Sau khi tiến vào mùa đông, rất nhanh chính là lễ Giáng Sinh, tiếp đó nữa là tết Tây. Vào tết Tây tất cả mọi người sẽ về nhà hoặc du lịch, cho nên những năm qua ký túc xá của Tiễn Bội Bội đều chọn liên hoan ở đêm Giáng Sinh. Chỉ là năm nay nhiều thêm một Niếp Thù, tình huống lúc này mới có chút thay đổi.
Từ khi Niếp Thù bắt đầu xuất hiện, đám Cố Yên đã kêu la không ngoài trăm lần bảo Niếp Thù mời khách, theo như số lượng một ngày ba bữa tới lẩm bẩm ở bên tai cô, rốt cuộc Tiễn Bội Bội cũng không chịu nổi. Thật ra thì Tiễn Bội Bội cũng biết họ nói muốn để Niếp Thù mời khách là giả, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ muốn gặp người thật!
Tiễn Bội Bội nói chuyện này với Niếp Thù, vốn cho rằng anh sẽ không đồng ý, coi như miễn cưỡng đồng ý cũng sẽ không quá sảng khoái. Nhưng không nghĩ tới anh sẽ không nói hai lời đã đồng ý, Tiễn Bội Bội còn chỉ mới nói mở đầu, anh cũng đã gật đầu: “Được, thời gian địa điểm em chọn, em tương đối rõ ràng họ thích gì, dù sao một tuần lễ sau anh cũng có thời gian.
Tiễn Bội Bội á khẩu, chỉ đơn giản như vậy? Đúng, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tiễn Bội Bội trở về túc xá nói với bạn cùng phòng, nhất thời lại bị các cô bạn oanh tạc: “Quả nhiên vẫn là Niếp đại thần sảng khoái, dựa vào cô bé củi đốt như cậu thì không biết phải đợi tới lúc nào?”
Rất tốt, quả nhiên có sữa chính là mẹ! Niếp Thù còn chưa mời khách, hình tượng huy hoàng cũng đã chiếu sáng khắp thế gian rồi. Mà cô bé củi đốt như cô lại nhất định hay là bắt buộc phải gia nhập vào kẻ địch cùng cấp bậc trong chiến tranh.
Tiễn Bội Bội để quyển tạp chí cố ý tham khảo mua thức ăn ngon trong tay ra, buông tay nhíu mày: “Được rồi, nếu cô bé củi đốt như tớ không đáng tin, vậy đêm Giáng Sinh chúng ta phải đi KFC là được rồi.”
Ba người hít sâu một hơi, rất muốn lấy hết dũng khí phản kháng, rốt cuộc vẫn ỉu xìu: “Không chơi lợi dụng tư quyền uy hϊếp người như vậy, cô bé!”
“A, đúng rồi.” Tiễn Bội Bội làm như nhớ tới điều gì đó nhảy lên, vỗ tay nói: “Đột nhiên tớ nhớ tới, đêm Giáng Sinh đến KFC chắc chắn không còn chỗ, nếu không...... Chúng ta gọi đồ ăn từ ngoài về được không?” Khóe miệng cô giương nhẹ, nếu như Niếp Thù thấy được, nhất định lại muốn cười cô hiện tại càng lúc càng giống tiểu hồ li.
Ba người hoàn toàn mất khí thế: được rồi, hiện tại ai có tiền người đó là đại gia. Vẻ buồn bã trên mặt vừa ẩn đi, nhất thời đổi lại nịnh hót: “Tiểu Bội Bội, chúng ta cũng như chị em tốt nhỉ? Chị em tốt thì một năm ăn mặn một lần, cậu nhẫn tâm để chúng tớ đói bụng?”
“Đúng vậy đúng vậy, dù sao Niếp đại thần có tiền cũng sẽ không vì bữa cơm của chúng ta mà thiếu hụt đúng không? Bội Bội tốt, chị đã thèm thuồng đồ ăn Nhật nhà Tiểu Sơn lâu rồi, em thật sự nhẫn tâm lần nào cũng để chị đây chảy nước miếng như thế sao?”
“Tiểu Bội Bội, chị Tuyền Tuyền hiểu rõ em nhất... Em chỉ tùy tiện nói một câu thôi có được hay không? Gọi chị cũng không cần quá đắt, mời chị đi làng chài ăn hải sản là được.”
Ôi mẹ nó, Tiễn Bội Bội kinh sợ thối lui, cái này gọi là không mắc, người thành hố T đều biết rõ, lái xe đi làng chài ăn hải sản, không có một vạn tám nghìn tệ cũng đừng có ý định vào cửa. Cái này gọi là không cần quá đắt? Thật sự làm thịt lão Niếp nhà cô mà!
Cố Yên buồn cười nhìn phản ứng của Tiễn Bội Bội, cố ý nghĩ trêu chọc cô, rồi quay đầu lại cười nói với Vương Tuyền: “Ghét, nơi mắc như vậy, biết rất rõ ràng tiểu Bội Bội sẽ đau lòng ví tiền chồng nhà cậu ấy mà.”
Vương Tuyền nghe vậy lập tức chuyển tay lái, hai người một xướng một họa diễn rất ăn ý. Tiễn Bội Bội nhìn hai người vừa bắt đầu diễn là không dừng được, không nhịn được vỗ trán, khóe miệng lại không nhịn được khẽ nâng lên.
Thật ra thì rất lâu trước đó Tiễn Bội Bội cũng tò mò loại ràng buộc mãnh liệt được tồn tại ở giữa Cố Yên và Vương Tuyền, mặc dù bốn người bọn họ ở trong lớp xưa nay là hòa thuận nhất, vậy mà trong bốn người quan hệ giữa Cố Yên và Vương Tuyền lại càng thêm thân cận mấy phần. Trong lúc vô tình nghe được trong lúc hai người nói chuyện, đại khái Tiễn Bội Bội có thể đoán được họ biết nhau trước khi lên đại học. Vậy mà, dù đã sớm biết, loại ăn ý này cũng không tránh khỏi thật sự làm cho người ta hoài nghi.
Tiễn Bội Bội không nhịn được sẽ hoài nghi, hai người có phải thật sự là đồng tính nữ theo như lời vui đùa hay không. Nhưng thời điểm nào đó, nhìn thái độ hai người lại không giống.
Cuối cùng vẫn quyết định đi lizz ăn đồ ăn Trung Quốc. Thật ra thì vốn mọi người quyết định đi ăn đồ ăn Nhật, chủ yếu là Triệu Vượng Nam thật sự thèm thuồng đồ ở nhà Tiểu Sơn lâu rồi, cho dù có sự kiện trong cá hồi có côn trùng cô ấy cũng không chịu buông bỏ. Được rồi, loại mê luyến đến loại trình độ này, muốn hy sinh họ cũng hy sinh! Đám Tiễn Bội Bội cũng đã làm xong chuẩn bị liều mình bồi quân tử.
Bất đắc dĩ sau khi nói với Niếp Thù, đại thần lại làm khó: “Nhất định phải đi ăn đồ ăn Nhật sao?”
“Sao vậy? Anh ghét?” Làm khó bạn học Tiễn Bội Bội rồi, lúc ấy trực giác đầu tiên của cô chính là đại thần kiêng ăn.
“Không phải, chỉ là ăn đồ ăn Nhật đến lúc đó anh có thể không tiện lắm.” Niếp Thù dứt lời, nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng Tiễn Bội Bội rơi lộp bộp, trước chỉ lo nhạo báng đám Cố Yên, lại quên mất chuyện quan trọng nhất. Cô cười khan mở miệng: “Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác, em nói với đám bạn lại, chúng ta tìm chỗ khác là được.”
“...... Nếu không, anh gọi đầu bếp tới nhà làm! Như vậy cũng tương đối dễ dàng chút......” Niếp Thù nhìn bộ dạng khổ sở của cô, không nhịn được mở miệng. Niếp Thù bây giờ là ngàn lần không muốn cô bạn gái nhỏ nhà anh chịu uất ức cho dù là một chút xíu, đừng nói là mười đầu bếp về làm, cho dù thật sự đi làng chài, anh cũng làm theo không đổi sắc.
“Không cần không cần, nếu để mời người tới làm rất không thú vị, ăn là phải có không khí.” Tiễn Bội Bội vội vàng khoát tay, quyết định trở về ký túc xá để đám bạn giúp ra tay.
Sau khi uyển chuyển nói với đám bạn rằng Niếp Thu không tiện, ba cô gái cùng phòng khó có lúc không châm chọc, trực tiếp gật đầu nói ok. Còn trách Tiễn Bội Bội làm bạn gái quá thất trách, đến chuyện quan trọng như vậy cũng không nhớ đến. Tiễn Bội Bội khó có một lần không phản bác, khiêm tốn tiếp nhận phê bình chỉ đạo của mọi người.
Vốn Niếp Thù muốn mời họ đi ăn bữa cơm tây, các cô gái ngại ăn đồ tây quá thận trọng, hơn nữa không còn gì để ăn, vì vậy nhất trí quyết định đi cửa hàng lẩu trung tâm thành phố. Nguyên nhân là tới nơi này ăn no bụng, quan trọng nhất là, ăn thế nào cũng không có người quản.
Tiễn Bội Bội đang muốn nói ok, đột nhiên phát hiện Niếp Thù không thể ăn cay, lần trước cũng bởi vì ăn cay còn hại anh ngã bệnh. Lại không muốn làm họ sinh ra ấn tượng xấu với Niếp Thù, chỉ đành phải cố gắng kéo lên người mình: “Tớ không cần phải hạ nhiệt, lần trước hại tớ nóng gần một tuần lễ.”
“Có không? Sao tớ nhớ, cậu mới là người ăn vui vẻ nhất!” Triệu Vượng Nam nhíu mày hoài nghi.
“Tớ...... Tớ...... Cũng bởi vì ăn nhiều, cho nên mới táo bón một tuần lễ, tớ chỉ sợ các cậu lo lắng nên không nói ra mà thôi.” Giữa mùa đông, cô gái nhỏ gấp đến độ hai gò má đỏ bừng.
“Con gái gì mà nhiều tật xấu, được rồi được rồi, vậy thì cậu quyết định đi! Nói cho chúng tớ biết địa điểm là được.” Mặc dù thay đổi bất ngờ, nhưng địa điểm cuối vẫn định xuống, Tiễn Bội Bội tự mình chọn lựa, tuyệt đối phù hợp với thói quen ăn uống của Niếp Thù, bình thường hai người thường đi lizz. Mặc dù so sánh lại thì không có cá tính, nhưng thức ăn tuyệt đối ngon, mà phục vụ cũng tuyệt đối hạng nhất.
Địa điểm thay đổi lần nữa cũng không để cho đám bạn và Niếp Thù sinh ra bất mãn gì, bữa tiệc đêm Giáng Sinh cũng tiến hành rất thuận lợi, Triệu Vượng Nam dẫn theo bạn trai của mình tham gia, sáu người vừa nói vừa cười thời gian trôi qua trái lại rất nhanh.
Sau khi ăn xong, đám Cố Yên nhất trí bình luận: “Niếp đại thần cũng không tệ, cũng không biết con mắt của anh ấy bị gì, lại coi trọng cô bé củi đốt muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông.” Được rồi, thời điểm tán dương đại thần vẫn không quên châm chọc cô, Tiễn Bội Bội đã sớm biết đám người này là loại người nào. Cô không so đo với họ, thật sự.
Cô bình tĩnh thu thập xong đồ dùng cá nhân, rồi sau đó xoay người ra cửa: “Sáng sớm ngày mai khi giảng viên điểm danh, nhớ điểm danh giùm tớ đấy!” Dặn dò mọi người xong, Tiễn Bội Bội xoay người ra cửa, Tiểu Lâm và Niếp Thù vẫn còn ở dưới lầu chờ!
Nói giỡn, trường học quỷ này cũng thật là không thấu tình đạt lý, lễ Giáng Sinh còn phải đi học, Tiễn Bội Bội biết, ngày mai cúp cua chắc chắn không phải một hai. Lúc cô vừa mới trở về cũng nhìn thấy bao nhiêu túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài.
Khi Tiễn Bội Bội xuống, Niếp Thù đã tựa vào trên chỗ tựa ngủ thϊếp đi. Đúng rồi, đám Cố Yên cũng không phải đám con gái bình thường, quá đúng là làm khổ rồi, chỉ là một đàn ông bình thường cũng không nhất định có thể chịu đựng được các cô ấy thay nhau công kích, chớ nói chi là Niếp Thù. Tiễn Bội Bội cẩn thận bò vào trên ghế sau, đưa ra tư thế đợi chút với Tiểu Lâm, Tiểu Lâm liền dừng động tác đưa chìa khóa.
Trong xe chỉ còn lại âm thanh điều hòa, Tiễn Bội Bội nhìn dung nhan ngủ của anh, không nhịn được cũng có chút buồn ngủ. Niếp Thù cũng không ngủ quá lâu, đã bị tiếng chuông tan học buổi tối đánh thức.
Liếc mắt nhìn đầu cô gái nhỏ bên cạnh bắt đầu rũ xuống, sau khi anh nhỏ giọng phân phó Tiểu Lâm lái xe, mới xoay người đỡ đầu cô khe khẽ tựa vào trên vai mình. Tiễn Bội Bội cũng không ngủ như chết, cô biết là Niếp Thù đang chạm vào mình, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn mở hai mắt ra. Cảm giác đầu tựa vào một chỗ ấm áp, cô liền buông lỏng toàn thân ngủ thϊếp đi.
Khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại đã ngủ ở trên giường của mình. Đèn màu hồng đầu giường vẫn sáng, đồng hồ báo thức trên bàn hiện lên thời gian vừa rạng sáng, cô cảm thấy có chút khát nước, mơ mơ màng màng bò dậy, lục lọi đi phòng bếp đổ nước uống, mới xoay người trở về phòng.
Đến cửa, Tiễn Bội Bội nhìn cửa phòng mình, lại nhìn Niếp Thù, cuối cùng vẫn mở ra cửa phòng mình và cửa phòng đối diện.
Lặng lẽ đi tới bên cạnh giường anh, chui vào trong chăn trong nháy mắt Niếp Thù lập tức tỉnh lại. Từ trước đến giờ giấc ngủ của anh luôn không sâu, trong ngày thường có chút gió thổi cỏ lay là cả đêm đều ngủ không tốt. Mở mắt thấy trước mắt là cô gái nhỏ mở trừng mắt nhìn, anh không nhịn được bật cười.
“Lễ Giáng Sinh vui vẻ!” Tiễn Bội Bội lại tuyệt không vì quấy rầy đến giấc ngủ của người khác mà cảm thấy bối rối, cô khẽ cười ấn xuống ở trên trán của anh một nụ hôn, trên mặt nở nụ cười thật to. Vì vậy, Niếp Thù lại cảm thấy mình bị đầu độc.
Không kìm hãm được mỉm cười theo nét mặt của cô: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ!”
Cô gái nhỏ không khách khí chui vào trong ngực anh, hai mắt nhắm lại. Niếp Thù ngắm nhìn cô ở dưới ánh sáng đèn mờ rất lâu, mới lắc đầu một cái hai mắt nhắm lại.
Kể từ sau khi hai người xảy ra quan hệ, Tiễn Bội Bội sẽ thường nằm trên giường anh, hai người cũng không làm gì khác, chỉ ôm nhau ngủ. Giống như Tiễn Bội Bội rất hưởng thụ cảm giác như thế. Hôm nay chuyện như vậy hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên, Niếp Thù cũng đã dần dần quen.
Thói quen một cô gái lệ thuộc vào mình; thói quen có người vào lúc nửa đêm leo lên giường của mình, không vì ham muốn, chỉ là đơn thuần ôm nhau; thói quen cô tức giận làm nũng với mình; thói quen cô chỉ tùy hứng với mỗi mình anh......
Những thứ này, chỉ là những thứ này sẽ làm cho mình cảm động.
Niếp Thù biết rõ nếu so sánh với đứa bé những nhà khác, anh càng khát vọng được quan tâm, khát vọng ấm áp của gia đình. Thế nhưng hai năm tôi luyện làm anh càng thêm khát vọng thiên tính muốn làm thì làm của đàn ông, giống như cô muốn làm nũng thì làm nũng, mà anh, hi vọng trở thành bả vai có thể cho cô dựa vào.
Khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại, Niếp Thù đã rơi giường, vị trí thuộc về anh trên giường đã trống không. Trên tủ đầu giường lại có đồ tỏa sáng lấp lánh, đó là một vòng tay màu bạc, quanh thân thiết kế rất đơn giản, áp dụng thiết kế tỉ mỉ, không dư thừa hoa văn. Đặc biệt là bộ phận vòng cài, hai bên móc chụp tạo thành một tư thế liền với nhau, giống như lúc cầm tay. Vòng tay màu bạc được chiếc hộp màu đen làm nổi bật càng có vẻ tao nhã.
Tiễn Bội Bội khẽ cười cầm vòng tay trong hộp lên, đón lấy ánh mặt trời nhìn, mới mang vào trên tay trái mình.
Cô duỗi lưng một cái, trở về phòng rửa mặt thay quần áo, áo lông màu trắng, áo lông cổ cao màu đỏ, quần dày màu đen, giày bó màu rám nắng. Trang điểm nhẹ nhàng, Tiễn Bội Bội nhìn minh trong gương giống như thay đổi thành người khác, hài lòng cười.
Hoàn mỹ xoay người, cô nhìn phòng khách rồi lại quay sang phòng của Niếp Thù, từ trong tủ treo quần áo anh lấy ra chiếc áo lông màu trắng, chọn áo ba lỗ ca rô của nước Anh sản xuất, quần dày dài vải bông mềm, Tiễn Bội Bội cầm từng chiếc quần áo trải ra trên giường, mới xoay người đi tìm Niếp Thù.
Muốn tìm Niếp Thù rất đơn giản, bởi vì anh an vị ở trước bàn ăn phòng khách. Trên bàn bày đĩa sứ nhỉ tinh xảo, bữa ăn sáng đã làm xong.
Thấy cô ra ngoài, bộ dạng tỉ mỉ ăn mặc làm trong mắt anh lóe lên kinh ngạc, cho cô một nụ cười anh nói: “Chào buổi sáng! Thấy quà Giáng Sinh của anh chưa?”
“Ở chỗ này nè!” Tiễn Bội Bội giơ tay trái lên cho anh nhìn vòng tay trên tay. Ở trong tươi cười của Niếp Thù, cúi đầu, in lên má anh một nụ hôn.
Niếp Thù sờ gò má của mình, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện nói: “Ăn bữa ăn sáng trước đã!”
“Chính anh làm?” Tiễn Bội Bội cầm đĩa trứng đánh đường hỏi.
“Ừ, mùi vị thế nào? Đã lâu rồi chưa làm, cũng không biết mùi vị ngon không.”
“Ngon.” Tiễn Bội Bội gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Sau khi giải quyết bữa ăn sáng, Tiễn Bội Bội giúp Niếp Thù thay quần áo, rồi đẩy anh ra cửa.