Chương 39: Xem Tiểu Vũ như tiểu đệ mà bắt nạt

Chương 39: Xem Tiểu Vũ như tiểu đệ mà bắt nạt

Ngày hôm sau.

"Tiểu Vũ mạnh hơn một chút." Tô Hỏa tựa người lên ghế hưởng thụ. Một bên thì Tiểu Vũ đang đứng một bên bóp vai cho hắn.

"Hừ!" Tiểu Vũ bất mãn ra sức bóp thật mạnh. Đáng lí ra bây giờ nàng mới phải ngồi ở đó mà cho hắn bóp vai mới đúng.

"Ân, Tiểu Vũ nàng lại muốn bị ta đánh mông nữa đúng không? Ngoan ngoãn thành thật một chút cho ta." Tô Hỏa giả vờ làm bộ mặt tức giận.

Tiểu Vũ sợ. Nàng cái mông đến giờ vẫn còn đau. Mới vừa nàng không chịu bóp vai cho Tô Hỏa, lại bị hắn nặng tay đánh. Làm bộ mặt khó chịu cũng bị đánh. Bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nhẹ tay lại giúp hắn thoải mái.

Bây giờ Tiểu Vũ nghĩ lại chuyện hôm qua, có chút diễu cợt bản thân thật ngây thơ. Nàng lại tin lời của Tô Hỏa, cứ tưởng chỉ cần gọi hắn là lão đại thì mọi chuyện vẫn sẽ như trước kia. Nhưng không, Tô Hỏa cái tên đáng ghét này lại trở mặt nhanh như vậy. Cũng không giống trước sẽ luôn một lòng vì bản thân nàng mà phục vụ. Mà lại thật sự xem nàng là một tên tiểu đệ, hễ cái là sai nàng làm việc vặt. Mà nếu nàng không làm thì hắn lại đánh nàng.

Bình thường bị hắn hầu hạ quen rồi. Bây giờ lại đi hầu hạ hắn? Tiểu Vũ có chút uất ức. Thỏ nhân sinh đã bắt đầu hoài nghi cách thế giới này hoạt động. Nhân loại sẽ dẽ thay đổi như vậy sao? Tại sao lúc trước Tô Hỏa như thế mà bây giờ lại như vậy. Cứ như trước kia không phải tốt hơn sao. Tiểu Vũ bắt đầu nhớ lại Tô Hỏa trước kia. Nàng thề, nàng phải nhanh chóng mạnh lên, đánh bại Tô Hỏa rồi làm lão đại của hắn. Giờ thì chỉ có thể tiếp tục nhịn à, nàng không đánh được hắn, chống lại thị sợ bị đánh mông.

"Được rồi, vai cũng đã thoải mái rồi. Tiếp đến bóp chân cho ta đi." Tô Hỏa đắc ý mà nói.

"Lại phải bóp sao? Tay của ta đều đã mỏi như thế này rồi. Không được, ta không muốn làm nữa. Ta phải nghỉ ngơi."

"Phải không? Cũng được thôi. Nhưng mà Tiểu Vũ nàng đã chắc chứ?" Tô Hỏa tay đặt ở trên ghế, gõ gõ.

Tiểu Vũ thấy Tô Hỏa đang nhìn chằm chằm sau mông của mình, vẻ mặt có chút xấu xa. Tiểu Vũ vội che mông mình lại trong lòng nghĩ: "Lại muốn đánh mông của ta sao? Không được, mông đều bị đánh đau như vậy, ta không muốn bị hắn đánh nữa. Đồ xấu xa, ta đã ghi nhớ chuyện này lại, sau này khi ta đánh bại ngươi ta sẽ cho ngươi biết tay."

"Không cần, không cần. Ta không cần nghỉ ngơi nữa. Bây giờ ta có thể tiếp tục. Lão đại, ta làm ngay đây." Tiểu Vũ nén giận trong lòng vội vàng lên tiếng, nàng sợ Tô Hỏa nhân cơ hội này mà tìm cớ đánh mông nàng. Khi hắn đánh cũng không nhẹ tay à, đánh nàng, mặt đều vui vẻ như vậy.

"Hắc hắc, tay của Tiểu Vũ thật mềm mại à. Chân của ta bị nàng bóp đều rất thoải mái à. Ân, cứ thế mà phát huy."

Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Hỏa trong lòng liên tục chửi rủa: "Chết tiệt Tô Hỏa. Khốn nạn, khốn nạn. Lại giám bắt ta phải bóp chân thúi của ngươi. Hừ! Ta trù cho cái chân thối của ngươi đi ra đường sẽ té ngã."

"A, thoải mái, thoải mái. Tiểu Vũ đúng là một cái tiểu đệ hợp cách mà. Đấm bóp đều giỏi như thế kia. Quá tốt rồi, sau này ta sẽ phong cho nàng làm tiểu đệ số 1."

"Phốc." Trong lòng của Tiểu Vũ vô hình mà phun ra muốn ngụm máu. Tiểu để số 1? Ta mới không thèm. Phải nhịn phải nhịn. Tiểu Vũ liên tục lặp lại câu nói đó trấn an mình.

"Tiểu Vũ à, bây giờ ta đều đã thoải mái rồi. Bây giờ nàng ra ngoài nhổ cỏ đi."

"Tại sao? Ta không muốn nhổ cỏ, ta không muốn làm. Nếu ngươi con quá đáng như thế nữa. T-a, t-a... Ta sẽ không nhận ngươi làm lão đại nữa, hừ." Tiểu Vũ lên tiếng bất mãn.

"Ừm cũng không sao cả. Nếu nàng không muốn thì thôi đi... A, thật là ta đã lo nghĩ nhiều rồi mà. Ta chỉ muốn cấp cho tiểu để chút việc làm để kiếm cơm thôi, không ngờ nàng lại không đồng ý. Nếu nàng không muốn thì tối nay cũng chỉ có thể ăn cơm trắng với rau à."

"Không được, ta muốn ăn thịt nữa. Chỉ mỗi rau thôi thì chẳng có gì ngon cả. Ta là tiểu đệ của ngươi, ngươi phải cấp cho ta ăn cơm, mà lại phải thật ngon mới được..... Đúng vậy, đúng vậy, ngươi là lão đại ngươi có thể ăn ngon uống say thì ta là tiểu đệ cũng có chút canh cạn rau thừa chứ?" Tiểu Vũ tự khâm phục sự hiểu biết của mình. Nàng nghe trong nhân loại dường như có đạo lý này.

Tô Hỏa đưa tay lên xoa đầu Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ à, nàng biết bản thân mình là một tiểu đệ là tốt, ta rất vui à. Nhưng mà, nàng có biết tiền mua thức ăn cho nàng 1 ngày có giá bao nhiêu sao? Nếu như nàng muốn kiếm số tiền đó nàng phải làm việc trong học viện bao lâu mới kiếm được. Một ngày làm việc thêm chỉ kiếm được 10 Đồng Hồn Tệ. Một tháng? Hai tháng? Thậm chí nàng cần phải làm việc chăm chỉ trong một năm mới có thể tri trả cho một bữa ăn của nàng.... Còn nữa, lúc trước chẳng phải nàng cũng làm lão đại sao. Mỗi ngày đều ăn đến nhiều như vậy thức ăn ngon, lúc đó nàng có từng nghĩ chia cho đám người Vương Thắng sao?"

"Nhưng đó là đồ ăn ngươi mua cho ta mà, cũng không phải của ta.... Nếu ta cũng giàu như ngươi, ta... ta có thể sẽ chia cho bọn họ một ít à." Tiểu Vũ có chút lúng ta lúng túng trả lời.

Tô Hỏa bế Tiểu Vũ lên ngồi trên đùi của hắn, tay xoa xoa mông nhỏ của nàng: "Ân, lúc đó nàng là lão đại của ta. Ta mua cho nàng ăn là có thể hiểu được. Nhưng bây giờ nàng là tiểu đệ của ta, nàng tính sẽ không làm mà đòi có ăn sao? Ta cũng không phải đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ mỗi việc nhổ cỏ mà không làm được, vậy ta còn cần nàng phải làm gì nữa?"

"Ta có thể đấm bóp cho ngươi mà, không phải ngươi rất thích sao?" Tiểu Vũ cố cãi lại.

"Vậy là nàng tính như vậy đúng không?" Tô Hỏa đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Tiểu Vũ.

"Ta làm, ta có nói là không làm sao?"

Tiểu Vũ nghe Tô Hỏa mà nói, thấy cũng có lý nên đứng dậy, khó chịu mà đi ra vườn nhỏ cỏ. Nhổ cỏ cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Nếu không phải là trước đây làm lão đại của Tô Hỏa nàng còn cần phải làm việc vất vả mỗi ngày để kiếm tiền sinh hoạt phí. Mặc dù có lý nhưng Tiểu Vũ rất là khó chịu à, thỉnh thoảng nàng sẽ vô tình mà lỡ tay nhổ nhầm vài bông hoa.