Dữu Vãn Âm cười nói: “Tên gì í nhở…” Cô thử nhớ lại, “À đấy Tiểu Mi, em vắn tóc giúp ta là được rồi, còn gì thì để ta tự làm.”
Cô nghiên cứu mỹ phẩm cổ đại trước mặt một lát, sau đó trát phấn vẽ mày, tô son dán hoa lên trán, biến một khuôn mặt đẹp hút hồn thành một con hồ ly tinh vừa hóa hình, thay xong trang phục dưới ánh nhìn khϊếp đảm của nha hoàn.
“Thấy sao hả?”
Tiểu Mi lại trưng vẻ muốn nói lại thôi: “Tiểu thư à, ăn mặc kiểu này liệu có hở hang quá không?”
“Không sao đâu.” Dữu Vãn Âm đã tính trước, vì trong truyện gốc, bạo quân liền dính chiêu này, nữ pháo hôi chuyển sang hướng yêu diễm còn được ban cho mấy phần thánh sủng. Mà với nhan sắc sẵn có của nữ chính, chỉ cần vừa phô ra thì lực sát thương sẽ mạnh hơn gấp chục lần.
Nếu đã tránh không khỏi, chi bằng đổi bị động thành chủ động, xông pha ra đời bằng tâm thái ra trận.
Dữu Vãn Âm đắm chìm trong ánh nhìn kính trọng của thái giám cung nữ và được đưa tới tẩm điện đế vương.
Vừa bước vào trong điện, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ chợt hạ xuống hai độ.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, toát ra mùi chết chóc. Bạo quân mắc căn bệnh đau nửa đầu kinh niên, đang nằm ở trên giường để người khác xoa huyệt thái dương, quá nửa thân hình bị rèm che chắn, từ góc độ của Dữu Vãn Âm, chỉ thấy được một cánh tay bợt bạt rũ xuống từ mép giường.
Y nữ nhận xoa bóp nơm nớp lo sợ, nàng lo ấn trúng chỗ nào không vừa ý hắn thì sẽ bị kéo ra ngoài chôn ngay.
Thái giám dẫn đường thốt lên: “Bẩm bệ hạ, Dữu tần đã tới.”
Dữu Vãn Âm thướt tha yêu kiều quỳ xuống trước giường.
Cô có thể nhận thấy có một ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu của mình, nhưng mà đợi cả buổi trời, chỉ nghe thấy một câu truyền ra sau rèm: “Cút đi.”
Giọng điệu lạnh nhạt nghe đượm vẻ mỏi mệt.
Dữu Vãn Âm ngẩng đầu đầy khϊếp sợ.
Trong truyện gốc tuyệt đối không có cảnh này.
Thị vệ của bạo quân cũng rất nóng nảy, vừa nghe xong là lập tức tiến lên một trái một phải tóm lấy cô dù chưa biết lí do cô chọc giận bạo quân, chúng định lôi cô ra ngoài.
Dữu Vãn Âm: “???”
Dữu Vãn Âm còn chưa nghĩ ra cách bám trụ lại, thì bọn thị vệ bỗng dừng bước. Âm thanh cất lên sau rèm nghe có vẻ bực bội: “Nàng không ở lại thị tẩm thì sẽ chết à?”
Thị vệ: “?”
Thị vệ không hiểu mô tê gì, tóm lại là cứ quỳ xuống đất tạ tội cái đã: “Mong bệ hạ tha mạng.”
Bạo quân như thể càng mất kiên nhẫn hơn, Dữu Vãn Âm chỉ nhìn thấy cánh tay xanh xao kia huơ huơ vài cái, tất cả cung nhân nối đuôi nhau rời khỏi, trong tẩm điện lớn như vậy lập tức chỉ còn lại một mình cô.
Dữu Vãn Âm quỳ cả buổi trời, thấy bạo quân không có ý lên tiếng, bèn đánh bạo đưa tay vén rèm.
Hoàng đế đương triều Hạ Hầu Đạm, dung mạo tuyệt thế.
Lúc đọc truyện Dữu Vãn Âm cứ trào phúng mãi không thôi, bởi tác giả nhất định là một người đam mê cái đẹp, không chỉ miêu tả gương mặt của nam chính Đoan vương đẹp chim sa cá lặn, mà ngay cả Hoàng đế trong vai phản diện cũng bảnh đến không cần thiết chút nào.
Giờ đây được nhìn người thật ở khoảng cách gần, cô còn sốc hơn.
Dung mạo như tranh, môi đỏ như máu. Dáng dấp không có một nét chính phái nào, lệ khí âm trầm phủ vây khuôn mặt, nom như con yêu quái mà cao tăng ngàn năm cũng siêu độ không nổi.
Dữu Vãn Âm vác cái mặt hồ ly tinh xáp đến chỗ hắn, hiểu rõ cụm từ “Thằng ngu gặp kẻ trí” hơn bao giờ hết.
Đối phương không ngờ cô sẽ lại gần, chau mày nhìn cô, vẫn làm thinh như cũ.
Dữu Vãn Âm sợ hãi trước khí thế của hắn, lời thoại đã chuẩn bị sẵn cũng quăng lên chín tầng mây.
Hai người cứ nhìn nhau một cách khó hiểu như thế, giằng co một lúc lâu, Hạ Hầu Đạm mới hơi hé miệng: “Tên gì í nhở…”
Dữu Vãn Âm: “???”
Dữu Vãn Âm nói: “À, là Dữu tần.”