- Alo...
- ""Đến nhà ta ngay, có chuyện gấp lắm!""
- Lúc khác không được à?
- ""Không!! Đến ngay đi!!""
Sau đó là những tiếng tút tút dài, báo hiệu rằng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cho chiếc Iphone vào túi quần. Minh Vũ bất giác thở dài những cũng rải bước nhanh chóng ra khỏi khu vườn toàn hoa hồng.
Chiếc BMW đã đậu sẵn trước trường đợi anh. Minh Vũ mở cửa xe, nhưng lại ngoái đầu về hướng khu vườn mong muốn tìm thấy một hình dáng quen thuộc.
- Thiếu gia! Mời cậu lên xe!
Đánh mắt sang tên cận vệ đang hối thúc mình. Minh Vũ nhíu mày, rồi cũng ngồi vào xe.
....
- Gọi tôi... - Câu nói của Minh Vũ bị đứt đoạn nửa chừng khi anh vừa mới bước vào phòng, đã thấy sự có mặt của Minh Quân đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Đôi mắt đượm buồn của Minh Quân nhìn anh, nhưng anh ngó lơ. - ... làm gì đây?
- Tất nhiên là để trừng phạt kẻ dám cả gan bắt cóc vợ con chứ còn gì nữa! - Giọng nói chua ngoa của Đằng phu nhân vọng vào từ phía sau. Bà bước tới, trên tay cầm khay trà cùng mấy cái tách. Đằng phu nhân đặt cẩn thẩn chúng xuống bàn rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với Minh Quân. Nhếch môi khẽ cười.
- Minh Vũ, có phải Minh Quân đã bắt vợ con? - Đằng lão gia ho khan vài tiếng để thanh lọc lại cổ họng. Ông lên tiếng với cái giọng khàn đặc.
Minh Vũ cho tay vào túi quần. Đứng trân tráo lướt nhìn Đằng phu nhân. Rồi lại nhìn Đằng lão gia, cuối cùng là dừng lại ở Minh Quân. Cậu em họ của anh đang rất sợ hãi.
Không giống như anh, Minh Quân từ bé đã là cậu bé nhút nhát, luôn luôn được Minh Vũ anh bảo vệ mỗi lần có kẻ bắt nạt. Giờ đây Minh Quân đang ngồi cuối gằm mặt, những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trong khi căn phòng này đang lạnh lên với nhiệt độ của máy điều hòa.
- Tôi... không muốn ông đυ.ng đến cậu ấy! - Lời nói chắt nịch phát ra từ miệng Minh Vũ, khiến Minh Quân lẫn Đằng phu nhân đều trố mắt nhìn anh với vẻ bất ngờ.
- Chẳng phải nó đã bắt vợ con sao?! Phải trừng phạt nó mới được!!
- Ông không nghĩ đến em ông sao? Khi mất đi đứa con trai này, họ sẽ như thế nào?!! - Điềm tĩnh. Đó là những gì có thể thấy được ở Minh Vũ lúc này. Anh biết thế giới của một Mafia khắc nghiệt đến đâu. ""Trừng phạt"", chỉ có thể là chết!
Đằng lão gia hơi chau mày khi nghe Minh Vũ nhắc đến em mình. Phải rồi, Minh Quân là họ hàng của ông mà. Vậy mà từ bao giờ ông đã quên mất điều này. Trái ngược với Đằng lão gia, Đằng phu nhân đằng đằng sát khí. Kế hoạch của bà... đang bị Minh Vũ phá hoại từng bước một.
- Thôi được, ta....
- Không được!!! Nếu như tha cho nó, thì còn gì là mặt mũi của Đằng gia này!! Tôi không cho phép ông tha thứ cho nó!! - Đằng phu nhân bất ngờ đứng bật dậy. Bà gạt phăng tay trong không trung. Gằng giọng phản đối Đằng lão gia.
- Mẹ....!!!
- Im ngay!!! Ta không phải là mẹ cậu!!! Mẹ cậu đã chết từ rất lâu rồi!!!
...
...
Sét đánh giữa trời quang...
...
...
""Đánh"" vào tai Minh Vũ khiến anh khụy xuống nền đá lạnh toát...
""Đánh"" vào tai Đằng lão gia khiến ông đứng bật dậy khỏi ghế...
Và... ""đánh"" vào tai Minh Quân khiến anh đưa mắt nhìn ông anh họ của mình lo lắng...
- Bà... bà nói gì??? Bà đang nói gì thế hả??? - Minh Vũ gắng gượng đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Minh Quân. Nhưng anh lại gạt phắt nó ra, cố đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Đôi mắt màu hổ phách trợn tròn ngạc nhiên nhìn Đằng phu nhân xen lẫn cả tức giận.
- Hừ... Sẵn tiện đây ta nói luôn một thể. - Đằng phu nhân nhếch môi, bà quay sang Đằng lão gia, chờ đợi cái gật đầu. Đằng lão gia không còn cách nào khác, ông khẽ gật đầu nhẹ rồi chống hai cánh tay lên bàn. Đằng phu nhân chỉ chờ có thể, đôi môi ma mị của bà khẽ mấp máy, gằng rõ từng chữ. - ... Ta không phải là mẹ của cậu!! Rõ chưa?!
- Nói dối!! Còn đôi mắt màu hổ phách kia. Chẳng phải tôi lai gen từ bà sao?? - Minh Vũ phải cố gắng và kiên cường lắm mới trụ được đến tận bây giờ. Vô số câu hỏi cứ quay mòng mòng xung quanh anh, khiến bước chân của anh hơi loạng choạng. Mẹ anh... mẹ ruột anh bây giờ đang ở đâu...?
Đằng phu nhân khẽ cười khẩy một cái, rồi dùng ngón tay chạm vào mắt mình sau đó nhấc nó ra. Đôi mắt đen lay láy của bà nhìn thẳng vào Minh Vũ để chứng minh cho anh thấy.
Bà ấy mang lens bấy lâu nay. Thế mà Minh Vũ anh không hề nhận ra. Rốt cuộc thì... cái quái gì đang xảy đến với anh vậy...?
- Biến ngay cho tôi!!! - Thanh âm của Minh Vũ gầm lên, chẳng khác gì là một ác quỷ thật sự. Minh Vũ gạt Đằng phu nhân qua một bên. Bước chân gấp gáp tiến đến bàn làm việc của Đằng lão gia, cũng là nơi ông đang đứng nhìn anh với đôi mắt đầy hối lỗi. Minh Vũ đập bàn. Quát lên. - Tôi chắc chắn là ông có biết chuyện này!! Nói mau. Mẹ ruột của tôi đang ở đâu??!!
- Con ngồi xuống đi. Ta sẽ nói cho con biết tất cả!! - Đằng lão gia uy nghiêm hất mặt về phía bộ bàn ghế sofa. Chất giọng ông có gì đó chua xót. Ông cũng bước đến rồi xuống ghế, đan hai bàn tay vào nhau, đăm chiêu nhìn chăm chăm vào không trung. Dường như ông đang cố gắng hồi tưởng lại cái quá khứ không mấy tốt đẹp ấy. - Mẹ của con là một người phụ nữ đẹp. Có đôi mắt y hệt như con bây giờ. Khi vừa mới sinh ra con, bà ấy đã phải theo ta đi làm nhiệm vụ của một Mafia. Bà ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho ta khi cả hai chúng ta cùng hợp tác với nhau. Nhưng vừa mới sinh con, sức khỏe bà đã yếu lại thêm tinh thần không thoải mái, bà bị sản hậu. Nhưng bà ấy vẫn cố chịu đựng. Cuối cùng mẹ con hoàn toàn kiệt sức. Chỉ kịp nhìn thấy con trai mình từ khi mới lọt lòng. Ta.... có lẽ ta đã gián tiếp gϊếŧ chết bà ấy!!
- Khốn khϊếp!! - Minh Vũ rít lên. Ánh mắt màu hổ phách không phải đơn thuần chỉ là sự tức giận, mà là cả một xúc cảm dây tơ rễ má với nhau. Anh đấm mạnh tay xuống bàn khiến tay anh rơm rớm máu. Minh Vũ anh... vẫn chưa nhìn thấy mặt mẹ mình một lần. Bất chợt ngón tay chỉ thẳng về phía Đằng phu nhân đang đứng, sự hận thù khiến giọng của anh càng giống ác quỷ hơn. - Vậy còn bà ta, bà ta là ai??!!
- Là... vợ sau của ta! Ta biết, rồi con sẽ hận ta, nên mới bày ra kế hoạch này. Cho bà ấy mang lens để đổi màu mắt và đóng giả là mẹ con!!
- Hừ... - Minh Vũ cười nhạt, khóe môi động đậy nhếch lên khinh khi người đàn bà đóng giả mẹ anh bấy lâu nay. Người đàn bà dơ bẩn dám dùng danh nghĩa là mẹ anh để làm loạn. Thế mà đã có lúc, anh đã hận mẹ mình rất nhiều. Cái ngày bà ta đến và tự xưng là mẹ anh. Minh Vũ anh đã rất muốn ôm chầm lấy bà nhưng sự căm thù lại điều khiển lí trí anh, khiến anh không thể không hận bà ấy - Bà ta không xứng đáng để đóng giả mẹ tôi!!!
Minh Vũ hét lên rồi toan vùng chạy ra khỏi phòng. Anh không muốn ở đây thêm bất cứ giây phút nào nữa.
- Khoan đã, ta có thứ này cho con!! - Đằng lão gia đứng dậy, tiến đến chiếc bàn làm việc của mình. Sau đó kéo một ngăn tủ, lấy từ trong ấy ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng. Dường như ông đã thuộc làu vị trí của chiếc hộp này. Đằng lão gia đưa nó về phía Minh Vũ, cất giọng. - Thứ này là của mẹ con. Bà ấy đã muốn trao cho con dâu của bà ấy khi con lấy vợ!
Khựng lại, xem như là một điều cuối cùng Minh Vũ anh có thể lắng nghe. Anh nhận chiếc hộp nhỏ ấy từ tay Đằng lão gia. Rồi từ từ mở nắp chiếc hộp ấy ra. Một chiếc nhẫn đập vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
Mặt nhẫn hình bầu dục hơi dài, được khảm những viên kim cương nhỏ xíu mài xéo cạnh, sáng lấp lánh. Thân nhẫn bằng vàng mảnh mai và tinh tế. Vàng được chế tác như một chiếc lưới bao bọc xung quanh những viên kim cương.
Là... di vật của mẹ anh muốn để lại sao?
- Ta đã chọn Đông Nhi từ lúc mới gặp. Con bé y hệt như mẹ con, thông minh và còn xinh đẹp nữa, con....
- Tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại với Đông Nhi đâu! Ông đừng hòng!!
Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Nắm chặt chiếc hộp có chiếc nhẫn của mẹ anh trong tay. Anh chỉ muốn bật khóc... nếu có thể.
....
""Cạch!""
Tiếng mở cửa phòng vang lên. Đông Nhi quay ngoắc sang hướng có phát ra tiếng động ấy. Trước mặt cô là một Minh Vũ đang bần thần bước đi trong vô thức. Trông anh chẳng giống anh gì cả. Cô gấp lại trang sách đang đọc dở dang, ngồi sát ra mép giường nhìn Minh Vũ:
- Minh Vũ... sao anh về trễ vậy?
- Đông Nhi, mẹ anh... - Câu nói ấy bị đứt đoạn. Anh khụy xuống nền đá lạnh toát của căn phòng, ngay trước mặt Đông Nhi. Minh Vũ vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, rồi dựa đầu mình vào người cô ấy tìm chút chỗ dựa, nhất là ngay lúc này.
- Anh... anh làm gì thế hả? Mẹ anh có chuyện gì à? - Đông Nhi vừa hỏi vừa đẩy nhẹ cánh tay Minh Vũ ra. Minh Vũ bây giờ khác quá, chẳng hiểu từ chiều đến giờ anh ấy đi đâu nhưng lại về nhà với cái bộ dạng thất thần này. Khiên vô vàn câu hỏi lại bủa vây lấy Đông Nhi.
- Bà ấy không phải mẹ anh!! Mẹ anh đã chết từ lúc anh còn rất nhỏ rồi!! - Minh Vũ lại không kiềm được bình tĩnh khi nhắc đến người đàn bà thối tha ấy. Anh dụi đầu vào người Đông Nhi rồi lặng im thin thít.
Đông Nhi cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô hơi cuối người, choàng hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy tấm lưng của Minh Vũ. Mặc dù không ôm hết cả tấm lưng, nhưng cô vẫn mong có thể giúp cho Minh Vũ vơi đi chút nào đó nỗi phiền lòng.