Chương 54: Cho anh cơ hội theo đuổi emHai người biến sắc khi bị Cố Diệp chỉ thẳng mặt làm ra chuyện nhẫn tâm.
"Không có!" Đường Tĩnh Nghị buột miệng thốt lên, lập tức lấp liếʍ đeo kính râm lên để che đậy nỗi hoảng hốt trong đôi mắt, bình tĩnh nói: "Cố đại sư, chúng tôi tìm đến cậu là để giải quyết câu chuyện."
Cố Diệp cười: "À, vậy thì đi đi. Ngay cả nói thật còn không được thì muốn tôi giải quyết làm gì."
"Đừng." Tạ Nhân vội vàng đứng lên hòa giải: "Cố đại sư, đừng nóng giận, cô ấy không nói cũng có lý do của mình. Mấy năm trước cô ấy không được thuận lợi ở showbiz lắm, vì xoa dịu tâm lý nên mới nhận nuôi một con Kumanthong."
Đường Tĩnh Nghị hoang mang định ngăn lại: "Anh Tạ!"
"Không gì là không thể nói cả." Tạ Nhân phớt lờ: "Kumanthong chính là kim đồng tử
(*) thuộc khu vực Đông Nam Á, hoặc gọi là Phật đồng tử. Được sự thờ cúng của Phật giáo nên chúng nó là quỷ lành, có thể phù hộ người khác, không phải ác quỷ." Hắn nói với Cố Diệp: "Mấy năm trước thì không sao nhưng dạo gần đây, đột nhiên không thể trấn được, cúng cái gì cũng không ổn."
(*)Kumanthong trong ngôn ngữ Nam Phạn nghĩa là "cậu bé vàng"Cố Diệp nhíu mày, vuốt ve tay đứa con gái rồi chậm rãi nói: "Tôi biết, Kumanthong không giống như quỷ đồng. Quỷ đồng là do những tên thầy cúng lấy từ những đứa trẻ chết yểu hoặc những thai nhi chưa hình thành và không được sinh ra. Trên cơ thể chúng thoa một lớp mỡ, quấn cờ xung quanh, nhét vào trong bình rồi dùng bí pháp ngâm chế bảy bảy bốn chín ngày để luyện thành. Những con quỷ đồng này có oán khí cực mạnh, nghe theo chỉ thị của chủ nhân, sát khí rất nặng, những người nuôi nó dễ bị quật lại. Nhưng Kumanthong thì khác, nó được làm từ xác thai nhi phối với những thứ cực âm mà thành, được cao tăng đắc đạo gia trì. Nên nếu Kumanthong muốn sát sinh khi và chỉ khi chị Đường đây đã làm những chuyện khiến nó cực kỳ tức giận. Anh Tạ, anh cũng không phải là hiểu rõ người nghệ sĩ này đúng không?"
Tạ Nhân hơi sững sờ, theo bản năng nhìn qua Đường Tĩnh Nghị một chút. Đối phương ngồi ngay ngắn ở đó, ngước mặt sang nhìn hắn, đeo kính râm nên không biết trong đôi mắt đó đang nghĩ gì.
"Tôi hiểu, hiểu rất rõ." Nói lời này nhưng Tạ Nhân cũng không hề tự tin. Sau khi Đường Tĩnh Nghị có thể tự đứng vững thì hắn đã bắt đầu đào tạo người mới, hơn một năm nay không còn quản lý gì cô ta nữa.
Cố Diệp lắc đầu, không biết nói gì với anh trai khờ dại này. Khuôn mặt này của Đường Tĩnh Nghị chắc chắn không hề dịu dàng như vẻ ngoài, lòng dạ hẹp hòi, cay nghiệt, cao ngạo lạnh lùng, tất cả dịu dàng ngoan ngoãn chỉ là vờ vịt. Người tốt trong showbiz không ít, làm từ thiện, một tấm gương chí khí cậu gặp qua cũng rất nhiều, kẻ giả tạo như Đường Tĩnh Nghị cũng thấy: "Chị Đường không đánh thì cũng mắng quản lý của mình chứ hả? Với quỷ đồng cũng vậy, liệu còn đối xử với nó như con ruột hệt như trước kia không? Hai năm này cô hot lên quá dễ dàng rồi đấy."
"Cớ gì Cố đại sư phải nói ra những lời đấy, nếu cậu không muốn xem thì chúng tôi đi cũng được." Bị Cố Diệp bóc ra bí mật sâu nhất, Đường Tĩnh Nghị đơ cả người, lập tức trở nên thật bình tĩnh rồi đứng lên: "Anh Tạ, chúng ta đi thôi."
"Hẹn gặp lại, chúc cô hot thêm vài đêm nữa." Cố Diệp ôm Linh Linh vào lòng rồi đứng lên, sờ lên mái đầu cô bé: "Con gái ngoan, đi chơi đi."
Cố Diệp nói dứt câu, chợt Đường Tĩnh Nghị khựng người lại, cứng đờ nhìn sang, chỉ thấy con búp bê kia nhảy từ trong ngực Cố Diệp xuống, đôi giày da nhỏ bé cộc cộc cộc chạy đi. Đường Tĩnh Nghị và Tạ Nhân trợn mắt nhìn, bị một trận trước mặt hù đến mức mặt cắt không còn chút máu.
"Đây là?" Tạ Nhân nhanh chóng tóm Đường Tĩnh Nghị lại, nghiêm túc nháy mắt cô ta: "Cố đại sư thật sự có bản lĩnh, chắc chắn có thể cứu em, em ngồi xuống nói chuyện rõ ràng đi!"
Bị người đại diện nói như thế khiến cho Đường Tĩnh Nghị không thể không ngồi xuống, giọng nói của cô khô khốc: "Tôi cũng không biết làm phật lòng nó chỗ nào, gần đây tôi thấy nó muốn gϊếŧ tôi."
Cố Diệp nghiêng đầu từ từ mà nói: "Nuôi Kumanthong đều có yêu cầu cả, không ăn bậy, phải hiếu thảo cha mẹ, yêu mến trẻ con, không tranh danh đoạt lợi, không xích mích với nhau, làm được như vậy thì nó mới bảo vệ cho cô. Nếu có một cái không làm được thì Kumanthong sẽ bị ô uế, chắc chắn sẽ quật lại. Nếu đến mức muốn gϊếŧ cô thì cô đã làm cái gì rồi, tự mình còn không rõ sao? Về nhà chờ chết đi."
Cố Diệp nói xong thì sắc mặt Đường Tĩnh Nghị trắng bệch như tờ. Câu cuối vừa dứt thì cô ta cũng đơ người lại, ngón tay run rẩy, rõ ràng tuyến phòng bị tâm lý cuối cùng cũng đã vỡ nát: "Tôi...có lỗi với nó."
Tạ Nhân nhíu mày lại: "Em có lỗi với ai, em giấu anh làm gì sao?"
Đường Tĩnh Nghị cắn cắn môi, do dự một lúc mới nói: "Nhân vật Ngu Cơ này vốn không phải chọn em."
"Anh biết, vì Cừu Quân Linh gặp tai nạn gãy xương bắp chân, lúc đó đạo diễn Lý mới đưa nó cho em không phải sao?"
"Vâng." Đường Tĩnh Nghị cắn răng: "Cô ta xảy ra tai nạn, là..là do em nói Kumanthong đẩy, nên cô ta mới bị xe tông."
Tạ Nhân biến sắc, chỉ vào Đường Tĩnh Nghị mà tức giận đến mức nói không ra lời: "Em điên rồi! Em không có kịch bản tốt và nhân vật hay thì dùng thủ đoạn đó với Cừu Quân Linh sao?!"
Đường Tĩnh Nghị tháo kính râm xuống, vành mắt đỏ lên, nước mắt cũng dâng trào: "Em không thích cô ta, lúc em chưa nổi tiếng cô ta đã ăn hϊếp em, em không muốn cô ta hot lên được!"
Rõ ràng là vì điệu bộ của đứa con gái nhỏ khiến cho Tạ Nhân không biết nên phải nói với cô ta ra làm sao.
Cố Diệp "hừ" một tiếng rồi cắt ngang lời đối phương: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu, mạng người trên người chị là thế nào?"
"Mạng người?!" Tạ Nhân bị dọa hết hồn: "Sao lại còn dính đến mạng người nữa?"
Đến mức này không thể nào dối gạt được nữa, Đường Tĩnh Nghị liếc nhìn ánh mắt của Cố Diệp, Cố Diệp nhướng mày lập tức khiến cho cô ta có cảm giác bị cậu nhìn thấy toàn bộ. Đường Tĩnh Nghị suy sụp nói: "Ai mà biết...ai mà biết cô ta mang thai, đứa bé đó sẩy rồi." Đường Tĩnh Nghị ôm mặt, đau lòng bật khóc: "Thật sự tôi không cố ý, nếu như biết cô ta mang thai tôi đã không để Kumanthong làm chuyện đó."
"Em...sao em có thể như thế!" Tạ Nhân tức đến mức không thể nói gì được nữa. Đường Tĩnh Nghị là do một tay hắn đưa lên, sao có chuyện một cô gái hiền lành ngoan ngoãn của trước kia lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được?!
Cố Diệp híp mắt: "Bây giờ chị biết mình sai, hối hận thật sao?"
"Đương nhiên, tôi rất áy náy." Đường Tĩnh Nghị khóc lóc nói: "Ngày nào tôi cũng hối hận."
Cố Diệp liếc mắt, cậu không quá thích những người phụ nữ giả tạo thế này: "Anh Tạ, anh đưa chị ấy đi đi."
"Cố đại sư, xin cậu hãy giúp cho em ấy, tám trăm vạn, cậu thấy thế nào?" Dù sao cũng nâng đỡ nhiều năm, Tạ Nhân không đành lòng nhìn Đường Tĩnh Nghị tìm đường chết.
Cố Diệp cầm lấy ly nước Linh Linh đưa tới, lạnh nhạt nói: "Có áy náy trong lòng thật hay không thì tự chị biết rõ, với cả, chị không phải chỉ làm mỗi chuyện này."
Tạ Nhân trợn trừng mắt, khϊếp sợ nhìn Đường Tĩnh Nghị: "Còn nữa sao?!"
Sắc mặt Đường Tĩnh Nghị trắng ngắt như tờ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ là hồi trước giành vai diễn giành danh tiếng, không có mạng của ai cả."
Tạ Nhân dằn cơn tức giận xuống lựa lời khuyên nhủ: "Cố đại sư, em ấy có lỗi, nên phạt, cậu nói thế nào thì cứ là thế đó, chỉ cần cứu em ấy là được. Em ấy là đứa nhỏ mồ côi cha, chỉ còn một mẹ già, nếu mất rồi thì lẽ nào mẹ em ấy phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Cậu nghĩ thử mà xem, người già sao có thể chịu được?"
Cố Diệp nhíu nhíu mày lại, trầm mặt xuống không trả lời.
Tạ Nhân thấy cậu không từ chối nữa nên tranh thủ khuyên thêm: "Chúng ta đều có cha có mẹ, ai cũng biết người già rất khó khăn. Cậu cứ xem như là nể mặt họ mà để em ấy sống dưỡng lão cho mẹ, cứu em ấy một mạng đi. Mấy năm nay Tĩnh Nghị cũng tích góp để làm từ thiện cho các em nhỏ ở trại mồ côi, tích đức nhiều, cậu có thấy được không?"
Sau một hồi im lặng Cố Diệp mới ghét bỏ nói: "Cứu chị cũng được thôi nhưng phải đồng ý với tôi ba điều kiện: Một, đi đến xin lỗi những người kia, xin đối phương tha thứ, giải trừ oán hận, thờ cúng đứa nhỏ chưa được sinh ra trọn một đời. Hai, rời khỏi giới giải trí. Vì Kumanthong phù hộ nên chị ta mới hot lên, sai xử một con Kuman hiền lành trong ba năm vào việc xấu, khiến Kumanthong bị nhiễm sát khí từ từ, những nỗi căm ghét lúc trước cũng sẽ bị kéo về. Ba, tôi có thể không cần một đồng nào, nhưng chị phải quyên góp tất cả tài sản cơ quan từ thiện, một đồng cũng không được để lại."
"Không thể! Tôi vất vả lắm mới leo được đến ngày hôm nay." Đường Tĩnh Nghị tha thiết nói: "Tôi có thể cho cậu thêm tiền. Cố đại sư, cậu cứu tôi với, tôi sẽ sửa đổi, đem tất cả tài sản cho cậu, cậu mau lấy con Kumanthong kia đi đi!"
"Chị thấy tôi thiếu tiền lắm sao?" Cố Diệp nhìn tướng mạo của đối phương: "Chị Đường, chị tham quá, nói thật tôi cũng không muốn cứu chị. Hoặc là sống để chuộc tội hoặc là bị quỷ quật đền mạng, chị tự chọn đi."
Đường Tĩnh Nghị còn định cầu xin thì Cố Diệp đã nói: "Hồng Đậu, tiễn khách. Hai người về suy nghĩ cho kỹ rồi nói điều kiện cho tôi."
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tung cánh cửa phòng, Cố Diệp đứng lên đi khỏi.
Đường Tĩnh Nghị lau nước mắt rồi ôm lấy túi tiền, bị một người không thể nhìn thấy được tiễn đi.
Sau khi bị Cố Diệp đuổi ra cửa, lúc đi đường cô tuyệt nhiên không hề lên tiếng, chỉ ôm khư khư túi mà lạnh cả người.
Thông qua những lời mà Cố Diệp nói, Tạ Nhân biết được Đường Tĩnh Nghị không hề có ý áy náy hay chút ân hận nào: "Đường Tĩnh Nghị, anh rất muốn biết em đã làm cái gì? Là người đại diện của em nhưng anh không hề biết gì hết." Tạ Nhân vô cùng tức giận: "Muốn anh cứu em thì cũng phải rõ ràng đã chứ!"
"Em..." Đường Tĩnh Nghị hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
"Em không có lỗi với anh! Mà là những người mà em đã hại kia kìa! Đó không phải là mạng người sao?"
"Không, chỉ là làm cho chúng nó bẽ mặt, hoặc một chút sự cố ngoài ý muốn."
Vẫn là cạnh tranh không công bằng thôi, Tạ Nhân mệt mỏi đưa Đường Tĩnh Nghị về khách sạn xong thì tìm hai trợ lý hỏi một chút: "Bình thường Đường Tĩnh Nghị đối xử với các em thế
nào?"
Vừa hỏi câu này thì vẻ mặt của hai trợ lý đã không hề có chút tự nhiên. Người nhỏ tuổi hơn lên tiếng: "Anh Tạ, đến tháng sáu ký hợp đồng thì em xin nghỉ."
Nghe xong Tạ Nhân đã lập tức hiểu ra, bình thường Đường Tĩnh Nghị đối xử không hề tốt với họ một chút nào. Có thể nâng người đó đến thế này với Tạ Nhân mà nói cũng không dễ dàng gì. Sau khi ôm một bụng buồn phiền thì hắn vẫn không muốn cô ta lui giới. Rơi vào đường cùng, Tạ Nhân tìm thư ký của Cố Lâm là Dương Phong, kể lại đại khái câu chuyện xong thì hỏi: "Ông thấy làm sao để nhờ vị gia này ra tay được?"
Dương Phong nghe xong chỉ thở dài: "Ông nghe tôi, bỏ Đường Tĩnh Nghị đi."
"Tôi bồi dưỡng cô ấy năm năm." Nói đến đây Tạ Nhân cũng đau lòng: "Bao nhiêu tài nguyên cũng dồn vào, nói bỏ là bỏ thì tôi phải bồi thường không hề ít."
"Bồi thường còn hơn là bị vạ lây." Dương Phong thật lòng khuyên người bạn của mình: "Cậu ba này nhìn người chưa hề xót một ai, ông đừng vì lợi ích trước mắt mà hồ đồ."
"Được rồi, để tôi suy nghĩ thêm một chút."Tạ Nhân cúp điện thoại, vừa thở dài một hơi đã bị tiếng đập cửa làm giật mình. Hắn mau chóng đến mở thì đã thấy trợ lý của Đường Tĩnh Nghị đứng ngoài sốt ruột nói: "Anh Tạ, chị Đường muốn tự tử! Anh đi xem thử xem chứ tụi em không ngăn được!"
Tạ Nhân biến sắc, vội vàng chạy đến nhà bên cạnh, chỉ thấy Đường Tĩnh Nghị cầm một miếng thủy tinh trong tay giơ lên, mặt mày hung dữ: "Đừng tới đây! Mấy người đừng tới đây! Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó!!!"
Đường Tĩnh Nghị xanh cả mặt vốn không phải là sắc mặt của một người bình thường. Trên cổ tay cô máu chảy ròng ròng nhỏ xuống khắp nơi trên đất, rõ ràng là tự mình cắt phải. Một trợ lý khác sợ hãi tránh đi, cuối cùng cũng thấy Tạ Nhân tới mới dám mạnh dạn nói: "Anh Tạ ơi làm sao bây giờ? Lúc nãy chị ấy còn bình thường, đột nhiên uống một ly nước rồi ném bể, cầm mảnh thủy tinh đó lên cắt cổ tay!"
Tạ Nhân đen mặt, vành mắt Đường Tĩnh Nghị đỏ hoe còn nhe răng với hắn, mặt mày cười như một con quỷ, đánh về phía Tạ Nhân. Tạ Nhân bị dọa sợ lập tức kéo trợ lý nhỏ chạy ra ngoài: "Còn chờ gì nữa? Báo cảnh sát!"
Trợ lý khó xử: "Thế nhưng mà..."
Tạ Nhân tức giận: "Nhưng mà cái gì hả? Sắp mất mạng rồi còn sợ chuyện xấu nữa sao?!"
Trợ lý nhỏ mau chóng báo cảnh sát, chưa đầy năm phút cảnh sát đã đến nơi. Quái lạ chính là, lúc đầu Đường Tĩnh Nghị trông thấy ai cũng đòi cắn, thế nhưng sau khi thấy cảnh sát lại đột nhiên hiền lành, ngồi xổm ở góc tường không hề nhúc nhích, tội tội hệt như đứa trẻ con.
Tạ Nhân đưa Đường Tĩnh Nghị đến bệnh viện sơ cứu trong đêm đen, bác sĩ nói: "May là thủy tinh nên vết thương không sâu, nếu không để trong thời gian dài như vậy đã sớm bị sốc rồi."
Sau khi băng bó xong thì Tạ Nhân thở dài một hơi. Đột nhiên Đường Tĩnh Nghị lại nhảy bắn lên, phóng về phía cửa sổ khiến cho bác sĩ và y tá giật nảy mình, nhìn một cô gái xinh đẹp vì hành động quá lố mà vặn vẹo biến dạng như bị điên, mấy y tá còn không đè lại được.
"Tiêm an thần! Y tá! Nhanh lên!" Bác sĩ nghiêm túc (mặt): "Trước đây cô ấy đã bị bệnh này chưa?"
Tạ Nhân đen mặt lắc đầu, trong lòng cũng đoán được đại khái: rõ ràng linh lực của Kumanthong càng lúc càng mạnh, xem ra đêm nay muốn để cho cô ta phải chết.
Bác sĩ tiêm cho Đường Tĩnh Nghị một mũi an thần, nhìn cô dần dần bình tĩnh lại thì mới thở dài: "Được rồi, đỡ cô ấy lên giường, y tá trưởng, cậu..."
Bác sĩ còn chưa nói xong thì một cơn đau từ cằm truyền đến. Hốc mắt Đường Tĩnh Nghị đỏ au, cắn phập vào cằm của ông, khóe miệng cô toàn là máu thiếu điều cắn vỡ nát xương cằm của người này.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ. Sau khi phản ứng kịp thì một bác sĩ khác cũng đành phải dùng kỹ năng của mình, tháo khớp xương cằm của Đường Tĩnh Nghị mới có thể để cô nhả ra. Nháo nhào như thế khiến mọi người không ai dám đến gần Đường Tĩnh Nghị đang mỉm cười. Cô ta nhếch miệng lên, nụ cười và khuôn miệng toàn máu không khác gì một con quỷ.
Lúc này, cảnh sát cũng đến bệnh viện, gõ nhẹ vào cánh cửa rồi nhắn cái tin: "Vừa rồi có người nhận ra cô ta, có phóng viên ngoài cổng, lúc mọi người đi ra... Làm sao vậy?"
Cảnh sát phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn,khó hiểu chớp chớp mắt. Lúc này Tạ Nhân mới phát hiện, Đường Tĩnh Nghị đang núp lại ở góc tường không dám động.
"Anh cảnh sát, anh có thể giúp một chút được không?" Tạ Nhân xin giúp đỡ: "Anh đừng đi, nếu không tôi chỉ sợ là cô ấy không sống nổi đêm nay được."
Cảnh sát: "..."
Sau khi nói rõ tình huống thì cảnh sát được ở lại một người, vừa tháo chiếc mũ có huy hiệu cảnh sát xuống thì Đường Tĩnh Nghị đã sợ đến mức run lên. Tạ Nhân lập tức hiểu được, con quỷ trên người Đường Tĩnh Nghị sợ cảnh sát, sợ huy hiệu cảnh sát. Hắn đã từng nghe nói về cảnh sát, dạng người mang một chính khí trên cơ thể khiến tà ma không dám tới gần. May mắn thay, đêm nay Đường Tĩnh Nghị không ầm ĩ nữa mãi đến hừng đông. Chờ đến khi cô khôi phục được thần trí rồi, nhìn thấy bác sĩ mà mình cắn bị thương ở cằm và thương tích trên cơ thể, cô suy sụy òa khóc: "Anh Tạ, em đồng ý với điều kiện của Cố Diệp, em đồng ý hết! Em không chịu nổi nữa rồi!"
Tạ Nhân thở dài, hoàn toàn buông bỏ con đường nghệ thuật của Đường Tĩnh Nghị: "Được thôi."
***
Sau khi Cố Diệp đuổi họ về thì cậu đi tắm, rảnh rỗi lại chơi điện thoại, thoáng cái đã đến giờ đi ngủ thì chợt ảnh chân dung của Úc Trạch hiện lên trên màn hình, Cố Diệp mở ra xem thử, Úc Trạch: Check in tối ngày thứ sáu mươi lăm.
Cố Diệp bị chọc cười: Anh đủ rồi nha, tối nào cũng check in, em không có tiền lương trả anh đâu!
Úc Trạch: Em cho tôi mượn một triệu năm trăm tệ đi.
Cố Diệp: Chuyển khoản 1500 tệ.
Anh sao thế? Ra ngoài? Không mang tiền?
Úc Trạch nhận được chuyển khoản thì trả lời: Mười lăm năm nữa anh sẽ chia lại cho em, một năm một trăm tệ, một tháng tám tệ, một ngày hai đồng bảy, sáng một đồng ba, chiều một đồng bốn. Mỗi ngày cứ một ba một bốn như vậy
.(*)(*) 1314: 1 đời 1 kiếp aka Anh yêu em trọn đời trọn kiếpKhóe miệng Cố Diệp co giật một cái, đúng là nhịn không được mà!
Cố Diệp: Giám đốc Úc ơi, buông tha cho em đi, anh có thể nói chuyện giống người bình thường được không vậy? Đừng đọc mấy cuốn sách linh tinh nha!
Úc Trạch: Mai em có rảnh không?
Cố Diệp nghiêm mặt: Không rảnh!
Úc Trạch yêu cầu video trò chuyện, Cố Diệp bất đắc dĩ nghe. Chỉ thấy Úc Trạch mặc một cái áo len trắng ngồi trên quầy bar, phía sau anh trống không chỉ có một bức trường màu trắng, cả người mang theo một hơi lạnh của sự cấm dục.
Cố Diệp bĩu môi, cứ phía sau là tường trắng thì đẹp trai như vậy hả?! Cố Diệp nổi hết cả da gà.
Úc Trạch rót cho mình một ly rượu, nghiêm túc mà nói: "Chiều mai thì tôi rảnh."
Cố Diệp bật cười: "Sao cứ mỗi lần em không có tiết thì anh lại rảnh thế?"
Úc Trạch mỉm cười: "Em không cho tôi nói."
Cố Diệp trở mình, nằm lỳ ở trên giường, đưa di động dựng ở trên gối đầu, nâng cằm lên bất đắc dĩ nói: "Anh nói hay không cũng có khác nhau đâu? Ngày nào anh cũng check in!"
Úc Trạch nghiêm túc nói: "Nếu tôi có thể sống hơn tám tươi tuổi, tôi có thể kiên trì nó hơn sáu mươi năm."
Cố Diệp mặt không thay đổi khen anh: "Vậy anh rất tuyệt đó."
Úc Trạch bị nghẹn họng một chút, nghiêm túc nói: "Em còn chưa đồng ý với tôi, tôi chỉ có thể tiếp tục cố gắng."
Cố Diệp: "... Vậy anh tiếp tục cố gắng đi, em ngủ đây."
Úc Trạch gật đầu đồng ý: "Ừ, mai tôi sẽ đến tìm em, tiếp tục cố gắng, ngủ ngon."
Cố Diệp dở khóc dở cười, cuộn vào trong chăn!
Ngày thứ hai, Cố Diệp vừa xong hai tiết thì đã bị Tạ Nhân mời đến bệnh viện. Nhìn thấy thảm trạng của Đường Tĩnh Nghị cậu chỉ nhíu mày lại: "Bị hành hạ thảm như vậy, Kumanthong kia thật sự rất hận chị."
Đường Tĩnh Nghị mím môi vừa nghĩ vừa sợ.
"Nói trước, tôi sẽ đem nó đi. Ba điều kiện của tôi nhất định phải làm theo, nếu không hậu quả sẽ thảm hơn thế này."
"Được." Đường Tĩnh Nghị vội vàng nói: "Chỉ cần để nó đi, cơ thể tôi hồi phục thì cái gì tôi cũng theo."
Cố Diệp nhìn kỹ cô một phát cũng không nói gì thêm. Cậu dùng bùa giáng lên người Kumanthong, sau quấn thêm một sợi dây đỏ rồi bỏ hẳn vào túi.
Đường Tĩnh Nghị nói một cách căng thẳng: "Lúc trước cũng có đại sư đến đưa nó đi nhưng nó lại tự chạy về. Nó biết tôi ở đâu, tôi trốn nơi nào nó vẫn có thể tìm ra được."
Cố Diệp phớt lờ nói: "Đó là vì người chị tìm phế quá!"
Tạ Nhân không yên lòng hỏi: "Cố đại sư, cậu định giải quyết nó thế nào?"
Sắc mặt Cố Diệp hòa hoãn lại: "Đem về siêu độ cho nó, bản thân chỉ còn là một đứa trẻ chết yểu đáng thương."
"Vậy là được rồi, phí tổn thất kia..."
Cố Diệp đanh lại: "Vẫn là câu nói cũ, tất cả quyên hết cho từ thiện, không chừa một đồng."
Tạ Nhân đích thân tiễn Cố Diệp đến cổng bệnh viện, sau đó lại về nói với Đường Tĩnh Nghị: "Những chuyện tiếp theo đều giao lại cho em, anh giúp em đến mức này rồi. Còn về đơn hủy hợp đồng anh sẽ tìm luật sư viết sau, chú ý giữ gìn sức khoẻ."
"Anh Tạ!" Đường Tĩnh Nghị khϊếp sợ nhìn Tạ Nhân, khó tin được hắn ta lại nói ra câu như vậy: "Anh thật sự nghĩ rằng em sẽ hủy hợp đồng sao?"
Tạ Nhân nhíu mày: "Ý em là sao?"
"Em không muốn từ bỏ như vậy." Tĩnh Nghị nắm lấy ga giường, mạnh đến mức các khớp xương trắng bệch lên: "Năm năm, em lúc nào cũng mơ ước đến vị trí này, ăn không biết bao nhiêu đau khổ bao nhiêu nước mắt cũng chỉ có mình em biết. Sao có thể vì một lời của người ngoài mà bỏ là bỏ? Anh Tạ, sự nổi tiếng này của em có biết bao nhiêu người mơ ước? Vai diễn tiếp theo cát sê cả chục triệu, bây giờ em bỏ thì em điên rồi chắc?"
Tạ Nhân trầm mặt: "Nhưng Cố đại sư đã nói, nếu như không làm được thì kết quả của em sẽ thảm hơn."
"Con Kumanthong kia đi rồi, sợ cái gì nữa? Chờ một chút." Đường Tĩnh Nghị nắm chặt nắm đấm, mím môi lại, híp mắt kéo một vệt dấu răng trên ngón tay ra. Cô hít sâu một hơi rồi hung dữ nói: "Đúng, em không rời bỏ, nếu thời gian sau yên ổn thì em muốn diễn nữa."
Tạ Nhân cũng do dự, công sức hắn bồi dưỡng Đường Tĩnh Nghị nhiều năm mà cứ bỏ đi như thế thì đúng là rất tiếc, lại nghĩ đến lời người bạn kia khiến hắn hơi e dè trong lòng. Chưa nói đến chuyện Cố Diệp là em trai Cố Lâm, lỡ như khiến Cố Lâm khó chịu thì không tốt chút nào. Bản thân Cố Diệp lại thật sự biết xem bói, từ hai thứ cậu nuôi trong nhà có thể nhìn ra được, cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không chắc chắn sẽ không trấn được, đắc tội kiểu gì cũng sẽ không cứu vãn nổi.
Tạ Nhân quyết tâm, trầm giọng nói: "Em tự giải quyết ổn thỏa đi, tạm biệt."
"Anh Tạ! Anh Tạ!" Đường Tĩnh Nghị sững sờ nhìn Tạ Nhân đi khỏi phòng bệnh, hiểu rõ hắn đã bỏ cô mà đi, căm hận đấm thẳng xuống nệm: ""Tạ Nhân! Anh sẽ hối hận! Chắc chắn anh sẽ hối hận thôi!"
Cố Diệp vừa mới ra cửa bệnh viện thì đã nhận được điện thoại của Úc Trạch, người kia hơi không vừa lòng mà hỏi: "Nghe nói em được một người đàn ông đón đi."
Cố Diệp thong thả nói: "Đúng vậy đó, em vừa ra khỏi bệnh viện."
Người kia im lặng vài giây sau mới đáp: "Bệnh viện nào, tôi đến đón em."
Cố Diệp không nhịn được muốn cười, cố ý đùa Úc Trạch, "Không cần, để anh kia chở em về được rồi."
Nói câu này xong Cố Diệp rõ ràng cảm nhận được sự tức giận của người kia bên đầu dây điện thoại. Tim cậu hơi thắt lại, vừa định mở miệng dỗ ngọt thì đã nghe Úc Trạch chậm rãi nói: "Em cố ý nói vậy là định để tôi ghen sao? Thì ra em đồng ý sự theo đuổi của tôi, thân phận tôi bây giờ chính là bạn trai em."
Cố Diệp sửng sốt một chút, bị chọc giận quá mà cười lên. Rốt cuộc cái vòng tròn này là sao vậy? Sắc mặt cậu dần trở nên nghiêm túc: "Úc Trạch, anh thật sự thích em, không phải là thích một cách tùy tiện, là kiểu muốn sống chung với em ngày qua ngày sao?"
Úc Trạch hỏi lại: "Còn không phải à?"
Lần này lại đến phiên Cố Diệp im lặng. Cậu không có khái niệm về nam, nữ, quỷ, yêu, chỉ cần có thể nói chuyện hợp ý vừa mắt thì thật sự đã có thể sống cùng với cậu, giống loài gì cậu cũng có thể chấp nhận được cả.
Không phải là không có cảm giác với Úc Trạch, dù sao ngày nào cũng được trêu chọc bởi một người đàn ông tuyệt vời thế này, tối ngày đều đặn check in, thứ bảy lái xe hai tiếng đến thăm cậu, lâu lâu gửi đồ ăn vặt, còn biết cậu là đạo sư tâm linh. Ngay khi cậu trong chốn mênh mông mịt mù lại có anh dẫn lối, vô cùng đáng tin. Cố Diệp là một hòn đá có trái tim, thời gian dài như vậy cũng trở nên nóng hôi hổi.
Cậu biết Úc Trạch không phải là kiểu người đùa giỡn tùy ý, sở dĩ không muốn để cho anh làm rõ, thật ra là sợ anh chỉ cảm nắng, vừa mắt với gương mặt này thôi chứ không phải là thích thật sự. Hoặc một ngày nào đó Úc Trạch phát hiện ra bọn họ không hợp nhau, muốn chia tay, sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.
Cố Diệp nhìn vân tay của mình một chút, đường tình rất thuận rất dài, một đoạn thẳng đến cùng, chắc chắn chính là cả đời. Cố Diệp cười nhẹ, nghĩ thầm phải chăng ông trời đã thấy được đời trước cậu cứu quá nhiều người, công lao lớn, trả lại cậu một mạng vẫn chưa đủ nên mới sắp xếp thêm đứa con của mình không?
"Úc Trạch, em đã ở cửa đông của bệnh viện Vân Kiều, anh đến đón em đi." Cố Diệp xiết chặt tay, cười cong cả mắt, cậu chọn cúi đầu trước vận mệnh này: "Cho anh cơ hội theo đuổi tình yêu, em sẽ cân nhắc thật kỹ."
Đầu dây bên kia có người đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng nói ấm áp hơn những ngày bình thường, giây phút này chính là dịu dàng và vui mừng không thể kìm nén: "Được, chờ tôi."
Cố Diêp "dạ" một tiếng, cúp điện thoại, nắm thật chặt cổ áo khoác không hiểu sao lại muốn cười. Có lẽ chưa tính là yêu, nhưng đối phương là Úc Trạch, cậu thật sự rất muốn thử.
Cố Diệp đợi được mấy phút thì lập tức phát hiện có mấy người đeo khẩu trang lúc nào cũng len lén nhìn cậu. Cố Diệp cẩn thận đánh giá đám người đó, không ngờ đám người đối diện không hề né tránh cũng nhìn sang, sau khi chạm mắt với cậu vài giây thì bốn năm người không hẹn mà cùng vây lại!
Sắp tới chúng ta không còn cần giải pass nữa nha mọi người ơi =)))) Tôi đã làm được phần chống copy rồi, mọi người muốn có thể làm các chương 13,17,21 để xem thử =)))))