Màn đêm buông xuống, đèn đường dần dần sáng lên, ánh đèn mờ nhạt chớp chớp, bóng đèn treo ở giữa không trung phảng phất còn phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Hứa Lương Châu ra tay thật nhanh, không ai phản ứng kịp, nắm đấm của hắn đã dừng trên mặt Triệu Tẫn trên mặt, "Còn muốn ôm? Về nhà ôm chó nhà mày đi!"
Triệu Tẫn khóe miệng bị hắn đánh chảy máu, hàm răng bị đánh đến tê dại, Triệu Tẫn bỏ mắt kính, một tay vuốt gương mặt bị thương, ánh mắt lộ tia sáng, hỏi: "Học trưởng đây là có ý gì?"
Nghiêm khắc mà nói, Hứa Lương Châu là một người rất vững vàng, nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến Đan Đan, hắn luôn bị mất khống chế, làm một ít việc không lý trí.
Hắn đi lên nắm lấy cổ áo Triệu Tẫn, ngữ khí âm trầm, mang theo nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt hắn ngoài trào phúng còn có khinh thường, hắn gằn từng chữ: "Tao có ý gì hẳn mày biết rất rõ ràng."
"Quân tử động khẩu không động thủ."
"Tao có nói tao là quân tử không?"
Triệu Tẫn chuyển mục tiêu câu chuyện, "Đan Đan, chị nghe thấy rồi đó, vị học trưởng này không thể thâm giao."
"Một cậu chị, cô ấy là chị nào của mày?"
Đan Đan cười khổ, cũng không biết hai người này nháo cái gì, cô căn bản không dám đi lên ngăn đón hành động đánh người của Hứa Lương Châu.
Hứa Lương Châu một tay ném người lên mặt đất, một chân dẫm lên bụng, dùng sức nghiền, vừa lòng khi nghe thấy hắn kêu rên, Hứa Lương Châu ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đổ mồ hôi, hắn ác ý cười cười, "Trước mặt cô ấy giả vờ đáng thương? Giả nhu nhược? Đáng thương cho cô ấy xem? Nếu tao không cho mày đáng thương thêm chút, thì thật xin lỗi kỹ thuật diễn của mày."
Hứa Lương Châu nhấc chân, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, sau đó lại chậm rãi chuyển tầm mắt qua Đan Đan, ánh mắt đong đầy ánh sáng nhu hòa, ngữ khí rất tùy ý, "Cô ấy là người đơn thuần, cứ thế ngây ngốc đồng cảm với mày."
Triệu Tẫn chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, không sợ chết ghé sát vào hắn, môi mỏng khẽ nhúc nhích, khóe mắt mang theo ý cười, hắn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: "Vậy thì sao? Rất hữu dụng với cô ấy?" Cuối cùng hắn còn khıêυ khí©h nói: "Cô ấy sợ anh."
Hứa Lương Châu giận quá hóa cười, lại cho hắn nằm trên mặt đất đi, Hứa Lương Châu không phải học đấu võ để chơi, lập tức Triệu Tẫn đã bị đá, giống như con cá chết nằm trên mặt đất thở dốc.
Đan Đan tự biết hiện tại tốt nhất một chữ cũng không nên nói, nếu cô mở miệng kêu Hứa Lương Châu dừng tay, hắn nhất định đánh ác hơn, kinh nghiệm này cô đã có qua rất nhiều vụ rồi.
Hứa Lương Châu âm trầm, đi nhanh tiến đến, cơ hồ là túm, véo cổ tay cô kéo cô đi.
Triệu Tẫn ôm bụng giảm bớt đau đớn, mở ra cặp mắt lạnh lẽo, không có nửa phần thuần lương.
Hứa Lương Châu không quan tâm đi phía trước, cổ tay của cô bị hắn nắm đến đỏ lên.
Gần đến cửa nhà, Hứa Lương Châu dừng bước chân, lại không buông tay, hắn mạnh mẽ áp cô lên trên vách tường, gắt gao nắm lấy đôi tay cô, không có ngữ khí vui đùa như ngày thường, vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người, hắn hỏi cô, "Cậu bị ngu hả? Hắn đang giả vờ cậu nhìn không ra sao?"
Đan Đan cúi đầu, "Tôi chỉ cảm thấy hắn đáng thương."
Đại khái không phải đồng tình, chỉ là có thể từ trên người Triệu Tẫn tìm được một loại đồng cảm, cảm thấy mình nguyên lai sống ở trên đời này còn có một chút tác dụng.
"Hắn đáng thương? Đáng thương chỗ nào? Bởi vì những vết thương trên mặt hắn?" Hứa Lương Châu cười nhạo.
Đan Đan ngẩng đầu, hơi ngưỡng cổ, không tránh không né nói: "Cậu có lập trường gì can thiệp vào việc của tôi? Hứa Lương Châu, tôi từ trước đến nay kính nhi viễn chi với cậu, cậu hà tất phải dây dưa."
Biết rõ lời nói này không thích hợp, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn phản kích một lần.
Không khí chợt lạnh xuống, qua thật lâu, mới nghe thấy tiếng hắn trầm thấp khàn khàn, bên trong mang theo nhụt chí, "Tôi cảm thấy hiện tại tôi so với hắn còn đáng thương hơn."
Hứa Lương Châu dùng tay chạm vào mặt cô, ngón tay cái mân mê cánh môi cô, "cậu để tay lên ngực tự hỏi tôi đối với cậu thế nào? Ở trong lòng ngươi ta vẫn luôn là người không biết xấu hổ dây dưa suốt ngày đúng không?"
"Không phải sao?" Một câu nhẹ nhàng hỏi lại giống như nhát kiếm tổn thương người.
Bóng hắn cao lớn, "Thật tiếc, tôi còn muốn dây dưa cậu cả đời."
Sau lưng Đan Đan là vách tường cứng rắn, cô bị cộm khó chịu, gần đó nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng đổi giày.
Cô căng thẳng, thời điểm này, hẳn là mẹ cô sắp ra vứt rác.
Đan Đan nhanh chóng đẩy hắn, khẩu khí gấp gáp, "cậu mau tránh ra."
Hứa Lương Châu liếc mắt nhìn cửa nhà một cái, câu môi cười, mạnh mẽ giữ cô lại, không chịu như cô mong muốn, ngược lại nhân cơ hội này kiếm chuyện, "Cậu xin tôi đi."
Đan Đan đè thấp âm thanh, "cậu đừng nháo."
"Tôi không nháo, cậu không nói tôi cứ để như vậy, để mẹ cậu thấy cũng không liên quan đến tôi."
Đan Đan không tình nguyện, cắn môi, "Xin cậu."
"Không nghe thấy."
Cô dùng sức dẫm chân hắn, cắn răng nói: "Tôi xin cậu."
Hứa Lương Châu cởϊ áσ khoác ra, đột nhiên che ở đỉnh đầu hai người, hơn phân nửa thân mình che khuất bóng dáng nho nhỏ của cô, hắn dùng một tay nâng cằm cô, khom lưng không nhẹ không nặng cắn một ngụm nơi cánh môi, rồi sau đó lại chậm rãi tăng lực đạo, đưa lưỡi đi vào, thong thả ung dung nhấm nháp.
Đan Đan không dám phản kháng, càng không dám ra tiếng, sợ quằn quại dẫn đến mẹ chú ý.
Mẹ đan đan đi dự lễ về nhà mới 5 giờ, phòng ngủ lộn xộn, tối hôm qua lại cùng ba đan đan khóc nháo một hồi, trên sàn nhà đều là gối đầu rơi lung tung, khung ảnh cũng bị đánh nát, rơi rụng trên mặt đất.
Mẹ đan đan đầu tiên là mua đồ ăn nấu cơm chiều, ở trên bàn cơm bày hai cái chén, bà biết ba đan đêm nay sẽ không về ăn cơm, thái độ của hắn quyết tuyệt làm lạnh tim, giờ bà chỉ có thể gạt không cho con gái biết.
Làm xong cơm chiều, mẹ đan mới cầm cây chổi đi vào phòng ngủ, quét tước sạch sẽ, dùng túi đựng rác cầm ra cửa ném.
Mở ra cổng nhà, đặt túi rác ở cạnh cửa chờ ngày mai người vệ sinh lại đây lấy, xoay người định vào nhà thì thấy trên tường nhà mình có hai bóng người.
Đan mẹ chỉ nhìn thấy lưng của người con trai, vai rộng eo hẹp, vóc người cực cao, tầm mắt xuống chút nữa, liền thấy một đôi chân trắng nõn đang run rẩy, đứa con gái bị che kín mít, đến cọng tóc cũng không thấy.
Đan mẹ lắc đầu, thật là, học sinh giờ bà xem không hiểu.
Cậu con trai kia bà nhận ra, còn không phải cháu trai của Vương bà bà sao? Thành tích nghe nói rất tốt, chỉ là con người khá hỗn trướng.
Hiện tại nhìn xem đây là chuyện gì? Đưa con gái về đến cửa nhà.
Đan mẹ nghĩ, hôm nào vẫn nên cùng bà Vương đề cập một chút, học sinh phải có bộ dáng của học sinh, còn nhỏ không nên yêu đương.
Cửa nhà "chi nha" một tiếng bị đóng lại.
Hứa Lương Châu lấy áo trên đỉnh đầu hai người ra, cúi đầu nhìn đôi môi hơi hơi sưng đỏ của cô, hỏi: "Thế nào, k!ch th!ch không?"
Đan Đan trừng mắt, hung tợn, "K!ch th!ch cái đầu cậu."
Thiếu chút nữa bị hù chết, khi ánh mắt mẹ cô đảo qua, cả người cô phát run, đôi mắt cũng đỏ lên rồi, cả người bất đắc dĩ chui vào trong lòng ngực Hứa Lương Châu, chỉ trông mong mẹ nhanh về nhà một chút.
Hắn vỗ sau lưng cô, lạnh lẽo xuyên qua quần áo thấm vào da thịt cô, hắn hỏi: "Tôi đáng thương hay là Triệu Tẫn đáng thương?"
"Nhàm chán."
Hứa Lương Châu một bộ bất chấp tất cả, "Không nói, tôi hô lên nha."
Hắn há to miệng, làm bộ phải dẫn mẹ cô ra.
Đan Đan nhón chân, một đôi tay che miệng hắn, "Cậu câm miệng!"
Hứa Lương Châu đắc ý cười, kéo tay nhỏ xuống, không thuận theo không cào, "Ai đáng thương hơn?"
"Cậu."
"Tôi đối với cậu tốt không?"
"Tốt."
"Vậy cậu có thích tôi không?"
Đan Đan nghiêng mặt, yết hầu khô khốc nói không ra tiếng.
Dù trả lời thích hay không thích, đều trái lương tâm.
Hứa Lương Châu thấp giọng hỏi lại, "Thích không?"
Đan Đan trả lời nhanh chóng để ngăn hắn chơi xấu, "Thích thích được chưa, cậu đừng kêu nữa."
Hứa Lương Châu cũng tự hiểu câu này không phải là thiệt tình thực lòng, nhưng không nhịn nổi mà cao hứng, hắn gõ gõ trán của cô, "Vậy mới đúng, về sau cậu cũng không cần dùng sức đi làm, đi theo tôi rất tốt, cho cậu ăn sung mặc sướиɠ, tôi có một khối tiền sẽ cho cậu một khối tiền."
"Một khối tiền tôi đi theo cậu làm gì." Cô thuận miệng nói.
Hắn vừa cười vừa nói: "Nha, còn chướng mắt một khối tiền? Nhưng mà không quan hệ, tôi khẳng định không chỉ có một khối tiền."
Đan Đan bị hắn nhắc mãi đau lỗ tai, lẩm bẩm, "cậu thật phiền."
"Tôi có thể biết câu tiếp theo của cậu." Hắn học ngữ khí của cô, "cậu có thể cách xa ta một chút hay không nha nha nha~? Cậu muốn làm gì nha nha nha? Cậu thật phiền nha nha nha~"
Hứa Lương Châu tự nói tự cảm thấy tức cười, hết sức vui vẻ.
Đan Đan banh mặt, đá hắn một cái, "Mặc kệ cậu, tôi về nhà."
Hứa Lương Châu ngừng cười, kéo người lại, ánh mắt âm trầm, "Về sau đừng quan tâm vị" ảnh đế "Triệu Tẫn kia, bằng không sẽ không khách khí với cậu."
Đan Đan tức giận, ném tay hắn, chạy về nhà.
"Đã về rồi à, ăn cơm đi." Đan mẹ nằm ở trên sô pha, tùy ý mở TV.
Đan Đan cất cặp sách rửa tay sạch sẽ ngoan ngoãn ngồi trên bàn cơm, Đan mẹ lấy l*иg bàn ra, ngồi trước mặt cô, đem canh xương hầm đẩy đến đến chỗ cô, "Ăn canh đi."
Đan Đan dùng thìa quấy chén canh nóng, cúi đầu, cẩn thận hỏi: "Mẹ, ba đâu?"
Mẹ đan tạm dừng một lát liền khôi phục như thường, "Ba đêm nay không trở lại ăn cơm."
Đan Đan dùng miệng nhỏ nhấp canh, "Mẹ, ba đã vài ngày không trở về ăn cơm, trường học bận như vậy sao?"
"Con đừng quan tâm chuyện này, thi đại học còn có hai tuần, điều chỉnh trạng thái, nghênh đón kì thi cho chắc."
"Mẹ, con đang rất nỗ lực."
Mẹ đan vừa lòng gật đầu, "Một năm nay con nhiều vất vả mẹ đều biết, nhưng mẹ muốn con có thể ra khỏi cái địa phương này, đi đến thành phố lớn, tương lai cơ hội lựa chọn cũng nhiều hơn, phận con gái ở trong xã hội càng không dễ dàng."
"Thôi, không nói nữa, ăn cơm."
Đan Đan vùi đầu ăn cơm, mũi ê ẩm.
Từ trước không hiểu cha mẹ khổ tâm, thành tích không tốt cũng ngạnh buộc học, trên lớp không xong thì học bổ túc, đến sau này mới có thể hiểu, đây là đang dạy cô bản lĩnh dừng chân ở trong xã hội.
Ban đêm, Đan Đan vừa tắm rửa xong, Đan mẹ liền gõ cửa vào.
"Mẹ, làm sao vậy?"
Đan mẹ nhìn sách vở trên bàn, nói: "Không cần học quá muộn, duy trì giấc ngủ đầy đủ."
Đan mẹ trước kia cũng từng làm chủ nhiệm lớp, kỳ thật đến giai đoạn bây giờ, bọn học sinh thành tích đều ổn định xuống, sẽ không có quá nhiều biến số, dư lại xem vận khí và tâm thái.
"Vâng ạ."
Đan mẹ đi ra ngoài nháy mắt vừa vặn thấy áo khoác trên giá áo, nghĩ nghĩ, "mẹ nghe nói hôm nay có người tặng hoa cho con?"
Đan Đan khẩn trương, "Đúng vậy, nhưng mà.."
Đan mẹ không chờ cô nói cho hết lời, "Tuy rằng là trường học sắp xếp, nhưng con vẫn nên chú ý ảnh hưởng, hiện tại không phải tuổi để yêu đương, chờ lên đại học, con cũng nên bảo vệ tốt chính mình."
Đan Đan thở dài nhẹ nhõm, má ơi, hù chết cô.
Cô cười cười, "Mẹ, con sẽ không xằng bậy."
Đan mẹ đối với cô vẫn rất yên tâm, người làm giáo viên rất thích nêu ví dụ, "Vậy là tốt rồi, đừng giống đứa con trai nhà đối diện là đã cám ơn trời đất."
Đan Đan thử hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Đan mẹ dùng một loại hận sắt không thành thép, "Nhắc tới mẹ cảm thấy tức giận, con đoán xem lúc nãy ta ra cửa vứt rác thấy cái gì?" Bà tự hỏi tự đáp, "Tiểu tử kia cư nhiên đem con gái nhà người ta ấn ở trên tường hôn!"