Chương 20: Cuộc gặp gỡ tình cờ ởquán cà phê (1)
Tô Nhất Minh từ bệnh viện lái xe về nhà, tâm trạng vui như tết. Vừa về đến nhà anh phát hiện chị giúp việc vàng đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chồng chị ta xuất viện, mà chị ta lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tiền Tô Nhất Minh cho, chẳng thèm để ý những lời an ủi của Tô Nhất Minh đã vội vã trở lại làm việc.
Buổi chiều Tô Nhất Minh gọi cho Trình Vũ Phi mấy cuộc điện thoại, muốn mời cô ra ngoài ăn cơm nhưng cô không bắt máy, điều này làm anh cảm thấy ít nhiều có chút thất bại. Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, bác sĩ Trình cổ hủ chắc cần thời gian để tiếp nhận tình yêu bỗng dưng ập đến của mình. Hơn nữa mấy ngày nay còn có hai phiên đấu thầu, anh cần phải chuẩn bị những bước cuối cùng.
Tô Nhất Minh soi gương thấy mình đẹp trai lên rất nhiều, quầng thâm trên mắt đã mờ dần, nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất mặt một chút. Tô Nhất Minh là người rất trọng thể diện. Nhưng là một thương nhân, Tô Nhất Minh cảm thấy sĩ diện của thương nhân cũng chẳng hơn gì cặp mông của gái đứng đường là mấy, đều là vì tiền cả. Cho nên vì lợi nhuận cho năm sau, anh quyết định sẽ tham dự đấu thầu với bộ mặt gấu trúc này. Công tác chuẩn bị đã xong cần đầu tư thì cũng đã đầu tư rồi, thành bại quuyết định ở lần đầu tư này.
*
* *
Thương vụ thứ nhất thành công ngoài mong đợi, nghe nói mấy ngày trước đối thủ truyền kỳ Mã Dế Nhũi đã bỏ lỡ một cuộc đàm phán quan trọng có hẹn trước với một khách hàng, tuy còn có đối thủ khác nhưng ở vùng Hoa Đông này, hai người họ có thể nói thực lực hơn những người khác một bậc. Thắng đượcphi vụ này, Tô Nhất Minh lấy làm đắc ý, mặc dù đối tác có ngây người ra một chút khi nhìn thấy bên mắt gấu trúc của anh, nhưng đã lăn lộn rất lâu trên thương trưòng, anh cứ vờ như không phát hiện ra điều đó.
Thượng vụ thứ hai cũng ký kết một cách thuận lợi, nghe nói Mã Dế Nhũi cũng chưa trở về, điều này khiến Tô Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ. Theo tính cách của lão Mã cho dù có bị què chân cũng không từ bỏ. Liên tục bỏ qua hai thương vụ làm ăn lớn là điều không bình thường chút nào. Anh thậm chí nghi ngờ không biết lão Mã có còn trên đời không nữa? Thương vụ này đối thủ cạnh tranh có mạnh hơn một chút, nhưng may mà anh đã có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, đối tác cũng là chỗ quen biết vì vậy hơi có chút vất vả, mấy ngày sau hợp đồng cũng được ký kết.
Về đến nhà anh hỏi thăm người ta mới biết được thì ra thời gian này tâm trạng của anh không được tốt lắm nên hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh không biết rằng tin tức nỏng hổi gần đây nhất là tuyết rơi dày đặc kèm theo mưa đã ở vùng Hoa Nam, giao thông bị tê liệt, các phương tiện thông tin liên lạc bị gián đoạn, rất nhiều người bị mắc kẹt ở thành phố G, không thể về nhà đón tết. Mã Đức Thuận gặp phải cơn bão tuyết trăm năm có một, chắc chắn cũng đang mắc kẹt ở thành phố G. Nghe xong tin này, Tô Nhất Minh trầm ngâm soi mình truớc gương hồi lâu, đạo lý Tái ông mất ngựa chưa chắc là hoạ, mặc dù anh đã biết từ rất lâu nhưng chưa bao gìơ khắc cốt ghi tâm như lần này. Nghĩ đến đó, Tô Nhất Minh tự thưởng cho mình một ly rượu, vừa chúc mừng vừa chia buồn với lão Mã.
Tô Nhất Minh không hề biết rằng lúc này đây đối thủ truyền kiếp Mã Tứ Thuận đang buồn rầu như đưa đám vì bị mất một khoản lớn nhân dân tệ. Anh ta là người không bao giờ chịu thất bại. Máy bay hoãn cất cánh anh ta chạy ngay đến ga tàu hoả, không ngờ ở đây người đông như nêm, ở đây còn khủng khϊếp tàn tạ hơn cả ở sân bay, sau đó anh ta gọi điện khắp nơi xem có thể ngồi xe đường dài hay không? Anh ta định thoát khỏi thành phố G trước đã rồi đổi đi máy bay sau, nhưng vẫn chẳng nhận được tin tức khả quan nào. Thế là anh ta nhờ mấy người đi nghe ngóng tin tức, ở đâu giao thông phục hồi anh ta đều nắm được trước tiên.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, anh ta bị mắc kẹt ở đó bảy ngày trời, bỏ lỡ buổi đàm phán với đối tác. Bảy ngày ba thương vụ. Anh ta mất ba thương vụ lớn vào tay kẻ khác, trong đó có hai cái bị Tô Nhất Minh nẫng mất. Anh ta nguyền rủa không thương tiếc những đối thủ đã cướp mất hợp đồng của mình bằng những lời nguyền độc ác nhất. Nguyền rủa nhiều lần mà anh ta chẳng cảm thấy mối hận trong lòng mình được giải toả tí nào, đành nuốt giận ngước mắt lên hỏi ông trời.
Bầu trời phương Nam lúc nào cũng trong xanh vậy mà lúc này đây lại lộ bộ mặt u ám như của người chết. Gió phương Bắc thổi đến từng cụm mây vàng, nhân tiện thổi bay mái tóc điểm bạc của Mã Tứ Thuận, khiến cho lão Mã vừa qua tứ tuần đã trào dâng một niềm bi thiết. Mã Tứ Thuận càng nghĩ càng đau lòng, Tứ Thuận, Tứ Thuận, chả nhẽ chỉ thuận lợi đến năm 40 tuổi thôi sao? Mã Tứ Thuận ruột gan bời bời cảm thấy cha mẹ đặt nhầm tên cho mình rồi, nên đặt tên là Mã Thất Thuận, Mã Bát Thuận mới phải, hay triệt để đặt tên là Mã Bách Thụân có phải hay không.
Tô Nhất Minh từ tốn nhấp một ngụm rượu, lác qua lắc lại ly rượu một cách tao nhã, bỗng nhớ đến Trình Vũ Phi. Thành công của anh hôm nay cũng là nhờ cô ấy. Bởi thế anh gọi cô nhưng cô không bắt máy.
Gượng cười đau khổ, anh nhắn một cái tin: Người tính không bằng trời tính. Vì bị thương ở mắt không đi được thành phố G, mất một thương vụ làm ăn, không ngờ trong hoạ có phúc thoát khỏi trận tuyết ở phương Nam, kiếm được thêm hai thương vụ làm ăn nữa.
Trình Vũ Phi hồi âm rất nhanh: Hoạ phúc khôn lường.
Tô Nhất Minh vừa vui vừa ngạc nhiên, tìm trong điện thoại mặt cười đã lông nheo gửi đi.
Trình Vũ Phi lại trả lời: Mắt giám đốc Tô vẫn chưa khỏi à? Sao bên mắt trái không mở.
Tô Nhất Minh ngây người ra, xem lại biểu tượng mà mình vừa gửi đi, quả thật nhắm bên mắt trái, bỗng cảm thấy vui vui cười toe toét nhắn tiếp cong kèm theo biểu tượng lè lưỡi nghịch ngợm: Nước trong tất không có cá, làm lãnh đạo phải mắt nhắm mắt mở thôi.
Trình Vũ Phi không chậm trễ phản ứng: Sâu sắc, nhưng sao lưỡi lại to thế kia?
Tô Nhất Minh đáp: Có phải là do trúng độc của ai đó không nhỉ? Hôm nay hình như tôi đã nếm phải…phân.
Trình Vũ Phi vội vàng né tránh: Cạo đầu lúc nào thế?
Tô Nhất Minh nhìn biểu tượng đầu tròn tròn không có một cọc tóc bỗng bất giác bật cười: Vừa nãy. Cạo đầu lập lời thề quyết tán tỉnh cho được bác sĩ nhân dân.
Phía bên kia không có tín hiệu hồi âm, Tô Nhất Minh đợi một lát, thu hồi nụ cười gọi sang, không ai bắt máy. Bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, trái tim đang phơi phới bỗng roi xuống vực thẳm.
Cô ấy cố tình không nghe điện thoại. Có thể trò chuyện, có thể nói đùa nhưng không thể đề cập đến tình cảm nam nữ. Ý của cô ấy đã quá rõ ràng, cô ấy chẳng có tình cảm gì với mình cả.
Tô Nhất Minh bỗng thấy nhói trong tim, uống liền mấy ngụm rượu, ho sặc sụa. Hình như đã rất lâu rồi, anh chưa từng bị người phụ nữ nào cự tuyệt, phụ nữ muốn lấy lòng anh hiều vô số. Quanh anh lúc nào cũng tràn ngập hoa thơm cỏ lạ. Tuy cũng cảnh giác trước những ý đồ của họ nhưng anh cũng cảm thấy khoái trá, lúc nào cũng tít mắt nên không phân biệt được bắc nam đông tây.
Còn Trình Vũ Phi theo đánh giá của bản thân, tướng mạo thanh thoát, dáng người thon thả, có cá tính những tuổi hơi nhiều. Phụ nữ sắp tuổi băm giống như một đoá hoa hồng sắp nở hết chỉ chốc lát thôi sẽ tàn úa. Những phụ nữ như vậy chẳng có tư cách kén cá chọn canh. Có một đại gia giàu chủ động theo đuổi mà còn làm kiêu phủi tay từ chối. Điều này làm Tô Nhất Minh cảm thấy bẽ mặt, tựa như dùng hết sức để đánh một trận mà cuối cùng lủi thủi về tay không, thật quá êchề.
Tô Nhất Minh ngồi thừ ra trên giường rất lâu, bỗng định thần lại. Vớ vẩn! Sao càng làm càng mất mặt thế nhỉ! Chỉ vì một cô gái mà làm ầm ĩ lên như vậy có đáng không? Chắc chắn vì gần đây nhốt mình ở nhà lâu quá, âm dương mất cân bằng rồi! Phải nhanh tìm một người phụ nữ để lấy lại sức lực mới được. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì Lục Dã Bình gọi đến. Lục Dã Bình đoán vết thương của Tô Nhất Minh đã lành, chắc có thể gặp bộ ngực cỡ D rồi nhưng lại chưa thấy phản ứng tích cực nào từ Tô Nhất Minh nên cứ trù trừ, lòng như lửa đốt bèn gọi điện nhắc khéo.
Tô Nhất Minh phấn chấn lên nhiều liền hẹn gặp người đẹp ở một quán cà phê vô cùng lãng mạn, tuy lúc ngủ dậy anh có chút ân hận, lúc trước uống hơi nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, ảnh hưởng đến tài ba hoa chích choè nên cảm thấy thời điểm này thật không thích hợp để hẹn người đẹp.
*
* *
Trời âm u, tuy chỉ mới buổi chiều nhưng có cảm giác như nhập nhoạng tối, lại thêm ánh đèn leo lét trong quán cà phê khiến bầu không khí có gì đó mờ ám, bí ẩn. Tiếng hát vọng lại có lúc có lúc không, giống như một cánh bướm yếu ớt đang bay chập chờn trong quán, điểm lên trán mỗi người cảm giác ngưa ngứa rồi lại bay như trốn chạy đi nơi khác.
Tô Nhất Minh ôm đầu chóng mặt, uống một ngụm cà phê, nhìn đồng hồ. Mặc dù anh đã nói khéo Lục Dã Bình đừng xuất hiện nhưng hắn ta lại nói chiều nay rỗi, cũng muốn đến cho vui còn thề thốt với Tô Nhất Minh “…Lúc nào cậu muốn tôi biến, chỉ cần ra hiệu là tôi biến ngay”.
Cô gái vừa bước vào, mắt Tô Nhất Minh đã sáng lên: tướng mạo bắt mắt, thân hình bốc lửa, trang điểm hợp thời trang, nhất là khi co ta cởϊ áσ khoác ngoài để lộ bầu ngực căng tròn phập phồng sau làn áo bó sát, khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng chẳng thể ngồi yên.
Họ của cô gái cũng là họ của người đẹp: Tần. Cô Tần sôi nổi, phóng khoáng, ăn nói lại nhã nhặn có duyên, cứ như thế một câu anh một câu em mà trở nên thân thiết. Tô Nhất Minh rất hài lòng, xem ra người đẹp giỏi giang vẫn còn đầy đấy, thò tay ra là nắm được cả nắm, chẳng phải sống chết trèo lên cái cây già cỗi ở bệnh viện làm gì. Nghĩ đến đây tim anh bỗng nhói lên một cái nhưng nhanh chóng cười đáp lễ với cô Tần.
Tiếc là phụ nữ giỏi giang nhiều phụ nữ thô thiển cũng chẳng ít. Cô Tần dù sao cũng còn rất trẻ, chưa biết kiềm chế, muốn đánh nhanh thắng nhanh. Giới thiệu một chút về gia cảnh thân thế, cô ta nhanh chóng chuyển sang đề tài tài sản của Tô Nhất Minh.
“Em nghe giáo sư Lục nói công ty của anh ở trung tâm thành phố?”
Tô Nhất Minh trong lòng cảnh giác nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: “Ở cao ốc P.”
“Ồ! Tiền thuê phòng trong toà nhà đó rất đắt đúng không?”
“Không đắt lắm…tiền thuê một tầng lầu không quá ba triệu một năm.”
“Ồ! Giáo sư Lục còn nói anh có…mấy xưởng sản xuất ở khu tam giác Trường Giang đúng không?”
Tô Nhất Minh ậm ừ một tiếng, mắt liếc Lục Dã Bình sắc như dao, tên này bán mình như bán một con heo béo núc ních đây mà! Toàn bộ tài sản của mình hắn ta đều báo hết cho cô Tần rồi, cô gái này có lợi gì cho hắn ta chứ?
Nghĩ như vậy trong lòng Tô Nhất Minh cảm thấy không vui. Anh hào phóng với phụ nữ nhưng đồng thời cũng có những giới hạn với họ. Anh tình nguyện vung tiền vì họ, tình nguyện để cho họ xài tiền của anh nhưng với điều kiện là họ không chỉ yêu tiền của anh. Sức công phá của tiền thật quá lớn, bất cứ thứ gì cho dù có trong sáng đẹp đẽ đến đâu chỉ cần vướng vào tiền đều thay mùi đổi vị.
Cũng vì tiền mà hôn nhân là thứ anh vô cùng khao khát nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Hay là ký hợp đồng tiền hôn nhân, nhưng lại thể hiện anh chẳng có thành ý, còn không thì đến lúc ly hôn lại phải chia nửa tài sản của mình đó là việc anh cảm thấy rất đau đầu, một mặt là tiền mình kiếm được không dễ chút nào, mặt khác lại phải chịu ấm ức không hề thấy thích thú. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do Tô Nhất Minh cứ trù trừ chuyện hôn nhân còn về tình cảm, anh cũng không quá nhập tâm cũng chẳng dám qúa nhập tâm.
Tô Nhất Minh có người bạn thân là luật sư, chuyên thụ lý các đơn ly hôn phân chia tài sản. Tô Nhất Minh đã từng đến văn phòng anh ta ngồi nửa buổi chứng kiến từng lượt từng lượt người đến nhờ tư vấn pháp luật, đông vô kể. Tô Nhất Minh nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong sáng trong lòng bỗng dậy một nỗi thương cảm, còn trẻ như vậy đã bị đàn ông bỏ.
Ai ngờ cậu bạn thân cười nhạt một tiếng “Đâu có! Cô ta chưa kết hôn, vừa câu được một anh xã rùa vàng, muốn đến hỏi xem làm thế nào, sau khi ly hôn có được chia nhiều hơn hay không?”
Tô Nhất Minh cảm thấy theo bản năng cậu bạn đang nói dối. Không ngờ luật sư nhà ta nổi xung lên, lập tức ôm đống hồ sơ mà mình từng thụ lý đưa cho Tô Nhất Minh xem tất cả đều là phụ nữ cậy nhờ sự giúp đỡ của mình để hưởng khối tài sản nhiều nhất có thể từ những “con cừu béo ngậy”. Cậu ta gọi những người đàn ông nhiều tiền lắm của là những “con cừu béo ngậy”, chắc mình cũng chẳng thoát khỏi cái danh xưng ấy. Quá ngán ngẩm khi nghe những chuyện như vậy, Tô Nhất Minh kiếm cớ đánh bài chuồn.
Trong cái thế giới quý tộc của Tô Nhất Minh cũng có rất nhiều bằng chứng hùng hồn như thế, bởi vậy Tô Nhất Minh luôn luôn cảnh giác với những loại phụ nữ kết hôn có mục đích rõ ràng, nhất là những người quan tâm đến tài sản của mình. Tuy nhiên thật ra anh cũng biết, trong đó có một số người tốt bị mình nghĩ oan. Đối với những cô gái đoan chính, yêu là để tiến tới hôn nhân, kết hôn thì phải biết rõ gia cảnh. Nhưng anh không thể thuyết phục bản thân rằng bọn họ muốn kết hôn không phải vì tiền của mình.
Thế là Tô Nhất Minh mỉm cười, “Mong tiểu thư Tần yên tâm. Công ty chúng tôi tuy chỉ là doanh nghiệp tư nhân sinh sau đẻ muộn nhưng mấy năm nay phát triển rất tốt. Công tác quản lý vừa hợp lòng người vừa khoa học, cán bộ quản lý chỗ tôi đa phần đều có học vị thạc sĩ trở lên, không ít người từng đi du học. Công ty rất xem trọng năng lực chứ không phải dựa vào các mối quan hệ hay những thứ khác. Nghe nói Tần tiểu thư có kinh nghiệm ở nước ngoài, không biết đối với sự phát triển của công ty có cao kiến gì chăng?”
Lục Dã Bình đắc ý cười lớn “Đúng đó, đúng đó. Tôi cố tình tìm cho cậu cô gái từng học ở nước ngoài để tìm được tiếng nói chung với cậu đấy…”
Tô Nhất Minh chẳng thèm để ý đến anh ta tiếp tục cười có ý đồ với cô Tần “Tần tiểu thư, tôi muốn nghe cao kiến của cô”
Cô Tần có chút ngạc nhiên, đi xem mắt hay đi thi vậy nhỉ? Chẳng lẽ sau này muốn cùng mình quản lý công ty? Viễn cảnh này hơi khủng khϊếp nhưng không phải là không có sức mê hoặc, cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi từ tốn nói ra suy nghĩ của mình. Cô đúng là người đã từng học ở nước ngoài về, tiếp thu những quan điểm mới mẻ nói có đầu có cuối, rất logic, khuyết điểm duy nhất của cô có lẽ chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi. Tuy nhiên nếu cô thật sự câu được một anh xã rùa vàng thì cũng chẳng cần gì đến kinh nghiệm.
Tô Nhất Minh mỉm cười nghe cô nói xong, gật gù “Rất tốt, Tần tiểu thư…vị trí HR trong công ty tôi chưa có người ngồi đã mấy tháng nay rồi, chứng tỏ công ty tôi tuyển chọn rất khắt khe, hiếm có một người có đủ điều kiện như cô, lại do Dã Bình giới thiệu, lại có cùng tiếng nói chung với tôi. Thế này nhé, ngày mai cô đến bộ phận nhân sự làm việc nhé.”
Không cần cô Tần kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng “phì” một cái, cả ngụm cà phê từ miệng Lục Dã Bình phun ra văng tung toé lên mặt, tóc Tô Nhất Minh bắn lên cả chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thớm và cả chiếc cà vạt màu xanh của anh.
Tô Nhất Minh vẫn giữ vẻ bình thản, lấy khăn từ tốn lau mặt rồi như một quý ông, quay sang nhỏ nhẹ “Dã Bình?”