Chương 6: Tức giận

Chương 6: Tức giận

Editor: Bắc Hà

Beta : Nguyên Hiểu Mịch

Thứ bảy, thời tiết rất tốt.

Đan Đan buổi sáng 8 giờ bước ra cửa, do chỗ học thêm cách nhà khá xa nên cô đứng ở trạm xe buýt, chờ một lát liền thuận lợi lên xe buýt.

Đan Đan thích ngồi ở hàng ghế cuối, cạnh cửa sổ, cô thường nhìn cảnh vật vun vυ"t lao về phía sau qua tấm kính.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Tối hôm qua làm toán tới lúc trời rạng sáng, thật mệt mỏi. Một phần nỗ lực mới có được một phần thu hoạch, cô không dám lấy tương lai chính mình ra đùa, cô muốn tự quyết định cuộc đời này.

Chim khờ thì đều muốn học bay càng sớm càng tốt. (ý là chim khôn thì sẽ biết bay sớm, còn chim không khôn thì chỉ cố học bay cho đến khi nào được thì thôi)

Cô không phải Tống Thành hay Hứa Lương Châu trời phú cho khả năng đạt được điểm tuyệt đối dễ như ăn bánh.

Chỗ học thêm chỉ có bốn năm người học, cô đều quen biết trước đó.

Đan Đan học thêm môn tiếng Anh, cô phát âm không chính xác, mỗi lần ở lớp thực hành cùng các bạn cô lần nào cũng nói lắp bắp. Như bình thường con gái học tiếng Anh khá tốt, riêng cô không những phát âm không được, phần ngữ pháp cũng không tốt.

Đan Đan tự biết mình kém cỏi, dù cố gắng nhiều nữa cũng chẳng thể tốt lên bao nhiêu.

Cô giáo dạy thêm đã đi dạy nhiều năm, tính cách nghiêm khắc. Đan Đan nghe nói con trai cô kì thi năm ngoái trúng tuyển Đại học tốt nhất phía Bắc, cũng là trường tốt nhất hiện tại.

Đan Đan vừa ngồi vào chỗ của mình, lập tức bạn nam đeo kính có vẻ rất thẹn thùng cầm cuốn tập tiến lại; "Ừm..Đan Đan.... bữa nay phần thực hành.... Cùng mình chung một nhóm không?"

Nói ra câu ấy phảng phất đã lấy hết can đảm của cậu ấy.

Đan Đan cười nhẹ đáp:

"Được ."

Bạn nam mặt đỏ hồng, âm thanh xen lẫn vài tia vui mừng:

"Cám ơn cậu nhé."

Đề bài thực hành là cảm giác sau khi xem phim, tên bộ phim là "tim đập thình thịch".

Đan Đan đưa tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, ai nhìn đều hiểu cô đang thất thần.

Bộ phim này cô từng cùng Hứa Lương Châu xem, ngoài nội dung phim truyền tải, Đan Đan cảm giác càng tò mò về vấn đề "Yêu từ cái nhìn đầu tiên".

Cô còn nhớ rõ, chính mình từng hỏi Hứa Lương Châu, có tin chuyện yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên không? Giống như hai nhân vật chính bên trong phim vậy?

Lúc đó Hứa Lương Châu ôm lấy cô, đôi mắt là vẻ bướng bỉnh quen thuộc, hắn cười vô cùng đẹp, hắn trả lời:

"Anh tin, bởi vì anh đối với em chính là vừa thấy đã yêu sâu đậm."

Nhưng, Đan Đan không hề tin.

Cho đến giờ cô cũng không tin.

Cho nên cô mới không đoán được, Hứa Lương Châu đời này sẽ tiếp tục dây dưa cả đời với cô.

Có thể vừa gặp đã yêu một lần, cũng có thể như vậy lần nữa.

Trốn đến cỡ nào, đều không có tác dụng.

Đan Đan cứ nghĩ Hứa Lương Châu yêu cô là vì năm đó cô không tránh xa hắn, ngược lại nhiệt tình coi hắn là bạn tốt.

Mỗi buổi sáng, Hứa Lương Châu đều đứng trước cổng chờ cô, sau đó hai người cùng đi học.

Năm lớp 12, Hứa Lương Châu mỗi ngày đều rất buồn tẻ, lên cầu thang thấy một nam sinh mặc đồ đỏ, không có việc gì rủTống Thành chạy đến lớp bạn đó đánh cho một trận, đặc biệt ra vẻ nói: "Sau này không được mặc đồ đỏ. Nhớ chưa!"

Quá xấu hổ.

Ai ngờ nam sinh đó tan học liền mang theo một đám người chặn ở cửa phòng học.

Hứa Lương Châu cầm cặp sách cô, cười tủm tỉm:

"Đan Đan này, mình nói với cậu một chuyện."

Đan Đan trong lòng thầm kêu không xong.

Quả nhiên, một giây sau, Hứa Lương Châu nắm lấy cổ tay cô dẫn cô từ cửa sau chạy ra.

Ở đằng sau rất nhiều người truy đuổi.

Cô bị dọa phát khϊếp.

Hai người ở tiệm trà sữa cạnh trường trốn rất lâu, trời tối mới ra ngoài.

Vậy mới nói, Hứa Lương Châu là người co được duỗi được, mặt mũi không hề để ý.

Sau khi hôn cô, hắn càng không cần mặt mũi, lời gì đều nói ra miệng được.

Từ tiệm trà sữa ra ngoài, Hứa Lương Châu cười nhẹ, thấp giọng chửi:

"Bọn nhãi ranh chúng mày, haizz."

Sau đó cúi đầu ôm bả vai cô, trên mặt bực bội hoàn toàn biến mất: "Vẫn là Đan Đan nhà mình tốt nhất."

Đan Đan lúc ấy còn từng câu từng chữ, đứng đắn sửa:"Mình cũng không phải là của nhà cậu."

"Sớm muộn sẽ là." Hắn siết chặt vai cô.

.......

Hai tiết học thật mau, Đan Đan biểu hiện trong tiết không được tốt lắm.

Giáo viên tiếng Anh giữ cô lại, thấm thía khuyên nhủ:

"Em học chỗ cô học lâu như vậy rồi, tại sao ngữ pháp vẫn dốt đặc cán mai? Em nghĩ đi thi đại học phải làm sao?"

Đan Đan nhéo nhéo ngón tay, khẩn trương trả lời: "Cô ơi, em cũng không biết nên làm gì bây giờ."

"Ài, thôi, em cố gắng về nhà học thêm từ vựng đi."

Đan Đan gật đầu: "Cám ơn cô."

Gần giữa trưa, sau khi cô giáo đi, Đan Đan đang tính tìm chỗ ăn cơm thấy bạn nam cùng cô thực hành chung nhóm ban nãy bước đến, sờ đầu sờ tai ấp úng hỏi: "Đan Đan, mình..mình mời cậu ăn trưa."

Đan Đan:"Ha."

Sau đó lại từ chối: "Không cần."

Bạn học nam không từ bỏ, tiếp tục nói: "Mình...... Bữa trưa đi ăn cơm một mình cũng buồn, coi như cảm ơn cậu hôm nay đồng ý chung nhóm với mình đi."

Đan Đan suy nghĩ một hồi, nhìn cậu mặt nóng đến đỏ rần, cũng ngại từ chối tiếp, "Vậy được."

Hứa Lương Châu đứng dưới bóng râm dưới tán cây, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhưng chưa châm lửa.

Tống Thành từ cửa hàng gần đó chạy tới, tay cầm bật lửa mới mua.

Tống Thành rất hiếm khi hút thuốc, ở nhà cậu luôn ngoan ngoãn, không bao giờ lỗ mãng trước mặt cha mẹ, chỉ cần cha trợn mắt lên là cậu đã trở nên lúng túng.

Tống Thành tự châm xong cho mình rồi đưa bật lửa cho Hứa Lương Châu.

Hai người hút đều là hiệu Marlboro cực kỳ bình thường.

Bọn họ lúc này chỗ nào còn dáng vẻ của học sinh cấp ba? Nhưng cũng không phải như dáng vẻ bọn lưu manh chợ búa, hai người hút tí khói đều cao lãnh chi hoa.

"Chúng ta hát một chút không?" Tống Thành hỏi.

Hứa Lương Châu đạp nhẹ bên chân cậu ta, hỏi lại: "Não cậu bị úng nước hả?"

Tống Thành nhỏ giọng "hứ" nói:"Ôi này này, cậu thật sự không thú vị gì hết......"

Không ưa náo nhiệt, không đi qua ktv, cũng chưa bao giờ đi quán bar, chỉ ở địa phương làm lọa gây rối.

Một chút cũng không giống thời đại công nghệ lớp trẻ.

"Vậy đánh bóng rổ nhé?"

Hứa Lương Châu dập điếu thuốc, "Được rồi, đi thôi."

"Vừa vặn, tớ hẹn mấy anh em tốt của tớ đến cùng cậu chơi, cũng là người cậu quen biết cả, tụi này đều rất coi trọng nghĩa khí."

Tống Thành đắc ý dào dạt nói.

Hứa Lương Châu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Tốt, sau này đánh lộn có người giúp rồi."

"Chuyện, chỉ cần gọi một câu!"

Tuổi trẻ tinh thần vui vẻ phấn chấn, vẻ mặt kiêu ngạo, phảng phất mang theo ánh sáng.

Cái này có thể nói là ưu điểm của tuổi trẻ.

Hứa Lương Châu bước chân ngừng lại, ánh mắt anh hướng chỗ bên phải cửa kính trong suốt nhìn lại, cái góc độ hắn có thể nhìn rõ ràng.

Ngày hôm qua đứa con gái ghét bỏ hắn muốn chết kia, bây giờ đang ngồi tại KFC, cùng nam sinh khác cùng nhau ăn cơm...... khóe miệng còn cười rất đẹp đẽ, tinh xảo, lộ ra hai răng nanh trắng noãn.

Hứa Lương Châu ánh mắt lúc này lạnh đến tận xương tủy, hàn ý căm phẫn, như tên nhọn, như đao lạnh.

Rất chướng mắt.

Cô cười thật chướng mắt.

Nam sinh ngồi đối diện cô lại càng chướng mắt hơn.

Rất đáng ghét.

Muốn nhốt cô ta lại.

"Sao thế? Bước chân Ngài đột ngột dừng lại, tôi thiếu chút nữa liền đυ.ng ngài rồi đó."

Hứa Lương Châu thu hồi tầm mắt, như cũ nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, "Không có chuyện gì, chơi bóng thôi."

Địa điểm mà bọn họ hẹn nhau là ở sân thể dục của trung tâm thành phố.

Phương tiện và các hạng mục hoạt động thể thao đều thượng hạn.

Tống Thành cảm thấy Hứa Lương Châu tâm tình không tốt lắm, lúc chơi bóng như bị điên, không nhường chút nào. Thiếu chút làm cậu ta cạn kiệt sức lực.

Thêm nữa, toàn bộ thời gian chơi hắn đều không cười.

Sau khi chơi hết hiệp 1, Tống Thành nằm nhoài ra mặt đất, nước cũng chưa kịp uống, ánh mắt tuyệt vọng chằm chằm nhìn Hứa Lương Châu, mở miệng than: "Ôi, tớ định giúp cậu giải trí chút (kiểu như nhường á) nhưng lại bị cậu làm cho mệt chết đi được."

Hắn liếc nhìn cậu ta, nhấn rõ từng chữ, "Viễn vong"

"Haa, chờ tớ nghỉ ngơi xong, chúng ta tiếp tục so."

"Ai cùng cậu tiếp tục vậy, tớ về đây."

"Đừng chứ, thật vất vả mới tới cuối tuần, cậu trở về làm gì thế? Cùng ông nội hàn huyên nghị lực cuộc sống? Ôi ôi ôi, anh Hứa của em à, anh buông tha cho chính anh đi."

Tống Thành từ dưới đất bật dậy, nhảy lên, chắn trước mặt hắn không cho hắn về.

Trùng hợp, điện thoại trong túi quần Tống Thành vang lên.

Cậu ta thuận tay bấm, là Tây Tử gọi. "Cậu vừa nói cái gì? Con mẹ nó, cậu không nói đùa chứ?...... Tây Tử, cậu nhìn rõ ràng cho tôi, tôi là thiếu niên tự do đấy, không chịu trói buộc, Cậu muốn tôi.....tôi thành chân chạy vặt cho cậu hả, thiểu năng mà."

"Được rồi, giúp cậu nốt lần này thôi đấy."

Tống Thành tắt điện thoại, lầm bầm mắng.

Hứa Lương Châu nhướng lông mày, "Xảy ra chuyện?"

"Cũng không có gì, Tây Tử nhờ tôi đến chố Đan Đan lấy chìa khóa nhà đem về cho cô ấy."

"Đan Đan?"

"Là cô bạn cậu mới bắt nạt ngày hôm qua đó, cậu không phải quên mất rồi chứ?"

Tống Thành cho rằng anh không nhớ rõ.

Hứa Lương Châu làm bộ làm tịch, "À, nhớ ra rồi."

"Ừ đó, cậu tự về một mình nhé, tớ qua sân thể dục lầu hai chờ cô ấy."

Hứa Lương Châu mím nhẹ đôi môi, đi trước hắn, "Đi chung đi."

Ánh mắt nhìn hắn của Tống Thành lập tức trở nên kỳ quái.

Dù tại phòng vũ đạo luyện múa nữ sinh nhiều người bao nhiêu, Hứa Lương Châu chỉ nhìn một phát liền phát hiện Đan Đan.

Người vóc dáng nhỏ nhắn xinh xinh, tối qua hắn còn mơ thấy mình cùng cô ấy thân mật.

Khi cô khiêu vũ cực kỳ chuyên chú, tư thái tuyệt đẹp, mái tóc toàn bộ đều búi gọn lại, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt nhỏ xinh cũng lộ ra tất cả, đôi mắt sáng lấp lánh.

Thật mẹ nó quá đẹp, hắn nghĩ thầm.

Tống Thành rướn cổ nhìn trộm, Hứa Lương Châu di chuyển trùng hợp cản mất ánh mắt hắn.

Không cho xem.

"Chìa khóa tớ đưa giúp cho, cậu xuống phía dưới sân bóng rổ chơi đi."

Tống Thành không ngốc, nhìn ra được manh mối, "Không nhọc đại ca, tự tớ đi được rồi, nhé."

"Còn không chịu cút?"

"Lợi hại nha Hứa đại ca, đi đi, không chướng mắt cậu được chứ?"

Tống Thành một bộ ngầm hiểu rõ trả lời.

Ai da, cải trắng ngọt làm heo sốt ruột nhung nhớ rồi.

"Đi mau."

Hứa Lương Châu dựa vào cạnh cửa nhìn chăm chú, khóe miệng hắn ẩn ý cười, đôi mắt lạnh thủy chung chưa từng dời mắt.

Sau một lúc lâu, mọi người bắt đầu lục tục từ phòng vũ đạo đi ra.

Nhóm nữ sinh kết thành nhóm đi ra, khi lướt qua bên người hắn, còn trộm nhìn lại.

Lớn lên thật đẹp trai, nhưng đang đợi ai nhỉ?

Đan Đan luôn là người cuối cùng đi ra, cô bình thường hành động ít khi hốt hoảng, vội vàng.

Hứa Lương Châu đi vào trong phòng, khép cửa lại, đôi mắt hắn đảo quanh người cô.

Hắn sờ sờ cằm, bỗng cất tiếng, "Nhìn cậu có vẻ rất vui?"

Đan Đan quay đầu lại, lui về sau hai bước, cảnh giác nói: "Sao cậu ở đây!?"

Hứa Lương Châu gương mặt tươi cười càng thêm nhộn nhạo, "Đây là nhà cậu mở sao? Mình không thể tới ư? Chị đại thật bá đạo."

Lại nói thêm một câu, "Mình tới nhìn cậu, lúc cậu gập chân rất đẹp."

Hai chân cô nhỏ bé thẳng tắp mảnh khảnh, làm hắn sinh ra du͙© vọиɠ hung hăng tách nó ra.

Hắn chợt nhớ tới cảnh thấy lúc trưa, cười nhẹ, hời hợt nói, "Mình thấy hôm nay cậu ăn cơm trưa rất vui vẻ, nhỉ?"

Hắn buông tay, giọng điệu bất đắc dĩ, "Tại sao thấy mình đến đến lại không cười thế? Cậu như vậy làm mình rất khó chịu."