Quyển 1 - Chương 11: (11) Đoán sai rồi

Thôn này vốn được xây dựng trên núi, nhà cửa phần lớn là cao thấp lộn xộn, Tả Huyền đưa bọn họ đi lên, rất nhanh đã đến được chỗ cao nhất của sườn núi, đứng ở đây có thể nhìn được một nửa thôn.

“Tổ trưởng cho hỏi! Có nhiệm vụ gì muốn giao phó sao?”

Sau khi tới nơi, Mộc Từ chủ động giơ tay hỏi, cậu vừa mới thò đầu xuống ngỏ, quanh đây chỉ có một con đường trồng và một thôn quê yên bình, thật sự không nhìn ra được có gì lạ.

“Trừ nhà trọ thì hầu như nhà nào cũng đang đóng cửa, tôi muốn xem thử hoạt động sinh hoạt thường ngày của người dân có bị trùng lặp hay không.” Tả Huyền tìm một chỗ ngồi xuống, “Nếu như các cậu định chia ra điều tra thì cứ tự nhiên.”

Lâm Hiểu Liên lắc đầu nguầy nguậy, lời nói của người vợ khiến cho cô rợn hết tóc gáy, cô sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện chia ra hành động.

“Cũng được! Bọn họ còn cho chúng ta ăn trái cây, coi như là bữa xế đi.” Quý Chu Hoa nhấc cái túi lên rồi hả dạ cực kì, nhưng không biết hắn lại nghĩ tới cái gì mà mặt mày xanh lét, “Chờ chút, hai người đó chắc cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, mấy thứ này sẽ không trộn thêm thuốc độc hay thuốc chuột gì đâu ha?”

Mộc Từ đang mò trái cây trong túi, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một bàn tay, cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chủ nhân của bàn tay đó vẫn đang chuyên tâm nhìn phong cảnh thôn nhỏ.

“Vậy có chết thì cũng phải là hắn chết trước!” Mộc Từ hung dữ ném trái táo vào lòng bàn tay Tả Huyền.

Quý Chu Hoa sờ mũi, rất thức thời im lặng.

Lâm Hiểu Liên bật cười nói: “Nghiêm túc nào, tôi mới vừa nghĩ tới một thông tin này rất có ích.”

“Nói ra thử xem.”

“Ở quê tôi có một cách nói thế này, nếu như có người tự sát ở dưới nước, hoặc là gặp bất trắc mà chết chìm thì sẽ biến thành quỷ nước không thể đầu thai, sau đó bọn họ sẽ tìm người sống tới để chết thay.”

Quý Chu Hoa lập tức nhích lại gần, “Hồi trước cha mẹ tôi cũng nói như vậy! Tôi nghĩ nghĩ là để dọa cho đám con nít đừng xuống nước, hóa ra “nó” thật sự có thật sao?”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Hiểu Liên lắc đầu, “Chỉ là mới nãy cũng đột nhiên nhớ ra, có lần bà nội nói với tôi, nếu để người nhà tới gọi mấy tiếng, quỷ nước sẽ tự biết lui đi, thuyết này rất khớp với chuyện mà Mộc Từ từng trải qua”

Mộc Từ bỗng tỉnh ngộ: “Ý cô là, tối nay chúng ta bắt cóc Ninh Ninh?”

“Tôi nói mà, Mộc Từ giống y mấy thằng cho vay nặng lãi ấy!”

Sau câu nói đùa qua loa, Mộc Từ bắt chéo chân nghiêm túc tự hỏi: “Nói như vậy, có phải đám quỷ nước ngày hôm qua tìm đến chúng ta hơi quá đáng rồi không? Một người không đủ phải tìm hai người? Quỷ cũng thích lãng phí nguồn nhân lực vậy hả! Hay là thuận tay đem quà tới tặng cho “bạn bè”?”

Tả Huyền không khỏi mỉm cười, “Nếu như cả thôn này đều có vấn đề, thì đám quỷ đó chính là hàng xóm láng giềng của bọn họ, giúp đỡ nhau một tí thì có gì đâu mà lạ.”

Vẻ mặt Mộc Từ trở nên phức tạp: “Thì nó không đồng nghĩa với việc không chỉ có một con quỷ sao hả! Anh còn cười được?”

“Sao không cho tôi cười.” Tả Huyền vẫn giữ được bình tĩnh như thường. “Tôi chỉ có một cái mạng, một con quỷ hay trăm con quỷ gì cũng chỉ có thể lấy được một mạng của tôi, hơn kém gì đâu?”

“Sao lúc nào anh nói chuyện cũng có lý hết vậy…”

Cái nắng sau giấc trưa khiến người ta mệt mỏi rã rời, tinh thần của mọi người đều đang căng thẳng cực độ vì một đêm chưa ngủ, người đi ngoài đường không còn mấy, cũng không lâu sau, Quý Chu Hoa và Lâm Hiểu Liên đều lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đến cả Mộc Từ cũng không nhịn được ngáp một cái.

Tả Huyền nhàn nhạt nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Mộc Từ miễng cưỡng chống đỡ mi mắt sắp sụp: “Không phải anh muốn coi hoạt động sinh hoạt của người dân hả?”

“Mình tôi đi là được rồi.” Tả Huyền lại xem điện thoại, “Vốn định cho các cậu nghỉ ngơi cả buổi chiều đó.”

Cơn buồn ngủ khiến cho suy nghĩ của Mộc Từ trở nên chậm chạp đi rất nhiều: “À?… Vậy tại sao lúc ăn sáng các anh lại nói chờ cho mọi người nghỉ ngơi?”

“Sinh tồn là bản năng của con người, lười biếng, sợ hãi cũng vậy.” Tả Huyền suy nghĩ rồi quyết định sẽ không nói xem cái nào phiền toái hơn, “Cậu cảm thấy người đi nghỉ ngơi sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị bỏ lại thì sẽ như thế nào? Buổi tối khi chúng ta thảo luận về manh mối thì họ phải làm sao?”

Mộc Từ nghiêng đầu, chớp chớp mắt, “Tại sao phải làm vậy? Nếu đã không muốn chia thành nhóm thì không chia là được mà.”

“Cậu dai thật đấy.” Tả Huyền thở dài, “Con người ấy mà, rất cố chấp, không chỉ thế còn ôm rất nhiều vọng tưởng với người đã giúp đỡ mình, thay vì tốn công sức đi thuyết phục, thì tốt hơn hết là để bọn họ tự mình suy đoán, hoài nghi, hoảng sợ rồi sớm từ bỏ sự lệ thuộc này.”

Nếu như người đó cứ mãi đắm mình trong trụy lạc… Thì chỉ cần loại bỏ là được.

“Lợi dụng nhược điểm nhân tính, đúng là phong cách của anh nhỉ.”

“Xem ra cậu đã bắt đầu hiểu tôi rồi đó.” Tả Huyền nhìn cậu cười dịu dàng, “Chỉ là đáng tiếc, đoán sai mất tiêu.”



Ba người bị Tả Huyền đạp tỉnh.

Khi tỉnh lại, mây hồng đang hừng hực ở chân trời, thổi vào thôn nhỏ khiến nó biến thành thế giới nhuốm màu máu đỏ, đường phố vắng vẻ lúc này đừng nói chi con người, đến cả chó cũng không còn thấy tăm hơi.

Sau khi trở lại nhà trọ, trong phòng khách đang có bốn người ngồi thấp thỏm bất an, theo thứ tự là mặt em bé, Diệp Liên Liên và hai thanh niên, nhìn thấy Tả Huyền thì lập tức xông tới tranh nhau bày tỏ sự khủng hoảng của mình:

“Không phải nói là nghỉ ngơi một chút sao? Sao tỉnh lại đã không thấy mấy người đâu hết vậy?”

“Đại thần, chẳng lẽ anh muốn bỏ chúng tôi à?”

“Bọn họ căn bản không chịu dẫn dắt chúng tôi, anh Tả, hay là anh dắt bọn này theo đi.”

Những người ở đây hôm qua đều nhờ theo Tả Huyền mà được cứu, trải qua buổi chiều bị “vứt bỏ” trong nhà trọ đã khiến cho bọn họ lần nữa phụ thuộc vào người đàn ông này.

Huống chi nhóm nhỏ của hắn đầy đủ người thế kia, tốt hơn nhiều so với hai người kia giữa đường bỏ chạy, trước lằn ranh sống chết, thái độ là cái rắm gì, còn sống mới là quan trọng nhất.

Diệp Liên Liên là người ít tỏ ra lo lắng nhất, dẫu sao vẫn còn Quý Chu Hoa ở bên cạnh, sắc mặt của ba người còn lại thì tương đối kinh hoảng.

Mà hai nhóm của Hạ Hàm và Ôn Như Thủy cũng đã trước sau quay lại, bởi vì phần lớn thành viên đều ở lại phòng khách, bọn họ tất nhiên thiếu binh thiếu tướng, nhóm của Ôn Như Thủy chỉ có gã bật lửa, còn Hạ Hàm thì đi vào cùng gã Âu phục.

Nhân lúc ông chủ đi làm đồ ăn, mọi người cũng chuyển tới phòng ăn, thanh niên lúc trước bị gã bật lửa cướp đi vé tàu nhờ thù mới thù cũ mà cùng lúc bùng nổ, chỉ là tính tình của anh ta vốn không quá cứng rắn, cho nên lúc bộc phát, sự kiêu ngạo đã bị chính mình dập tắt hơn nửa, giọng nói cũng mềm mỏng lại: “Không phải… Không phải đã nói là mọi người lập thành nhóm nhỏ à! Sao mấy người lại lén đi!”

Khí thế này không đủ đô, ít nhiều gi cũng phải có ——

Tả Huyền tựa vào ghế lắc đầu, trong đầu hắn xuất hiện một đôi mắt ánh lên lửa giận, vô thức nhìn sang chỗ Mộc Từ bên kia, đối phương đang chớp mắt liên tục cùng Quý Chu Hoa cắn hạt dưa, nhìn giống như hai con chuột hamster quá khổ nhưng vô hại vậy.

… Bỏ đi.

Hạ Hàm trông vẫn ôn hòa và cực kì đáng tin: “Khi ăn cơm tối chúng ta sẽ cùng thảo luận về manh mối, những ai ở lại nhà nghỉ cũng đừng gấp.”

Hắn vừa nói như vậy, ba người đang hoảng sợ lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, chắc rằng mình không bị vứt bỏ, nhưng lúc này lại đổi thành gã Âu phục không cam lòng: “Dựa vào cái gì! Bọn họ chẳng làm gì cả!”

Thanh niên tên là Chu Hân Vũ có tính tình mạnh mẽ hơn một chút, không chịu mình yếu thế đáp trả: “Là nhóm trưởng cho phép bọn tôi đi nghỉ mà, chính anh lén lút đi bọn tôi còn chưa nói gì đây! Hơn nữa, nếu không có nhóm trưởng ở đây, anh tự mình chia sẽ manh mối tôi đây còn lo lắng không biết anh có giấu giếm cái gì hay không đấy!”

Gã Âu phục trợn mắt: “Cậu nói gì!”

Mộc Từ đột nhiên ngừng động tác cắn hạt dưa, lạnh lùng nói: “Nếu không có nhóm trưởng, các anh cũng toang từ lâu rồi.”

“Cậu có ý gì?” Chu Hân Vũ đập bàn một cái.

“Ý tôi muốn nói, chính là mấy người tự chọn ở lại mà.” Mộc Từ thả vỏ hạt dưa xuống, cậu nhíu mày, nhìn qua sẽ thấy được vẻ hung dữ khiến người ta sợ hãi, “Chân nằm trên người mình, quyết định ở lại nghỉ ngơi, không muốn ra ngoài cũng có ai trách các anh đâu, các anh thương thân xót phận mình cũng chẳng ai oán giận, đừng có mà làm ra vẻ bất lực rồi phẫn nộ trút giận lên những người đang tự cố gắng cứu lấy bản thân mình.”

Mặt mũi Chu Hân Vũ vì tức giận mà đỏ bừng bừng, hắn không cam lòng muốn nói gì nữa nhưng rất nhanh đã bị bạn của mình kéo ngồi xuống.

Gã Âu phục thấy Mộc Từ lên tiếng ủng hộ mình thì lập tức ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý.

Mà Tả Huyền thì rất khoái chỉ xem kịch vui, trong lòng nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi.

Hóa ra hắn không phải là nạn nhân duy nhất chết thảm dưới răng cửa của bé hamster bự.