Thi thể chết thật thê thảm khiến cho Mộc Từ không còn muốn ăn gì nữa, bây giờ cổ họng cậu chỉ toàn dịch chua.
Ông chủ thì vẫn nhiệt tình như thường lệ, tựa như chẳng biết chuyện gì đã phát sinh ngày hôm qua, chỉ là đối với mọi người mà nói, nụ cười của ông ta vào lúc này không còn thân thiện mấy nữa, mà là quỷ dị.
Chờ ông chủ đưa thức ăn đến xong, gã Âu phục mới run rẩy lên tiếng, mắt đỏ au, bộ dạng có chút điên cuồng: “Quả nhiên… Tôi cảm thấy hay là chúng ta nghe theo lời Hàn Thanh đi, bắt hai cha con nhà này lại, mọi người cảm thấy thế nào? Hay là chúng ta cứ chạy trốn luôn đi? Đến nhà những thôn dân khác ở?”
Trên bàn ăn không ai lên tiếng, dường như mọi người đều đang trở nên trống rỗng. Mộc Từ ép bản thân húp một chén cháo nhỏ rồi mới cho ý kiến: “Tôi sẽ đến con đường mòn ngày hôm qua mà các anh thấy, còn mọi người thì sao?”
Tả Huyền gật đầu: “Có thể.”
Nhóm nhỏ của bọn họ chỉ còn lại ba người, hai người đàn ông đã tán thành, Lâm Hiểu Liên cũng chỉ ngầm đồng ý.
Hàn Thanh rít một hơi thuốc lá: “Tôi cũng đi.”
Mặt em bé cùng nhóm với Hàn Thanh lập tức hét ầm lên: “Chờ… Chờ đã! Chúng ta là một nhóm, anh không thể tùy tiện coi thường ý kiến của chúng tôi được, tôi không muốn đi!”
Người bị Hàn Thanh cướp vé xe cũng luôn miệng phụ họa: “Không, không sai! Muốn đi thì mày đi một mình! Đừng có làm liên lụy tới tụi tao!”
“Ngu xuẩn.” Vẻ mặt Hàn Thanh như một con mãnh thú, gã dập thuốc lá trong cái gạt tàn, nhìn quanh một vòng rồi giễu cợt nói, “Còn không nhìn ra được sao? Việc phân tổ ngày hôm qua đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Những lời này chắc hẳn đã trở thành kíp nổ kích nổ bầu không khí căng thẳng, Chu Hân Vũ lập tức đứng bật dậy, giận dữ quát lên: “Mẹ nó mày có ý gì?”
Hoặc cố ý hoặc vô tình, ai cũng mượn lần cãi vã này để trút bỏ những cảm xúc cùng căng thẳng đã bị kìm nén bấy lâu, rõ ràng đây là cuộc chiến không thể dừng lại trong chốc lát.
Mộc Từ nhân lúc bọn họ lời qua tiếng lại, cầm cái bánh bao đi ra ngoài.
Trời cũng quang đãng giống như hôm qua, nhưng chẳng biết có phải là do khúc mắc trong lòng hay không, mà nó lại khiến cho người ra có cảm giác như bị phiền muộn dồn ép. Đường đi vắng tanh, Mộc Từ đi ra không bao lâu thì nhìn thấy Ninh Ninh.
“Ninh Ninh!” Mộc Từ vội nhét miếng bánh bao còn lại vào miệng, đi theo cô bé: “Ninh Ninh đi đâu thế?”
Ninh Ninh không để ý đến cậu, cô bé ôm trong lòng mình một con gấu bông, lẳng lặng đi về phía trước, đi tới bờ sông trước cửa thôn mới dừng bước. Mộc Từ thấy cô bé không nhúc nhích nên đành ngồi xuống theo dõi.
Mộc Từ không quá sợ Ninh Ninh, mặc dù cậu biết mình phải cẩn thận hơn một chút với cả cái thôn khiến cho người ta cảm thấy đầy áp lực, nhà trọ “biết” gϊếŧ người, một đám thôn dân bất bình thường, còn có cô bé vừa nhìn là đã thấy kì lạ này nữa.
Nhưng có thể vì đã được cô bé cứu, cậu vẫn luôn giữ ấn tượng tốt với Ninh Ninh như lúc mới gặp mặt, hoặc nên nói, bây giờ cậu không muốn ở cạnh những người khác, mà cô bé đã góp phần nhặt cái mạng của cậu về chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, ít nhất ngay lúc này là như vậy.
Sau đó không ai nói gì nữa, Mộc Từ hiển nhiên không thể nào kể lể cho một đứa trẻ nghe về những gì mà cậu đang mờ mịt, mấy thứ chết chóc tàn khốc đó vốn nên cách cô bé thật xa mới đúng. Cậu chỉ đang đơn thuần hưởng thụ sự bầu bạn không tiếng động này thôi, thứ cậu có được ở đây là một đối tác, không phải một người bạn có thể tâm sự về mọi thứ.
Hạ Hàm là một người tốt, và đó là lý do Mộc Từ không muốn làm phiền hắn nhiều hơn.
Ngờ đâu một lát sau, Ninh Ninh bỗng nhiên nói chuyện: “Cha nói chú rất quan tâm đến Ninh Ninh.”
Mộc Từ bật cười: “Người lớn là phải quan tâm săn sóc trẻ em.”
Ninh Ninh nghe chỗ hiểu chỗ không, vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn và vô thần như trước đây.
Mộc Từ nhanh chóng trấn tĩnh lại, cố gắng quên đi những kí ức buổi sáng mà mình không thích, cậu phóng tầm nhìn ra rừng cây xanh tốt mà tĩnh lặng phía xa, nhưng lại không cảm nhận được sự bình lặng, trái tim càng lúc càng đập rộn lên, cậu gấp rút dời đi sự chú ý: ‘Ninh Ninh thích nước sao?”
“Không thích, nhưng dì Xuân Hồng nói Phương Phương là một người rất đáng thương.” Câu trả lời của Ninh Ninh khiến cho người ta không thể nghĩ ra được có ý gì, “Vậy mà dì ấy lại không thể tới đây.”
“Không thể tới?” Mộc Từ vô thức ngẩn người, “Tại sao lại như vậy?”
“Ngày hôm qua dì Xuân Hồng đột nhiên phát bệnh, cha nói, ông đưa dì ấy tới một nơi ở tốt hơn, ở đó sẽ có rất nhiều người chăm sóc dì Xuân Hồng, chơi với dì, canh dì ăn cơm đúng bữa, giữ cho dì không chạy loạn.”
Ngày hôm qua? Trong thôn cũng đâu có động tĩnh gì đâu nhỉ. Mộc Từ thầm thắc mắc trong đầu, cậu dịu dàng nói: “Ninh Ninh rất thích dì Xuân Hồng à?”
“Dạ, cho nên Ninh Ninh mới giúp dì tới đây trông Phương Phương.”
Ninh Ninh gật đầu một cái thật mạnh, nhìn cô bé lúc này giống hệt như những bé gái bình thường. Lại qua thêm mười mấy phút nữa, Ninh Ninh mới đứng dậy tại chỗ một hồi lâu, tựa như đang đợi Mộc Từ đứng theo.
“Muốn về rồi hả?” Nhận được câu trả lời, Mộc Từ mới mỉm cười vươn tay ra, “Vậy chúng ta cùng quay về nhé!”
Lần này Ninh Ninh chần chừ rất lâu mới đưa tay ra bắt lấy tay cậu, bàn tay nhỏ của cô bé lạnh lẽo, ươn ướt như chảy mồ hôi lạnh.
Lúc sắp đến nhà trọ, Ninh Ninh đột nhiên dừng bước, cô bé giơ con gấu bông vẫn luôn ôm chơi lên, ngẩng đầu nói: “Ngày hôm qua dì Xuân Hồng không phải cố ý đâu, cái này cho chú là để xin lỗi.”
“Ôi —— ” Mộc Từ nhất thời không nghĩ được gì, cậu gắng gượng khống chế nỗi ưu tư của mình, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Ninh Ninh: “Đây là gấu bông Ninh Ninh thích nhất mà, muốn đưa chú thật sao?”
“Dạ.” Ninh Ninh nhìn gấu bông, “Bởi vì thích, nên mới cho chú.”
Mộc Từ chỉ đành nhận lấy, cậu nhìn kĩ con gấu bông chỉ to bằng hộp đựng bút, Ninh Ninh còn mặc cho nó một cái áo lông nhỏ, đường may và vật liệu của con gấu rất tốt, có lẽ là đã được mua về từ lâu nhưng không thấy bị hư hỏng gì, có thể thấy bình thường nó rất được cô chủ yêu thương.
Mặc dù gấu bông không quá lớn, nhưng cũng không thể tùy tiện nhét vào trong túi, Mộc Từ bèn cầm nó trên tay luôn, cậu đứng nhìn Ninh Ninh đi về phía sau nhà trọ.
Lúc này ánh nắng mặt trời đã rọi rất mãnh liệt, Mộc Từ vẫn còn bơi trong đám suy nghĩ chưa hồi thần, đến tận khi Hàn Thanh đi ra khỏi quán trọ nhìn thấy cậu thì càu nhàu: “Tôi còn hỏi cậu chạy đi đâu, ra là đợi ở bên ngoài, cũng phải nói một tiếng chứ.”
Tả Huyền vẫn chỉ hờ hững cất giọng: “Được rồi, nếu đã đủ người thì lên đường thôi.”
Đã không còn sớm nữa, không biết phải ở trong con đường kia bao lâu, thôi thì về sớm một chút cũng chẳng sao, ánh mắt cậu tìm kiếm trong mọi người: “Chỉ bốn người chúng ta thôi à?”
“Trứng không thể bỏ hết vào một giỏ (1) mà.” Tả Huyền cười rộ lên, ánh mắt hắn dời xuống dưới: “Phải rồi, con gấu trên tay cậu là sao?”
Mộc Từ không kịp giải thích: “Chờ tôi một chút, tôi đi nói chuyện này đã.”
Hạ Hàm đang nói chuyện với Ôn Như Thủy trong phòng khách, Hàn Thanh tự ý rời nhóm thay vào vị trí của Quý Chu Hoa, bây giờ chỉ có nhóm của Tả Huyền là đầy đủ thành viên, hai nhóm nhỏ cụt tay gãy chân của bọn họ chỉ có thể hợp lại làm một, cộng thêm mấy người tinh thần bất ổn, phải điều chỉnh lại cho bọn họ lần nữa mới được.
“Xuân Hồng.” Mộc Từ bắt lấy tay hắn, lời nói không mấy rõ ràng, “… Còn có Phương Phương nữa, hai người này, hỏi thăm một chút nhé.”
“Được.” Hạ Hàm lập tức gật đầu, không hề hỏi Mộc Từ xem manh mối này từ đâu mà có.
Lúc này Mộc Từ mới quay trở lại nhóm mình, Hàn Thanh thì chẳng thèm quan tâm cậu, còn Tả Huyền thì nhìn cậu đầy hứng thú, nhưng hắn cũng không nói gì.
Lâm Hiểu Liên vẫn còn đang hoảng, cô thậm chí không chú ý chuyện gì đang xảy ra, từ lúc nhìn thấy thi thể kia là cô nàng đã bắt đầu rơi vào trạng thái mâu thuẫn kì lạ, một bên cho rằng lần hành động này sẽ không mang lại giá trị gì, một bên lại hi vọng bọn họ có thể tìm ra manh mối gì đó.
Đường mòn nhìn thì không dễ đi, nhưng thực tế lại rất rộng rãi.
(1) Trong giới tài chính nói riêng và những người kinh doanh nói chung đều phải biết đến quy tắc “Không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ”, nghĩa là đừng đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư.
Nếu như bạn là một tay lái khá, một chiếc xe điện chạy ba tua vận chuyển hàng chắc chắn là điều có thể. Bùn đất vẫn còn in dấu bánh xe, rõ ràng gần đây thôn dân có sử dụng con đường này để xuống núi.
“Cậu cũng có manh mối mới, không sợ chuyến này uổng công sao?” Tả Huyền bỗng nhiên hỏi, “Có thể chúng ta chỉ đang loanh quanh một đường thôi.”
“Dù gì cũng phải thử, huống chỉ chuyện lãng phí thời gian này đối với tôi mà nói, sẽ không phải là lần đầu tiên, cũng không phải…” Mộc Từ lắc đầu một cái, “Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, nếu như lúc chết mới hối hận, vậy tôi càng không cam lòng.”
Đường mòn vừa gập ghềnh vừa quanh co, có dại mọc lên um tùm không thấy rõ lối đi, Lâm Hiểu Liên theo bản năng bám chặt lên người Mộc Từ: “Ở đây liệu có thứ gì đang ẩn nấp không?”
Mộc Từ trấn an cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu.”
Tả Huyền cũng lại gần Mộc Từ, mặc dù hắn không bám lấy cậu nhưng khoảng cách cũng gần vô cùng, vẻ mặt hờn tủi, giống như đã hoàn toàn quên mất sáng nay giữa hai người phát sinh chuyện không vui: “Còn tôi thì sao?”
Mộc Từ cũng an ủi hắn: “… Nếu anh muốn, bây giờ tôi có thể ném anh đi luôn.”
Hàn Thanh không nói gì, chỉ bước nhanh hơn.