Tôi cùng với nam sinh kia đều bị gọi đến phòng làm việc.
Lúc đó tôi mới biết tên cậu ấy là Tạ Hoài Ngôn.
Cậu ấy là học sinh chuyển trường mới chuyển đến đây.
Đối với những ký ức về thời cấp ba, tôi cũng đã không còn ấn tượng gì cả chớ nói chi đến kiểu học sinh giỏi, ngoan ngoãn học hành như vậy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã kéo đối phương vào tình huống này.
May mắn là tôi và cậu ấy không hề quen biết nhau, thầy chỉ cho rằng điều đó không có căn cứ.
Sau vài lời răn dạy, chúng tôi đã được thả ra.
Từ đầu đến cuối, Tạ Hoài Ngôn vẫn không nói lời nào.
Ngược lại, tôi lại càng thấy xấu hổ hơn.
Trên đường trở lại lớp, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu ấy: "Xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho cậu..."
Theo tầm mắt, tôi thoáng thấy Hà Thần đang đi về phía chúng tôi.
Đối phương vẻ mặt ủ rũ nhìn tôi, tôi theo thói quen lùi lại vài bước, nhìn Tạ Hoài Ngôn ở bên cạnh.
Tôi: "... Hình như có gió thổi. Cậu có cảm thấy lạnh không? Kéo dây khóa kéo lên."
Trước mặt Hà Thần, tôi đưa tay giúp Tạ Hoài Ngôn kéo dây khóa kéo của áo khoác đồng phục học sinh lên.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ, vương trên vai cậu ấy.
Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu, có thể nhìn thấy sự chuyển động của yết hầu của cậu.
Cậu ấy cụp mắt nhìn tôi không nói một lời.
Đợi Hà Thần rời đi, tôi nhanh chóng thu tay lại, cúi đầu chín mươi độ xin lỗi.
"Xin lỗi! Là do tôi đường đột!"
"Không sao."
Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.
Chẳng biết tại sao giọng nói lại mang theo một chút châm chọc.
"Đã quen rồi."
Tôi một mực suy nghĩ về ý nghĩa câu nói "đã quen rồi" của Tạ Hoài Ngôn.
Chỉ khi trở lại lớp tôi mới biết đến sự nổi tiếng của Tạ Hoài Ngôn.
Khi chuyển đến đây từ S, cậu ấy đã luôn đứng đầu lớp ở S, đứng thứ ba toàn thành phố.
Một tay dẫn dắt đội tuyển khối S tham gia cuộc thi vật lý, giành giải nhất toàn quốc.
Khi cậu ấy xin chuyển trường, cậu ấy đã được lớp trưởng và hiệu trưởng đích thân chào đón, học phí và lệ phí được miễn phí hoàn toàn.
Trong lòng tôi xúc động: Cậu ấy quả thực là một học sinh giỏi với thành tích học tập xuất sắc.
Tôi nghĩ rằng mặc dù lúc đó tôi đã gây rắc rối cho cậu nhưng cậu không đẩy tôi vào tình thế xấu hổ ngay tại chỗ vì mong muốn giúp đỡ người khác.
Thấy tôi thất thần cả ngày, bạn cùng bàn mỉm cười kéo tôi ra hành lang lấy nước.