- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Đến Chết Cũng Không Buông Tay
- Chương 14: Đánh hắn
Đến Chết Cũng Không Buông Tay
Chương 14: Đánh hắn
Chương 14: Đánh hắn
Editor: Bạch Điềm Điềm
Beta-er: Mô mô
Nhìn từ góc độ của Hứa Lương Châu sang, hình ảnh đẹp một cách lạ thường, nam học sinh cao cao soái soái ngoan ngoãn đứng trước mặt cô gái ngoan ngoãn.
Hứa Lương Châu bước tới, một tay ôm eo nhỏ của Đan Đan, nhướn mày đối diện Lương Tự Thuyết, nói: "Làm gì vậy? Dám bắt nạt bạn gái tôi sao?"
Đan Đan bĩu môi lẩm bẩm một câu: "Ai là bạn gái cậu chứ."
Từ Viễn cà lơ phất phơ nhìn hắn, lại nhìn thấy Tống Thành cách đó không xa, không khách khí nói: "Người anh em, đây sao có thể coi là bắt nạt được, chỉ là thu chút phí qua đường thôi mà."
Từ Viễn nghĩ bên mình có nhiều người nên cũng không sợ Hứa Lương Châu.
Đan Đan di chuyển, muốn lấy tay của hắn đặt ở lưng mình ra, nhưng không được, cô buồn bực nói: "Không cần cậu quan tâm."
Hứa Lương Châu nở nụ cười dịu dàng, dùng giọng điệu cưng chiều nói: "Lại giở tính trẻ con sao? Ai, tất cả đều là lỗi của mình."
Từ Viễn không có kiên nhẫn nhìn hai người họ đang nhõng nhẽo với nhau, thật sự phiền phức chết đi được, hắn ta vung tay: "Chết tiệt, có bạn gái không làm ăn được gì, mau lấy tiền ra."
"........"
" Không có tiền?"
Biểu cảm của Hứa Lương Châu nói rõ mọi thứ.
"Mày không có tiền nói chuyện gì tới bạn gái." Lương Tự tức giận, giơ tay lên: "Đánh cho tao."
Hứa Lương Châu lặng lẽ nắm chặt bàn tay của Đan Đan, ghé bên tai cô giọng nhỏ bắt đầu đếm ngược: "Một, hai, ba, chạy!"
Bàn chân giống như sản sinh ra gió, hai người chạy thật nhanh.
Tống Thành vẫn đứng yên tại chỗ ngơ người ra theo dõi sự việc, không phải chứ, Hứa Lương Châu lại có thể sợ? Đờ mờ, cái éo gì đây?
Đám người Lương Tự cũng không phải ăn không ngồi rồi, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp hai người, ngay cả Tống Thành cũng không buông tha, đè bọn họ xuống đất đánh một trận, Hứa Lương Châu ôm Đan Đan vào lòng ngực mình, dùng lưng che cho cô, không để cô bị bọn họ đυ.ng vào.
Mặt Hứa Lương Châu rất nhiều chỗ bị bầm xanh tím, đợi bọn họ rời đi hết mới từ từ đứng dậy, dựa vào tường thở một hơi nặng nề, Đan Đan không chịu một chút tổn thương nào, bod dậy từ mặt đất đi về hướng nhà mình.
"Này, cậu không có lương tâm như vậy sao... tốt xấu gì mình cũng giúp cậu."Hứa Lương Châu không nghiêm túc nói.
Đan Đan cầm lấy dây quai cặp, đứng lại, quay lại nhìn hắn, hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Hứa Lương Châu che ngực, giả bộ như sắp tắt thở tới nơi: "Không ổn, mình bị đánh sắp chết rồi."
Đan Đan không làm gì được hắn, cắn môi, sau khi suy nghĩ một hồi liền đề nghị: "Để mình đưa cậu đi bệnh viện được không?"
"Mình không đi."
"Vậy mình đi đây."
Hứa Lương Châu " Hít-hà zz" một tiếng, đưa tay lên nắm cô ấy lại: "Không được đi, mình đang như vậy rồi, cậu vẫn còn có thể an tâm mà đi sao?"
Đan Đan biết rõ hắn đang chơi xấu, không thèm lựa lời, chỉ thẳng vào hắn nói: "Rõ ràng là cậu có học qua võ, vừa mới nãy sao không đánh lại bọn họ? Bộ dạng cậu như vậy là đang tự làm khó chính mình."
Hứa Lương Châu đánh người hung hăng như nào không phải cô chưa từng thấy qua, lúc trước khi lên đại học không lâu, có một đàn anh tỏ tình với cô, không kìm lòng được đã nắm tay cô, hắn lại vừa vặn thấy được, sau đó còn đánh cho người ta một trận, ai cũng không can được, đánh đến nỗi phải đem người vào bệnh viện, người đó bị gãy hai cái xương sườn.
Hứa Lương Châu hí mắt, cũng không thèm giả bộ nữa, nắm chặt cổ tay cô, lạnh giọng nói: "Sao cậu lại biết?"
"Lúc trước mình đã tự hỏi sao cậu lại biết trong nhà mình còn có hai chị nữa, nhưng chuyện mình học qua võ sao cậu cũng biết được hay sao?" Hắn kéo dài cuối câu: "Hửm?"
Đan Đan không gạt tay hắn ra được thì nôn nóng tới đỏ mắt.
Ánh mắt Hứa Lương Châu nhìn cô càng thêm sắc bén, giống như rắn độc quấn xung quanh cơ thể cô, cắn chặt không buông ra: "Cậu từng biết mình sao?"
Nói xong, lại lập tức phủ nhận: "Không đúng, trước kia chúng ta thậm chí còn chưa gặp mặt."
Đan Đan hoảng hốt trong lòng: "Mình nói bừa."
Hứa Lương Châu chậm rãi di chuyển ngón tay đi lên, đầu ngón tay lành lạnh làm cho cô từng cơn rùng mình, nụ cười của hắn trong mắt cô thoạt nhìn có vẻ dữ tợn và vặn vẹo, trong đáy mắt loé lên một tia sáng, hắn điềm đạm nói: "Hai lần đều là cậu nói bừa, minh không tin, cậu nói cho mình biết sự thật đi, làm thế nào cậu biết được? Nghe lời, mình sẽ không làm khó cậu, cậu hiểu mình mà, người của mình cũng không quá bình thường."
Đan Đan nghe xong lời hắn nói, thậm chí ngay lúc đó còn cho là hắn cũng trọng sinh giống mình.
Lúc này hơi thở trên người hắn rất giống "hắn" kia, cô run rẩy: "Mình không lừa cậu, mình thật sự chỉ nói hươu nói vượn, cậu bình tĩnh một chút."
Hứa Lương Châu tròn mắt, tâm trạng đã tốt hơn nên cũng không làm khó cô nữa, chạm nhẹ vào tóc cô, lời nói như nỉ non: "Xem cậu sợ thế nào này."
Cô ấy biết nhiều chuyện hơn hắn nghĩ, xem ra chuyện hắn mắc bệnh tâm lý cô ấy cũng không ngạc nhiên, thật khiến hắn phải suy nghĩ sâu xa hơn rồi.
Hứa Lương Châu đem sức nặng hơn nửa cơ thể đặt lên vai cô, vết thương của hắn không quá nặng, nhưng là giả bộ rất giống.
Đan Đan cảm giác như mình sắp bị hắn ép vỡ, người này ăn gì mà lại cao to như vậy, nặng chết mất.
Hứa Lương Châu cao hơn cô rất nhiều, mắt nhìn qua liền có thể thấy gò má cô, xuống chút nữa là xương quai xanh của cô, thân hình ốm yếu trắng nõn, một tay cũng có thể bóp nát, hắn chợt nảy ra một tính xấu, rất muốn chiếm lấy cô, muốn nhìn thấy bộ dạng thút thít nỉ non của cô dưới cơ thể chính mình.
Hắn nhắm mắt lại, vì những hình ảnh trong đầu vừa nãy mà cảm thấy thẹn.
Âm thầm tự mắng câu cầm thú.
Mắng xong sau đó lại tiếp tục muốn.
Đan Đan vừa quay đi, Hứa Lương Châu đã không còn bộ dạng ốm yếu như vừa nãy, khởi động lại gân cốt liền đi vào cửa.
Nhìn thấy cha hắn ở trong phòng khách, lông mày nhíu lại, hắn hỏi: "Sao cha lại tới đây?"
Cha Hứa ăn mặc âu phục chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng nhìn đỉnh đầu đầy màu sắc của hắn: "Cha tới bên này họp, thuận tiện ghé sang đây xem qua, đem tóc của con nhuộm lại cho cha."
"Cha, đây là sự cá tính."
Cha Hứa mặc kệ hắn, sinh ra một đứa con trai không biết vâng lời như vậy, thật sự rất đau đầu: "Mất hết thể diện." Lại nhìn thấy trên mặt hắn có vết thương, nụ cười tcó phần châm chọc: "Bị người ta đánh à?"
Hứa Lương Châu buông tay: "Cha đã nhìn ra rồi sao? Cha là cha của con, đúng ra người phải trả thù giúp con chứ!"
Cha Hứa nhấn mạnh: "Phải."
Trước khi Hứa Lương Châu đi lên lầu, cha Hứa nhớ ra việc chính cần nói với hắn: "Thi đại học xong thì về đi, danh tiếng đã qua, khổ cực con cũng trải qua rồi, sau này về nhà thì an phận một chút."
Hắn dừng lại: "Đã biết."
Tới ngày đi chơi xuân, hai lớp đi chung một chiếc xe buýt, lớp Tống Thành và lớp Đan Đan được sắp xếp chung trên chiếc xe buýt.
Tây Tử là người đầu tiên bước lên xe, lựa được một vị trí tốt, lúc Đan Đan bước lên xe, cô ấy nhảy đứng lên vẫy tay: "Ở đây ở đây."
Tây Tử nhường vị trí gần cửa sổ cho cô, vẻ mặt phấn khởi kéo tay cô hỏi: "Hình như trước đây cậu tới Ô Trấn rồi đúng không?"
Đan Đan khẽ cười nhẹ: "Đúng vậy, chỗ này phong cảnh rất đẹp."
Tây Tử nâng cằm lên, cười hì hì: "Đêm nay chúng ta còn ở lại đây một đêm nữa, điều đó thật tốt."
Xe chuẩn bị di chuyển Hứa Lương Châu ngồi xéo phía sau vị trí của hai cô bỗng nhiên đứng dậy, chen giữa vào lời nói của hai người, hắn nói với Tây Tử: Tôi với cậu đổi vị trí đi."
Tây Tử không biết hắn từ đâu chợt xuất hiện làm cho cô ấy giật mình, lắc đầu: "Không đổi."
Sợ hắn sẽ ức hϊếp Đan Đan.
Hứa Lương Châu chỉ ra sau lưng hắn: "Có thấy ai không? Ngồi bên cạnh tôi là Cố Huân, cậu thật sự không muốn đổi chỗ với tôi sao?"
Tây Tử xoắn xuýt một chút, ôm túi đứng dậy, che mặt không dám nhìn Đan Đan.
Hướng Lương Châu ngồi xuống vị trí đó, hai chân bắt chéo, tay không an phận dời về phía cô, chuẩn xác cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia: "Lấy cái gì? Nói cho cậu nghe vài chuyện."
Đan Đan chuyển mặt ra hướng cửa sổ, giọng nói nho nhỏ: "Chuyện gì?"
Hứa Lương Châu bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, để cô quay mặt về phía mình, hắn nhe răng trợn mắt nói:" Từ hôm nay trở đi, cậu chính là mối tình đầu của mình."
Đan Đan không nghĩ nhiều: "Cậu nằm mơ à."
Hứa Lương Châu nhào nặn khuôn mặt cô cho hả giận: "Mình không thương lượng với cậu, nói cho cậu biết, không phải cậu cũng đang một mình sao? Nếu cậu vẫn tiếp tục bướng bỉnh thì tôi sẽ hôn cậu, hôn đến nổi cậu không thể nói ra lời."
Đan Đan khó khăn lắm mới giải cứu được khuôn mặt mình khỏi bàn tay của hắn, thở phì phò nói: "Cậu thật biếи ŧɦái!"
Muốn nói ra câu này từ rất sớm rồi, thật sự là không nói không được.
Đôi mắt Hứa Lương Châu trầm xuống: "Mình chính là biếи ŧɦái..." Nói xong dí mạnh cô về phía cửa sổ, bàn tay to lớn đỡ say gáy cô, không cho cô chạm vào cửa kính xe. Cả người cô bị hắn ôm khoá chặt trong lòng ngực, hắn cúi người, môi chạm vào môi cô, hoàn toàn không thèm để ý người trong lòng mình không tình nguyện hay như nào, khẽ cắn lên môi cô, đầu lưỡi cũng dần chui vào miệng nhỏ, liếʍ láp bên trong. Thậm chí còn mạnh mẽ kiểm soát cả hơi thở của cô.
Tay kia của hắn cũng không rảnh rỗi, lén cầm điện thoại di động ra: "tách" một tiếng, chụp hình ảnh này lại.
Có chút không thỏa mãn buông đôi môi kia ra, mặt cô đã ửng hồng, trên đôi môi hồng hào của cô còn dính một chút nước bọt, cực kỳ làm mê người.
Hứa Lương Châu cố ý lấy điện thoại giơ cao quơ quơ qua lại trước mắt cô: "Ok, đây chính là chứng cớ, câụ không thừa nhận cũng không ai tin đâu, hôn cũng đã hôn rồi, cậu chính thức là người của mình."
Đan Đan duỗi tay lên muốn cướp lại điện thoại di động, hắn liền duỗi chân ra làm cô vấp ngã, cô không kiểm soát kịp được nên đã ngã nhào vào lòng ngực hắn.
Lớp trưởng đang đi kiểm số người thì đúng lúc đi tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô bé há to miệng, nhìn tới ngây người.
Giống như đổ thêm dầu vào lửa, hắn nói trước mặt lớp trưởng một câu: "Ngoan, khiêm tốn một chút, chờ lát nữa không có người sẽ hôn cậu."
Đan Đan vừa ngẩng đầu muốn giải thích đã bị hắn đè xuống.
Đan Đan tức giận tới nỗi đập hắn một cái, miệng của lớp trưởng rất rộng, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối vô rồi nói với mọi người.
Hứa Lương Châu nắm bàn tay nhỏ của cô, cười nói: "Nào, làm lại động tác khi nãy, nói thêm câu nữa, ta dùng nắm đấm nhỏ này đánh vào ngực của ngươi~~."
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Đến Chết Cũng Không Buông Tay
- Chương 14: Đánh hắn