Chương 30: Chúng ta chia tay đi!

“Hôm nay thật là một ngày khó quên!”

Tiễn Bội Bội ngẩng đầu trừng cậu ấy, cái gì ngày khó quên, có an ủi người ta hay không!

Lúc này hình như Lục Viễn cũng ý thức được nói sai, cậu ấy lúng túng sờ sờ cổ, nói: “Xin lỗi, tớ không phải la người biết an ủi người khác.”

Cậu ấy thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cô lên cơn. Ngượng ngùng lau nước mắt ở khóe mắt, Tiễn Bội Bội hít mũi một cái, kỳ cục nói: “Không an ủi còn mở miệng lung tung!!”

“...... Tớ thấy cậu chạy đi, buổi tối khuya sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới đi theo.”

“......” Tiễn Bội Bội không trả lời, không khí cứ như vậy mà ứ đọng xuống, đèn đường cạnh bờ sông chiếu xuống, cô cũng nhìn lần thấy bộ dạng Lục Viễn muốn nói lại thôi. Cô biết cậu ấy muốn hỏi cái gì, nhưng cô lại không có ý định trả lời.

Ngọn đèn của tòa nhà bên kia bờ sông dần dần tắt, không biết Lục Viễn châm thuốc từ lúc nào, hít từng hơi từng hơi, Tiễn Bội Bội có chút ngoài ý muốn, cậu ấy không giống là người biết hút thuốc.

Chú ý tới tầm mắt của cô, hình như hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì, Lục Viễn cười xấu hổ, nói: “Có một số việc, thật ra thì cũng không như mình nhìn thấy bên ngoài.” Dứt lời, cậu ấy lại hít một hơi thuốc lá, thở dài ra, khói màu trắng bắt đầu chậm rãi bay về phía bầu trời.

Động tác thành thạo đến mức sẽ không có ai hoài nghi cậu ấy mới vào nghề, rất dễ nhận thấy, cậu ấy cũng không phải. Rõ ràng là bề ngoài ngoan ngoãn thông minh như thế, phối hợp với động tác hút thuốc lá, nhưng cũng không kỳ quặc. Tiễn Bội Bội hoảng hốt. Rõ ràng cậu ấy nói chuyện của mình nhưng Tiễn Bội Bội lại dường như nghe được một tầng thâm ý khác trong lúc nói chuyện với nhau. Ánh mắt nhìn Lục Viễn cũng thay đổi, thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Có thể cho tớ một điếu không?”

“Cậu muốn hút?” Lục Viễn quay đầu lại, nhưng mà trên mặt như vô tình hay cố ý lộ ra vẻ gì đó rất khác, bình thản có chút ít thâm trầm.

Tiễn Bội Bội gật đầu, cậu ấy móc bao thuốc lá từ trong túi áo, đưa cho cô một điếu, mở bật lửa đưa tới trước mặt cô.

Tiễn Bội Bội tiến tới tới gần cậu ấy để lấy lửa, rồi vừa nhìn về phía bên kia bờ sông ngẩn người ra, chỉ có ánh lửa sáng tắt lóng lánh ở giữa hai người.

Mùi thuốc lá cay đắng rất nhanh lan tràn ra ở đầu lưỡi, Tiễn Bội Bội khẽ nhíu mày một cái. Cô không thích mùi vị như vậy, nhưng vẫn không nói gì.

Lúc còn dư lại nửa điếu, cô tắt thuốc lá ném sang một bên, mới nhẹ giọng nói: “Cậu sẽ bởi vì rất thích một người mà chán ghét chính mình không?”

“......”

Tiễn Bội Bội quay đầu lại nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu ấy, bật cười.

“Tớ thích một người, rõ ràng chưa tới một năm, nhưng lại lâu giống như đã cả đời vậy. Lúc nào cũng muốn gặp anh ấy, vừa sợ gặp được anh ấy; muốn thấy được dáng vẻ vui vẻ của anh ấy, rồi lại sợ người làm anh ấy vui vẻ không phải là mình...... Vốn cho rằng, chỉ cần có thể ở cùng với anh là đủ rồi, nhưng khi ở cùng một chỗ mới phát hiện, thì ra mình muốn nhiều hơn.” Tiễn Bội Bội khẽ nói, nghe được người bên cạnh thở dài, ngụ ý không rõ.

Cô im lặng rất lâu, mới đột nhiên nói: “Tớ ghét mình như vậy.”

Trong bóng tối đưa tới một bàn tay, khoác lên trên vai của mình, cô quay đầu lại liếc cậu ấy một cái, lộ ra một nụ cười khổ. Cái nhìn này, dường như hai người đã đạt đến mức độ ăn ý nào đó, quan hệ thân thiết giữa bọn họ càng tăng thêm.

Khi tời sắp sáng, bọn họ đứng dậy, bắt đầu đi trở về.

Trở lại trung tâm thư giãn, người trong đại sảnh rõ ràng ít đi rất nhiều. Bảo vệ ở cửa và ở trước đại sảnh cung kính khom lưng chào Lục Viễn, bị Tiễn Bội Bội trêu đùa, nhất thời hai gò má cậu ấy đỏ bừng. Vẫn bộ dạng xấu hổ như vậy, không khỏi làm Tiễn Bội Bội hoài nghi lúc trước tất cả ở bờ sông chỉ là ảo giác của cô.

Hai người một trước một sau đi vào, Tiễn Bội Bội hơi cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, cùng với mụn đỏ bắt đầu nổi trên mặt.

“Bội Bội!” Giọng nam quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa truyền đến từ khu nghỉ ngơi ở đại sảnh, cũng là cơn ác mộng của cô lúc này. Nhất thời cô bước nhanh hơn, Lục Viễn trước mặt nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại, lại bị Tiễn Bội Bội kẹp lấy cánh tay lôi kéo đi về phía trước.”Hình như là gọi cậu đấy.” Cậu ấy cúi đầu bảo Tiễn Bội Bội, cô lại nhanh chóng lắc đầu, “Cậu nghe nhầm rồi, chúng ta nhanh lên đi! Các bạn chờ lâu rồi.”

“Nhưng......”

Tiễn Bội Bội rủ đầu xuống thấp, rõ ràng giọng nói thấp xuống mấy phần, cô nói: “Làm ơn.”

Lục Viễn nhìn về phía khu nghỉ ngơi, nhất thời hiểu rõ.

Hai người nhanh chóng đến cửa thang máy, vừa lúc có thang máy đến, cô đang định đi vào, lại bị người bắt lấy cánh tay: “Nói chuyện với anh một chút!” Là Tiểu Lâm, trước đó ở phòng bao cũng không thấy anh ấy, nhưng suy nghĩ lại. Cũng đúng thôi, chuyện của Niếp Thù luôn là Tiểu Lâm phụ trách, trường hợp như vậy làm sao sẽ thiếu anh ấy chứ.

Tiễn Bội Bội liếc mắt nhìn Tiểu Lâm bắt lấy cánh tay cô, trầm giọng nói: “Buông tay!” Đầu luôn chưa từng ngẩng lên.

Người kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, cánh tay nắm lấy tay cô càng dùng sức.

Thấy Niếp Thù đã đẩy xe lăn tới đây Tiễn Bội Bội nhất thời luống cuống, cố gắng vung cánh tay ra, nhưng luôn không cách nào hất ra được.

“Bạn tôi nói anh buông tay.” Vốn Lục Viễn chỉ đứng xem nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tiễn Bội Bội lúc này cũng không nhịn được lên tiếng nói.

“Người bạn nhỏ, chuyện này không liên quan tới cậu.”

“Cậu ấy đã nói buông tay.” Rốt cuộc là còn trẻ nên dễ tức giận, bị một câu “người bạn nhỏ” của Tiểu Lâm kích động, Lục Viễn có chút nhất thời xù lông. Tuy dáng vẻ xấu hổ lịch sự, cho dù có tức giận nhưng về mặt khí thế cũng kém Tiểu Lâm một khoảng, nhưng Tiễn Bội Bội đã rất cảm kích.

Trong thời gian dây dưa này, Niếp Thù bên kia đã đẩy xe lăn ra khỏi khu nghỉ ngơi, chạy thẳng tới thang máy. Tiễn Bội Bội càng thêm hốt hoảng vung tay, Lục Viễn cũng ở một bên giúp một tay. Trong lúc bối rối cũng không biết người nào động thủ trước, đã loạn thành một đoàn. Vốn bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy cậu chủ của mình tranh chấp với một người nào đấy thì thỉnh thoảng nhìn sang bên này, lúc này nhìn thấy hai bên động thủ, thì gần như lao đến trong nháy mắt.

Mặc dù trong ngày thường Tiểu Lâm cũng thỉnh thoảng lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đi tập gym, nhưng rốt cuộc không bằng sức lực của người chuyện nghiệp, không tới mấy phút đã bị đánh vài quyền, trên mặt cũng chảy máu.

Tiễn Bội Bội sửng sốt rất lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cục diện loạn thành một đoàn trước mắt, lại nhìn thấy vẫn có người cả gan đi tới bên cạnh Niếp Thù, nhất thời kêu lên: “Anh đừng tới đây.” (ở đây nữ 9 đang nói chuyện với na9 nhé)

Niếp Thù chỉ cho rằng cô đang cáu kỉnh, nói không muốn gặp lại chính mình, thì càng lo lắng, tốc độ chuyển động xe lăn ngược lại nhanh hơn. Tiễn Bội Bội chỉ có thể xông tới bên này rống lên: “Dừng tay, dừng tay, dừng ~~~” cũng không biết làm sao, đàn ông đều là động vật hiếu chiến, phàm là động thủ, không phân thắng thua sẽ không dừng tay. Giờ phút này càng giống như cắn thuốc lắc, ám chiêu gì cũng lôi ra dùng hết (thật ra thì chủ yếu vẫn là Tiểu Lâm). (lời trong () là của tác giả ^^)

Những người bên cạnh đều tránh không đi về phía này, thấy người ngồi xe lăn vẫn liều mạng đi vào vòng chiến, không khỏi trừng lớn cặp mắt vây xem.

Bên này, Tiểu Lâm thấy anh không ngừng đi về phía này thì vừa vội vừa giận, tiếc rằng bây giờ anh ấy cũng đang hết cách, mới vừa mất tập trung đã bị ăn vài quyền rồi, chỉ có thể âm thầm giận ở trong lòng, cố gắng dẫn dắt vòng vây bên cạnh mình rời đi một chút.

“Dừng tay!” Tiễn Bội Bội cố gắng hô hào các chiến sĩ hóa thân thành cầm thú trong trận chiến dừng lại, ánh mắt vẫn không quên luôn chú ý động tĩnh xung quanh Niếp Thù bên kia.

Đang lúc cô muốn nói Lục Viễn bảo người ta dừng tay, bên kia, một bảo vệ đã quét chân dài về phía Tiểu Lâm, sau khi bị Tiểu Lâm khó khăn tránh được, sức lực đó thẳng tắp quét về phía Niếp Thù.

Trái tim của Tiễn Bội Bội trong nháy mắt thót lên tới cổ họng, cơ thể cũng vô ý thức chạy nhanh tới, vậy mà còn chưa kịp đến trước người anh, chân kia đã đến.

Mặc dù người nọ phát hiện không đúng đã cố gắng thu sức lực trên chân khó khăn lắm chuyển phương hướng, lại rốt cuộc vẫn không cách nào hoàn toàn nghịch chuyển, một cước kia quét qua má trái và sau lưng thành ghế anh, thẳng tắp hất ngã anh xuống sàn.

Cách vài mét, Tiễn Bội Bội có thể tinh tường nghe được một tiếng “bịch” này, cô hoảng hốt cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy theo âm thanh kia, không thể kiềm chế.

Sau khi một tiếng kia vang lên, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại, giống như là màn hình TV đột nhiên ngừng lại, tất cả đều biến thành không tiếng động. Tiễn Bội Bội rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, như sấm chấn động ở l*иg ngực.

Lúc đầu người nọ thoáng rêи ɾỉ thống khổ, ngay sau đó đưa tay bưng kín gương mặt rồi không còn tiếng gì nữa.

Tiễn Bội Bội run rẩy ngồi xổm xuống trước người anh, muốn chạm lại không dám chạm vào anh, đầu ngón tay hơi lạnh: “Anh không sao chứ?” Cô nhẹ giọng nói.

Người trên sàn run một cái, ngay sau đó dùng tay trống nắm chặt ngón tay cô, nhẹ giọng nói: “Đừng trốn anh nữa.”

Tiễn Bội Bội gật đầu, lúc này bắt cô làm cái gì cô cũng đồng ý, cô dùng một tay khác thử dò xét chạm nhẹ vào mặt và lưng anh, nhỏ giọng nói: “Cho em xem mặt anh.”

Niếp Thù lắc đầu, chỉ nói “Không có việc gì.”, nhưng luôn không chịu buông tay. Tiễn Bội Bội cũng không dám tùy tiện lộn xộn chạm vào anh, nhớ khi còn bé nghe bà ngoại nói người bị đánh đòn nghiêm trọng đến nỗi rơi xuống đất, không thể tùy tiện lộn xộn, nếu không dễ dàng xảy ra vấn đề.

Tiểu Lâm bên này cũng dứt khoát đi qua, nhỏ giọng hỏi có ngồi được không, sau khi Niếp Thù gật đầu thì lập tức nâng anh trở lại trên xe lăn bắt đầu đẩy ra ngoài, trong trọn cả quá trình Niếp Thù cũng không ngẩng đầu, lại vẫn nắm thật chặt cánh tay Tiễn Bội Bội.

Lúc này Tiễn Bội Bội cũng không đoái hoài tới trên mặt mình có nhiều chật vật, không tiếng động nói với Lục Viễn “tớ đi trước”, rồi lập tức đi theo ra ngoài.

Bãi đậu xe, Tiểu Lâm mở đèn xe, đưa hòm thuốc cho Tiễn Bội Bội rồi đi ra ngoài, để hai người bọn họ ở chung một chỗ.

Tiễn Bội Bội lấy bàn tay che mặt của anh xuống, lúc này mới phát hiện ra khóe miệng đã rách, cô đυ.ng khẽ một cái, thì ngay lập tức nghe được tiếng Niếp Thù hít lên. Không nhịn được oán giận nói: “Anh không có chuyện gì đi vào chỗ đó xem náo nhiệt làm gì, bảo anh đừng nhúc nhích anh còn xông về phía trước, chơi vui nhỉ!”

Niếp Thù không lên tiếng, vẻ mặt vốn cứng ngắc cũng có chút mềm hoá, anh nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó, quá mơ hồ, Tiễn Bội Bội không nghe rõ, lúc hỏi đến thì có thế nào anh cũng không chịu mở miệng, chỉ lắc đầu nói không có việc gì.

Tiễn Bội Bội trầm xuống lấy chai nước muối ra lau vết thương cho anh, thấy anh cau mày, không tự chủ xem như đang đối xử với đứa bé tới gần thổi thổi, khi đối mặt với ánh mắt quái dị của Niếp Thu mới giống như có cảm giác dịch cơ thể.

Hai người cứ như vậy mà cứng ngắc ngồi ở trong xe, nhìn thẳng phía trước. Lo lắng đi qua, ngăn cách trong lòng lại trở về.

Có một số việc, không phải là không muốn để xuống, mà là không bỏ được.

Cô vặn vẹo uốn éo cơ thể, tính toán ngồi dịch ra chút, lập tức bị Niếp Thù bắt lấy cánh tay. Thấy Tiễn Bội Bội không nghe lệnh, rốt cuộc anh mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn, anh chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình, cũng không biết thật sự là em.”

Tiễn Bội Bội bị hai chữ “ảo giác” mê hoặc, tại sao phải cho rằng là ảo giác? Giờ khắc này cô không biết mình nên cảm động hay buồn bực. Rõ ràng là người trong cuộc sống hiện thực, lại vì sao muốn dùng đến hai chữ ảo giác.

Cô không giãy dụa nữa, chỉ rủ đầu xuống im lặng. Một lát sau mới nói: “Là em làm anh lo lắng sao?”

Niếp Thù ngẩn ra, dương như nhất thời không biết ý của cô, anh nghiêng người nhìn gò má cô, một lát sau mới trả lời: “Không liên quan đến em.”

“Đó chính là vấn đề của một mình anh. Nếu như mà em nói, mấy bí mật anh đang che giấu kia em đều biết, có phải anh có thể an tâm một chút nào không?” Tiễn Bội Bội không biết vì sao lại đột nhiên nói một câu như vậy.

Ngay một khắc sau đó cơ thể Niếp Thù lập tức căng cứng, Tiễn Bội Bội thấy từ trên mặt anh hiện lên vẻ khổ sở thì bắt đầu hối hận. Cô đã từng nói không ép anh.

“Xin lỗi, em chỉ đang nói lung tung thôi.” Cô cố gắng đền bù, nói xin lỗi sau đó trong lòng lại bắt đầu cảm thấy uất ức. Dường như mỗi lần đều là trạng thái như vậy, lỗi của anh, đến cuối cùng, lại là mình xin lỗi. Tiễn Bội Bội cảm giác mệt mỏi, rốt cuộc cô chỉ là cô gái bình thường, sẽ hi vọng có người dụ dỗ khuyên giải, thỉnh thoảng có thể làm những hành động nhỏ bé cùng người trong lòng.

Thực tế lại dường như điên đảo rồi.

Không khí cứng lại lần nữa, Tiễn Bội Bội đã cam chịu định mặc kệ nó, cuối cùng vẫn là Niếp Thù phá vỡ im lặng, anh nói: “Em đều biết?”

Thấy Tiễn Bội Bội không đáp, anh cười khổ, mới nói tiếp: “Ở cùng với anh mệt mỏi nhỉ! Hôm đó, thật ra thì anh có rất nhiều lời muốn nói với em, chỉ là em vội đi học, mà anh vẫn còn chưa làm rõ đầu đuôi, nên cứ như vậy mà gác lại.” Tiễn Bội Bội biết, anh nói là lúc hai người ngủ cùng người, cô cho anh làm loại chuyện đó. Nghĩ tới đây, bất giác cô lại có chút ngượng ngùng.

“Sau này cho dù muốn đi tìm em, nhưng em lại lập tức thi đại học, anh không hy vọng bởi vì chuyện của anh mà làm em phân tâm......” Lấy cớ, đều là lấy cớ, Tiễn Bội Bội đang gào thét trong lòng, nhưng bên ngoài lại làm ra vẻ như không có gì.

“Vốn muốn đợi em thi xong thì đi tìm em, nhưng không nghĩ cục diện hôm nay sẽ như thế. Khi Tiểu Lâm nói với anh rằng thấy em chạy ra ngoài, anh mới ý thức đó không phải là ảo giác của anh mà là anh thật sự nhìn thấy em.”

“Vậy cô gái kia là chuyện gì?” Tiễn Bội Bội muốn hỏi, nhưng mà rốt cuộc vẫn không hỏi ra lời, bản thân cô bây giờ đã quá làm cho cô chán ghét lắm rồi, cô không hy vọng chán ghét hơn nữa vì điều này.

Tiễn Bội Bội im lặng làm Niếp Thù lo lắng, rốt cuộc anh ý thức được cô gái trước mắt không ở cạnh gần mình. Ở trong ánh mắt bình tĩnh của Tiễn Bội Bội, anh hốt hoảng lôi cô vào trong ngực, anh ngăn môi cô không cho mở miệng.

Lúc đôi môi chạm nhau đúng lúc chạm phải vết thương, Niếp Thù hít một hơi, nhưng vẫn không lùi bước.

Đây là một nụ hôn mang theo tình cảm mãnh liệt, Tiễn Bội Bội nếm được các loại cảm xúc, lo lắng, hốt hoảng, khổ sở, do dự của Niếp Thù...... Lại duy chỉ thiếu đi ngọt ngào nên có trong tình yêu. Niếp Thù cũng không dịu dàng như bình thường, đầu lưỡi của anh cường thế thăm dò trong miệng Tiễn Bội Bội, cùng cô dây dưa, mυ"ŧ vào. Nhiều lần Tiễn Bội Bội cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng sắp bị anh hút đi luôn.

Có lẽ là sự tỉnh táo của Tiễn Bội Bội dội tỉnh Niếp Thù, rốt cuộc anh tỉnh táo lại, buông lỏng đôi môi đã bị anh hôn đến đỏ ra, nhỏ giọng nói: “Em hút thuốc lá?” Lần hôn này, không còn mùi thơm trái cây, anh chỉ nếm được mùi cay đắng của thuốc lá.

Tiễn Bội Bội không trả lời, đợi đến khi hơi thở của hai người bình phục không được sai biệt lắm rồi, cô mới mở miệng: “Em nghĩ thông suốt rồi, chúng ta chia tay đi!”