Lúc ăn cơm, mọi người bắt đầu trao đổi những manh mối mà mình đã tìm được.
Bốn người ra ngoài điều tra cũng được thôn dân nhiệt tình tiếp đãi giống nhau, lúc trở về nhóm của Hạ Hàm còn phát hiện phía sau thôn này có một con đường tương đối vắng vẻ, cũng vì nó rất ghập ghềnh hiểm trở, nhìn thấy dấu vết như gần đây có người đã đi qua, nhưng bởi thời gian không còn nhiều nên bọn họ không đi sâu vào nữa, chỉ chụp lại mấy tấm hình. Đoán chừng đây là một con đường tắt, hoặc là đường đã được sử dụng trước khi cây cầu được xây dựng, chỉ là không biết vì sao bây giờ còn chưa bị chặn bỏ.
Mà tiếng đồn về ông chủ Vương Tài Phát trong thôn cực kì tệ, dường như thôn dân không cảm thấy ông ta là người tốt, trái lại nguyên nhân cái chết của vợ ông ta thì xuất hiện điểm khác biệt.
Thông tin mà nhóm Hạ Hàm lấy được cơ bản giống với lời giải thích ban đầu của Vương Tài Phát, nhưng mà Ôn Như Thủy lại nhận được câu trả lời là người vợ tự sát, kết hợp với những gì nhóm còn lại thu được ngụ ý ông chủ đã sát hại vợ mình, suy ra đã có đến ba phiên bản hoàn toàn khác nhau.
Tả Huyện nhận bản ghi âm của Hạ Hàm và Ôn Như Thủy xong thì nghe lại lần nữa, trước giờ hắn không tin vào trí nhớ của bất kì ai, vì một lý do nào đó, người ta sẽ vô thức lơ là, giấu giếm thậm chí biến tấu một vài sự thật. Còn với sắc thái chủ quan của cá nhân, bản thu âm sẽ ghi lại nguyên vẹn tin tức thời điểm đó ở mức độ hoàn hảo nhất, đôi khi nó có thể để lộ những chi tiết mà người ta không hề chú ý tới, hắn nhấn nút tạm dừng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn nhàn nhạt nói: “Anh lỡ miệng rồi.”
Bản ghi âm lần nữa phát ra giọng nói của Hạ Hàm: “Tôi nghe nói bà chủ đã gặp phải tai nạn ngoài ý muốn? Không biết có tiện nói về nó hay không, ông biết đó, khách trọ ở chỗ chúng tôi chỉ sợ những chuyện này.”
Hạ Hàm chợt nhận ra: “Ông ta là đang thuận theo lời nói của tôi.”
Tới giờ phút này, Mộc Từ mới hiểu được vì sao Tả Huyền lại muốn Lâm Hiểu Liên đi thu âm, cậu không kiềm được quan sát hắn, nhưng đối phương chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nói gì.
Ôn Như Thủy chăm chú nhìn màu khăn trải bàn: “Trong thôn này hầu như không có hoạt động gì, thái độ và hành vi của thôn dân cũng rất kì lạ, nguyên nhân cái chết của bà chủ cũng mơ hồ không rõ, điều duy nhất có thể chắc chắn được đó là bọn họ đều đối lập với ông chủ…”
Lúc này trên bàn đã nổ tung rồi.
“Dù là tai nạn bất ngờ hay tự sát, thì tám phần là bà chủ chết chìm tối hôm qua đã về tìm người chết thế, sợ là nơi này không còn an toàn nữa rồi, hay là chúng ta đến tá túc ở những nhà dân khác đi.”
“Thôn dân có làm sao đi nữa thì cũng tốt hơn ở lại cái nơi đầy chuyện như nhà trọ này, không thể ở đây nữa.
Gã bật lửa không mấy hứng thú với chuyện dọn ra nhà thôn dân ở tạm, đột nhiên gã đập bàn một cái, cả giận nói: “Đủ rồi! Không ra ngoài cũng đừng con mẹ nó ở đây nói suông, đám thôn dân kia còn bất thường hơn cả ông chủ đấy. Không phải Mộc Từ nói cậu ta được cứu là vì nghe thấy tiếng gọi của Ninh Ninh sao, nói không chừng nữ quỷ kia còn có chút nhân tính, nếu không chúng ta đâm lao thì phải theo lao, bắt cha con bọn họ làm con tin, chịu đựng qua buổi tối hôm nay được không.”
Quý Chu Hoa phấn khích nói: “Mộc Từ, cậu xem…”
Mộc Từ: “Im miệng.”
“Sáng nay anh mới báo cảnh sát rồi đó thôi, hẳn nên biết là nơi này không thật sự bị cô lập với thế giới ngoài kia.” Tả Huyền bình tĩnh tựa vào lưng ghế, “Hay anh tự tin mình là một tên tội phạm lão luyện có thể bắt nhốt ông chủ trọ năm ngày mà không bị phát hiện? Chúng ta mà bị bắt tới đồn cảnh sát tạm giam để truy cứu, e là sẽ không thể lên tàu được nữa.”
Mộc Từ ngạc nhiên: “Đây cũng là quy tắc à? Chúng ta không thể tổn thương người dân? Dù bọn họ có là người xấu?”
“Cậu không coi bọn họ là con người, bọn họ cũng sẽ không coi cậu là người.” Tả Huyền buông tay, “Nếu như cách rời khỏi quán trọ có thể cứu cậu, vậy thì cần gì kéo cả đám người tới đây, thúc đẩy nhân dân tiêu xài hay gì? Một hộ dân chỉ có thể ngủ lại nhiều nhất là ba người, chưa kể ra ngoài là phải phân tán ra, không đảm bảo an toàn.”
Mọi người đều lo lắng: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy chúng ta nên làm gì đây!”
Tả Huyền dứt khoát: “Đi ngủ.”
Tất nhiên không chỉ đơn giản là ngủ, trong hai người bị tấn công, Ôn Như Thủy vì bị thứ đó nhập vào người nên không có quả nhiều ấn tượng, nhưng Mộc Từ thì rất tỉnh táo, trải qua một trận tập kích là có thể tổng kết được chút ít kinh nghiệm.
“Người bị chết thế ở ngoài thôn đều chết cùng một kiểu, cho nên mới cần chúng tôi xuống xe để tiện cho việc ra tay.” Tả Huyền từ tốn nói, “Mà trong thôn, ít nhất dựa theo tình hình rạng sáng nay thì chỉ cần chốt cửa cẩn thận, người không bị nó phát hiện, hoặc không bị nhập hồn đều sẽ có cơ hội sống sót.”
Có lẽ vì ngầm thừa nhận thứ kia là nữ quỷ, cánh đàn ông đã dần bình tĩnh lại, mặt em bé và Diệp Liên Liên lại vẫn còn thất hồn lạc phách, chưa từ bỏ ý đinh: “Tại sao nhất định phải ở lại đây chờ chết? Chúng ta không thể đến chỗ những người kia tá túc sao? Không phải bọn họ cũng rất nhiệt tình hả?”
Mộc Từ vẫn đang chầm chậm sắp xếp lại các manh mối, rõ ràng thôn dân có lập trường khác hẳn với gia đình của Vương Tài Phát, về nguyên nhân cái chết của bà chủ, bên nào cũng cho là mình đúng, xem ra ngay bây giờ thật sự không nơi nào an toàn hơn là ở lại nhà trọ, ít ra ở chỗ này bọn họ biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi ăn cơm tối xong, mỗi người tản đi một hướng, trước khi đi, Ôn Như Thủy lôi mấy cái băng keo cá nhân ra đưa cho Mộc Từ, giống như là quà tặng, trông cô rất áy náy: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không xảy ra chuyện gì…”
Thật ra trên người cậu chỉ toàn vết máu bầm, không cần dùng băng keo cá nhân, nhưng cậu vẫn không từ chối nhận.
Sau khi đổi đến phòng mới, Mộc Từ chỉ cảm thấy mệt mỏi từ đầu đến chân, sáng nay lửa giận bùng lên vì sợ hãi đã sớm tiêu tán, bình tĩnh cả ngày cũng đã theo mặt trời lặn xuống phía tây, trời dần khuya chỉ khiến cho cậu đối mặt với sự lo lắng và bất lực không tên lặng lẽ xông tới.
Tại sao mình lại gặp phải chuyện này? Tại sao mình lại đến nơi này?
Mộc Từ vô thức siết chặt tay, đáp án của những câu hỏi này, không phải cậu vẫn luôn rất rõ ràng hay sao? Cuộc đời này chưa bao giờ có sự công bằng.
Thay vào đó, thế giới hình thành một loại công bằng vô cùng cực đoan.
Cậu không thể ngủ, chỉ lẳng lặng nằm trong bóng tối, cũng chẳng suy nghĩ điều gì, mặc dù đầu óc đã cảm thấy mệt nhoài, nhưng có lẽ buổi chiều đã đánh một giấc nên bây giờ cậu chẳng muốn ngủ chút nào.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Mộc Từ nhờ có không gian dày đặc yên tĩnh mà cảm thấy mê man, chợt nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng trên hành lang và tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó là giọng nói kêu khóc sướt mướt của một cô gái: “Cho tôi vào đi mà, trên hành lang tối lắm, tôi sợ quá.”
Hình như là Diệp Liên Liên.
Thanh âm thê lương quanh quẩn trong bóng tối, Mộc Từ mất một lúc lâu để phân biệt mới chắc chắn nó không ở trước cửa phòng mình, mà là đổi diện, lòng cậu bỗng như bị kéo xuống.
Đối diện phòng cậu là Quý Chu Hoa, đối phương cố tình chọn căn phòng ở đầu cầu thang, bởi hắn nói dù không thể ở cùng với Diệp Liên Liên ở tầng hai, nhưng đây cũng coi như khoảng cách gần nhất rồi, lúc đó còn bị mọi người cười chọc ghẹo một phen.
Nếu như Mộc Từ nghe thấy, thì hẳn Quý Chu Hoa cũng nghe rõ như vậy.
Ý thức của Mộc Từ đã dần rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng cơ thể không tự chủ được khẩn trương, cũng may cậu không nghe thấy bên kia có hành động hồi đáp.
Ngoài cửa, Diệp Liên Liên giống như nhìn thấy được thứ gì đó rất kinh khủng, giọng nói từ kinh hoảng trở thành tuyệt vọng tan vỡ: “Mau cho em vào! Nhanh lên! Xin anh đấy! Chu Hoa! Cứu em với! Ông ta đang nhìn em! Ông ta đang nhìn em! Ông ta sắp tới đây rồi!”
Tiếng cầu cứu cũng không kéo dài bao lâu đã đột ngột dừng lại, cắt đứt nó là tiếng hét của Quý Chu Hoa: “Liên Liên, vào mau —— ”
Giọng nói của hắn và Diệp Liên Liên giống như là bị bẻ gãy, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, cơn buồn ngủ đã ập đến Mộc Từ.