Phần 21
Tỉnh dậy bởi sự đυ.ng chạm bên cạnh, lại nghe tiếng nhỏ hát la la la gì đó kế bên … ơ điên thiệt, tự nhiên ngủ dậy cái nằm hát một mình … Kệ nhỏ, bụng đói cồn cào, tôi đi vào WC rửa mặt cho tỉnh táo rùi khều nhỏ
– Nè! Đi ăn … nằm hát có no không
– Xì … chờ chút
Nhỏ ngồi dậy sửa lại quần áo, vuốt vuốt lại tóc rùi đứng dậy đi rửa mặt … con gái đúng là chúa thời tiết … tự giận rồi tự vui ngay … bởi vậy chẳng bao giờ tôi thèm năn nỉ mỗi khi con gái giận linh tinh …
… Mỗi ngày qua đi, tôi và nhỏ càng ngày càng xích lại gần nhau hay nói chính xác hơn là tôi đã chủ động để đón nhận tình cảm từ nhỏ vì từ lâu tôi biết nhỏ đâu còn khoảng cách nào với tôi đâu. Nhỏ Thy xuất hiện ngày càng nhiều hơn trong cuộc sống của tôi, mỗi ngày quan tâm nhiều hơn, mỗi ngày băng giá từ cả 2 tan chảy nhiều hơn … Tôi đã cười nhiều hơn, tôi nhiều hơn với nhỏ và tất nhiên nhìn về nhỏ nhiều hơn. Khi 2 người thực sự hướng về nhau thì mọi thứ đều tốt đẹp, cứ như một giấc mơ … ngọt ngào đầy niềm vui.
… 2 ngày nửa là hội diễn vân nghệ 20-11 … ngày mọi học trò đều hướng về thầy cô của mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng năm nay chỉ là năm đầu tiên tôi xa trường … chưa làm được gì, chưa có thành tích gì … làm sao trở về trường cũ xứng đáng được ngồi hàng ghế danh dự dành cho cựu sinh viên như những anh chị đi trước chứ. Với lại tôi đã bị bất ngờ bắt vào đội văn nghệ của lớp chỉ vì 1 phút lơ đãng ngồi hát vu vơ trên cửa sổ lớp. Cái tên ôn vật nào nằm trong nhóm hát tự nhiên chạy trốn về quê có chuyện gấp, vậy là lớp tôi lợi dụng tiếng nói của cô để ép tôi đứng thay vào vị trí của thằng đó để biểu diễn tại vòng chung kết đêm diễn 20-11.
Đã lên hát thì phải cố quần áo đúng đẹp mà yêu cầu không được mặc áo thun nửa mới ức chứ. Trong đống quần áo của tôi làm gì còn áo nào khác đẹp ngoài áo thun của nhỏ mua cho … Phải chi nhỏ Thy có ở đây thì tốt biết mấy đằng này nhỏ phải về Nha Trang thăm bà ngoại, 3 ngày nửa mới về mà lúc đó tôi đã diễn xong mất tiêu rồi còn đâu. Thầm trách bà ngoại nhỏ bệnh hổng coi ngày xong, tôi đành ngậm ngùi xách xe chạy vòng vòng để tìm mua quần áo. Nào giờ có mua quần áo đâu mà biết … hix kỳ này dám chừng bị tụi bán đồ chém cho cháy túi …
Lang thang suốt mấy con đường, shop nào cũng đẹp, shop nào cũng có vẻ đắt tiền … ôi đời sinh viên tôi thế, muốn mua cái gì cũng ngại, nhất là chưa bao giờ mua quần áo … càng khổ hơn … Đang lơ ngơ đạp xe tự nhiên … cảm giác có sát khí sau lưng kèm theo tiếng xe rít ga xé gió … Nhìn lại sau lưng … một chiếc xe có 2 anh chàng đầu không mũ bảo hiểm lạng lách phóng bạt mạng, phía sau có vài chiếc xe khác đang đuổi theo, tiếng truy hô bắt cướp ý ới … Thôi … hổng chơi với mấy vụ này nha … tôi là tôi hổng có cái tinh thần dũng sĩ để từ đâu bay ra tung vài cú đá song phi hạ gục tên cướp trong tràn vỗ tay của người đi đường đâu hen …
Tôi dựng xe lại, lo ngơ giữa đường một hồi tụi tôi phóng bậy tông vào là tiêu đời … Vừa đứng xuống … chẳng hiểu trời xui đất khiến hay thánh thần nào ám sau lưng … 2 thằng cướp chạy qua … tôi co giò đạp luôn chiếc xe đạp ra đường … hậu quả là một tiếng rầm hai thằng cướp té ra đường lăn mấy vòng (lăn rất chuẩn … ít nhất cũng được 8-9 điểm) … tôi thì đứng giơ hai tay lên cứ miệng lẩm nhẩm “xin lỗi em hổng cố ý đâu anh ăn cướp … đứa nào tôi đạp xe em huhu” … Công nhận 2 thằng này vừa nhanh tay thắng xe của tụi nó cũng tốt lắm … chưa kịp đυ.ng xe tôi thì đã tự thắng rồi tự té tự lăn mấy vòng rồi tự ngồi im cho người ta trói lại … Còn chủ nhân chiếc xe của chúng ta thì sao … đang đứng núp sau gốc cây, ngồi im trốn tránh sự đời … ló cái mặt ra 2 anh cướp thấy thì chắc phải bịt mặt ra đường suốt quãng đường còn lại quá …
Chờ một lúc, đến khi người ta giải 2 tên cướp đi … đang truy tìm chủ nhân chiếc xe đạp thì tôi mới chịu lò dò bước ra xin lại chiếc xe … vài cái bắt tay, vài cái vỗ vai … lấy lí do phải đi thi gấp … thế là tôi thoát khỏi cái vụ phải lên công an phường ngồi viết giấy … phù vừa tính rút đi thì lại cảm nhận được sát khí nặng nề hơn sau lưng … hix trời hông lẽ 2 thằng này tôi có đồng bọn và đang chuẩn bị nhận diện là làm thịt cái thằng đạp xe ra đường sao … Thôi rồi … tôi lầm bầm chửi thằng thánh thần nào xui khiến cái chân của tôi làm liều như vậy …
– Liều quá ha … bộ thích lo chuyện bao đồng lắm hả
Một giọng con gái nghe quen quen văng vẳng bên tai … quay lại từ từ … tôi nhận ra vì sao có sát khí rồi … Nhỏ Hân đứng lù lù sau lưng tôi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt này, cái miệng này và giọng nói này làm sao lẫn vào đâu được … Sáng ra đường không coi giờ nè … xui quá gặp chị 2 này ở đây mà không có nhỏ Thy bên cạnh làm sao bảo đảm toàn vẹn thân thể bây giờ … Tôi ngập ngừng gãi gãi đầu …
– Đi đâu mà lang thang ở đây đây
– Ờ … ờ … đi đi dạo (lí do củ chuối … có thằng nào điên đi dạo giữa trời nắng chang chang thế này không trời)
– Vậy rảnh hả … kiếm quán nào ngồi chờ tui chút đi
– Chờ chi
– Chờ tui lên công an chút
Oh men … không có chơi đi méc à … tôi là tôi hổng có thích lên công an ngồi viết giấy để 2 thằng cướp tôi nhìn mặt đâu hen … coi vậy chứ nhát lắm.
– Lên đó chi … hix hix
– Lên lấy cái túi xách chứ chi
– Hả hả túi xách nào
– Túi xách của chị tui bị cướp đó
– Vẫn vẫn chưa hiểu lắm
Hix coi kiu đạo diễn cắt cảnh này đi nghen … đâu ra cái cảnh quay trùng hợp tới vậy hả trời … đang đi mua quần áo chứ có phải đi đóng phim đâu mà trùng hợp gặp người quen trong trường hợp này vậy nè … đau tim thiệt … Nhưng đạo diễn tôi có chịu cắt đâu, tiếng nhỏ Hân vẫn rõ ràng rành mạch bên tai tôi
– Chị tui đi mua đồ về gì giựt túi xách … tui nghe ầm ầm ngoài này mới đi ra coi thì gặp mấy người đó … đi lang thang đâu qua tới bên này vậy. Khu nhà tui hay bị giựt đồ lắm
Tôi ngơ ngác nhìn quanh … mèn ơi … hổng lẽ sáng giờ đạp xe đi vòng vòng, thấy đường nào đẹp là quẹo vào chạy theo quán tính mà lang thang tuốt qua gần nhà nhỏ Hân luôn sao … nhìn kỹ lại cái hẻm thì đúng rồi, hôm trước có đi qua đây để đưa nhỏ về nè.
– Vô quán nước chổ đó ngồi chờ tí nha … tui chở chị tui lên phường cái về liền.
Không thèm nghe tôi trả lời nhỏ Hân quay lưng lên xe chạy vòng qua bên kia đường chở chị nhỏ đi … Tôi đứng lại một mình … thôi kệ đi nảy giờ cũng khát nước, lúc nảy tim đập mạnh, chân run vì vụ cướp nên người yếu dzữ, phải tiếp nước mới được … Tôi dắt xe qua đường kím quán nước xa xa chỗ nhỏ Hân chỉ rồi ngồi xuống kiu 1 chai sting dâu uống cho đã khát …
Gần hết chai nước thì nhỏ vừa về tới. Mọi khi make up, ăn mặc đẹp nên nhìn thấy xa lạ, giờ chắc đang ở nhà nên mặc đồ bộ nên nhìn cũng dễ thương, không có già dặn như lúc tôi gặp. Kéo ghế ngồi xuống … hix đúng là model … ngồi cái tướng cũng khác người, cái quán ven đường, ghế nhựa lùn xịt mà cũng ngồi tréo chân một bên, nhờ vậy mới thấy được đường cong trên người của nhỏ … chậc … cũng đẹp … khà khà không bằng Thy của tôi thôi. (oh men … sao giờ gặp ai cũng đem nhỏ Thy ra so sánh hết vậy trời … hại não quá)
– Đi đâu qua tuốt bên này dzạ … vợ con đâu mà lang thang một mình đây
– Vợ con nào
– Thì con Thy đó, hôm nay sao được thả rông ra đường rồi
Ơ cái con này … chắc ăn chai vô đầu quá … nói chuyện cứ như tôi là con gì … giờ được thả rông không bằng
– Đi Nha Trang thăm ngoại bệnh rồi
– Lúc nãy đi đâu hỏi nảy giờ hổng nói
– Ờ đi kiếm mua đồ
– Mua đồ chi – không lẽ mua về đốt chơi má
– Ờ 20-11 bị diễn văn nghệ … giờ đi kiếm đồ mua mặc diễn
– Chà chà … mặt vậy cũng diễn văn nghệ nửa hả
– Hix … cô ép … không cãi được
– Rùi mua được chưa … thôi khỏi trả lời nhìn cái mặt là biết chưa mua được rồi chứ gì
Tôi thở dài … lạy trời cho con mau thoát khỏi cuộc nói chuyện này … nói 1 hồi chắc nổi điên lên tôi đè nhỏ này ra làm gì thì tôi chưa biết à … từ từ tính =)) … Ngẩm nghĩ 1 hồi nhỏ đứng dậy đi ra xe
– Ngồi chờ chút … đừng có đi á … không tui gϊếŧ con Thy cho mấy người vừa lòng.
Sax … quá đáng … cha chả nhỏ này … uy hϊếp tinh thần tôi thì thôi đi, còn dám dọa gϊếŧ Thy của tôi nửa chứ … gϊếŧ đi rồi lấy thân ra đền nhá =.= … Bực mình … kiu thêm chai sting nửa uống cho đã … Phải chờ thôi chứ biết sao giờ … không nhỏ Thy bị gϊếŧ lấy ai ngủ chung với tôi nửa. chưa mần ăn gì được mờ:-”
Ngồi ngáp lên ngáp xuống đủ kiểu cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện trở lại … thì ra chạy đi thay quần áo … hix tự nhiên thay đồ chi không biết. Mà công nhận thay đồ khác, make up lên cái nhìn đẹp hẳn lên, chẳng còn cái nét dễ thương bình thường như lúc mặc đồ ở nhà nửa. Nhỏ Hân giờ mặc 1 chiếc quần màu xanh lá ôm sát người và cái áo trắng rộng rộng có điểm hoa màu hồng … Ngồi xuống trước mặt tôi nhỏ nói cứ như ra lệnh ấy
– Gửi xe ở đây đi … đi chung với tui … lựa đồ dùm cho … nhìn mặt ngơ ngơ vậy bít gì mà mua … nhanh đi … nắng mún chết nè
Tôi ngồi ngơ ngác … trời đất … đau ra đòi đi theo mua đồ nửa nè trời … hix ơ vậy thì đỡ, tự nhiên có người giúp tôi mua quần áo … dù sao nhỏ cũng là con gái, dzữ dzữ vậy chứ óc thẩm mỹ chắc hổng có vấn đề gì ngoại trừ cái vụ chê tôi xấu … giờ tôi đi một mình chắc tới chiều cũng tay không đi về luôn à … Tính tiền 2 chai nước, tôi xách xe vào gửi chủ quán với tiếng nói của nhỏ … chắc người quen … xong tôi đi ra ngoài, nhỏ Hân đang ngồi phía sau xe nhìn tôi khó chịu
– Nhanh đi … nắng đen thui lun giờ.
– Thì từ từ …
Tôi leo lên xe đề máy phóng đi … Theo lời nhỏ Hân … tôi chạy vòng vòng mấy con đường có nhiều shop quần áo … Tìm được một shop khá đẹp … 2 đứa đi vào lựa đồ … nói là 2 chứ nhiệm vụ của tôi chỉ là đi theo sau lưng, nhỏ Hân mải mê chọn đồ … bắt tôi mặc tới mặc lui cả chục lần mới chịu gật đầu … được một cái áo muốn nhũn não … con gái đúng là khó tính trong mấy vụ mua sắm này … 10 nàng thì cũng hết 9 nàng như nhỏ … được áo … kế đến là chọn quần … có vẻ nhanh hơn chọn áo … xong … nhỏ bắt tôi vào phòng mặc cả bộ cho nhỏ xem … Bước ra ngoài … nhỏ nhìn tôi cười …
– Đẹp đó … thấy tài tui chưa
Tôi gật gật đầu xoay qua xoay lại tự nhìn mình. Quay ra thì nhỏ đã đi thẳng ra ngoài xe ngồi đợi. Tôi trở vào thay đồ ra đưa cho nhân viên gói lại rùi tình tiền thì nhỏ nhân viên cười
– Dạ bạn gái anh thanh toán rồi ạ …
– Sao em … bạn gái nào
Nhỏ nhân viên cười chỉ tay ra ngoài cửa chô nhỏ Hân ngồi … @@ Đứng hình cả phút … tôi mới tần ngần đi ra cửa … nhìn nhỏ thắc mắc … Chưa kịp nói nên lời thì nhỏ nhăn mặt
– Tính đứng tới tối lun hả … bộ quần áo đó … coi như thưởng công vụ hùi nảy … được chưa … giờ chở tui đi uống trà sữa đi
– Hả hả … trà sữa …
– Chứ muốn sao … mua đồ dùm … giờ không cho người ta uống nước hả.
Tôi bật cười …
– Ừ … rồi thì đi làm gì dzữ vậy …
Vào trà sữa … tôi ngồi phịch xuống ghế nằm dài ra … lần nào vào trà sữa có máy lạnh người cũng phê tới óc hết chỉ muốn nằm ngủ thôi.
– Người gì vô duyên … chưa gì hết nằm dài ra rồi … uống gì kiu kìa
Tôi lại cầm cái quyển menu lật qua lật lại cho có lệ rồi kiu …
– Cho mình một trà sữa kiki gì đó …
Hình như tôi kiu trà sữa có gì đó mắc cười lắm sao mà thấy thằng phục vụ với nhỏ Hân bịt miệng cười … quê à … nhớ man mán hum trước nhỏ Thy gọi món đó cho tôi giờ kiu đại chứ bít gì đâu …
– Đồ khùng trà sữa nào kiki … hihi … anh cho em 1 trà sữa hương kiwi với 1 hương táo bỏ thạch trân châu đầy đủ nha.
Nghe xong tôi thở phì … à thì ra là kiwi chứ không phải kiki … chà … suýt tí là thằng phục vụ tôi lấy li trà sữa pha với tiết canh cún cho tôi uống thì chí nguy=)) … Nhỏ vẫn không thôi cười … thiệt tình … tự nhiên cái làm trò hề cho nhỏ cười à … quê dễ sợ … Tôi không dám nói gì nửa … nằm dài ra nhắm mắt hưởng thụ cái máy lạnh.
– Tự nhiên trả tiền quần áo chi dzậy …
– Uhm … khỏi lo … đợi con Thy về tui bắt tôi mua đồ lại bù …
Bó tay … thôi kệ … ai làm gì làm … đầu tôi giờ chỉ nhớ tới cái máy lạnh thôi …
– Nè … yêu con Thy nhìu không
Sax … tự nhiên hỏi vụ này chi má
– Ờ ờ
– Trả lời ngập ngừng … haizz.con trai mấy người … tính quen qua đường chứ gì …
– Ờ ờ
Tôi mĩm cười … chẳng trả lời chẳng giải thích chi … tính tôi vậy.
– Bộ lúc nào … cũng im im bất cần như vậy hả … haizz vậy mà con Thy nó yêu mấy người cũng lạ thiệt … mà nhìn người nhỏ xíu vậy … cũng liều thiệt … coi chừng mai mốt thiệt thòi về mình đó nghen … haizz
Và hình ảnh quen thuộc lại diễn ra … một người nói, còn một người thì nằm im gật gù hoặc chỉ trả lời cho có … Tôi luôn vậy, rất dở tám chuyện … tôi chỉ giỏi lắng nghe thôi. Nhỏ Hân cũng chịu khó nói thiệt, ngồi nói vu vơ tùm lum chuyện, kể tùm lum về nhỏ với Thy … cứ như vậy … 2 tiếng đồng hồ trôi qua … chắc cũng đến lúc về … nên tôi ngồi thẳng lại, chống tay lên bàn ngồi nhìn nhỏ Hân. Công nhân khả năng nói chuyện của nhỏ siêu thiệt … nhưng trong lời nói nhỏ … có điều gì đó buồn buồn … có lẽ cô gái này cũng mang nhiều tâm sự lắm đây … ừ cũng phải thôi, nghe nhỏ nói hôm trước là mới chia tay người yêu mà … Phù … mệt óc thiệt …
– Chừng nào diễn
– Tối mai …
– Diễn ở đâu
– Ừ bên cơ sở chính Q10 ấy …
– Vậy à … mấy giờ … coi bửa đó tui rảnh tui đi xem
– 7h … ở số “ … ” … hix thôi đi chi … diễn có chút xong liền … có gì đâu mà coi
– Kệ tui … để coi hứng thì tui ghé coi … không thui … được chưa … hổng ai chọc mấy người đâu … vậy hen.
Phù … lại mệt óc nửa … hix kiểu này dũng khí đâu mà đứng hát trên sân khấu chứ … nhỏ nghe xong … về kể lại cho cái đám bạn nhìu chuyện của nhỏ Hân thì … đúng là … trốn luôn quá … Cái cảnh mệt óc này cuối cùng cũng kết thúc … Nhỏ cũng chịu về để đi công chuyện gì đó … Chở nhỏ về nhà xong, tôi lấy xe đạp cọc cạch về nhà … lúc đi thì thảnh thơi đường nào cũng đi được, lúc về thì đi lạc, hỏi đường về nhà muốn rả họng … Nằm nghĩ được chút rồi chạy qua quán làm. Mấy nay lo tùm lum chuyện chưa có thực hiện cái tưởng trang trí lại quán hôm trước nói với ông chủ nửa. Qua cái 20-11 này rồi bắt tay làm luôn cho xong.
Quán đã có một lượng khách biết đến nhất định cho nên càng ngày càng đông khách, nhất là vào các buổi tối cho nên công việc cũng nhiều, ít có cơ hội để nhìn ngắm người này người nọ hơn. Cũng chẳng có ai để tôi nhìn nửa vì nhỏ Thy hổng có ở đây. Hôm nay thứ 7, khách đông, chủ yếu là các cặp tình nhân hẹn hò … nhưng hôm nay cũng có MU đá … vậy là vừa đóng cửa quán tôi phi xe nhanh về tắm rửa để đi coi đá bóng cho kịp … rủ rê mãi mà ông Kha cứ từ chối đây đẩy … chắc hẹn hò với em nào chắc lun. Đành đi xem một mình … Chuẩn bị xách xe đạp đi thì nhỏ Thy gọi
– Đang làm gì dzạ
– Ờ mới làm về … giờ đi coi đá bóng nè
– Giờ này còn đi coi đá bóng … tính thức khuya hả
– Uhm … tuần có trận mà … ừ ngoại sao rùi
– Hix ngoại nhớ, làm bộ bệnh để em về thăm chứ hổng có bị bệnh
– Uhm … vậy đỡ lo … giờ sao chưa ngủ nửa
– Ngủ hổng được … ngoài này gió lớn ghê
– Ừ mặc ấm vào …
– Cảm ơn nhìu … mà coi xong về ngủ liền đó
– Biết rùi … vậy giờ ngủ đi đừng thức nửa
– Uhm … nhớ … nhớ hộp kem quá
– Tự nhiên nhớ hộp kem
– Kệ em … ngủ ngon ha
– Uhm … ngủ ngon
Cúp máy … nhắn 1 tin cho ông lớp trưởng biết tôi mua được quần áo diễn xong tôi dzọt xe chạy ra quán café hôm trước để xem bóng đá … hix trễ hết 10 phút … thôi cũng còn kịp … Chọn cái bàn góc ngoài cùng … Chưa kịp ngồi xuống tôi suýt té xỉu vì nhỏ tiếp viên hôm trước. Mèn ơi tiếp viên quán café nhỏ thôi … vậy mà chơi nguyên bộ váy trắng tinh y như công chúa trong truyền hình … nhỏ này mà quất thêm cái bao tay lưới với cái mũ lưới nửa thì hông khác nào trong phim … nhìn tôi mà cười tủm tỉm … làm quá … Hình như nhỏ biết tôi nhìn nhỏ cười hay sao nên đi lại đứng chắn trước mặt …
– Sao nhìn chị cười hả nhóc – sax … chưa gì gọi tôi nhóc … thấy xưng với mấy người kia toàn kiu anh không mà @@
– Ờ ờ không có gì … cho xin ly café không đường đi
– Hả … nói lại coi … cafe không đường thiệt hôn
– Ừ café không đường
– Hix đắng nghét sao uống … bộ bị nghiền café hả
– Ờ không … tại quen …
– Còn nhỏ mà bày đặt …
Xong quay lưng đi vô trong … Ơ tiếp viên gì kỳ rứa … dám nói xấu khách … uống gì kệ người ta … bày đặt ý kiến ý cò nửa … hix … thôi nể sắc đẹp của nhỏ nên bỏ qua … hổng chặt chém làm gì cho mệt … Một lúc sau nhỏ đem café ra … rồi kéo ghê ngồi kế bên tôi luôn. Ơ vụ gì vậy nè … tự nhiên cả đống chỗ không ngồi … đâu lại ngồi kế tôi chi không biết. Dám chừng tính kiếm chuyện nửa à … Thôi … Mu quan trọng hơn hờ hờ … Coi chưa được 5 phút nhỏ đã lên tiếng
– Nè nhóc tên gì … hình như lần trước có lại với cái người đẹp đẹp đúng không
– Sao nhớ hay dzậy
– Ừ tại đó giờ mới thấy có người dẫn theo chị gái đẹp vậy đi coi đá banh nên nhớ mặt nhóc
Oh men … dẫn theo chị gái luôn =)) … mai mốt phải bắt nhỏ Thy mang giày búp bê, make up trẻ lên mới được hix hix … chứ đi đâu ai cũng lầm chị tôi hết vậy thì ức chế lắm.
– Uhm … cũng chịu để ý quá ha
– Chứ sao … mà hỏi tên sao hổng nói
– Ờ … gọi là M được rồi
– M hả … tên gì lạ vậy
– Không biệt danh thui
– Sao không cho chị biết tên thiệt
– Ừ ai cũng gọi vậy
– Uhm … M của doremon hén
– không … M của từ MONSTER
– Dễ tính ha … chị tên Mây … hihi chị sinh năm 92 đó … còn nhóc
Cha chả … sinh năm 92 … mà dám nhàu vô xưng chị ngọt xớt … thôi kệ … trêu tí cho vui
– À ừ … chị lớn hơn nhóc tới 2 số … hix hix … tên gì nghe ngộ … ở tuốt trên trời nhỉ
– Hihi chắc vậy … tên đẹp không
– Ừ đẹp …
– Mẹ chị là người Ấn Độ đó
– Hả … thiệt không …
– Thiệt … không tin nhìn mắt chị nè …
Nhỏ vạch mắt cho tôi xem … ờ giờ mới để ý, nhỏ có khuôn mặt tròn, sống mũi cao, đôi mắt to tròn màu nâu (lúc sau gặp ban ngày mới thấy còn lúc đó chỉ thấy màu đen, ban đêm mà)
– Ừ mắt to thiệt …
– Đẹp hôn
– Đẹp được hôn chị ha
– Không dám đâu … chị hỏi là đẹp không – nhỏ cốc vào đầu tôi 1 cái.
– Ừ … ai bỉu hỏi không rõ ràng … ủa rùi chị có biết tiếng Ấn không
– Hì hì không
– Sao vậy
– Chị sống ở VN từ nhỏ mà … quê chị ở An Giang đó
– Hèn gì nói tiếng Việt giọng miền Tây
– Ừ … mẹ chị mất sớm bởi vậy chị hổng được học tiếng Ấn … nhưng nghe ba nói mẹ cũng toàn nói tiếng Anh không à
– Sao ba chị quen được mẹ chị hay dzậy
– Ba chị làm trên tàu chở hàng qua Ấn đó nhóc
– A … ra ba chị là thủy thủ … thích hen
– Uhm … cũng buồn lắm … ba đi suốt nên gửi chị ở với dì nè
– Vậy sao
– Hi … quán này là của dì chị đó …
– Hèn gì …
– Hèn gì sao…
– Hèn gì thấy mấy chị kia mặc đồng phục còn chị cũng phụ quán café nhỏ mà mặc đồ nổi quá … như công chúa
– Hihi chị thích mặc đồ này lắm … đẹp hôn
– Đẹp được hôn hả
– Không phải … là đẹp không … chọc chị hoài nha
– Ai bỉu nói không rõ ràng chi
– Biết rồi mai mốt chị phải đề phòng nhóc mới được
Nhỏ Mây cười tươi … mắt nhỏ thực sự đẹp, phát hiện nhỏ cười có hai cái má lúm đồng tiền rất duyên … Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi nói chuyện vui vẻ với nhỏ Mây nhanh chóng như vậy, khác với tính cách của tôi ngày thường … có lẽ tôi cảm thấy thú vị kể từ khi nhỏ Mây giới thiệu nhỏ có dòng máu người Ấn, dù sao trò chuyện với một người có dòng máu nước ngoài … cũng có một điều gì đó kí©h thí©ɧ và thú vị.
– Mà hỏi nè sao chị dám nói chuyện vui vẻ với người lạ vậy
– Hihi tại chị thấy mặt nhóc hiền với dễ thương, hổng như mấy người hay lại quán chị coi đá banh … thấy dzữ dzữ dê dê sao sao ấy, với mấy chú lớn tuổi, mấy người đi làm rùi không à hổng có người nhỏ nhỏ bằng chị lắm … lâu lâu mới thấy con nít đi coi đá banh khuya đó
Sax … lí do nghe muốn tự ái … mặt tôi hơi non chút thui chứ đâu tới nổi bị phán là con nít chứ trời.nói cũng đúng, quán này nhìn kỹ lại có mình tôi trẻ nhất, còn lại toàn mấy chú lớn lớn tuổi ngồi coi không à.
– Hix bộ không sợ nhóc là người lạ … cũng dê hả
– Haha mặt nhóc ngố muốn chết dê gì nổi … mặt búng ra sữa luôn kìa
– Hix mặt người ta vậy mà chê hoài
– Hihi hổng có chê … chị nói thiệt mà … nhóc mới chuyển lại ở gần đây hả
– Ừ ừ … nhóc mới chuyển lên đây
– Hihi vậy vui rùi … vậy mai mốt rảnh ra chơi với chị … ở đây toàn mấy người lớn tuổi hơn nói chuyện hổng thích miếng nào
– Ừ rảnh nhóc ra
Tội nghiệp … mẹ mất, ba thì toàn đi xa, hổng được ở với gia đình mà xung quanh thì toàn là người lớn tuổi … chắc nhỏ Mây ít có bạn bè lắm … Cũng vui … tự nhiên có một cô bạn mang dòng máu nước ngoài, lai Ấn thì đâu có nhiều … Tôi muốn xin số điện thoại của nhỏ Mây để nhắn chơi … nhưng còn ngại … mới quen mà biết ngta có chịu cho tôi số không … thui kệ từ từ tính sau … nhà gần mà lo gì.
– Chị hổng đi học hả
– Ừ chị nghĩ học rùi … đang chờ ba đi chuyến này về rùi cho chị học tiếng Anh để qua đó ở luôn với ngoại.
– Uhm … vậy chị sắp đi xa luôn rùi
– Ừ … mà hổng sao đâu, ba chị nói đi qua đi lại thăm người thân được, tàu ba chị làm chạy suốt từ đó qua đây mà.
– Thích nhỉ … có gì dẫn nhóc theo lên tàu qua đó chơi với hen
– Hihi dám đi hôn … ý quên không – haha có tiến bộ biết cảnh giác với tôi rùi
– Đi tuốt … sợ gì … không lẽ chị bắt nhóc bán lun bên đó
– Bắt luôn …
– … rùi chơi lun … dám bắt thì nhóc dám đi … nhớ nuôi nhóc nghen …
– Hihi không có đâu … bắt làm thịt thì có …
– Trời … mặc đồ như công chúa mà không ngờ là phù thủy sao trời …
– A dám nói ngta là phù thủy hả … uýnh chết lun bi giờ
– A … đau nha … nhột mà đánh hay cù lét vậy trời
– Cho chết luôn cho nghỉ coi đá banh luôn
Sax … chết cha … lo mê nói chiện với nhỏ … huhu hết hiệp luôn rồi trời ơi …
– Chết … hix tại chị đó nảy giờ hổng coi được gì hết
– Haha cho đáng đời … thui ngồi im coi đi chị đi tính tiền nước cho khách để chút nghỉ đá người ta về hổng biết ai để tính tiền
– Uhm … vậy đi đi … mà tính tiền nhóc luôn nè
– Đây … nhóc là bạn chị được ưu tiên tính tiền gấp đôi ha
– Huhu … ác quá … nè lấy đi
– Plè … giỡn mà …
Nhỏ Mây đi vào trong thu tiền nước cùng với mấy đứa phục vụ khác … Càng nhìn càng mắc cười … giữa quán chơi nguyên bộ đồ nổi quá nổi … trắng tinh luôn … Một người bạn nửa … và may mắn … lại là 1 cô bé thân thiện.
Tính tiền xong … nhỏ Mây đi vòng vòng mấy bàn xung quanh ngồi nói chuyện cho có lệ giống mấy đứa tiếp viên khác rồi quay trở lại bàn tôi 8 chuyện … lại đành có lỗi với MU … ngay lần đầu tiên đã dụ tôi nói chuyện được nhiều … tính ra số chữ tôi nói với nhỏ Mây hôm nay bằng số chữ tôi với Thy nói cả thời gian qua ấy nhỉ:) … Lại so sánh với nhỏ Thy … hix sao dạo này lúc nào cũng đem nhỏ Thy ra so sánh hết nè trời.
Cuối cùng cũng kết thúc trận đấu … MU thắng. Ơn trời, không chắc tôi cảm thấy tội lỗi ghê gớm lắm vì mê Mây bỏ Mu … Tôi đứng dậy tính ra về thì nhỏ Mây chạy lại nói
– Nhóc cho chị mượn điện thoại
– Chi
– Thì cho mượn đi … nhanh chị phải dẹp quán nửa
– Uhm nè
Nhỏ Mây cầm điện thoại tôi nhá qua máy của nhỏ xong cười tươi khoe 2 cái má lúm đồng tiền và đôi mắt to tròn …
– Về đi
– Uhm … ngủ ngon ha
– Nhóc cũng vậy ^^
Tôi đi bộ từ từ về nhà … hôm nay là một ngày khá đặc biệt … ngày đầu tiên nhỏ Thy xa Sài Gòn … và cũng là ngày có nhìu sự kiện diễn ra với tôi … Về nhà tôi kéo cái hộp kem trồng cỏ ba lá của nhỏ Thy ra ngồi ngắm … biết là điên thiệt nhưng vẫn thích ngắm … trong lòng tôi … có lẽ vị trí của Thy dường như đang dần định hình rõ ràng … từng chút từng chút một. Có lẽ vì vậy mà tôi đã cỡi mở hơn với mọi người, trò chuyện nhiều hơn với những người tôi gặp trong ngày … âu cũng là một điều tốt nhỉ:)
“Em à giờ thì anh nhớ rùi … anh phát hiện ra mình yêu em có lẽ là vào ngày này nè … ngày đầu tiên anh không nhìn thấy em, ngày đầu tiên em không xuất hiện trước mặt anh … không biết nửa chắc vậy đó … trả lời được câu hỏi bao năm qua rùi đó nha, có quá muộn không em? và … em có đọc được dòng chữ này không em … có lẽ là không rồi”