Chương 134: Trừng phạt Hồ Liệt Na 2 (H)

Chương 134: Trừng phạt Hồ Liệt Na 2 (H)

Tô Hỏa đăm chiêu, thầm nghĩ: (Trong khi ta đi vắng, không ngờ rằng quan hệ giữa hai người này đã trở nên thân thiết hơn. Bây giờ lại còn biết bao che lẫn nhau. Tốt tốt tốt, hi vọng các nữ nhân của ta sau này cũng giống như hai nàng... Nhưng mà...)

"A a.... Chủ nhân... đừng dừng lại... chỉ một chút nữa thôi... nữa... nữa... " Đào Huệ San khó chịu uốn éo cơ thể. Khát cầu được chủ nhân giúp cao trào.

Tô Hỏa nhếch mép, rút tay ra khỏi tiểu huyệt của nàng. Cười nói: "Huệ San, vậy nàng nói xem. Ta phải trừng phạt sư tỷ làm sao đây?"

"Thϊếp... Thϊếp...." Đào Huệ San xấu hổ cúi đầu xuống, không dám tiếp tục đối mặt với Tô Hỏa và Hồ Liệt Na nữa.

(Nếu bây giờ ta yêu cầu chủ nhân buông tha cho Na Na tỷ, nhất định sẽ bị hắn đùa giỡn chết đi sống lại mất. Na Na tỷ, thật xin lỗi à.)

"Còn các nàng thì sao? Cảm thấy hình phạt này của ta dành cho sư tỷ quá nhẹ?"

Ba người nàng mặt biểu cảm khó coi, cúi đầu ái náy nói: "Không có. Chủ nhân trừng phạt nàng ấy như vậy là đã hợp tình hợp lý rồi."

"Ừm. Có câu này của các nàng, ta cũng không cảm thấy có lỗi khi trừng phạt sư tỷ nữa a. Na Na, khổ cho tỷ rồi. Hahaha." Tô Hỏa đắc chí cười thầm. Cuối cùng thì hắn cũng thành công ly dán mối quan hệ của bọn họ.

Sở dĩ trước đó, Hứa Kim Liên và Hứa An Nhiên vì bị mê muội trong tình yêu với hắn, mà đã bán đứng đám tỷ muội trong nhà. Kể hết cho hắn nghe, âm mưu đằng sau của các nàng.

Nguyên bản kể từ sau khi Hồ Liệt Na chính thức lên nắm quyền chủ mẫu trong nhà. Thì giữa các nàng đã bắt đầu ngấm ngầm đoàn kết lại với nhau. Muốn tìm cách khống chế bản tính thích ong bướm của Tô Hỏa lại.

(Bây giờ Tô Hỏa còn nhỏ mà đã háo sắc cỡ này. Thì tương lai hắn nhất định sẽ là một đại đại sắc lang, chuyên đi dụ dỗ, lừa gạt tình cảm con gái nhà lành. Lúc đó thì hay rồi. Bọn ta sẽ có một đám tỷ muội sống chung.)

Biết là không thể ngăn cản tương lai này xảy ra. Nhưng các Hồ Liệt Na vẫn muốn thử, ít nhất là kìm hãm hắn lại.

Vì vậy mà ngày hôm nay, khi gặp lại Tô Hỏa, các nàng cũng không lập tức lao lên người hắn. Mà đã bàn bạc từ trước, cho hắn mặt lạnh. Rồi tìm cách ràng buộc hắn.

Nhưng là Tô Hỏa cũng sớm đã đoán được ý nghĩ của các nàng từ lâu. Sau đó hắn rất dễ dàng phản công trở lại.

Đối với chuyện này, Tô Hỏa cảm thấy rất buồn cười. (Cho ta mặt lạnh, các nàng mới là người chịu thiệt thòi nhất. Ta không tin, trước du͙© vọиɠ, các nàng còn đủ lý trí để tìm đối sách khác đến đối phó với ta.)

Tô Hỏa đứng dậy, bế lấy Đào Huệ San, đặt nàng nằm lên bàn: "Liền bắt đầu từ nàng trước đi."

Banh hai chân của Đào Huệ San ra, thấy nàng không có chút chống cự gì. Tô Hỏa mau lẹ dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào, đâm nàng liên tục.

"A a a... Tốt, sảng khoái... Đại nhục bổng của chủ nhân thật sướиɠ... A a a... Sướиɠ quá..." Đào Huệ San toàn thân bủn rủn, nằm rên la rất hưởng thụ. Nàng quyên mất bên cạnh chính là Hồ Liệt Na, người mà nàng xem là tỷ muội tốt xếp sau Tô Hỏa. Nếu không nàng sẽ không giống như bây giờ, quên hết kế hoạch đã bàn trước đó, mà thành thật với du͙© vọиɠ của mình.

Hồ Liệt Na buồn bực bĩm môi. (Hô... Rốt cuộc vẫn không thể làm gì được hắn. Tức chết ta mà.)

"Bóp."

"Không được lười biếng, nâng mông của tỷ cao lên a." Sau khi đánh lên mông của Hồ Liệt Na, Tô Hỏa thuận thế vuốt lên, nắm lấy đuôi nàng mà vuốt ve.

"Vâng." Hồ Liệt Na bất lực, ngoan ngoãn chổng mông lên, chịu đựng bị Tô Hỏa đùa giỡn.

(Đáng ghét. Thật là đáng ghét. Hắn không biết thương hoa tiếc nguyệt chút nào cả. Hừ! Hắn không sợ ta bỏ đi sao? Ngoài hắn ra thì còn có rất nhiều nam nhân theo đuổi ta a.)

Một giây trước còn muốn bỏ nhà ra đi, một giây sau Hồ Liệt Na đã thay đổi. (Bậy bạ. Tại sao ta có thể nghĩ như vậy. Cho dù bị hắn chơi chán rồi vứt bỏ, thì Tô Hỏa mãi mãi sẽ là nam nhân duy nhất trong đời ta. Chỉ cần nhìn hắn vui vẻ, cho dù ta sống cả đời cô độc cũng không hối tiếc.)

Rất lâu sau, từng người các nàng thay nhau bị Tô Hỏa thao đến trời đất quay cuồng. Mỗi người giờ đây la liệt nằm một góc khác nhau.

Diệp Hi Lan lên tiếng cầu xin: "Chủ nhân, bọn thϊếp đã thỏa mãn rồi. Không cần phải tiếp tục nữa. Bọn thϊếp muốn đi tẩy rửa, rồi cùng Kim Liên và Hi Lan tỷ chuẩn bị cơm tối."

"Ừm, vậy các nàng đi xuống trước đi. Ta và Na Na còn có việc." Tô Hỏa rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi người nàng, rồi hướng về Hồ Liệt Na.

"Vâng." Diệp Hi Lan và đám nữ nhân vì cảm thấy có lỗi trong lòng, nên rất nhanh chân chạy đi trước. Vốn là các nàng chỉ muốn ân ái với chủ nhân vài lần rồi sẽ giả vờ là đã thỏa mãn. Để cho Hồ Liệt Na hoàn thành hình phạt hối lỗi trên bàn.

Nhưng, nhưng là... Bây giờ ngoài trời cũng đã gần tối rồi a. Hết cách, lâu rồi mới được cùng chủ nhân ân ái, các nàng không thể khống chế du͙© vọиɠ lại. Người này xuống thì người khác lại lên thay.

"Sư tỷ, được rồi. Ngồi dậy a." Tô Hỏa đến bên cạnh, dịu dàng nâng đỡ nàng dậy.

Lúc này trạng thái phụ thể của Hồ Liệt Na cũng đã sớm biến mất. Trên bàn, từng giọt từng giọt da^ʍ thủ nhỏ xuống, biến thành một vũng nước nhỏ.

Hồ Liệt Na uể oải ngồi dậy, cả mông và đầu gối của nàng đều có màu đỏ ửng.

"Lão công, bây giờ đến lượt của thϊếp rồi đi. Thϊếp muốn...." Gương mặt của Hô Liệt Na bây giờ rất da^ʍ, nàng nhìn Tô Hỏa như thể xem hắn chính là con mồi.

[Dâʍ đãиɠ: 67 (+22)]

"??" Mới đó còn đang vắt đầu suy nghĩ tìm cách an ủi Hồ Liệt Na. Chớm mắt, Tô Hỏa đã bị nàng đẩy ngã lên ghé. Dâʍ đãиɠ cưỡi lên người, mà điên cuồng nhấp mông.

"Ân, chính là cảm giác này... A a a... Sướиɠ quá... Côn ŧᏂịŧ của lão công thật tuyệt vời... A a a... Tốt quá rồi... Thật sảng khoái..."

(Xem ra, mới nãy Na Na rất khó khăn khi phải đè nén du͙© vọиɠ trong lòng lại a. Mà như thế này cũng tốt, đỡ mất công ta phải suy nghĩ nhiều.)

Tô Hỏa nắm lấy hai mông thịt của Hồ Liệt Na, giúp nàng tiếp kiệm sức lực. Cùng nàng ngâm nga giai điệu dâʍ đãиɠ suốt toàn bộ quá trình.

Hồ Liên Na giống như một con bạch tuộc, dính lấy hắn không buông. Kể cả khi ăn cơm, nàng cũng phải đòi ôm lấy hắn bằng được. Sau cùng, Tô Hỏa phải thao nàng đến tận 10 giờ tối, thì nàng mới tạm thời thả hắn ra. Nằm nghỉ ngơi lấy sức, để lát nữa tiếp tục bám lấy hắn.