Ái Lan rời đi, nước mắt Đông Nhi lại rưng rưng. Cô muốn về nhà với Minh Vũ, nhưng ở đây là nơi nào thì cô không biết, mà không biết thì làm sao mà về được.
- Em tên gì? Ngồi xuống đây nào! - Mấy chị trong nhà gọi với ra, hồ hởi đón tiếp Đông Nhi nhiệt liệt.
Trong khi Đông Nhi đang còn đứng tần ngần ra nhìn, một chị chạy đến kéo tay cô vào nhà.
- Em tên Đông Nhi, còn mấy chị là...
Từng người một bắt đầu giới thiệu về mình. Cô chị có lẽ lớn tuổi nhất ở đây là Kiều Dung, cô có vẻ đẹp mặn mà, giản dị của những cô gái vùng nông thôn. Mái tóc đen xõa dài được cô cắt ngang đến nửa lưng. Chốc chốc Kiều Dung lại hất nó ra phía sau vẻ kiêu sa.
Cô lớn tuổi thứ hai là Mỹ Yến. Người ta chú ý đến cô bởi nước da ngâm và nụ cười rõ tươi lúc nào cũng thường trực trên đôi môi mỏng, có lẽ cô không bao giờ biết buồn là vậy. Cô nói nhiều, nói luyên thuyên và thường xuyên chỵ lăng xăng khắp nhà.
Cô gái còn lại là Hoài Vỹ. Người ta chắc chắn sẽ ấn tượng với cô gái này đầu tiên, vì Đông Nhi cũng vậy. Mái tóc nhuộm màu nâu chì được cô cắt ngắn cũn cỡn như tomboy. Nước da trắng ngần và đôi mắt đen láy. Người ta bảo cô để tóc dài sẽ xinh và duyên dáng hơn, nhưng Hoài Vỹ chỉ phẩy phẩy tay, gạt bỏ tất cả: ""Cắt ngắn cho nó mát!!"". Cô ít nói và lạnh lùng nhất nhà, nhưng vẫn hay mỉm cười thân thiện với Đông Nhi.
Họ đối xử tốt với Đông Nhi, nhưng cô vẫn nhớ cái vị trí của mình là ""ăn nhờ ở đậu"" nên cô sống khép kín hơn. Mặc dù tiền chu cấp hàng tháng Ái Lan vẫn gửi đến cho cô đều đặn. Đông Nhi cô chỉ thắc mắc, không biết họ làm gì ra tiền trong khi tối họ đi đến tận sáng mới về, vậy mà tiền vẫn rủng rỉnh trong tay.
2 tháng trôi qua mà Ái Lan vẫn chưa đến đón cô, kể từ thời gian Đông Nhi bị bắt nhốt bên nhà Tử Thông là 5 tháng. 5 tháng ròng rã cô chưa gặp mặt Minh Vũ lấy một lần. Cô nhớ anh da diết. Cô vẫn khóc mỗi khi ban đêm trùng xuống, lúc ấy cô chỉ cảm nhận được bàn tay Hoài Vỹ vỗ nhẹ vào vai cô vài cái. Mặc dù không nói, nhưng Hoài Vỹ vẫn thường an ủi Đông Nhi kiểu như thế.
...
- Con nhỏ đó đẹp, không ""xài"" thì uổng lắm!! - Vừa đếm xấp tiền dày trong tay, Kiều Dung lại chốc chốc liếc nhìn hai đứa em đang ngồi đối diện với mình.
- Xài??? Kiều Dung, chị đang nghĩ gì vậy!! - Hoài Vỹ đánh nhẹ vào tay Kiều Dung ngăn cản, cô biết chị ấy đang nghĩ gì trong đầu nhưng vẫn đánh tiếng hỏi.
- Không phải sao? Con nhỏ ấy cũng được giá lắm chứ bộ!! - Kiều Dung hất nhẹ bàn tay Hoài Vỹ ra, sau đó nhếch đôi môi đỏ choét lên cười cười đắc chí.
- Con bé còn nhỏ, chúng ta không làm hại nó được!!
Trong khi cuộc đấu khẩu đang sắp nổ tung ra, Mỹ Yến vẫn bình thản ngồi tỉa lại mấy cái móng tay bị xước. Dường như dù cho họ đánh nhau đến đổ máu đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô.
- Vậy thì chờ nó lớn!! Hoài Vỹ, em nên nhớ mọi chuyện lớn bé trong nhà này đều qua tay chị. Chị không bỏ qua con bé ấy đâu!!!
Xếp lại xấp tiền cho ngay ngắn, Kiều Dung bực dọc bỏ ra ngoài. Cô bạo lực đóng cánh cửa thành tiếng, khiến cho Mỹ Yến giật thót người, chỉ cần cô lệch tay một chút thôi thì bàn tay cô đã mất đi một miếng thịt.
- Bực bội thật, ngày nghỉ mà cũng không yên với mấy người!!!
...
Chiếc taxi dừng lại ở một quán bar sang trọng có tiếng có tăm. Là nơi hội tụ những phần tử ăn chơi lêu lỏng, hay các ông đại gia nhiều tiền nhưng lại thiếu gái đẹp.
Đông Nhi được mấy chị cho mặc một bộ váy trắng ngắn cũn cởn, phía sau lưng khoét đi khiến phần lưng trắng của cô lộ ra.
Đẩy mạnh cánh cửa kính có cách âm, mỗi cô gái mang một vẻ đẹp riêng biệt cùng bước vào. Những quán bar như thế này đã quá quen thuộc với Đông Nhi, chẵng phải trước kia cô đã gặp Minh Vũ trong một quán bar như thế này hay sao.
Chọn được chiếc bàn ưng ý, Kiều Dung lập tức kéo Đông Nhi đến đứng gần mình. Sau đó rót rượu chuốc cho cô uống. Nhưng Kiều Dung đâu biết rằng, những chai rượu hạng xoàng như thế này chẳng hề nhằm nhò gì với Đông Nhi. Bởi vậy chuốc mãi mà chẳng thấy cô say.
...
Nhấp ly rượu lên môi, Khánh Đăng tiếp tục đưa mắt quan sát những người xung quanh, bỗng nhiên anh khẽ cười vì một hành động kì quặc của ai đó. Bar mà, khi đã có rượu vào người rồi thì còn mấy ai tỉnh táo để kiểm soát hành động của mình nữa.
Nhưng điều khiến anh chú ý đến từ lúc nãy đến giờ là cô gái kia, cô đứng cách anh 2, 3 bàn. Cô gái trong chiếc váy trắng, phần lưng được khoét một mảng to. Dưới ánh đèn lập lòe ở đây, Khánh Đăng vẫn nhận ra mái tóc màu hạt dẻ được làm xoăn nhẹ như gợn sóng, cùng với đôi môi màu của cánh hoa đào. Lúc ấy anh mới giật mình nhận ra.
- Đông Nhi, cô làm gì ở đây? - Khánh Đăng bám nhẹ lấy vai Đông Nhi, rồi nhìn kĩ từng người còn lại đang cố chuốc rượu cho cô.
- Anh là ai?? Buông Đông Nhi ra!! - Kiều Dung lao tới hất mạnh cánh tay Khánh Đăng ra khỏi vao Đông Nhi, nhưng với sức của một cô gái chỉ biết ăn không ngồi rồi thì điều đó là không thể.
- Xem ra cô quên tôi mất rồi!! - Khánh Đăng chép miệng, sau đó dùng hai bàn tay to lớn của mình bịt kín tai Đông Nhi lại, dù cho cô có cố vùng vẫy cách mấy. Vì anh không muốn Đông Nhi phải nghe những gì không cần thiết. - ... Chẳng phải cô đã từng ngủ với tôi sao?
Kiều Dung đơ họng, cô nheo mắt ngước nhìn Khánh Đăng chằm chằm, cố nhớ xem đã gặp anh ở đâu.
- ... Ở khách sạn, cô có muốn đến đó để nhớ rõ hơn không? - Nắm bắt cả suy nghĩ của người khác, Khánh Đăng hất mặt kiêu ngạo, đôi môi lại nở nụ cười khinh bỉ.
Kiều Dung im thin thít, cô chỉ biết nhìn Đông Nhi, sau đó lại nhìn Khánh Đăng.
- Bây giờ tôi đưa cô ấy đi, được chứ?
Ra khỏi tiếng nhạc ầm ĩ, Đông Nhi nhìn ngó xung quanh, cô chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng chẳng biết cuộc đối thoại vừa rồi là gì. Nhưng điều cô quan tâm nhất lúc này, là về nhà.
- Khánh Đăng, đưa tôi về nhà đi! - Đông Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn đen lay láy với Khánh Đăng, đôi mắt ngần ngận nước như mèo con vẻ tội nghiệp. Trong số 36 kế, kế này là dễ dàng sử dụng nhất.
- Tại sao tôi phải đưa cô về nhà?
- Minh Vũ sẽ giết anh nếu anh không đưa tôi về nhà!! - Từ đôi mắt ngận nước, cô nhanh chóng chuyển sang uy hiếp. Đông Nhi chau mày, bặm môi. Nhưng tất cả chỉ khiến cho Khánh Đăng bật cười khanh khách trước thái độ trẻ con ấy.
- Nếu tôi nói không thì sao? - Không chịu thua, Khánh Đăng vẫn liên tục đặt ra các câu hỏi gây sóc óc. Nhịn lại tràng cười khi nãy, Khánh Đăng đưa tay lên chùi nhẹ những giọt nước trên mắt vì quá buồn cười.
- Tôi sẽ giết anh!! - Giớn hạn của một con người là đến đây. Đông Nhi không chau mày, bặm môi nữa. Cô nhướn mày, khóe môi cong lên một đường cong hết sức hoàn mĩ, đẹp lung linh dưới ánh đèn đường. Cô cười, một nụ cười để đóng dấu chắc chắn cho lời nói vừa rồi.
Khánh Đăng bất giác thụt lùi về sau, anh không ngờ người con gái này trong phút trước còn con nít đến thế, vậy mà phút sau đã thay đổi chóng mặt. Anh nhận ra nụ cười này, nó y hệt như nụ cười đắc chí của Minh Vũ. Thời gian ở bên Minh Vũ khiến Đông Nhi mạnh mẽ đến thế sao?
Khánh Đăng cũng chẳng lí giải nổi vì sao khi bắt gặp nụ cười ấy, anh lại thụt lùi và đề phòng nó đến thế. Anh đang sợ?
- Cô đang dọa tôi sao?
- Đừng quên tôi là vợ của một thủ lĩnh đứng đầu tổ chức Mafia. Nếu anh muốn tiếp tục sống một cuộc sống bình yên thì mau đưa tôi về nhà!! - Nụ cười ấy vẫn chưa tắt, ánh đèn đường hắt vào đôi mắt đen tuyền khiến nó trở nên một màu nâu nhạt tuyệt đẹp.
Một lần nữa Khánh Đăng lại giật mình, anh dùng bàn tay ôm mặt. Đôi mắt ấy lại phảng phất màu hổ phách, màu của một loài thú dữ. Trong phút mơ hồ, anh đã nghĩ đó là màu hổ phách, màu mắt của Minh Vũ.