Lúc Phùng Kiến Vũ bắn tinh ngón tay Vương Thanh cắm vào mật huyệt cậu đã gia tăng thành ba ngón. Đầu lưỡi Vương Thanh dọc theo đường cong của Phùng Kiến Vũ hôn từ trên xuống dưới. Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, ánh mắt hơi khép hờ, tay nắm gra trải giường lông mi hơi rung động, có vẻ nhu nhược lại quật cường.
Vương Thanh rút ngón tay trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra, cúi người hôn xuống. Kí©h thí©ɧ xảy ra bất ngờ khiến cho đôi mắt đang khép hờ của Phùng Kiến Vũ lập tức mở ra, "Thanh nhi... không cần... A..." Kí©h thí©ɧ tới quá đột ngột, Phùng Kiến Vũ khó chịu vặn vẹo thân thể
Không ngờ hành động này lại càng dễ dàng cho Vương Thanh, đầu lưỡi anh chen vào tiểu huyệt căng mịn của Phùng Kiến Vũ,đầu lưỡi đảo quanh một vòng cẩn thận liếʍ qua mọi ngóc ngách. Đầu lưỡi ấm áp nhất thời làm cho Phùng Kiến Vũ hóa thành một vũng xuân thủy,vô lực nằm trong ngực Vương Thanh, một bộ dáng vẻ mặc cho người ức hϊếp quả thực mê người.
"Thích không?" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ khàn giọng hỏi.
Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy thân thể mình bây giờ đã nhạy cảm đến cực hạn, nhỏ giọng đáp lại: " Ừ."
"Vậy em muốn tôi làm gì?" Vương Thanh hỏi.
"Ô ô... muốn... muốn anh hung hăng yêu em." Phùng Kiến Vũ tự nhiên biết Vương Thanh muốn nghe cái gì, cậu cũng vui vẻ phối hợp, lớn tiếng đáp lại.
Vương Thanh cười một cái nói: "Đây chính là em cầu xin tôi, sáng sớm ngày mai đừng trách tôi."
Vương Thanh kéo hai chân Phùng Kiến Vũ ra thô bạo đỉnh vào tiểu huyệt cậu. Dù sao Phùng Kiến Vũ đã 7 năm chưa từng cùng Vương Thanh hoan ái qua, vẫn là có chút không thích ứng, "A... Thật sâu a..."
Mặc dù Phùng Kiến Vũ lớn tiếng rêи ɾỉ, nhưng mà Vương Thanh vẫn đem mông cậu nâng cao lên, đón nhận từng đợt rút cắm ngày càng sâu của anh
Vương Thanh cũng không biết vì sao mới vừa cắm vào nơi mềm mại trong cơ thể của Phùng Kiến Vũ, trong nháy mắt để cho anh có một loại cảm giác sở hữu. Loại cảm giác đó giống như là đứa trẻ đi lạc nhiều năm rốt cuộc tìm được nhà.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ khó chịu, có chút đau lòng, nhưng mà anh vẫn không buông Phùng Kiến Vũ ra, một lần rồi lại một lần đâm vào thật sâu, càng dùng sức đâm vào, anh muốn cùng người dưới thân dính chặt vào một chỗ, không lưu một khe hở nào
Kết hợp chặt chẽ làm cho Phùng Kiến Vũ nhớ tới lần đầu tiên của cậu và Vương Thanh, hai người đều rất bất an, khi thân thể xích͙ ɭõa đối diện nhau, mặt hai người đều rất đỏ, tay chạm vào đối phương đều run rẩy
Lúc Vương Thanh lần đầu tiên tiến vào thân thể Phùng Kiến Vũ, cậu cảm giác mình bị xé ra làm hai, đau đớn tê liệt cho tới bây giờ trong kí ức cậu như vẫn còn mới. Nhưng lúc đó hai người cũng không muốn dừng lại, bọn họ chỉ muốn tới gần đối phương một chút, gần thêm một chút, bọn họ muốn trở thành người thân cận nhất đời này của nhau
Một lát sau, Vương Thanh vô tình đỉnh vào điểm nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ, một đợt kɧoáı ©ảʍ kéo tới, " Ân... a... Thanh nhi... nóng quá... tốt... thật thoải mái... ân..."
Vương Thanh nhất thời hiểu ra điều gì đó, liền mãnh liệt tấn công vào điểm lúc nãy, hai cánh tay Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt cổ Vương Thanh, ý thức bắt đầu hỗn loạn."Thanh nhi... ân... nữa... nữa nhanh một chút... a... tốt... thật là tốt a..." Phùng Kiến Vũ lớn tiếng rêи ɾỉ.
Vương Thanh đột nhiên ngừng lại rút cự vật của anh ra, Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy thân thể trống rỗng, trong đôi mắt thật to chứa đầy nghi hoặc, vô tội nhìn Vương Thanh, thân thể bất mãn vặn vẹo, nhìn cự vật của Vương Thanh lại trướng thêm lên mấy phần.
Vương Thanh nâng cầm Phùng Kiến Vũ nói: "Cầu xin tôi."
Phùng Kiến Vũ mặt đỏ bừng, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Cầu... cầu xin
anh..." dáng vẻ ủy khuất lại khả ái để cho Vương Thanh hận không thể ngay bây giờ liền đem cậu đè ở dưới thân hảo hảo thương yêu một phen.
Nhưng mà Vương Thanh vẫn không hài lòng, hỏi: "Cầu xin tôi cái gì?"
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu qua không nhìn Vương Thanh cũng không chịu nói tiếp, Vương Thanh đưa ngón tay cắm vào tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ,không ngừng đảo lộng, hô hấp Phùng Kiến Vũ hấp dần dần hỗn loạn không chịu nổi, những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt từ trong miệng cậu truyền ra, "Đừng... ân... đừng xoa... ân... Thật là ngứa..."
Vương Thanh dừng lại động tác trên tay, cười đễu nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Vậy em cầu xin tôi đi, nhớ, phải nói rõ ràng muốn cầu tôi cái gì nga!"
Lý trí của Phùng Kiến Vũ bị tìиɧ ɖu͙© nuốt mất, trong thanh âm hơi có vẻ nức nở, "Cầu... Cầu xin anh...thao.. thao em..."
Vương Thanh hài lòng cười một tiếng, kéo Phùng Kiến Vũ một cái, cự vật lại đâm vào tiểu huyệt cậu, nhanh chóng trừu sáp. Cả phòng tràn đầy " phốc xuy phốc xuy" tiếng rút ra cắm vào hết sức dâʍ đãиɠ.
" Ân... a... quá... quá nhanh... sẽ... sẽ phá hư..." Phùng Kiến Vũ bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ ở trên lưng Vương Thanh cào xuống mất vết móng tay, nhất thời cảm thấy dưới người căng thẳng, chất lỏng màu trắng phun ra trên bụng Vương Thanh, bị cắm bắn.
Vương Thanh bất mãn Phùng Kiến Vũ không đợi anh, tăng nhanh tốc độ cắm rút. Mới vừa bắn ra Phùng Kiến Vũ một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể để cho thân thể theo động tác rút ra cắm vào của Vương Thanh mà đong đưa, ánh mắt tan rả, trong miệng vô ý thức rêи ɾỉ, " Ân... hắc... a... ân..."
Vương Thanh cảm thấy mình cũng sắp đến rồi, dùng sức đâm sâu vào tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong cơ thể cậu, một trận kɧoáı ©ảʍ đánh úp làm Phùng Kiến Vũ hôn mê bất tỉnh
Vương Thanh cầm giấy thanh lý cho Phùng Kiến Vũ một chút,
lại đem cự vật mềm đi một nữa cắm vào tiểu huyệt cậu vẫn như cũ không chịu thối lui ra khỏi cơ thể cậu. Sau đó Vương Thanh hôn lên trán Phùng Kiến Vũ đem cậu ôm thật chặc vào trong ngực, rất sợ ai đó sẽ cướp đi người đã say ngủ này.