Chương 10: Gia Cát và Gia Lương

Đặt chân tại sân bay ở Anh Quốc. Cảm nhận hơi gió thổi vào mặt, làm bay mấy lọn tóc mái màu hạt dẻ, lộ ra cái trán nhỏ trắng ngần của Đông Nhi. Cô bây giờ thấy thật thoải mái, mặc dù có một chút hồi hộp vì sang nước ngoài. Đông Nhi cũng tự thắc mắc, công việc của một Mafia đi ""xử lí"" là như thế nào.

Minh Vũ kéo tay Đông Nhi đi thẳng ra ngoài sau khi đã nhận vali. Vừa lúc đó, một chiếc xe BMW màu đen vừa tới. Một tên mặc vest đen từ đầu tới chân bước ra cung kính cuối đầu mở cửa cho Minh Vũ.

....

Cả hai về tới căn nhà của Đằng phu nhân đang sinh sống. Căn biệt thự xa hoa mọc giữa mảnh đất Anh Quốc này thật lộng lẫy. Vừa về tới, Minh Vũ đã lao đầu vào cuộc tìm kiếm tên côn đồ gây rối. Anh muốn kết thúc việc này sớm để trở về nước. Vì anh biết, ở đây càng lâu càng nguy hiểm. Đông Nhi hoàn toàn ở ngoài cuộc, cô không giúp được gì cho anh cả. Cuối cùng, Minh Vũ anh cũng tìm thấy tung tích thằng cầm đầu ấy. Nhất định anh phải kết thúc việc này thật sớm.

- Đông Nhi... - Minh Vũ ngồi ở bàn làm việc, Đông Nhi e dè ngồi ở chiếc ghế salon trong cùng căn phòng ấy. Cho đến khi Minh Vũ cất tiếng gọi, cô mới giật mình nhìn anh. Minh Vũ dang cánh tay ra như mọi lần, cô từ từ tiến về chiếc bàn làm việc đến bên cạnh Minh Vũ, ngồi vào lòng anh. - Ngày mai anh phải đi giải quyết tên ấy. Anh không yên tâm để em đi theo, nhưng để em ở lại anh sợ mẹ anh sẽ giở trò...

Ngay lúc ấy, Đông Nhi định lên tiếng thì có tiếng gõ cửa. Cô toan đứng dậy vì cái cảnh tượng này ""hơi"" quá thân mật, nếu để người của Minh Vũ nhìn thấy thì quả thật cô rất ngại. Nhưng dường như Minh Vũ bắt thóp suy nghĩ của cô, anh kéo Đông Nhi lại ra hiệu ngồi im.

- Vào đi!!

Nghe tiếng nói, hai cô gái bên ngoài mở cửa bước vào. Hai khuôn mặt giống nhau y đúc, chỉ khác cô có mái tóc dài buộc cao có nốt ruồi nhỏ bên má. Có lẽ họ là chị em sinh đôi với nhau. Nhưng điều khiến cho Đông Nhi chú ý đó là trên người họ đều mang bộ vest đen từ đầu tới chân y hệt như mấy tên Mafia của chồng cô. Cả hai đều cung kính cuối đầu trước Minh Vũ và cô vợ đang ngồi trên đùi anh. Cô gái có mái tóc ngắn - Gia Lương lên tiếng:

- Thiếu gia, xin hãy để cho chúng tôi bảo vệ cô Đông Nhi!

Trong khi Minh Vũ còn đang chần chừ, Đông Nhi không ngần ngại lên tiếng đồng ý. Dù là cô vô dụng nhưng ít ra cô cũng không thể là gánh nặng cho Minh Vũ trong lúc này:

- Minh Vũ... Em sẽ đợi anh ở đây. Có họ bảo vệ rồi, anh đừng lo!!

Minh Vũ vẫn còn chần chừ. Đây là hai chị em sinh đôi bảo vệ riêng của Đằng phu nhân. Trình độ võ thuật của họ thật sự mà nói thì không hề thua kém gì mấy ""anh chàng"" to con của anh. Bởi thế họ cũng khiến anh yên tâm chút đỉnh.

- Được! Đành phải làm phiền hai cô vậy! - Minh Vũ khẽ thở đồng ý mà không nhận ra rằng, thấp thoáng trên đôi môi của hai cô gái đang nở nụ cười nham hiểm.

.....

Sáng hôm sau, ngay lập tức Minh Vũ cùng mấy tên tướng tá bặm trợn khác đi làm một công việc mà của một Mafia phải làm. Đông Nhi đã không ngủ cả đêm hôm qua, hoặc có thể là có nhưng chỉ trong chốc lát lại giật mình dậy. Cô tựa vai vào cửa sổ, nhíu mày nhìn trân trân ra ngoài không trung.

"Minh Vũ... anh nhất định phải bình an trở về! Tôi xin anh!!"

- Cô đang lo lắng cho thiếu gia sao? Để tôi dắt cô đi xem nhé!! - Không biết từ bao giờ, hai chị em sinh đôi đã đứng sau lưng cô. Gia Cát, cô chị cả lên tiếng.

- Ơ... nhưng...

- Cô rất lo cho thiếu gia mà. Vậy thì đi thôi!!

Gia Cát và Gia Lương đưa Đông Nhi đến một bãi đất trống. Từ trên một vách đá không cao mấy, Đông Nhi cô có thể nhìn thấy toàn cảnh ở phía dưới. Nhìn sơ qua cô đã có thể nhìn thấy Minh Vũ với mái tóc đen. Tay trái anh cầm khẩu súng lục, tay còn lại đấm túi bụi vào những tên đến gần anh. Lâu lâu lại nổ những phát súng như trời giáng. Nòi súng lia đến đâu, là những nơi ấy đều có người gục xuống.

- Minh Vũ... cầm súng bằng tay trái sao? - Đông Nhi cô bất giác lên tiếng hỏi, đôi mắt to tròn vẫn dõi theo từng hành động của Minh Vũ. Một câu hỏi như tự hỏi chính mình, cô không mong sẽ có câu trả lời.

- Thiếu gia có thể cầm súng bằng hai tay, nhưng vẫn bắn phát nào trúng phát đó. Từ nhỏ, Đằng lão gia để huấn luyện cho thiếu gia rất khắc nghiệt nên mới được như ngày hôm nay! - Gia Lương cất tiếng trả lời từ phía sau, khóe môi nhen nhúm một nụ cười đầy ẩn ý.

- Nhưng hình như... chúng ta đang yếu thế hơn thì phải... - Mặc dù đang sợ hãi nhưng Đông Nhi vẫn còn đủ thông minh và sáng suốt để nhận ra, phe Minh Vũ đang dần bị đẩy lùi. Minh Vũ đang yếu thế hơn hẳn, cô dùng hai tay ôm mặt, đôi mắt vẫn nhìn về hướng Minh Vũ.

Bất ngờ một bàn tay đẩy mạnh sau lưng cô. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Đông Nhi đã bị rơi từ trên vách đá ấy xuống. Vách đá ấy khá thấp, cô chỉ bị trầy xước chút xíu ở tay và chân. Nhưng....

...

...

... mọi ánh mắt của phe đối phương đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. Hầu hết là ngây ngất trước vẻ đẹp thánh thiện như thiên sứ của cô hơn, phần còn lại là tò mò vì không hiểu cô gái này ở đâu xuất hiện ra đây. Đến Minh Vũ còn ngạc nhiên, nhưng sau đó anh chộp lấy cơ hội, phe đối phương đang lơ là, mất tập trung. Chính là lúc này...

- Xông lên!!! Bắt sống tên cầm đầu cho tôi!!

....

- Đông Nhi, đi ngủ thôi! - Có lẽ trận đấu khi sáng làm Minh Vũ lả người đi. Trong khi Đông Nhi bần thần nằm dài trên giường, cô đang mê man nghĩ, không hiểu vì sao lúc ấy hai chị em họ lại đẩy cô xuống. Cô không dám nói cho Minh Vũ biết, sợ anh lại lo, nhưng cô... đã làm gì sai sao?

Minh Vũ chồm người định leo lên giường, nhưng nhận thấy điều gì đó khiến anh khựng lại. Cái bản tính đa nghi trong người anh nổi dậy, có điều gì đó....

Anh chống hai tay lên giường. Tạo một ""nhà tù"" và nạn nhân là Đông Nhi. Minh Vũ cuối người hôn cô, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại dáo dát nhìn ra phía cửa sổ. Quả đúng như anh nghĩ, có ai đó đang rình mò ngoài đó.

- Đông Nhi, nộp mạng đi!!! - Tiếp sau tiếng nói đó là bóng dáng của hai người con gái, họ đã dùng khăn đen bịt hết cả đầu, chỉ chừa lại hai con mắt. Tay cầm khẩu súng nhắm về phía Đông Nhi để mà bắn. - Đông Nhi, cô đã gϊếŧ chết cha mẹ tôi. Bây giờ cô phải trả giá!!

Minh Vũ kéo Đông Nhi về phía sau lưng mình. Dùng một tay ôm chặt lấy cô. Đông Nhi mặc dù không hiểu gì cả, nhưng cô biết họ chắc chắn đang hiểu lầm cô. Cô muốn bước ra đính chính lại, nhưng đã bị cánh tay của Minh Vũ ôm chặt, và một phần cô sợ nòi súng kia, nên chỉ biết nắm lấy lưng áo của Minh Vũ bấu thật chặt.

- Hai cô đang nói gì vậy? Ai gϊếŧ ai? - Trong những tình huống thế này, Minh Vũ hoàn toàn bình tĩnh. Nếu như người ta phát hoảng trở nên hoảng loạn thì ngược lại, anh luôn giữ được sự điềm đạm cần thiết. Âm thanh của giọng anh trầm xuống tựa hồ quỷ dữ, anh đang cố gắng bảo vệ người con gái của mình.

- Chính nó!! Chính nó đã gϊếŧ cha mẹ chúng tôi!! - Vừa nói vừa chỉ về phía Đông Nhi, ánh mắt của cả hai rực lên một lòng hận thù sâu thẳm không đáy. Nhưng... có một chút mù quáng.

- Đúng là loạn cả rồi mà!! - Minh Vũ rít lên, bàn tay rút ra một khẩu súng rồi chĩa về cô đứng gần anh nhất. Đôi mắt hổ phách như phừng phừng ánh lửa, cả một sự tức giận chỉ cần thể hiện qua ánh mắt đã đủ khiến người ta run người - Dám cả gan xông vào đây, hai cô muốn chết à??

Ngay lập tức, Minh Vũ nhanh tay nắm lấy miếng vải đen trùm đầu. Lộ ra là Gia Cát. Anh đã đoán được không ai khác chính là họ. Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ lại nói Đông Nhi vợ anh gϊếŧ cha mẹ họ. Ngón tay thon dài đặt ngay còi súng, chỉ cần một cái nhích tay, sẽ có người đổ máu.

- Khoan đã Minh Vũ!! Chắc họ có hiểu lầm, em sẽ giải thích với họ mà!! - Đông Nhi vùng chạy ra, đứng đối diện với Minh Vũ và dùng hai cánh tay che chắn cho Gia Cát. Cô thật sự không muốn sẽ có máu đổ ở đây dù là bất cứ ai. Đông Nhi quay về phía hai cô gái, rồi nhanh chóng lùi bước chân về phía Minh Vũ, cô đang sợ... - Hai chị nghe em nói, thật sự là có hiểu lầm ở đây. Em... thật sự không biết ba mẹ các chị là ai. Em...

- Khỏi nói nhiều!! Dù sao thì cô cũng phải chết!! - Gia Cát cắt ngang lời nói của Đông Nhi, cô hướng nòi súng về phía Đông Nhi chuẩn bị bắn.

"Đoằng!!""

...

...

... Khẩu súng trên tay Gia Cát rơi xuống đất, văng về phía dưới chân của Minh Vũ. Viên đạn ấy từ súng của anh bắn ra. Nhưng nó chỉ sượt qua bắp tay của Gia Cát, làm mảnh vải ngay chỗ ấy rách toẹt ra, máu rơm rớm. Không phải là Minh Vũ anh bắn hụt, mà là anh cố tình bắn ngay cánh tay để khẩu súng rơi xuống. Muốn gϊếŧ thì anh đã gϊếŧ lâu rồi, nhưng anh không muốn Đông Nhi phải thấy cảnh có người chết.

- Các cô biết gì không?..... - Minh Vũ cất giọng chậm rãi, khuôn âm vẫn còn trầm. Anh nhếch môi thành một nụ cười ma mị, đầy ẩn ý. Minh Vũ kéo Đông Nhi về phía mình rồi ôm lấy bằng một tay, tay còn lại chĩa súng về Gia Lương - ... là một Mafia, tôi không bao giờ đi một mình!!

Vừa dứt lời xong, một toán người bặm trợn mặc đồ đen mở cửa phòng bước, trên tay là đầy rẫy những khẩu súng lục, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gục Gia Cát và Gia Lương.