Phần 26
Có em … mọi thứ quanh tôi trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Trên lớp, tôi đã chịu nói cười nhiều hơn một tí … ở quán tôi cũng vui vẻ hơn và tất nhiên làm việc cũng tốt hơn nhất là việc sửa lại 1 tí cho quán đạt được thành công tốt đẹp, nhận được lời khen và phần thưởng của ông chủ dành cho tôi. Mấy hôm nay em bắt đầu đi học ngoại ngữ trở lại, không đến quán thường xuyên như trước được nửa. Cũng chẳng sao vì khi có nhau rồi em đâu cần phải ngồi im lặng ở góc quán để theo dõi, tìm hiểu tôi nửa mà bây giờ em đã đặt hẳn cả người em vào cuộc sống của tôi mất rồi.
Sáng … đang định đi học thì có điện thoại của anh Phong. Tiếng anh hối hả và lo lắng
– M … từ hôm qua giờ Phương có liên lạc với em không
– Dạ không anh … em lo vụ kiểm tra trong lớp cũng quên không nhắn tin cho chị. Có gì không anh
– Phương … có chuyện buồn … giờ mất tích luôn rồi … anh kiếm Phương 2 ngày nay
– Sao … có chuyện gì với chị vậy anh …
– Chuyện này từ từ nói … nếu có tin tức gì em báo cho anh biết với … giờ anh phải chạy đi kiếm mấy người bạn của Phương để hỏi thử…
– Dạ dạ … để em đi tìm chị với anh
– Thôi … à mà cũng được biết đâu Phương có chuyện với em nhiều chắc có vài chỗ anh không biết.
– Dạ vậy để em đi kiếm mấy chỗ chị hay nhắc tới … có gì liên lạc nha anh
– Uhm … mà em tính đi bằng gì đó
– Để em mượn xe bạn
– Vậy nha, có gì liên lạc anh gấp.
Cúp máy … lòng tôi cứ lửa đốt … giờ biết kiếm xe đâu ra để đi kiếm chị bây giờ, đường xá hổng có rành nửa chứ … Đành nhờ em chứ biết sao giờ … tìm được chị rồi tính tiếp. Bấm số em … một lúc lâu em mới bắt máy
– Em hả … đang làm gì vậy
– Em mới ngủ dậy đang nằm nướng nè
– Em cho anh mượn xe được không
– Xí chạy muốn mòn xe người ta rùi bày đặt dùng từ mượn nửa … có chuyện gì vậy … giờ em chạy xe qua đi với anh
– Ừ ừ … em qua nhanh nha … gấp lắm
Cúp máy, người cứ như đang đứng giữa đống lửa. Chuyện của chị tôi chẳng biết gì nhiều lắm nhưng mấy lời nói của anh Phong lúc trước cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi … tôi luôn cảm nhận chị của tôi đang mang những tâm sự và điều gì đó đáng lo. Cuối cùng em cũng qua tới … người em vẫn mặc bộ đồ ngủ ở nhà …
– Ủa sao mặc đồ này
– Hihi sợ anh có chuyện gấp mà chút em phải đi lấy đồ với con Hân. Có gì vậy anh
– À bà chị anh có chuyện buồn gì đó giờ mất tích rồi ông anh mới gọi nhờ anh đi kiếm phụ … hix hix
– Trời … vậy thui … anh chạy kiếm nhanh đi rủi có chuyện gì là tiêu … Anh đưa em về nhà rồi đi tìm nhanh đi anh
– Ừ ừ rồi chút xe đâu em đi công chuyện
– Ngốc à … nhà em còn xe … nhưng chút em đi với con Hân mà anh
– Ừ ừ …
Tôi dong xe đưa em về nha … nhìn mặt em có khi còn lo lắng hơn cả tôi nửa ấy chứ.
– Làm gì mặt em lo dzữ vậy
– Hix … chút anh chạy xe cẩn thận đó … anh gấp chuyện gì lên là cứ ào áo bất chấp bản thân … em lo cho anh thôi
– Uhm … biết rồi … anh sẽ chạy cẩn thận mà
– Có gì gọi em biết nha
– Ừ … em vào nhà đi
– Cẩn thận đó …
Tôi chạy đi, sau lưng em vẫn ráng gọi theo dặn tôi cẩn thận … Thiệt lo xa gì đâu, làm như tôi con nít không bằng.
Cố gắng lục lại trong trí nhớ những lúc trò chuyện với nhau xem chị sẽ ở chỗ nào mỗi khi buồn. Đầu óc cứ loạn cả lên … Cũng may dạo này hay đi với em chỗ này chỗ kia, đưa em đi diễn cho nên cũng biết đường kha khá. Chạy xe như thằng điên khắp những điểm quen thuộc mà chị thường nhắc tới. Mắt chỉ mong nhìn thấy xe của chị hoặc dáng người quen thuộc của chị nữ hoàng của tôi ngồi ở đâu đó … ròng rã suốt nửa ngày trời … vẫn không có kết quả gì. Anh Phong cũng vậy … điện thoại chị hoàn toàn không liên lạc được … Thi thoảng tôi vẫn phải nhắn 1 tin cho em yên tâm rồi lại cắm đầu chạy khắp nơi tìm chị …
10h đêm … vẫn chưa có kết quả gì cả … anh Phong có nhờ một số người bạn khác nhưng đều không có kết quả … Lòng tôi thầm trách chị sao lại biến mất như vậy, không biết có chuyện gì nguy hiểm cho chị không nửa … Cố gắng chạy vòng vòng tìm kỹ lại mấy chỗ chị nói chị hay đến … Mệt mõi … lo lắng … tôi dừng chân ở một góc cầu nơi chị bảo mỗi khi chị buồn hay đến để thư giản … để ngồi chờ … hy vọng sẽ nhìn thấy chị … Đang ngồi ủ rũ trong góc thì có điện thoại … tôi mừng phát điên lên khi có là số máy của chị xấu xí hiện lên màn hình … Dù lo cho chị lắm … nhưng tôi vẫn phải cố gắng kiềm chế để không phải hét lên trong điện thoại, với chị có lẽ bây giờ không nên nổi nóng.
– Chị … chị đâu rồi … nhox tìm chị cả ngày nay
– Nhox … về nhà đi
– Sao vậy chị
– Chị đang ở nhà nhox nè … về nhanh nha
Chẳng cho tôi nói câu … chị cúp máy … Tôi cũng không gọi lại nửa … vội vàng phóng xe như điên về nhà … đèn đỏ, gió lạnh hay gì tôi cũng mặc … đường khá vắng … cũng may là không gặp công an … về đến nhà đã thấy xe chị đang đậu … Thở phào nhẹ nhỏm vì tìm thấy chị … tôi dừng xe kế bên xe chị rồi gõ cửa xe. Khẽ hé cửa xe ra … nhận ra tôi chị mở cửa xe … tôi bước vào xe ngồi im lặng nhìn chị … chẳng nói gì … chị ôm chầm lấy tôi khóc. Có lẽ chị đang đau lắm … có lẽ chị của tôi đang rất yếu đuối … đang cần lắm sự sẻ chia … Tôi đưa tay từ từ ôm lấy vai chị … chẳng nói gì. Tôi chỉ ngồi im ôm lấy chị … mặc cho chị khóc … cũng không nói lời nào an ủi hay ngăn cản chị khóc … thời gian lặng lẽ trôi đi … mới đó mà khóc hơn nửa tiếng rồi. Nước mắt đâu ra nhiều vậy không biết … Chị hình như đã bớt khóc … giờ chỉ ngồi im dựa đầu vào vai tôi, tay chị vẫn không rời cánh tay tôi, cứ ôm chặt … như sợ buông ra sẽ không còn chỗ nào để vịn vào nửa …
Tiếng chuông điện thoại phá tan không gian im lặng … là anh Phong gọi
– Có tin gì chưa em …
Tôi nhìn chị … ánh mắt chị long lanh những giọt nước mắt … mỏng manh và yếu đuối … đưa một tay lên vuốt mặt chị tôi mĩm cười …
– Dạ … tìm thấy nữ hoàng rồi nè anh
– Trời! … may quá … Phương có sao không em
– Dạ không sao anh … em đang ngồi với chị … anh nói chuyện với chị nhé
– Ừ ừ…
Đưa máy cho chị tôi nhẹ nhàng …
– Là anh Phong … tìm nữ hoàng 2 ngay nay rùi đó
– …
Chị im lặng lắc đầu rồi dựa vào vai tôi … tuy không hiểu chuyện gì nhưng tôi biết chị cần yên tĩnh vào lúc này …
– Chị không sao đâu anh … đang đòi ngủ không muốn nói chuyện với ai
– Vậy à … phù … thôi không sao em chăm sóc Phương cẩn thận nghen. Anh sẽ liên lạc sau
– Dạ anh đừng lo … g9 anh!
Nói chuyện với anh Phong tôi mới nhớ còn một người đang lo lắng cho tôi … bấm số em …
– Em nghe anh
– Em … anh kiếm được chị rồi … Giờ anh đang ở nhà. Em đừng lo nửa nghen ngủ trước đi … mai anh qua em sau ha
– Uhm mà anh ăn tối chưa đó
– Anh ăn bánh mỳ rồi
– Vậy anh ngủ sớm nha
– Uhm em. Ngủ đi đừng lo nửa
– Dạ!
Tôi tắt nguồn điện thoại … ngồi im lặng nhìn chị. Đôi vai chị hơi run, tay nắm chặt lấy bắp tay tôi. Được một lúc lâu … chị lên tiếng:
– Chị đói
– Uhm … giờ nhox đưa chị đi ăn hen
Chị gật đầu. Tôi kiu chị lui xe vào bên trong bãi đậu xe tải cũ gần đó, nói 1 tiếng với chú giữ bãi xe rồi nắm tay dẫn chị trở lại xe. Ngồi trên xe, mắt chị vẫn nhìn xa xăm … tự tôi đội nón bảo hiểm cho chị rồi lên xe chạy đi … Chị ôm chặt lấy tôi im lặng. Chạy vòng vòng … tìm được một quán cháo trắng khuya tôi ghé xe vào. Nói chuyện với chị bao lâu nay cũng biết chị thích ăn gì mà … Tôi gọi luôn 2 tô cháo và một vài món cho chị dễ ăn. Chị im lặng ăn một cách ngon lành … đó là người duy nhất và đầu tiên cho đến bây giờ tôi biết dù buồn cỡ nào thì cũng ăn uống rất ngon lành @@ … một tay chị ăn cháo, một tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay tôi cho nên 2 người nhưng cũng chỉ có 2 cái tay cử động được. Tôi không ăn nhiều, chủ yếu là gắp đồ ăn bỏ vào tô cháo của chị … xong tô cháo … chị hồn nhiên ăn luôn tô của tôi … hix hix không biết buồn kiểu gì mà ăn khỏe dzữ vậy nè:|
Ăn xong … chị ngồi im một lúc rồi nói nhỏ
– Chị muốn ăn kem
Sax!!! Bộ có bà con với em của tôi hay sao nè trời … giữa khuya còn đòi ăn kem … đừng nói một hồi đòi lên cầu ngồi nửa nghen … Nghĩ là nghĩ vậy chứ tôi cũng gật đầu
– Ừ … thì ăn kem … giờ muốn ăn kem gì
– Kem dâu với kem socola
Tôi tính tiền cháo xong chở chị chạy thẳng tới chổ tôi mua kem mọi lần. Thằng giữ xe nhìn mặt tôi là biết hổng phải đi hát mà là mua kem … hổng cần hỏi, thằng nhỏ giở tủ kem ra cho tôi lựa luôn.
– Chị mọi lần đâu anh?
– Ngủ rồi.
– Ghê ghê.
– Ghê gì.
Thằng quỷ cái mặt nham hiểm chỉ chỉ về phía chị đang ngồi. Tôi nhìn chị … rồi lấy hộp kem đập lên đầu thằng nhỏ 1 cái
– Tình tiền mày
Thằng quỷ cầm tiền miệng vẫn lẩm bẩm
– Ghê nha … huynh ghê lắm @@
– Giờ mới biết hả con =))
Chở chị tìm một quán nước ven đường để ngồi … Chở một người đẹp thế này chạy vòng vòng giữa đêm thế này cũng sợ … có điều chị hổng chịu về nhà nên đành mạo hiểm thôi. Gọi cho chị một li trà lipton nóng, còn tôi là một li cafe không đường … Chị ngồi im ăn kem, không như em của tôi, chị ngồi ăn một mình, hổng thèm đút cho tôi cái nào lun … đúng là chị của tôi chẳng thay đổi bao giờ … đi ăn uống với chị thì phải biết giành ăn còn không chị hổng có thèm nhường cho tôi ăn đâu … mà lúc này thì hổng còn tâm trạng nào giành ăn với chị nửa nên đành ngồi uống cafe nhìn chị ăn thôi …
Cởi cái áo gió khoát lên vai chị, tôi im lặng nhìn dòng xe qua lại, người tôi bây giờ cũng cảm thấy lạnh huống gì chị mặc váy mỏng manh lại còn ăn kem không run mới lạ … ăn hết hai hộp kem … mắt chị dường như bớt buồn đi một tí … có một chút tinh nghịch hiện lên trên mặt chị rùi … cũng tốt … mặc dù từ đầu tới giờ tôi chưa nói được lời nào an ủi chị và cũng chẳng biết gì để an ủi … chị ngả đầu lên vai tôi … được một lúc thì lại lên tiếng
– Chị muốn ngủ
– Ừ
Tôi mỉm cười … Tính tiền nước xong, đội nón lên cho chị tôi chạy xe từ từ về nhà vì sợ gió làm chị lạnh … Đúng là chị đang lạnh, tay chị cóng hết rồi chứ đâu … Về đến nhà chị vẫn ngồi trên xe hổng chịu xuống … mà giơ hai tay về phía tôi … thôi xong đã hiểu … đúng là nữ hoàng. Tôi lắc đầu cười rồi quay lưng lại gần cho chị leo lên lưng … hix may quá nhìn người cao đẹp vậy cũng không nặng lắm, hơn em của tôi 1-2 kg là cùng … còn cõng nổi …
Cõng chị vào tới nhà để chị nằm xuống tôi mới quay trở ra dắt xe vào rồi đóng cửa rồi ngồi xuống lấy mền đắp lên người chị. Vừa định đứng dậy đi đánh răng rửa mặt thì chị đã lấy tay kéo tôi nằm xuống bên cạnh, đầu chị rúc vào ngực tôi nằm im, vai chị run run … cảm nhận chị lại đang khóc … vậy là tôi đành nằm im ôm lấy vai chị cho đến khi chị ngưng khóc ngủ thϊếp đi … Đoán chắc rằng chị đã ngủ thật say rồi tôi mới thở phào nhắm mắt ngủ … đó là người con gái thứ hai nằm ngủ trong căn phòng của tôi … người trước đó chính là em:)
Trời rạng sáng … tôi chỉ mới ngủ được một chút, người tôi mõi nhừ nhưng chẳng dám nhúc nhích sợ làm chị thức giất, vậy là nằm chịu trận cho đến sáng. Hix … quên mất tiêu chị là trùm lười siêu ngủ … biết chị ngủ tới chừng nào mới dậy đây … vậy là xác định nghỉ học chắc luôn rồi. Mở điện thoại call lên trường nhờ cô Xuân (căn-tin) nhờ đứa nào viết dùm cái phiếu điểm danh rồi bấm số em..
– Em hả … dậy chưa
– Ưm … um … chưa … cho ngta ngủ xíu
– Ngủ hoài dzậy
– Tại tối qua người ta mắc học làm bánh ga-tô đó
– Học chi khuya dzữ
– Hihi học làm cho anh ăn đó … mà mê làm quên mất tiêu thời gian lun
– Tội nghiệp chưa … thui vậy ngủ nửa đi … chắc chiều anh mới qua trả xe em được đó
– Ừ … anh có đi học không
– Uhm không … giờ anh cũng ngủ thêm chút
– Hihi đáng ghét … ham ngủ mà dám la người ta
– Tại call sợ em lo mà
– Ai thèm lo … anh ngủ nửa đi … đừng có phá em ngủ nửa đó … chiều em đem bánh cho anh ăn hen
– Ờ … ngủ đi
Cúp máy … tôi nằm im nhìn qua chị rồi bấm tiếp số anh Phong.
– Phương sao rồi em …
– Dạ không sao … có khóc một chút … giờ đang ngủ rồi anh … mà có chuyện gì vậy
– Phương bị tụi làm chung chơi xấu … cũng toàn 1 đám ganh ghét với Phương thôi … trước tới giờ tụi nó hại Phương nhiều lắm rồi … và … Phương buồn anh nửa
– Sao buồn …
– Ừ vì anh sắp đi học … mẹ anh ép anh đi … Phương cô đơn lắm anh đi rồi … không biết còn ai chăm sóc Phương nửa đây … giờ chỉ hy vọng có em thôi đó
– Dạ … nhưng … gia đình chị … không lẽ không chăm sóc chị sao anh
– Ba mẹ Phương … mất rồi em
– Hả … ba mẹ chị mất … sao mất anh
– Ba mẹ Phương bị tai nạn xe bên Mỹ … 2 năm rồi
– Vậy sao … thương chị quá … giờ chị sống với ai ở đây vậy anh
– Ừ … Phương sống với dì … nhưng cũng đừng trông cậy vào họ chi … toàn lợi dụng Phương không à … Thôi không nói nửa. Em chăm sóc Phương nha … chừng nào Phương muốn về em gọi để anh qua đón Phương.
– Dạ …
Tôi thẩn thờ nhìn chị … giờ thì tôi hiểu chị của tôi rồi … hiểu hoàn toàn những gì chị đang phải gánh chịu. Dường như hoàn cảnh của chị cũng một phần giống như tôi cho nên dễ dàng đồng cảm với chị hơn. Gương mặt xinh đẹp chẳng thua bất kỳ người con gái đẹp nào này lại đang chịu những mất mát to lớn đến vậy … kể từ giây phút ấy … tự nhiên tôi chỉ muốn ở bên cạnh để mang lại niềm vui thực sự cho chị thôi … vì như anh Phong nói … chỉ có bên cạnh tôi và anh Phong, chị mới cười thực sự. Chị dụi đầu sâu vào người tôi hơn … miệng chị thủ thỉ trong cơn mê
– Nhox … nhox đừng xa chị nha … nhox … Phương … ghét Phong … nhox … đừng giống Phong nha … đừng … đừng …
Tôi mỉm cười ôm chặt chị vào lòng … “Uhm … không xa chị đâu … cho dù chị xua đuổi … từ nay nhox cũng không bao giờ xa chị đâu” … tôi thầm hứa … và tôi sẽ luôn làm như vậy …
Cứ ngủ … rồi lại thức vì sự đυ.ng chạm của chị … nằm nhìn suy nghĩ rồi ngủ tiếp … lại thức … lại ngủ … cứ như vậy cho đến khi ai đó đang chọt chọt vô mũi tôi … Mở mắt ra … chị đang nằm nhìn tôi, mặt cười tinh nghịch tay vẫn còn đang giữ tại hiện trường … bắt quá tăng rồi nhá dám nghịch lúc tôi đang ngủ.
– Nhox khùng … dậy chở chị đi ăn coi
– Hết buồn chưa
– Hết rùi
– Nhanh dzậy
– Ừ … chuyển hết cho nhox đó … lấy dùm đi
– Khôn hen … vậy đưa đây
– Tốt bụng quá ta … không hối hận nha
– Ừ … không … chị vui là được
– Hihi thương nhox nhất. Chị muốn ăn gà rán
– Ăn chi cho mập
– Mập mà tấp nập người theo haha dậy điiiiiiiiiiii…
– Từ từ … oánh răng chưa đó đòi đi ăn…
– Nhox cho chị mượn bàn chải nha…
– Ờ có đâu … từ từ nhox đi mua cho…
– Khỏi … chị đánh rồi…
– Hả … bàn chải đâu đánh…
– Nè…
Chị cười tít mắt chìa cái bàn chải ra chọt chọt vô mũi tôi. Cầm bàn chải nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui cảm gián thân quen da diết … Thôi rồi thương quá bàn chải ơi … một mình mày mà phục vụ tới gấp 3 lần bình thường:-s
– Cái này … của nhox mà
– Ừ của nhox
– Thì sao
– Chị mượn
– Rồi nhox đánh bằng gì
– Ngốc! Bàn chải của nhox nhox đánh đi
– Sao còn đòi mượn
– Thì chị đánh rồi … coi nè … – vừa nói chị vừa thổi phù phù vô mặt tôi … hix chưa từng thấy người đẹp nào hồn nhiên như chị của tôi, chơi gì thổi phù phù vô mặt người ta để khoe đánh răng rồi … mà đúng hơi thở của chị thơm thiệt …
– Nhox nhanh nhanh … đói bụng lắm … chị chờ
Cái quái gì đang diễn ra vậy trời … chị có quen biết gì em của tôi không đây … sao cái cảnh này quen quen … khác một chỗ em của tôi im ru rù rù cầm bàn chải tôi đánh, còn chị nữ hoàng nhà mình thì hồn nhiên khoe chiến tích cướp bàn chải người khác … Mai mốt lỡ 3 đứa có chuyện gì bảo đảm hồ sơ sẽ ghi: chết vì sài chung bàn chải đánh răng @@
Tôi đi vào nhà tắm đánh răng thay đồ, quay ra thì chị đang ngồi nghịch hộp kem có trồng cỏ ba lá … biết tôi đứng sau lưng chị hỏi
– Sao hông phải hoa cúc dại…
– Ừ … cái đó của bạn nhox trồng…
– Hoa cúc dại đẹp hơn mà…
– Ờ bạn nhox trồng đâu phải của nhox…
– Uhm … chị biết … nhưng hoa cúc dại vẫn đẹp hơn … đúng không…
Bó tay … ngang đến thế là cùng … chẳng chịu hiểu vấn đề của tôi nói … chị luôn vậy … thích tranh cãi đến khi tôi chịu thua mới thôi.
– Ừ rồi hoa cúc dại đẹp nhất chịu chưa … giờ đi ăn nha
– Hihi nhox ngoan
Chị tung tăng đi ra ngoài đứng chờ tôi dắt xe ra. Chẳng biết KFC ở đâu, tôi đành phải vừa đi vừa hỏi người ta. Cuối cùng cũng mò ra được cái KFC. Gọi 2 phần combo và 1 chén canh cho chị. Đang ngồi ăn ngon lành … tự nhiên có một cánh tay xinh đẹp thò qua cướp mất cái đùi gà của tôi … cha chả … dám cướp miếng ăn người ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đã vậy cười nhe răng cười tủm tỉm khoe chiến tích nửa chứ … không thể nể nang được nửa … phải tranh cướp lại thôi … Tôi đứng dậy cầm tay chị giật cái đùi gà … Vậy là cuộc chiến ăn uống giữa chị và tôi lại nổ ra … sôi động và đầy ắp tiếng cười. Chị của tôi đây rồi, tinh nghịch và đáng yêu … sau một đêm chị đã vui vẻ trở lại … người ta nói chị của tôi yếu đuối … ừ có lẽ chị của tôi yếu đuối nhưng trong một thời gian ngắn mà đã đứng lên cười tươi vui vẻ thực sự … có lẽ không dễ để ai cũng làm được và tôi biết chắc rằng chị không phải cố tỏ ra vui vẻ giả tao trước mặt tôi … tôi hiểu chị của tôi … không bao giờ giả tạo trước mặt tôi và một người nửa … đó là anh Phong.
Giỡn hồn nhiên như hai đứa trẻ ở KFC xong, chị bắt tôi chở chị đi ăn kem xong chị mới chịu cho tôi đưa về
– Ủa bắt nhox đưa về … còn xe chị
– Kiu tài xế qua lấy
– Hả … chú tài xế ấy hả
– Không … tên đáng ghét kia kìa
– Ai … ngoài nhox chị còn ghét ai nửa
– Phong…
Tôi đành lắc đầu … chạy xe đưa chị về. Tôi chỉ biết đường lên Q1, còn từ Q1 qua nhà chị ở Q7 thì thua … đành chạy theo sự chỉ dẫn của chị, tôi cũng biết chị cố tình chỉ đường chạy vòng vòng để hành xác tôi … chưa từng thấy người nào đẹp mà nghịch như chị @@. Cuối cùng đưa được chị về tới nhà … đưa chìa khóa xe cho tôi chị cười.
– Cảm ơn nhox nghen…
– Cảm ơn gì…
– Vì làm chị cười … nhox về đi…
– Uhm … có gì đừng có đi lung tung nửa đó … buồn thì tìm nhox biết chưa…
– Biết rồi biết rồi … giọng điệu y chan cụ non à…
– Vào nhà đi…
– Hihi bye nhox nghen … nhox khùng…
Cha chả … đã hành xác người ta cả ngày còn dám nói xấu tôi … thiệt là gan nữ hoàng mà … Tôi mỉm cười call cho anh Phong.
– Alo anh ơi
– Anh nè … Phương sao rồi
– Dạ mới dẫn chị đi ăn KFC, ăn kem … xong
– Phương có vui lại chưa
– Cười như hoa … à anh nghe lệnh nè
– Ừ ừ
– Giờ qua nhà em … cầm chìa khóa lái xe chị về nhà chờ xử tội kìa
– Hiểu … khổ thân anh…
– Vâng em cũng hiểu … ráng đi anh…
– Ừ chút anh qua…
Anh Phong cười mếu máo cúp máy. Tôi chạy xe từ từ về nhà … chạy nhanh làm gì biết đường mà về … cuối cùng cũng về tới quán. Móc điện thoại gọi cho em …
– Em … nghe nè … anh đang ở đâu
– Anh về quán làm luôn rồi còn em…
– Dạ đang nướng bánh …
– Sax … vẫn làm bánh hả…
– Chứ sao … chừng nào anh tan làm qua đón em nghen
– Giờ đó khuya rùi mà…
– Kệ … không đón em ăn bánh 1 mình đó
– Ừ … vậy chút anh qua …
– Hihi làm vui vẻ ha.
Tôi quay trở lại với công việc thường ngày. Em của tôi … cứ như một người vợ vậy … thích nấu ăn, cả ngày nghịch mấy món ăn cũng để cho một người duy nhất thưởng thức là tôi. Hôm trước tôi có hỏi em bánh gatô là bánh gì … em cười chọc tôi là đồ hai lúa … vậy mà hôm nay có người cặm cụi cả đêm để học làm bánh cho tôi ăn … Cảm thấy nhớ em … tôi mỉm cười dặn pha chế chừa một phần cam để tan làm tôi đem về cho em uống.
Quán đóng cửa, tôi chạy luôn qua nhà em … khoảng 10 phút em xuất hiện với hộp bánh trên tay. Khuya trời lạnh mà mặc đồ gì sεメy không biết, quần ngắn tới không thể ngắn hơn được, áo sơ mi mỏng cột hở bụng khoe cái eo nóng bỏng … đưa cái áo cho em mặc tôi cằn nhằn
– Nửa đêm khoe bụng cho bệnh hả…
– Hihi đẹp không…
– Ờ thì đẹp…
– Vậy được rùi … đồ khờ…
Em móc hộp bánh trước xe rồi leo lên ôm chầm lấy tôi. Về đến nhà tôi dắt xe vào rồi đi tắm còn em thì ngồi mở phim lên xem với cắt bánh ra. Tắm qua loa cho xong tôi quay trở ra … em đang đứng một chân trên ghế, hơi cúi người xuống bàn để cắt bánh … người em để lộ chiếc eo cong cong, đôi chân dài khêu khích … Tôi tiến lại sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo em … Thoáng chút giật mình em ngửa mặt ra sau đón nụ hôn của tôi … khẽ nắm tay em để con dao và hộp bánh xuống tôi xoay người em lại đặt em ngồi hẳn lên bàn … lưỡi tôi và em xoắn vào nhau trong đam mê … khẽ đẩy tôi ra em chỉ tay vào ngực tôi
– Anh hư lắm … để người ta cắt bánh ra rồi … ưm … từ.ưm ừ … hi … hi …
Tôi chẳng cho em nói hết câu liền đặt lên môi em một nụ hôn nửa tay tôi từ từ gở từng nút áo của em … áo sơ mi gì mỏng tanh … khıêυ khí©h tôi từ lúc nhìn em đi ra từ cổng rồi … giờ thì cho khỏi mặc áo nửa. Cởi hết những gì đang có trên cơ thể em … tôi ôm em hôn như điên lên khắp người em … tất nhiên em cũng ưỡn người đón nhận tất cả … hai tay và chân em cũng cuồng nhiệt cởi bỏ quần áo của tôi … ánh đèn nhà vẫn sáng khiến tôi càng cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn, từng đường nét trên cơ thể em hiện rõ trong mắt tôi, in đậm trên môi, trên tay và cơ thể tôi …
Mỗi lần tôi chạm vào giữa hai chân em là tiếng rên nho nhỏ phát ra từ đôi môi gợi cảm … em và tôi lao vào nhau đầy cuồng nhiệt … có lẽ chẳng còn vị ngot của chiếc bánh nào có thể sánh bằng giây phút này với em, chẳng ai ngăn cản được tình yêu đang thăng hoa giữa hai cơ thể nồng cháy đang yêu nhau bằng tất cả trong căn phòng trọ nhỏ này … Có một ít kinh nghiệm từ tôi, em hoàn toàn cuồng nhiệt phối hợp với tôi … tiếng rên, tiếng gọi tên nhau, tiếng da thịt chạm vào nhau, mùi mồ hôi, mùi bánh và mùi cơ thể của cả tôi và em hòa vào nhau tạo nên một không gian đầy đam mê, đầy tình yêu cháy bỏng.
– Anh hư lắm …
Em ngồi gọn trong lòng tôi … cắt 1 miếng bánh đút vào miệng tôi … Mỉm cười nghịch bầu ngực và cái bụng em tôi nhai miếng bánh ngon lành
– Ừ …
– Còn ừ nửa … đồ xấu xa
– Ừ
– Ghét … bánh ngon không
– Ngon …
– Tự em học làm đó
– Biết rồi khoe hoài
– Người ta làm cho ăn … không khen mà còn nói vậy hả
– Thui mà … không thấy đang ăn nhiệt tình lun sao
– Uhm … vậy mới ngoan
Lấy li cam tôi mang về đưa lên miệng uống em nhẹ nhàng hôn lấy tôi một cái rồi hỏi
– Chị sao rồi anh
Không một chút thay đổi cảm xúc tôi mĩm cười
– Ừ … đỡ buồn rồi … hôm qua chị khóc quá trời … khóc hơn em lun ấy
– Trời … so sánh với em nửa …
– Chứ sao … khóc cả đêm luôn … ướt hết áo anh
– Vậy hả … rùi sao chị khóc dzữ vậy
– Buồn tùm lum, đi làm bị người ta hại … còn người thân hổng có … ông anh lại sắp đi Mỹ học nên chị buồn … sợ nhiều lắm … haizz
– Uhm … tội nghiệp chị …
Em gỡ một miếng bánh cho vào miệng tôi … khẽ hôn vào má em tôi thầm thì
– Em hổng ghen hả
Nhéo tôi một cái, hôn lên môi tôi một cái em khẽ cười
– Có chứ
– Sao không thấy giận dỗi như …
– Em khác người ta mà … em ghen nhưng em không giận anh đâu … vì em hiểu tên ngốc như anh mà
– Tối qua chị ngủ ở đây đó … không ghen sao trời
– Uhm … ghen chứ
– Là sao
– Hihi tên ngốc như anh … ôm người ta cả mấy đêm liền mà còn hổng dám làm gì … ngốc vậy sao dám phản bội em
– Trời … rủi …
– Không … em nói rồi … em hiểu anh … em càng hiểu mình đủ sức giữ trái tim anh cho dù anh có đi đâu, làm gì với ai … rồi em cũng vẫn giữ được anh
– Tự tin ghê
– Chứ sao … thực ra nếu anh bỏ rơi chị đêm qua … anh sẽ không phải là anh của em yêu … anh của em đâu bao giờ đứng nhìn người thân yêu của mình đau buồn đâu nè … Em hông phải người ích kỷ vậy đâu.
– Uhm … anh xem chị như người thân rồi … làm được gì cho chị … anh sẽ làm
– Dạ … em sẽ ghen đó … hihi nhưng mà … em tự tin em sẽ giữ được anh … mãi mãi … hãy nhớ lời của em nói hôm nay nha anh
– Ừ … nhớ rồi … cảm ơn em tin anh
– Đừng có vội mừng đó … đang ghen đó … ai cho anh hôn đâuđâuđâuđâu