Chương 35

- Nhưng thiếu gia, tay của người...

- Im đi!! Ngươi muốn lạc mất Đông Nhi lần nữa hay sao??? - Minh Vũ như muốn hét lên. Vết thương này thì nhằm nò gì với anh, làm sao nó đau bằng lòng anh khi mà Đông Nhi vẫn chưa trở về.

- Vậy lên xe chúng tôi sẽ cầm máu cho người!

Mấy tên cận vệ hối hả dìu Minh Vũ ra ngoài xe. Người nào người nấy đổ mồ hôi hột với Minh Vũ. Trong khi Minh Vũ đang sốt ruột, lần đầu tiên anh biết vái trời để tìm sự bình yên cho người con khác.

...

Ngồi bó gối ở một góc giường, đôi mắt đen tuyền hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái cảnh này sao mà giống hệt khi cô bị nhốt ở nhà Tử Thông. Đôi mắt to tròn đen lay láy vốn có bây giờ được thay thế bằng một ánh mắt vô cảm, lạnh nhạt.

Đông Nhi cô không muốn làm gì cả, cứ như cô chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi thì toàn thân sẽ bị ê nhức. Khay bánh và sữa mà Khánh Đăng mang tới vẫn còn y nguyên đó, cô chưa hề đụng đến một chút nào.

Cô thấy trong người nóng ran, cổ họng lại khô khốc, khó thở. Đông Nhi để mặc cho cơ thể nhẹ nhàng rơi tự do xuống chiếc đệm êm ái. Đông Nhi nằm như bất động ra đó, chơt khóe môi cô hình thành một nụ cười, một nụ cười khinh bỉ dành cho cái số phận ác nghiệt của cô, cái số phận trớ trêu chỉ giỏi trêu ngươi người khác.

Miệng cười, nhưng nước mắt lại rơi trong vô thức.

Cho đến khi, Đông Nhi không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì nữa...

...

- Khánh Đăng, ra đây gặp tôi nhanh lên!!! - Minh Vũ xồng xộc vào nhà, chẳng ai ngăn cản được anh ngay lúc này cả. Bất kể cho những tên bảo vệ gác cổng bên ngoài cũng bị cận vệ của anh khống chế, họ chỉ biết bất lực đứng nhìn người lạ hiên ngang vào nhà.

- Minh Vũ, anh làm gì ở đây?! Bảo vệ của tôi... - Khánh Đăng ngơ ngác từ phòng khách bước ra. Không khỏi ngạc nhiên khi thấy Minh Vũ đến tìm tận đây.

- Đông Nhi đâu???

- Anh đang nói gì vậy? Vợ anh sao lại đến đây tìm?!! - Khánh Đăng nhún vai bất lực tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.

*Cạch*

- Mày chán sống đúng không?? - Ấn tay để lên còi súng, Minh Vũ chau mày cương quyết nhắm đến Khánh Đăng, sẵn sàng cho anh ăn đạn bất cứ lúc nào.

Khánh Đăng dù cho có gan dạ đến mức nào cũng phải sợ nòng súng ""tử thần"" của Minh Vũ. Có chạy đằng trời anh cũng vẫn bắn trúng, bởi thế nên Minh Vũ anh nổi tiếng vì cái tài bắn súng bách phát bách trúng của mình. Gương mặt Khánh Đăng tái đi, cắt không còn môt giọt máu.

- Tao cho mày ba giây!!

Run rẩy hết mức chịu đựng, Khánh Đăng đành chỉ ngón tay lên tầng hai ra hiệu. Chỉ chờ có thế, Minh Vũ hất mặt về phía Khánh Đăng cho đám cận vệ xử lí, còn anh phóng lên tầng hai nhanh chóng.

Cánh cửa phòng được mở tung ra một cách bạo lực, trước mắt Minh Vũ là con người bé nhỏ kia, ngày trước luôn luôn chạy lăng xăng khắp nhà chọc ghẹo anh, bây giờ nằm đó.

Anh tiến đến gần hơn, rồi gần hơn chút nữa. Bàn tay bất giác đưa lên, chạm nhẹ vào những sợi tóc mềm màu hạt dẻ, anh hít một hơi thật sâu mùi hương ấy. Mùi hương đặc trưng chẳng thể lẫn đi đau của Đông Nhi.

Minh Vũ chạm nhẹ vào gò má Đông Nhi. Nó xanh xao quá, lại gầy nữa. Chẳng nhẽ Đông Nhi đã phải chịu cực đến như vậy sao?

- Vợ à! Anh đến đón vợ đây, về với anh nào!! - Khẽ lay người cô vợ bướng bỉnh đang nằm ì ra đó, Minh Vũ chợt mỉm cười. Cô vẫn là cô đấy thôi, vẫn lì lợm lại lười biếng. Nhưng cô vẫn nằm đó, im lặng. Đáng nhẽ ra, cô đã phải chạy đến ôm chầm lấy cổ anh rồi. - Đông Nhi, dậy nào!!

Bàn tay Minh Vũ chạm khẽ vào trán Đông Nhi. Nhưng vì tay anh nóng hay vì người Đông Nhi quá nóng?

Minh Vũ hốt hoảng bế thốc Đông Nhi lên, hấp tấp chạy xuống mấy bậc cầu thang. Khi đi lướt qua Khánh Đăng, Minh Vũ vẫn không quên nói mà như hét thẳng vào mặt cậu:

- Cậu đã làm gì để cô ấy ra nông nổi này hả?? Khốn khiếp...!!

Nói rồi, Minh Vũ lại bế Đông Nhi lên xe. Chiếc BMW màu đen hối hả lăn từng vòng bánh xe đầu tiên giữa buổi chiều tà. Y hệt như tậm trạng của chủ nhân nó, Minh Vũ ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt.

...

- Minh Vũ...!

Giữa cơn mê man của cơn sốt, Đông Nhi vẫn liên tục gọi tên Minh Vũ như thế. Hai ngày một đêm rồi, cô vẫn chưa mở mắt nhìn anh một lần.

Minh Vũ bỏ hết công việc ở nhà, anh đến thường trực ở bệnh viện thường xuyên, dù cho Đằng lão gia có kêu réo gọi về đi chăng nữa anh cũng không quan tâm.

...

Các mi mắt bắt đầu động đậy rồi cử động nhẹ, mi mắt vừa mở lên, cái thứ đập vào mắt Đông Nhi đầu tiên là một màu trắng tinh khiết. Ngay sau đó là mùi khử trùng xộc vào mũi. Đông Nhi cử động nhẹ, cô cảm nhận được bàn tay phải của mình đang được cái gì đó đè lên. Nhẹ lắm nhưng cô không cục cựa được.

Đó chẳng phải là Minh Vũ chồng cô sao? Chồng cô đang nằm tựa đầu lên tay cô, bất giác cô mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười cùng mấy giọt nước mắt liên tục lăn dài vì lâu lắm rồi, cô mới được gần Minh Vũ.

Đông Nhi dùng bàn tay trái sờ nhẹ lên mái tóc đen lòa xòa của Minh Vũ, cô xoa nhẹ nhưng lại khiến cho anh tỉnh giấc.

Minh Vũ từ từ ngốc đầu dậy, anh đưa tay xoa lại mái tóc. Bất chợt anh nhìn thấy Đông Nhi đang mỉm cười nhìn anh. Minh Vũ chỉ biết im lặng một hồi lâu.

- Minh Vũ, là anh đúng không? - Mấy giọt nước trong từ khóe mắt vẫn lăn đều, nhưng cô vẫn cười.

- Đừng khóc nữa!! Anh xin lỗi! - Gạt nhẹ giúp Đông Nhi vài giọt nước mắt, Minh Vũ cười lại với cô. Anh nhướn người, hôn nhẹ lên chiếc trán còn hâm hẩm hơi nóng của Đông Nhi, rồi hôn lên chóp mũi cô, sau đó là dừng lại chớp nhoáng ở đôi môi màu cánh hoa đào quen thuộc.

Ấy vậy mà 5 tháng trời, Minh Vũ anh chỉ biết làm bạn với những buổi đêm dài ròng rã, cũng những điếu thuốc mau tàn. Anh nhớ cô hơn bao giờ hết. Nhớ mái tóc dài màu hạt dẻ lúc nào cũng đong đưa theo cô. Nhớ đôi mắt to tròn, và đen lay láy. Nhớ cả đôi môi màu cánh hoa đào kia. Phải chăng Đông Nhi quá quan trọng đối với anh đến mức như thế?

- Em... - Đông Nhi bỗng dưng nhăn mặt đau khổ, cộng thêm đôi mắt đang còn ngần ngận nước đỏ hoe, cô chớp chớp mắt nhìn Minh Vũ khiến anh thêm lo lắng. - ... tê tay quá!! Tại anh đấy, ai bảo lại nằm lên tay em mà ngủ chứ!!