Vương Thanh dường như ngấu nghiến hôn lên môi Phùng Kiến Vũ. Nụ hôn của anh không giống như Phùng Kiến Vũ chỉ dừng lại trên môi, anh tiến quân thần tốc thẳng vào đôi môi đang hé mở của cậu. Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, cảm nhận đầu lưỡi của Vương Thanh, nhiệt tình đáp lại anh, triền miên mà hôn.
Cánh tay của Vương Thanh vòng qua cổ đỡ lấy sau gáy cậu. Nụ hôn càng được làm sâu thêm, quấn quýt, day dưa luyến tiếc chẳng nỡ xa rời. Đầu lưỡi Vương Thanh khí lực dần dần gia tăng, quấn quanh đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ dùng sức duyện hấp. Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy mình sắp không thở được rồi, " ân... " rêи ɾỉ một tiếng.
Vương Thanh cảm thấy hạ thân cương lên, càng dùng lực hôn lên môi Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khí lực toàn thân dường như bị rút đi.
Vương Thanh rất nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình cùng Phùng Kiến Vũ ra. Trên giường trắng như tuyết thân thể xích͙ ɭõa đối diện nhau,Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân. Anh cúi đầu từng chút từng chút dịu dàng hôn lên môi Phùng Kiến Vũ, sự đυ.ng chạm thân mật làm cho khóe mắt Phùng Kiến Vũ cũng ươn ướt, một giọt nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy ra. Phùng Kiến Vũ đã chờ đợi suốt bảy năm!Cậu bây giờ chỉ hận không thể làm cho Vương Thanh đem cậu nuốt vào trong bụng, như vậy cậu liền có thể vĩnh vĩnh viễn viễn ở cùng một chỗ với Vương Thanh.
Vương Thanh nhìn giọt nước mắt của Phùng Kiến Vũ, trong lòng anh như có ai hung hăng nhéo lấy, anh nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ ấy cảm nhận được sự đắng chát của nó. Bàn tay Vương Thanh nâng đầu Phùng Kiến Vũ, ngón tay cái vuốt ve gò má Phùng Kiến Vũ, ôn nhu nói: "Bảo bối, đừng khóc, tôi sẽ đau lòng." Bộ dáng ôn nhu làm cho Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Đôi môi hai người lại dây dưa triền miên một hồi, Phùng Kiến Vũ nắm chặt gra trải giường ngửa đầu rêи ɾỉ. Vương Thanh lại từ cổ Phùng Kiến Vũ một đường tỉ mỉ dầy đặc hôn đến thắt lưng,tay Vương Thanh ôm chặt eo cậu, cậu nức nở uốn éo người cảm nhận từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ anh mang lại cho cậu
Khi Vương Thanh hôn đến bụng dưới Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ không nhịn được phát ra nhỏ giọng rêи ɾỉ, "A... đừng... ân... A... Thật là nhột..."
Đột nhiên, Vương Thanh há miệng ngậm vật cứng rắn của Phùng Kiến Vũ, khoang miệng ấm áp khiến cho Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa tiết ra. Đầu lưỡi linh xảo của Vương Thanh khéo léo chậm rãi liếʍ vật cứng của cậu, đầu lưỡi thỉnh thoảng ở đầu khất đảo quanh. Phùng Kiến Vũ thoải mái lớn tiếng rêи ɾỉ, " Ân... hảo... Thật thoải mái... Thật là giỏi..." Cái mông của cậu theo tiết tấu phun ra nuốt vào của Vương Thanh run lên một cái, cái mông đầy đặn khiến cho ánh mắt Vương Thanh càng thêm đỏ rực
Phùng Kiến Vũ đang hưởng thụ thì miệng Vương Thanh đột nhiên rời khỏi vật cứng của cậu một lần nữa hôn lên môi cậu. Môi Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh mυ"ŧ liếʍ mà phát ra thanh âm sắc tình, hơi thở nóng rực của Vương Thanh phả trên mặt cậu khiến cậu không thể suy nghĩ được gì nữa chỉ có thể nhắm chặc hai mắt, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ Vương Thanh mang đến
Vương Thanh cúi đầu ngậm đầu v* Phùng Kiến Vũ, khi thì liếʍ lộng, khi thì mạnh mẽ mυ"ŧ lấy, khi thì khẽ cắn xé. Đôi môi Vương Thanh dường như có ma lực, những nơi mà anh hôn qua đều để lại một trận tê dại. Phùng Kiến Vũ cảm giác trên người giống như có lửa vậy, rất khó chịu "Nóng quá" Phùng Kiến Vũ vô ý thức rêи ɾỉ.
Vương Thanh lúc này mới lại ngậm vào vật cứng của Phùng Kiến Vũ, nhưng mà tay Vương Thanh cũng không nhàn rỗi, theo tấm lưng bóng loáng một dường trượt xuống, thăm dò cái mông đầy đặn của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn mật huyệt của cậu, chuẩn bị làm khuếch trương
Phùng Kiến Vũ ở trong miệng Vương Thanh tăng tốc độ trừu sáp, "Thanh nhi... A... Thật... Tốt... Thật thoải mái..." Vì để cho Phùng Kiến Vũ nhanh một chút bắn ra, một tay Vương Thanh miết nhẹ đầu v* dựng thẳng của cậu
Hạ thân cùng thân trên đồng thời bị kí©h thí©ɧ mang tới kɧoáı ©ảʍ, tiếng rêи ɾỉ của Phùng Kiến Vũ càng lớn "Thanh nhi... A... em... em sắp... sắp bắn..." Phùng Kiến Vũ nắm chặt bả vai Vương Thanh, thân thể căng thẳng, cậu đạt đến cao trào liền đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào trong miệng Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ thấy mình bắn vào trong miệng anh, hơi thở lộn xộn nói: "Phun... Phun ra... Bẩn..."
Vương Thanh không có ác cảm, ngược lại một hớp nuốt xuống những gì Phùng Kiến Vũ bắn ra. Anh không biết mình tại sao lại làm vậy, theo lý mà nói dùng miệng giúp Phùng Kiến Vũ giải quyết đã là cực hạn của anh, nhưng mà anh cứ như vậy tự nhiên nuốt mất. Nhưng mà anh lại có
cảm giác Phùng Kiến Vũ là người mình yêu, cảm thấy dường như đây là chuyện anh làm rất tự nhiên Vương Thanh cưng chìu hôn lên vật cứng đã mềm xuống của Phùng Kiến Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu sáng lên ánh mắt nói: "Làm sao lại bẩn chứ, tôi một chút đều không cảm thấy bẩn. Chỉ cần là của em hết thảy tôi đều thích."