Vương Thanh trở lại phòng bệnh, ngồi ở bên giường bệnh yên lặng nhìn Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh không nỡ nháy mắt một cái nào, anh muốn hảo hảo nhìn kỹ cậu thêm một chút, anh muốn đem bảy năm thiếu sót bù lại.
Vương Thanh chỉ như vậy lẳng lặng nhìn cậu cả một đêm cũng không có chợp mắt. Anh nhìn cậu rồi nhớ tới quá khứ của bọn họ. Anh nhớ, năm đó anh cùng cậu ở chung với nhau, bởi vì công việc của họ rất bận rộn, có một lần bởi vì công việc của cậu quá nhiều, thân thể quá mệt mỏi, mệt đến mức ngủ quên tại studios.
Sau đó, Vương Thanh liền ôm cậu lên trên giường nghỉ ngơi, lúc ấy anh cũng như bây giờ lẳng lặng nhìn cậu. Hô hấp Phùng Kiến Vũ vững vàng, đặc biệt an tĩnh lúc ấy Vương Thanh suy nghĩ, cứ lặng yên nhìn cậu như vậy cũng là một loại hạnh phúc, là một chuyện rất tốt đẹp,nếu như có thể, anh liền muốn cứ như vậy nhìn Phùng Kiến Vũ cả đời.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, anh nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhưng mà sự hổ thẹn với cậu cũng vì vậy càng ngày càng mãnh liệt. Vương Thanh đột nhiên phát hiện những suy nghĩ trước kia của mình cũng sai rồi, bởi vì anh phát hiện bảy năm thiếu sót đó anh không có cách nào bồi thường cho cậu. Cậu tự sát, cha mẹ cậu xảy ra tai nạn, sự chờ đợi của cậu, những thứ này trừ khi thời gian quay ngược trở lại thì đều là không có cách nào bồi thường. Vương Thanh nhìn gương mặt say ngủ của cậu, anh thậm chí không biết cậu sẽ làm thế nào nếu biết anh khôi phục trí nhớ, sẽ tha thứ những năm anh vắng mặt hay không. Vương Thanh chỉ có thể không ngừng nói cho mình, bất luận Phùng Kiến Vũ có tha thứ anh hay không, anh cũng nhất định sau này phải đối xử với cậu tốt hơn. Nếu như Phùng Kiến Vũ không tha thứ cho anh, anh cũng phải sống chết đeo bám Phùng Kiến Vũ, hảo hảo đối đãi cậu.
Ngày hôm sau, Phùng Kiến Vũ toàn thân đau đớn mở mắt. Khi cậu tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt Vương Thanh tràn đầy tia máu, cằm đã bắt đầu có chút râu ria lởm chởm, trong cặp mắt kia tràn đầy đau lòng, tràn đầy áy náy.
Nhìn Vương Thanh suy sụp tinh thần trong lòng cậu vô cùng đau xót, cậu nắm tay anh, thanh âm có chút nhẹ, "Thanh nhi, anh có phải suốt một đêm cũng không có ngủ hay không a? Em không có chuyện gì, thật, em không có chuyện gì, em một chút cũng không đau." Vừa nói, Phùng Kiến Vũ còn muốn từ trên giường ngồi dậy,chứng minh cho Vương Thanh là cậu đã tốt hơn nhiều.
Vương Thanh ngồi trên giường, đè cậu xuống, sau đó cúi người ôm chặc lấy cậu. Thanh âm buồn rầu vang lên bên tai cậu, "Đại Vũ, thật xin lỗi. Anh rõ ràng đã đáp ứng em, nếu như có bất kỳ nguy hiểm nào anh nhất định ngăn ở trước mặt em. Nhưng mà, lần này anh lại không làm được, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Phùng Kiến Vũ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh, an ủi: "Không quan trọng, hơn nữa em cũng không có bị thương
nghiêm trọng a. Thanh nhi, anh đừng kích động như vậy có được hay không, không có nghiêm trọng như vậy đâu." Đột nhiên, Phùng Kiến Vũ ngây ngẩn. Bởi vì cậu nhớ, cậu không có nói cho Vương Thanh những chuyện trước kia. Nhưng mà, Vương Thanh làm sao biết rõ ràng những lời anh đã nói trong buổi fan meeting năm đó
Giống như là cảm thấy Phùng Kiến Vũ nghi ngờ, Vương Thanh thanh âm bắt đầu có chút run rẩy, "Đại Vũ, anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Qúa khứ, toàn bộ." Lời Vương Thanh vừa thốt ra, tay Phùng Kiến Vũ đang vỗ nhẹ sau lưng anh cũng dừng lại, thân thể được anh ôm thật chặc cũng cứng lại.
Nước mắt Vương Thanh chảy ra, rơi trên cổ Phùng Kiến Vũ.
Nước mắt này thật giống như có lực xuyên thấu vô hình, xuyên qua từng lớp từng lớp da của cậu, cuối cùng đâm thẳng vào trong tim cậu. Lúc này, trong lòng Phùng Kiến Vũ dâng lên niềm hạnh phúc lại mang chút chua xót, cậu không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
Vương Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, thận trọng nhìn cậu, hỏi chuyện anh lo lắng nhất, "Đại Vũ, em đừng không cần anh nữa có được hay không."
Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Vương Thanh, giơ tay lên lau đi nước mắt của anh nói: "Anh khóc cái gì, người đã lớn đến như vậy rồi, thật là nãi Thanh. Em sao lại không cần anh chứ, chúng ta thật vất vả mới lần nữa ở chung một chỗ, anh cũng thật vất vả nhớ lại tất cả mọi chuyện. Em có lý do gì không cần anh chứ."
Vương Thanh do dự một chút, cuối cùng nói ra miệng, "Nhưng mà cha mẹ em, bọn họ là bởi vì..."
Phùng Kiến Vũ nụ cười tản ra, cắt đứt lời Vương Thanh, "Ba mẹ em, bọn họ cũng hy vọng em hạnh phúc." Sau đó, mặt đầy thư thái nhìn Vương Thanh.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào phòng, rơi ở trên mặt Phùng Kiến Vũ, làn da cậu ở ánh mặt trời chiếu xuống vô cùng trong suốt, Vương Thanh cảm thấy giờ khắc này cậu giống như là một thiên sứ. Vương Thanh ở trán Phùng Kiến Vũ thành kính hôn lên, nói: "Đại Vũ, chờ em xuất viện, chúng ta đi thăm ba mẹ em đi!" Phùng Kiến Vũ thuận theo gật đầu một cái.
Một lát sau, Vương Thanh ra đi nhận một cú điện thoại, lúc trở lại đầy mặt nghiêm túc. Vương Thanh đem cậu đỡ lên, sau đó ngồi ở mép giường, để cho cậu tựa vào trong ngực mình. Anh
không nói một lời, để cho Phùng Kiến Vũ có chút lo lắng mở miệng hỏi: "Thanh nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Thanh thở dài, thanh âm trầm thấp ở trên đỉnh đầu cậu vang lên."Đại Vũ,
tai nạn xe cộ của chúng ta không phải bất ngờ xảy ra, là có người muốn hại chúng ta." Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Vương Thanh, anh tiếp tục nói: "Em có nhớ tên kí giả tên Triệu Bính không? Hắn len lén cắt đứt dây thắng xe của anh, cho nên ngày xảy ra tai nạn anh đạp thắng thế nào cũng vô ích."
Phùng Kiến Vũ đem đầu vùi ở trong ngực
Vương Thanh, trong lòng có chút khó khăn tiếp nhận, cậu không hiểu, tại sao giữa người với người lại đối xử với nhau như vậy. Cậu tự nhận là cậu cùng Vương Thanh cho tới bây giờ không có chọc qua Triệu Bính, nhưng là Triệu Bính tổng là muốn hại hai người, bảy năm trước như vậy, bảy năm sau vẫn là như vậy, lần này lại muốn mạng của hai người bọn họ.
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh nói: " Được rồi, Thanh nhi. Những chuyện này liền giao cho cảnh sát đi điều tra
xử lý đi. Chúng ta chỉ cần hảo hảo trải qua cuộc sống gia đình của mình là tốt."
Vương Thanh gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cúi đầu hỏi: "Đại Vũ, em ban đầu tại sao phải nhận nuôi Niệm Niệm."
Phùng Kiến Vũ vừa nhắc tới Tiểu Niệm Thanh, đầy mặt hạnh phúc: "Thanh nhi, anh không biết Niệm Niệm có duyên với chúng ta nhiều thế nào đâu. Sau khi anh biến mất, em thường xuyên một mình đến viện mồ côi chúng ta hay đến làm công ích, lần đầu tiên em gặp Niệm Niệm chính là ở nơi đó. Mẹ Niệm Niệm vứt bỏ nó, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy nó,em cảm thấy đôi mắt nó thật giống em, cho nên em nhận nuôi nó. Hơn nữa trọng yếu hơn chính là, sinh nhật Niệm Niệm là chung 1 ngày với anh. Em nghĩ, nếu như chúng ta có một đứa bé,bất quá cũng như vậy thôi. Ở trong mắt em, Niệm Niệm không phải là con gái nuôi, nó chính là con gái của hai chúng ta." Sau đó Phùng Kiến Vũ ngừng một chút, nói tiếp: "Lúc ấy, anh biến mất, cha mẹ em cũng qua đời,Niệm Niệm xuất hiện giống như là cho em thêm một người thân."
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, trong đầu nghĩ: Là yêu sâu đậm như thế nào, mới có thể để cho một người vì một người khác làm nhiều điều như vậy a! Trong lòng Vương Thanh tràn đầy cảm động, những cảm động này không thể dùng từ ngữ để hình dung. Vương Thanh ôm thật chặc Phùng Kiến Vũ nói: " Đúng, Niệm Niệm chính là con gái của chúng ta."