quá rồi.”
Tuy nhiên, cân nhắc đến con gấu bông được Ninh Ninh “tài trợ”, lúc này thật sự không ai thích hợp hơn Mộc Từ, Tả Huyền bưng đĩa bánh bao trên bàn đưa qua, nhẹ nhõm nói: “Vậy thì, đến lượt cậu phát huy năng lực đấy, đi đi.”
Mọi người thấy Mộc Từ mang bánh bao chạy thẳng đến phòng, chỉ nghe thấy cậu gõ cửa một cái, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, tôi tới đưa bữa sáng, anh có thể mở cửa không?”
Trong phòng vẫn không có chút âm thanh nào, Mộc Từ lập tức thay đổi chiến lược, “Ông chủ, tôi là nhân viên của tổ chức phúc lợi trẻ em, có từng nói chuyện với anh, anh còn nhớ không? Tiểu Chu và Hạ Hàm trong đoàn chúng tôi ngày hôm qua còn giúp các anh nữa. Những người kia đã bị chúng tôi đuổi đi đến nhà những thôn dân khác rồi, tôi không phải là người xấu! Tôi chỉ muốn hỏi các anh có ổn không thôi?”
Tả Huyền và Lâm Hiểu Liên không nhịn được bật cười, mấy người không hiểu chuyện tổ chức phúc lợi trẻ em thì trợn mắt nhìn nhau.
Dường như cách này có tác dụng, ông chủ rốt cuộc cũng đáp lời, “Tôi và Ninh Ninh vẫn khỏe, đồ ăn sáng để trước cửa là được rồi.”
Anh ta ở đây!
Mộc Từ quay đầu nhìn mọi người, lại nói tiếp: “Vậy tôi sẽ để nó ở cửa, anh không muốn mở cửa cũng không sao hết, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi.”
Lại qua hồi lâu, tiếng của ông chủ mới truyền ra từ trong phòng, “Chuyện gì?”
Mộc Từ suy nghĩ rồi mới hỏi: “Trên lầu bốn có một khách trọ tối hôm qua trộm đồ của tôi, phiền anh cho tôi biết người đó là ai được không? Ở phòng số mấy? Tiện cho chúng tôi đến lúc đó tìm cảnh sát xử lí.”
“Lầu bốn… Đó chính là A Chân.” Ông chủ hoài nghỉ, “Cô ấy không phải là người trong đoàn du lịch sao?”