Chương 5: Tôi đang nhìn mẹ tôi!

Buổi vũ hội được tổ chức bởi Chủ tịch tỉnh Triệu Bình và vợ ông ta, nghe nói hai vợ chồng họ đã kết hôn bảy tám năm, thật vất vả mới sinh được một đứa con trai vào mấy ngày trước, cho nên muốn mượn điều này để tổ chức tiệc ăn mừng.

Tuy nhiên, có một số tin đồn không tốt về vấn đề này.

Đại khái chính là hai vợ chồng họ đã nhiều năm không có con, là do phương diện kia của Triệu Bình không được, đứa bé này là của vợ và tài xế của bà ta, nếu trong đũng quần của Triệu Bình thực sự có giống thì lẽ ra nhiều năm như vậy nên sớm mang thai.

Mấy ngày nay Lê Mạn không ra ngoài nhiều nhưng cũng nghe được một số tin đồn từ người giúp việc. Triệu Bình không thể không biết. Chỉ là những gia đình quyền thế đều giữ gìn danh dự, càng có nhiều tin đồn thì bọn họ càng không thể làm cho mọi chuyện trở nên xấu đi, đành phải công khai chúc mừng.

Lại nói, nếu có con trai mà ông ta vẫn còn im lặng thì không phải là chứng mình cho những suy đoán đó sao? Về phần chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, thì chỉ là chuyện để nói vui vẻ sau bữa ăn mà thôi, ai muốn thực sự tìm hiểu chứ.

E rằng chỉ có hai vợ chồng họ mới biết chiếc mũ xanh trên đầu Triệu Bình là thật hay giả.

Còn tài xế? Nghe nói vài ngày trước bất ngờ rơi xuống nước, toàn bộ cơ thể bị ngâm đến sưng lên như một khối bột lên men khổng lồ mới bị người phát hiện.

Khi mọi người đến đông đủ, Lê Mạn bước vào với Cừu Minh, Triệu Bình vội vàng cúi người và mỉm cười chào đón họ. Chức vị Đảng trường này đây, không thể để ông ấy chờ đợi được.

Lại nói với cấp bậc của Triệu Bình mời ông ấy, mà ông ấy không muốn tham gia cũng là bình thường, chẳng qua là “bà cô nhỏ” ở nhà cảm thấy nhàm chán, dẫn cô đi chơi một chút cũng tốt, người trẻ tuổi bình thường đều thích những dịp náo nhiệt như vậy.

Lê Mạn mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, không hở hang, dài đến bắp chân nhưng lại tôn lên dáng người của cô một cách triệt để, eo ra eo, mông ra mông, chân ra chân.

Tóc được cô búi lên ở một bên thái dương, cô đội một chiếc mũ dạ màu đen. Bình thường ở tuổi của cô không nên thích mặc đồ đen, cô đã từng nói với Cừu Minh rằng màu đen có thể khiến cô trưởng thành hơn để có thể xứng đáng đứng bên cạnh ông ấy.

Nhiều người ở đây là lần đầu tiên gặp Đảng trường và người vợ nhỏ của ông ấy, hầu hết họ đều tò mò. Bà chủ nhỏ xinh đẹp quyến rũ, nhưng vì ngại thân phận mà không dám nhìn quá nhiều, chỉ dám thỉnh thoảng liếc qua.

Bà chủ nhỏ cầm chiếc cốc trong tay, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với Đảng trường bên cạnh, khi nói đến điều thú vị, cô hơi cúi đầu che miệng cười khúc khích, theo chuyển động của cô có vài sợi tóc trượt xuống má, trông rất xinh đẹp.

Đảng trường dường như đã nói một câu đùa vào tai cô, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, cô bĩu môi và giơ tay đánh nhẹ vào ông ấy. Sau đó nâng tay lên để cuốn tóc rối ra sau tai, vừa đoan trang vừa mềm mại khiến lòng người say đắm...

Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Cừu Minh được mời lên sân khấu phát biểu, ông ấy tự tin và phong độ, Lê Mạn nhìn đến mê mẩn, đàn ông càng lớn tuổi càng hấp dẫn, điều này là sự thật.

Lê Mạn càng thích một ông già có hương vị và giọng nói như Cừu Minh hơn là những chàng trai trẻ tâm tư không ổn định. Sống lưng thẳng tắp, tự tin trong từng cử chỉ, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể mang đến cho cô đủ cảm giác an toàn...

Cô thực sự có tình cảm với Cừu Minh, có thể xác định Cừu Minh của cô thực sự là cực phẩm.

Đúng vậy, có thể sinh ra một người như Cừu Trạch, đương nhiên là hạng nhất.

Cừu Trạch...

Lại nghĩ đến người này, hôm nay anh cũng đến, nghe Cừu Minh nói hiện tại căn cơ sự nghiệp của anh không ổn định, nên không thể từ chối được những trường hợp như thế này, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy anh.

Cừu Trạch tính cách kiêu ngạo và không muốn dựa vào gia đình, bây giờ anh có thể làm được điều này khi còn trẻ, hoàn toàn đều dựa vào sự phấn đấu của chính mình, thậm chí còn hơn cả Cừu Minh khi còn trẻ.

Cừu Minh cảm thấy có lỗi với Cừu Trạch. Mẹ ruột của anh bị đối thủ chính trị bắn chết khi anh mới hai tuổi, khiến anh mất mẹ từ nhỏ, ông ấy bận rộn với công việc, nên từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình anh. Ông ấy không làm tròn trách nhiệm làm cha nên ở nhà tôn trọng nhau như khách, chưa bao giờ dùng thân phận làm cha để ép buộc anh.

Cừu Minh vừa bước xuống sân khấu đã bị những người đến chúc rượu đến bao vây, Lê Mạn vừa lấy hai miếng bánh ngọt, vì tay hơi trơn nên muốn vào nhà vệ sinh để rửa tay.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Lê Mạn một mình đi về phía nhà vệ sinh nhưng lại vô tình đυ.ng phải con riêng của mình trên ghế sô pha trong góc.

Anh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc nhung màu đỏ sẫm, hôm nay anh không đeo cặp kính, tóc được vuốt keo, áo khoác âu phục đã được cởi ra đặt sang một bên, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mở hai nút, thấp thoáng có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.

Người đàn ông này rất đẹp trai, khóe miệng mang theo nụ cười nhưng không chạm đến đáy mắt, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

Anh cũng nhìn thấy Lê Mạn, tay phải lắc những viên đá trong ly rượu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của cô.

Tay trái của anh đặt trên ghế sô pha, một người phụ nữ nhỏ nhắn thanh tú đang nằm trong lòng anh với ánh mắt đầy si mê. Cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn người khác, người phụ nữ nhỏ bé dùng giọng nói mang theo ghen tỵ hỏi anh đang nhìn người đẹp nào đấy.

Cừu Trạch cười khẩy một tiếng và nói: "Tôi đang nhìn mẹ tôi."

-----------

Đề cử của các bạn là động lực dể mình siêng năng ra chương mới ^^. Mãi iu