Chương 2: Số phận

Diệp Anh kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thản của Vũ Phong: “ Đứa bé đó...., cả Alex.... có phải là....

“Người đó từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc sống của anh nữa rồi.” – Giọng Vũ Phong đầy sự lạnh lùng đến đáng sợ.

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi"_ vừa nói Diệp Anh vừa quan sát vẻ mặt của Vũ Phong.

Nhưng vô tình Vũ Phong lại đưa ánh mắt nhìn về phía Khả Hân, nhìn cả gia đình ba người vui vẻ cười đùa trong lòng anh có một chút tức giận.

"Vũ Phong, đi thôi"_ Diệp Anh nhắc nhẹ nhàng và khoác tay anh giống như một đứa trẻ đang sợ mất gì đó.

"Mẹ và ba Alex quen chú đẹp trai đó sao ạ?"_LeO thắc mắc hỏi

Câu hỏi của cậu bé khiến cho cô không biết trả lời con trai thế nào, đang lúc không biết phải nói gì Alex liền ôm lấy LeO âu yếm

"Chú ấy, mẹ và ba Alex của con là bạn thời đại học ấy mà"_ Alex nhẹ nhàng giải thích cho LeO

"Nhưng mà theo con quan sát được thì hình như chú ấy không thích mẹ và cả ba Alex đúng không"_ Câu hỏi của LeO khiến cho cô suýt nữa thì bật khóc.

"À có thể là do ba Alex đẹp trai hơn chú ấy nên chú ấy mới ganh tỵ đấy" _ Alex giải vây giúp cô

" Nhưng con thấy chú ấy đẹp trai hơn ba Alex mà, con thấy chú ấy khá giống con, đều rất đẹp trai"

"Con trai à con nói như thế ba Alex buồn lắm đó"_ Alex hờn dỗi với LeO

Chụttttt. Vừa nói LeO vừa thơm vào má Alex

"Thưởng cho ba đó đừng như trẻ con nữa"

"Thôi được rồi đến giờ phải về rồi, chúng ta về nhà nhé con trai"_ Cô buồn bã nói

Trên đường về nhà LeO cũng đã thấm mệt nên cũng ngủ thϊếp đi, còn cô thì vẫn buồn bã nhớ về chuyện ngày hôm nay.

"Em định khi nào thì nói sự thực với cậu ấy"_ Alex lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng

"Em phải nói chuyện gì bây giờ"_ cô lặng lẽ đáp

"Tất cả mọi chuyện kể cả chuyện của LeO"_Alex trầm lặng đáp

"Hoàng Bách!! Lâu lắm rồi em không gọi anh bằng tên này đúng không?"_cô điềm đạm nói

"Đúng rồ!i có lẽ lúc em và anh cùng sang Mỹ. Cũng gần 5 năm rồi"_ Alex lặng lẽ đáp

"Chúng ta quen biết nhau đã hơn 10 năm rồi đúng không anh?"

"Chính xác đã là 11 năm rồi"_Alex khẳng định

"Đúng vậy chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, anh cũng chứng kiến hết tất cả chuyện em đã trải qua. Vì vậy em nghĩ anh sẽ hiểu được tại sao em không thể nói hết tất cả cho anh ấy, em không thể"_cô nói với đôi mắt ngấn lệ

"Nhưng anh nghĩ LeO cần biết ba ruột của nó, một đứa trẻ không có bố rất đáng thương"_ Alex lặng lẽ khuyên cô

"Dù như thế nào em cũng không thể, đành để LeO chịu thiệt rồi, anh cũng đừng nhắc đến vấn đề này nữa em không muốn nghĩ đến nó nữa" _ cô nghẹn ngào nói

"Anh hiểu rồi"_ Alex lặng lẽ đáp

Vừa về đến chưng cư cô đang sống, Alex giúp cô đưa LeO lên phòng ngủ.

"Cafe của anh đây" _ vừa nói cô vừa đưa Alex một tách cafe

"Anh cảm ơn nhé"_ vừa nói Alex vừa cầm tách cafe

"Dự án quán cafe của em thế nào rồi"_Alex vừa nhâm nhi tách cafe vừa hỏi

"Em cũng đang triển khai, em vẫn chưa tìm được địa điểm ưng ý nên cũng hơi đau đầu."

"Em cũng mới về nước làm từ từ thôi, có gì khó khăn thì cứ nói với anh nhé"_Alex mỉm cười nói

"Em tự lo được nên mẹ con em không thể làm phiền anh được nữa, nếu mà em cứ làm phiền anh mãi thì làm sao anh của bạn gái được" _ cô mỉm cười nói với anh

"Bạn gái gì chứ, anh có LeO là đủ rồi"_Alex gượng cười

"Thì anh kiếm bạn gái đi rồi sau đó kết hôn sau đó nữa thì sinh con để LeO có bạn chơi cùng"

"Từ lúc phát hiện LeO bị bệnh, anh đã giúp em rất nhiều rồi, anh đồng hành cùng mẹ con em và giúp đỡ em rất nhiều rồi, nói thật lúc đó nếu không có anh em cũng không biết phải làm sao nữa nên bây giờ anh nên nghĩ cho bản thân mình đi nhé._ cô chân thành khuyên Alex

"Thôi anh còn có việc anh về trước nhé"_Alex vội vàng nói

"Được rồi! Anh về cẩn thận nhé cân nhắc những gì em nói nhé

"Anh biết rồi"_ Alex buồn bã ra về

Cô không nhận ra tình cảm mà Alex dành cho cô còn Alex thì vẫn chờ đợi, chờ đợi một ngày nhất định còn sẽ nhận ra và ở bên anh.

...----------------...

Cốc...cốc...cốc

"Vào đi"_ Vũ Phong nói bằng giọng trầm ấm

"Dạ đây là tài liệu tổng giám đốc cần ạ. Theo như tôi điều tra thì cô Khả Hân hay còn được gọi là Cindy, 5 năm trước đã được đào tạo thành một batender chuyên nghiệp tại Mỹ do được học bỗng toàn phần của một quỹ đầu tư tại Mỹ. Trong 5 năm qua cô ấy cũng đã đạt được nhiều thành tựu như: quản lý và cả giám khảo của một số cuộc thi batender chuyên nghiệp, được mời làm thính giảng cho một sói trường đào tạo batender. Trong giới cũng có một chút tiếng tăm, hiện tại cô ấy trở về nước để thực hiện một dự án về pha chế. Còn về đời tư thì cô ấy khá kín tiếng, tôi cũng không điều tra được chỉ biết cô ấy có một đứa con trai 4tuổi."_ trợ lý đang báo cáo thì bỗng Vũ Phong lên tiếng.

( Henry: trợ lý riêng của Vũ Phong, kim luôn cả tài xế và đã giúp anh trong nhiều việc từ việc công đến việc tư.)

" Cậu nói con trai cô ấy bao nhiêu tuổi"_anh gặng hỏi lại

"Dạ thưa tổng giám đốc là 4 tuổi ạ"_ Henry vẫn kiên nhẫn trả lời

Nghe đến đây Vũ Phong bắt đầu thấy tim đập nhanh hơn, anh đưa tay đè lên ngực trái

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ, tôi đưa anh đến bệnh viện nhé" _ Henry lo lắng chạy đến đỡ lấy anh

"Tôi không sao, chỉ tim hơi đập nhanh thôi uống thuốc là không sao nữa"_ anh trấn an trợ lý

Chỉ là nghe đến đây anh có chút nghi ngờ nhưng có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều làm gì có chuyện nhưng vậy, nghĩ đến đó anh cũng cho qua.

"Dự án pha chế của cô ấy cụ thể là làm gì?"_ anh nghiêm túc nói

" Dạ thưa tổng giám đốc nghe nói là vừa đào tạo lớp pha chế vừa mở quán cafe ạ"_ Henry nhẹ nhàng đáp

" Vậy cậu nghĩ xem nếu dự án của cô ấy hợp tác với resort của chúng ta thì có được không?

" Nếu được như cậy thì quá tốt rồi, cô ấy cũng là người có tiếng trong giới nếu kết hợp với resort của chúng ta thì danh tiếng của chúng ta và cả cô ấy đều có lợi cả" _ Henry vui vẻ đáp

"Đúng vậy, nhưng nếu tôi trực tiếp ký hợp đồng cô ấy sẽ không đồng ý đâu nên vụ này tôi giao cho cậu, xử lý cho tốt rồi báo cáo cho tôi, chỉ cần coi ấy ký hợp đồng thì chuyện còn lại cứ để tôi xử lý."_ anh nhẹ nhàng ra lệnh

" Dạ thưa tổng giám đốc tôi sẽ thực hiện ngay ạ"

Nói rồi Henry cũng rời khỏi phòng làm việc để lại một mình Vũ Phong lặng lẽ suy tư một mình.

" Khả Hân tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá"