Chương 19

ua cái ô kính nhỏ xíu trên cánh cửa của phòng hồi sức, Đông Nhi phải nhón chân lên mới nhìn rõ được toàn bộ bên trong căn phòng.

Cô hạ người. Đôi bàn tay rung rẩy nắm chặt lấy vạt áo của chính mình, cô nhỏ nhẹ cất tiếng mà không hề nhìn thẳng vào mắt của trợ lí Kim, dường như cô đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình được phần nào thì hay phần đó.

- Anh về đi. Tôi muốn vào trong với Minh Vũ!

Tên cận vệ cung kính cuối đầu chào rồi bước đi.

Đông Nhi nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước vừa mới rơi xuống để trông mặt mình tươi tỉnh hơn. Cô mở nhẹ cánh cửa, bước vào rồi đóng nó lại. Trước mắt cô hiện ra Minh Vũ. Anh nằm đó, im thin thín không một tiếng động. Chỉ có âm thanh của máy đo nhịp tim.

Cô từ từ bước đến gần. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn anh không rời. Minh Vũ đã hồng hào hơn nhiều. Sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn. Nhưng... sao anh không mở mắt nhìn cô. Cô đang đến với anh đây mà.

- Minh Vũ, tỉnh lại đi...! Anh phải mau tỉnh dậy, có biết không?

Mỗi câu nói buông ra, là một giọt nước mắt rơi xuống. Người ta chỉ thấy trông căn phòng này, chỉ là một cô gái ngồi độc thoại một mình, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi.

- Cô... là ai vậy?

Đông Nhi giật mình, vụng về lau mấy giọt nước vương trên mắt rồi quay lại. Ông bác sĩ già cất giọng với cái âm thanh khàn khàn. Ông khẽ ho khan, đẩy nhẹ gọng kính nhìn Đông Nhi.

- Tôi là... vợ của anh ấy!

Ông bác sĩ khẽ à lên một tiếng như đã hiểu ra vấn đề. Ông bước đến gần Minh Vũ, xem xét gì đó rồi hí hoáy ghi vào cuốn sổ trên tay. Sau đó quay về phía Đông Nhi, nheo mắt nhìn cô:

- Chắc cô biết tình trạng hiện giờ của chồng cô chứ?

- Tôi biết! - Đông Nhi cuối mặt, giọng nói lánh lót mọi ngày bây giờ hạ trầm xuống. Đôi mắt to tròn vốn có sau rèm mi dài bỗng đỏ hoe đi. Cô chạy đến gần ông bác sĩ già ấy, nắm tay ông lắc lắc mạnh. - Ông phải cứu chồng tôi!! Anh ấy không thể như thế này mãi được, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng...

- Bình tĩnh lại nào! - Cắt ngang câu nói của Đông Nhi, ông bác sĩ đẩy lại gọng kính. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ để trấn an. Giọng nói khàn khàn lại cất lên - Tôi đã làm xong nhiệm vụ là phẫu thuật cho anh ấy, còn việc tỉnh lại, là phải do bản thân anh ấy thôi!

Đông Nhi không nói thêm gì nữa. Cô chỉ lẳng lặng ngước nhìn Minh Vũ, mặc cho ông bác sĩ lớn tuổi đang dần bước ra khỏi căn phòng.

....

*2 ngày sau*

Sáng, ánh nắng bắt đầu lấp ló sau cái cây to. Một vài tia lọt vào căn phòng ở bệnh viện rọi sáng cả phòng, đánh dấu một ngày mới đã đến.

Hôm nay là ngày Đông Nhi cô được xuất viện. Đồ đạc đã được cô chuẩn bị từ đêm hôm qua. Mới sáng sớm thôi cô đã ngồi trên giường nhìn ra phía cửa sổ, mặc kệ cho một vài tia nắng chiếu thẳng vào mặt cô khiến khó chịu đi chăng nữa.

Cô vẫn chưa muốn rời khỏi đây. Vì sao ư? Vì Minh Vũ chồng cô vẫn còn chưa tỉnh lại. Nhưng chẳng bệnh viện nào lại chịu chứa chấp một người đang khỏe mạnh ở lại bệnh viện, chỉ tốn thêm một cái giường cho bệnh nhân. Dẫu biết cô sẽ đến thăm anh thường xuyên, nhưng cô vẫn muốn Minh Vũ sẽ tỉnh lại.

Minh Vũ vẫn chẳng có dấu hiệu gì gọi là tốt đẹp cả. Anh vẫn nằm im với một đống dây nhợ xung quanh người.

Bước ra khỏi bệnh viện. Đông Nhi vẫn còn quay đầu lại ngước nhìn ô cửa sổ ở phòng Minh Vũ.

Giá như... có phép màu ở đời thực này thì hay biết mấy.

Chiếc BMW dừng lại trước căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Vừa về đến, Đông Nhi đã đi thẳng lên phòng mình. Nơi mà đầy ắp những hình ảnh của Minh Vũ. Cô nhớ mùi hương của anh, nhớ vòng tay mà Minh Vũ hay siết chặt cô vào lòng.

Nước mắt lại ứa ra, chảy thành những giọt dài. Đầm đìa cả khuôn mặt xinh đẹp. Từ hôm ấy cho tới bây giờ, cô không nói cũng chẳng cười. Cứ lầm lì suốt ngày như người mắc bệnh trầm cảm.

Cô đã từng có suy nghĩ: Nếu Minh Vũ không tỉnh lại, cô cũng chẳng còn thiết sống ở cái cõi đời mà không có anh bên cạnh.

- Thiếu phu nhân, có người cần gặp cô!

Cô hầu nữ gõ cửa, rồi cất giọng gọi. Đông Nhi chỉ ậm ừ vài tiếng để người ta biết cô còn sống, sau đó chùi nhẹ mấy giọt nước không màu không mùi nhưng lại khiến cô đau rát đến tận xương tủy.

Thay cho mình một chiếc quần jean và áo thun cách điệu cho thoái mái hơn, cô mới bước xuống phòng khách.

Hai tên đàn ông khoảng tuổi trung niên đang thông thả ngồi ở phòng khách, khi thấy Đông Nhi đang tiến đến đã hấp tấp đứng dậy cuối đầu. Cho đến khi cô yên vị trên chiếc ghế salon, họ mới xin phép cho họ được ngồi.

- Có chuyện gì? - Cất âm điệu y hệt như cô vẫn thường thấy ở Minh Vũ. Lạnh và hời hợt. Cô bắt chéo chân, thẳng lưng, ra dáng một ""thiếu phu nhân"" chính hiệu. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã khiến hai tên ngồi trước mặt cô toát mồ hôi hột.

Vì họ biết chứ, họ gan dạ lắm mới dám ngồi trong một ""lò lửa"" cực đại của một tổ chức Mafia khét tiếng.

- Đây là bản hợp đồng mà công ty chúng tôi muốn hợp tác với tập đoàn P&R!! Phải cần chữ kí của Đằng thiếu gia, nhưng cậu ấy không có ở đây nên nhờ cô thay mặt! - Vừa nói, một trong hai tên đó rút trong chiếc cặp táp màu đen ra một xấp giấy tờ toàn chữ nghĩa. Hắn rặng cười, cố che lấp cái sợ hãi của mình trước một người phụ nữ đầy quyền lực kia. - Cô cứ xem qua, nếu đồng ý mọi thỏa thuận trong đó thì ký vào!

Đông Nhi đón lấy xấp hồ sơ. Khẽ lườm hai tên ấy một cái thật nhẹ rồi lật xem từng tờ một. Cô chỉ xem lướt qua từ tờ này đến tờ khác, sau đó khẽ khàng lên tiếng:

- Kí hợp đồng? Tại sao không đến gặp ba chồng tôi mà phải tìm đến Minh Vũ! - Mặc dù là không hiểu biết về vấn đề này một cách cặn kẽ. Nhưng cô cũng thừa biết, những kiểu hợp tác làm ăn như thế này phải thông qua người có chức lớn nhất trong tập đoàn, tức là Đằng lão gia ba chồng cô đang giữ chức chủ tịch hội đồng. Còn Minh Vũ, dù sao anh cũng chỉ là cấp dưới của ba mình.

Đông Nhi cô đã từng nghe nói đến vấn đề này, thậm chí là học qua khi ba cô muốn cô giữ một trọng trách trong tập đoàn. Cùng ông đưa IPP đi lên.

- Đằng lão gia đã đồng ý nhưng ông ấy lại muốn phải có chữ kí của Đằng thiếu gia, nên chúng tôi mới đến đây!

- Vậy sao? - Khẽ nhếch đôi môi màu cánh hoa đào thành một nụ cười khinh miệt. Đông Nhi lại tiếp tục xem thêm một lần nữa tập hồ sơ trong tay, nhưng lần này cô xem kỹ càng hơn từ trên xuống dưới. Nụ cười ma quái vẫn còn trên môi hồng hào. - Ông không thấy là... bản hợp đồng này quá bất lợi cho tập đoàn nhà chúng tôi sao?

Hai tên ngồi run rẩy trước nụ cười sát thủ của Đông Nhi. Đôi môi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng lại im thin thít, không nói nổi thành lời.

- Lợi nhuận giành cho tập đoàn chúng tôi quá ít mà phía ông lại quá nhiều! Tôi không đồng ý hợp tác!!! - Khẽ lườm hai người đàn ông trước mặt, cô đặt mạnh tập hồ sơ xuống bàn khiến nó kêu thành tiếng, và làm cho người đối diện với cô giật thót người.

Họ e dè với lấy tập hồ sơ rồi ngậm ngùi bước về trước sự luyến tiếc. Họ chỉ mong, Đông Nhi chỉ cần đặt bút và quẹt quẹt vài chữ thì công ty của họ đã có thể giàu to.

Đông Nhi ngã người ra lưng ghế. Nhíu mày khó chịu nhìn về hai cái dáng trước mắt. Chẳng phải Đằng lão gia đang cố tình thử cô sao? Ông ấy biết rõ, Minh Vũ vẫn đang nằm trong bệnh viện với tình trạng hôn mê. Vậy mà vẫn muốn có được chữ kí của anh ấy.

Cô đã phát hiện ra, vì chỉ cần đọc lướt qua cái bản hợp đồng này đã thấy toàn là bất lợi. Chẳng thể nào một người đang đứng trên vạn người, thông minh độc đoán lại đi chấp nhận hợp tác, trong khi mình chẳng có được lợi nhuận nào.

- Đưa tôi đến chỗ Đằng lão gia!

....

- Bất ngờ đấy! Con đến thăm ta sao? - Đằng lão gia đứng lên, đưa tay chỉ về phía bộ bàn ghế salon trong phòng làm việc của mình nhằm ám hiệu cho Đông Nhi ngồi vào đó. Ông cười cười thân thiện, nhưng làm sao che đậy hết được con người xảo trá bên trong ông.

- Con mong ba đừng dùng lửa để thử vàng nữa! - Không trả lời vào trọng tâm câu hỏi, Đông Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Sau đó vào vấn đề ngay lập tức, con người cô không thích vòng vo.

- Con nhận được bản hợp đồng rồi sao? Họ nhanh thật đấy!! - Đằng lão gia khẽ cười thành tiếng. Ông đưa tay rót tách trà bốc khói ra chiếc tách nhỏ. Thổi nhè nhẹ vào nó rồi hớp lấy một ngụm. - Nhưng... ta muốn thử vàng là thật hay giả thì phải làm sao bây giờ?

Bắt gặp ánh nhìn khinh thị và nụ cười ranh ma từ Đằng lão gia, Đông Nhi càng tức tối hơn. Gương mặt thanh tú bây giờ tối sầm lại, cũng nhanh chóng nở một nụ cười đáp trả. Một nụ cười quỷ quái khiến người đối thoại phải đơ ra vài giây, sau đó nổi hết cả da óc.

- Sao ba không đưa nó vào miệng và cắn thử!... - Sau cái nụ cười gϊếŧ người ấy, Đông Nhi cất cao giọng cùng với cái giọng lánh lót, cô gằng từng chữ một xoáy sâu vào màng nhĩ của đối phương. - ... Con chắc chắn răng ba sẽ vỡ vụn ra từng mảnh đấy!

Nói xong cô bước ra về trước khi lễ phép cuối chào ba chồng một cách cẩn thận. Mặc kệ cho ông đang ngây người ra như người bị mất hồn. Đông Nhi lại trở về với sứ mạng của một thiên sứ. Nhanh chân bước ra khỏi căn biệt thự đầy sát khí, cô leo lên chiếc BMW đậu ở phía trước. Lúc này mồ hôi mới túa ra như thác nước đổ, cô thở hổn hển.

Thật sự lúc ấy cô đã rất sợ. Nước mắt đã rất muốn rơi ra. Nhưng cô cũng tự cho minh một cái khen, rằng cô đã biết kìm nén rất giỏi so với lúc trước. Cô đang thật sự cần Minh Vũ những lúc như thế này, chỉ mong anh có thể dang tay che chắn cho cô như mọi khi.

Sự lạnh nhạt và ngạo mạn mà cô đã học được từ Minh Vũ chỉ có thể che đậy sự yếu đuối vốn dĩ ẩn náu bên trong con người cô. Nó đang từng ngày dẫm nát cả tâm hồn của một thiên sứ, đang dần biến cô trở thành một ác quỷ khát máu nếu như không có Minh Vũ bên cạnh.

Chiếc BMW từ từ lăn bánh. Kéo nhẹ tấm màng cửa hướng ra bên ngoài. Người đàn ông nở nụ cười vô cùng sắc bén, ông đan hai bàn tay vào nhau và ngả người ra chiếc ghế xoay.

- Đưa vào miệng và cắn sao...? Tốt lắm con gái!

...

Những ngày sau đó, Minh Vũ vẫn hoàn toàn hôn mê, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Đông Nhi vẫn đến bệnh viện mỗi ngày đều đặn. Những lúc như thế, Đông Nhi cô chỉ còn cách ngắm nhìn Minh Vũ thật lâu, rồi trò chuyện cùng anh. Cô lại mất đi một ít nước mắt, rồi mắt cũng thâm quầng nhiều hơn.

Cô đang dần tuyệt vọng...! Tuyệt vọng với Minh Vũ và với cả chính mình!

...

Chiếc BMW quen thuộc dừng trước một căn biệt thự cũng quen thuộc nốt. Đông Nhi từ trong xe bước ra, rồi tiến thẳng vào nhà. Căn biệt thự rộng thênh thang chỉ còn mỗi cô và mấy cô hầu gái, cùng thêm bà vυ" già.

Đông Nhi đã quá mệt mỏi với việc đi đi về về từ nhà đến bệnh viện. Mặc dù rất yêu Minh Vũ, nhưng làm sao tránh khỏi cái cảm giác chiếc giường rộng mà chỉ có cô cùng mấy cái gối đơn độc.

Bước chân nặng trịch nhấc lên theo từng bậc thang. Nhưng thay vì Đông Nhi phải dừng lại ở tầng hai là nơi có phòng của cô, cô lại bước đi, bước đến khi bàn tay cô vặn nhẹ nắm tay của cánh cửa. Trước mặt hiện ra là một thế giới bao la với mấy chậu kiểng mà chồng cô đang chăm sóc dở dang.

Mấy chậu kiểng bây giờ héo hết lá chuyển thành một màu nâu vàng, cằn cõi đứng trơ ra giữa nắng gió, mặc kệ mưa bão có thể làm nó chết khô. Minh Vũ đã bỏ rơi tất cả, bỏ rơi luôn cả Đông Nhi. Cô bây giờ lạc lõng, chơi vơi mà không biết tựa vào ai.

Bước chân vẫn bước đi đều đều. Sân thượng nhà cô bây giờ ngập nắng, không quá chói chang hay gắt lên, nó chỉ đủ làm người ta cảm thấy dễ chịu với một chút ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn sắp tà.

Chống hai tay lên lan can của sân thượng. Thế giới phía dưới vẫn đang diễn ra bình thản, không hề hay biết cô gái trên này đang muốn làm gì.

Đông Nhi tìm thấy một chiếc ghế đẩu. Giữa chốn bao la chỉ có toàn những chậu kiểng mà lại tìm thấy một chiếc ghế ngay lúc này. Quả thật ông trời thật biết cách trêu ngươi người khác. Cô đứng lên ghế. Từ từ và chậm rãi.

Gió phả vào mặt mát rượi, làm bay bay mấy lọn tóc màu hạt dẻ ra phía sau. Chỉ còn hai bước chân ngắn ngủi nữa thôi, cơ thể cô sẽ được tự do bay theo gió và ""từ từ"" rơi xuống dưới.

Thoải mái và sẽ không sợ mệt mỏi hay áp lực gì nữa...