Chương 12: Đăng nguyên sợ nước, không thể bơi đâu thầy!
- Nguyên chỉ Di bài toán này đi, mai cô Dương lại kiểm tra rồi!
Hân Di hớt hải từ đâu chạy vào phòng Đăng Nguyên lúc cậu nhóc đang ngủ trưa. Lay mãi, lay mãi cậu nhóc mới chịu ngồi dậy, đầu tóc rối bời, hai mắt lim dim, đầu cứ gật gà gật gù. Phải đến khi cô bé nhéo mạnh vào hông cậu một cái rõ đau cậu mới bừng tỉnh.
Trời ơi, Di không để người ta ngủ hả? Tối qua Di đã bắt Nguyên đọc bài cả đêm rồi còn gì.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của cậu bạn, Hân Di hơi áy náy nhưng được chút ít rồi đâu lại vào đấy.
- Không biết đâu, Di mà bị điểm kém là đều tại Nguyên hết.
Cậu nhóc thật không biết phải nói gì, oan ức mà chẳng biết tìm ai giải bày, cô bé lười học giờ điểm kém lại đổ thừa cậu, đúng là suốt ngày chỉ biết ức hϊếp cậu nhưng cũng chịu thôi kiếp này Dương Đăng Nguyên cậu đã định là phải khổ sở vì cô bé này rồi.
- Được rồi, được rồi bài nào! cãi không lại Di.
- Đây bài này!
Cô bé cười lém lỉnh chỉ tay vào một bài trong vở, Đăng Nguyên chăm chú nhìn bài toán không lâu đã có đáp án. Cậu nhóc bật dậy đi đến bàn học tìm cây viết rồi ngồi viết lời giải ra giấy nháp.
- Xong rồi, đọc đi không hiểu thì hỏi!
Cô bé biết Đăng Nguyên là thần đồng toán học không ngờ lại giải nhanh như thế thật là bái phục. Cậu nhóc ngồi gật gù chờ Hân Di xem qua, cô bé nhẩm đi nhẩm lại lời giải vẻ mặt suy tư, cậu nhóc bất giác mỉm cười hỏi.
- Hiểu không?
- Tạm hiểu.
- Gì mà tạm? Hiểu hay không hiểu?
Không hài lòng với cách trả lời cậu hỏi lại. Hân Di cười cười rồi cuối đầu đáp.
- Không hiểu, thực sự Di đã cố lắm rồi mà Nguyên giải ngắn quá!
- Thật là, lại đây Nguyên giải thích cho nghe.
Cô bé nhích lại gần bắt đầu chăm chú nghe giảng. Hai đứa chăm học đến chiều lúc nào không hay.
- Nguyên, Di sơ bảo nghỉ học đi tắm rồi ra ăn cơm kìa!
Phải đến khi Hồng Nhung vào kêu réo hai đứa mới đi ra. Ngồi ở bàn ăn Hồng Nhung liếc nhìn hai đứa bạn càm ràm.
- Trốn trong phòng học bài cũng không gọi mình có biết mình đi tìm hai cậu mãi không?
- Hì hì, ăn thịt đi Nhung!
Hân Di cười giả lả gắp thịt cho Hồng Nhung ai ngờ nhận được cái lườm nguýt sắc nhọn đành nhận lỗi.
- Xin lỗi, tại mình thấy Nhung chơi vui quá nên không gọi.
- Chơi gì mà vui?
- Thì... thì chơi chội dép với anh Nhân đó!
- Suỵt, nhỏ thôi!
Hồng Nhung vội bịt miệng Hân Di nhắc nhở cô bé nói khẽ.
- Mình và anh Nhân lén chơi đó Di nói nhỏ thôi.
- À... hèn gì không rủ mình và Nguyên. Nhung đúng là mê chơi bỏ bạn.
Đổi lại là Hân Di giận Hồng Nhung. Cô nhóc ghé vào tai Hân Di nói nhỏ.
- Kể Di nghe đừng nói ai đấy, mình và anh Nhân đang thách đấu nếu ai thắng thì được quyền bắt người kia làm một việc.
Nghe vậy Hân Di ngạc nhiên liền hỏi.
-Rồi ai thắng? Làm việc gì vậy?
- Tất nhiên là mình thắng rồi! Mình bảo anh ấy giúp mình lén lấy quyển vở của Hải My bỏ ở nhà coi như phạt chị ấy dám ăn hϊếp Di. Nghe nói mai cô giáo kêu nộp tập chấm điểm gì đó vui quá ô la la...
Kể xong cô nhóc vui vẻ ngồi ăn, Hân Di nhìn sang Hải My ánh mắt đầy vẻ hối lỗi nhưng được chốc lát rồi thôi kiểu như " Thấy cũng tội... à mà thôi cũng kệ!" Coi như lần này cho Hải My bớt hóng hách ấy mà, suốt ngày khoe khoang trước mặt hai đứa nó điểm 10, điểm 9 hoài.
- Di với Nhung nói chuyện gì mà vui vậy?
Đăng Nguyên tò mò quay sang hỏi, Hân Di lắc đầu.
- Chuyện con gái!
Thế là cậu nhóc liền quay đi, tiếp tục ăn, Hân Di lén cười một cái.
Hôm sau, đến trường cô Dương bảo Đinh Lan thu vở bài tập toán của cả lớp cho cô chấm, Hân Di hồi hộp không biết mình được bao nhiêu điểm. Nhưng cô không chấm vội mà có việc cần thông báo.
- Các em trật tự nghe cô thông báo.
Mấy đứa nó ngồi lại ngay ngắn, cô dõng dạt.
- Trường ta tổ chức dạy các môn thể dục thể thao ngoài môn bơi lội là bắt buộc các em có quyền đăng kí thêm một môn khác. Hiện nay trường có tổ chức thêm các môn đó là bóng rổ, bóng chuyền, ba lê, võ thuật, bóng đá và quần vợt. Bây giờ cô sẽ lập danh sách đăng kí môn tự chọn thứ hai, em nào cô đọc tên thì nói mình đăng kí môn nào nhé.
Tụi nhỏ phấn khích bàn tán với nhau, cô Dương gõ xuống bàn bắt đầu đọc tên.
- Mai Anh.
- Em đăng kí bóng chuyền.
- Đinh Lan.
- Em đăng kí ba lê.
- Ý.
- Bóng chuyền ạ!
- Hùng.
- Em đăng kí bóng đá.
Cứ lần lượt như thế, Hân Di đang suy nghĩ không biết mình nên đăng kí cái gì thì người tiếp theo cô giáo gọi là Đăng Nguyên.
- Đăng Nguyên.
- Võ thuật ạ!
Hân Di quay mặt xuống nhìn cậu nhóc chưa kịp nói gì thì cô lại gọi đến tên mình.
- Hân Di.
- Em... em đăng kí võ thuật.
Tụi con gái đồng loạt nhìn về phía Hân Di ánh mắt lộ rõ tia chán ghét, trong lòng tụi con gái đều nghĩ là Hân Di bám theo Đăng Nguyên tiếc là bọn nó đều được cô giáo gọi tên trước đó rồi không thể đăng kí võ thuật cùng Đăng Nguyên được, người cuối cùng cô gọi là Hồng Nhung.
- Em đăng kí bóng chuyền.
Hân Di tiếc nuối sao Hồng Nhung lại đăng kí bóng chuyền bỏ cô bé rồi, vậy là chỉ còn mỗi cô bé và Đăng Nguyên thôi.
Ra về ba đứa nó thong dong thì Mai Anh từ đâu đi tới ríu rít.
- May quá có Nhung đăng kí bóng chuyền cùng mình chứ nếu không chắc buồn lắm!
- Nó bỏ mình chọn cậu rồi đó huhu... - Hân Di vờ khóc, Hồng Nhung bèn cốc vào đầu cô bé một cái rõ đau.
- Chứ Di đi theo Nguyên rồi còn gì!
- Có... có đâu. - Cô bé lắp bắp.
- Đúng rồi còn gì. - Mai Anh cũng châm chọc.
- Được lắm.. hai cậu.. hừ!
Cô bé giận đi thẳng một nước, hai đứa phía sau nhìn mặt nhau bật cười, Hồng Nhung quay sang nói với Đăng Nguyên.
- Con bé đó giận rồi kìa cậu không mau đuổi theo.
- Ủa, hai cậu làm Di giận mà liên quan gì đến mình. - Đăng Nguyên làm mặt ngơ ngác chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Rõ ràng là hai cô nhóc chọc giận Hân Di mà.
- Nguyên nhân đều từ cậu mà ra đấy, không biết sao? - Mai Anh giả vờ.
Cậu nhóc lắc đầu.
- Nói cậu cũng không hiểu mau đi dỗ cậu ấy đi. - Hồng Nhung chỉ tay về Hân Di đang bước đi hùng hổ phía trước.
- Mình à? - Cậu nhóc hoài nghi.
- Ừ.
Nhận được hai cái gật đầu chắc nịch cậu nhóc ngô nghê chạy theo Hân Di.
- DI ƠI CHỜ VỚI!!
- HAHA.
Sau cú lừa ngoạn mục vừa rồi hai cô nhóc ôm bụng cười sặc sụa đυ.ng đến Hân Di IQ cao chót vót của Đăng Nguyên coi như bỏ đi.
Chiều Đăng Nguyên bực bội đi đến chỗ Hồng Nhung phàn nàn.
- Con gái gì mà dữ như hổ đói ấy!
- Cậu dám nói mình như thế hả?
Hồng Nhung lăm le nắm đấm, Đăng Nguyên vội né giải thích.
- Ai nói cậu, là con bé ương bướng bên trong ấy!
- Hân Di hả?
- Ừ!
Lại không biết có chuyện gì vui Hồng Nhung tò mò xích lại chỗ Đăng Nguyên.
- Chuyện gì kể mình nghe với!
- Còn chuyện gì nữa. Sáng giờ năn nỉ mà cứ cáu lên với mình. Ai làm gì đâu chứ, mà cũng tại các cậu hết.
- Làm gì tại bọn mình.
- Thì gây chuyện rồi đẩy mình vào chịu trận. Nhìn đi, nhìn đi này...
Đăng Nguyên chỉ tay vào tay nơi có vết cào in đỏ. Hồng Nhung không ngờ chuyện nhỏ xíu thế này sao Hân Di có thể cào Đăng Nguyên chứ.
- Khai thật đi cậu chọc giận cậu ấy chuyện gì!
Hồng Nhung tất nhiên là hoài nghi rồi, Hân Di không vô lí như thế đâu.
- Mình có nói gì đâu, lúc Di thấy cây viết đôremon cậu ấy vui vẻ xin thì mình cho tới khi biết Đinh Lan tặng thì cáu lên thế đấy.
- Gì? Đinh Lan tặng mà cậu cũng lấy. Con bé đó đáng ghét muốn chết!
Hồng Nhung cũng không vui nói, Đăng Nguyên liền giải thích.
- Là cậu ấy bỏ vào thôi liên quan gì đến mình. Cậu vào dỗ Di giúp mình đi.
- Không biết, cậu tự đi mà dỗ.
Trước sự nài nỉ của Đăng Nguyên cô nhóc cũng mặc kệ bỏ vào trong. Tối đó Hân Di không tìm Đăng Nguyên làm bài tập nữa khiến cậu nhóc ăn ngủ không yên.
Sáng hôm sau đến lớp chẳng ai nói với ai câu nào, Mai Anh thấy lạ hỏi nhỏ Hồng Nhung.
- Hai đứa kia làm sao thế?
- Giận nhau rồi!
- Làm sao mà giận, không lẽ... là chuyện hôm qua.
- Không phải, thôi kệ hai đứa nó đi mai lại hết ấy mà, con bé đó không giận ai lâu được đâu. Mình ra căn tin đi. - Nói đoạn Hồng Nhung kéo tay Mai Anh ra căn tin bỏ mặc hai đứa kia ngồi đó làm mặt lạnh.
Đinh Lan nhân lúc Hân Di giận thì cứ sáp vào Đăng Nguyên kêu cậu nhóc chỉ cái này chỉ cái kia. Hân Di cố gắng tập trung vào quyển sách cũng không được liền bỏ ra ngoài đứng, Đăng Nguyên nhìn theo mặt buồn buồn.
Hôm nay lớp bọn nó có tiết học bơi ngoại khóa, đứa nào đứa nấy khoe đồ bơi um sùm lớp học. Ba đứa con gái Hân Di, Hồng Nhung, Mai Anh vui hẳn lên vì được học bơi duy nhất Đăng Nguyên ngồi một chỗ chẳng nói năng gì. Cô Dương dặn dò lớp một vài điều trước giờ học bơi chiều nay.
- Các em nhớ lời cô dặn, học bơi tốt cho sức khỏe nhưng phải cẩn thận biết chưa, phải nghe lời huấn luyện viên thầy nói gì các em cũng phải làm theo. Ai cãi lời hôm sau cô phạt. Trong lúc bơi không được đùa giỡn, rất nguy hiểm. Rõ chưa?
- Rõ ạ!
- Được rồi, lớp nghỉ.
- Các bạn nghiêm.
Giọng Đinh Lan lanh lãnh, cô Dương bước ra ngoài Đăng Nguyên liền chạy theo Hân Di nhìn về phía cậu nhóc thấy cậu nói gì đó với cô giáo mặt mày nghiêm túc lắm rồi lại thấy cô lắc đầu vỗ vai cậu. Không biết cậu nói gì nữa kể từ lúc đó mặt cậu nhóc căng thẳng đến lạ vì đang giận nên cô bé không tiện hỏi liền chạy đến chỗ Hồng Nhung thầm thì to nhỏ.
- Nhung này, cậu sang hỏi Nguyên bị làm sao thế? Cậu ấy nói chuyện gì đó với cô giáo mà trông gương mặt lo lắng quá.
- Sao Di không đi mà hỏi.
- Nhung biết mà, hỏi dùm mình đi.
Trước sự nài nỉ Hồng Nhung đành gật đầu cô nhóc lớn tiếng gọi.
- Đăng Nguyên. - Rồi đi đến chỗ cậu.
- Chuyện gì?
- Cậu nói gì với cô mà mặt căng thế?
- Mình không muốn học bơi nên xin cô nghỉ mà cô không chịu.
- Sao thế?
Cô nhóc thắc mắc học bơi vui mà sao cậu không chịu học.
- Mình không thể xuống nước đâu, mình sợ nước.
Đăng Nguyên nhăn nhó, Hồng Nhung có vẻ rất ngạc nhiên nhưng rôig cũng gật đầu, cô nhóc hiểu rồi.
Hồng Nhung đem chuyện kể lại cho Hân Di nghe khiến cô bé cũng lo lo.
Chiều tất cả học sinh lớp 1B đều có mặt đông đủ và mặc đồ bơi do nhà trường phát, Đăng Nguyên cũng có mặt, cậu nhóc ngồi một góc nhìn lũ bạn chơi đùa. Đang nghịch nước lâu lâu Hân Di lại nhìn về phía Đăng Nguyên mà không biết nên làm gì.
Một lát sau thầy dạy bơi đến, trông mặt thầy nghiêm lắm khiến tụi nó sợ chết khϊếp.
- Nghỉ.... Nghiêm.
Sau lời hô đứa nào đứa nấy đứng nghiêm ngay hàng ngay lối hẳn hoi. Thầy có vẻ hài lòng gật đầu bắt đầu nói.
- Thầy tên Nghiêm sẽ phụ trách dạy các em bơi trong 5 năm học tiểu học.
Hân Di nghĩ trong lòng " 5 năm chắc chết mất!", Hồng Nhung lại nghĩ " Nhìn mặt thầy 5 năm không chết cũng bị thương." Cả đám đều sợ hãi khi nghe thầy nói thế nhưng sau này mới biết ơn vì đã được học thầy.
- Bây giờ thầy sẽ dạy các em khởi động một vài động tác trước khi bơi.
Cả lớp đều răm rắp nghe theo. Tập đi tập lại hơn 10 lần để thuộc hết động tác thầy mới cử nhóm 1 lên để thầy dạy cách xuống nước và một vài nguyên tắc cơ bản, lần lượt như thế đến nhóm cuối cùng là nhóm của Hân Di, Đăng Nguyên và Hồng Nhung.
Sau đó thầy mới cho các nhóm lần lượt xuống bể bơi. Vì mới học lại là học sinh lớp 1 nên mực nước trong bể rất thấp. Nhật Minh đứng cũng chỉ tới cổ còn thầy đứng thì... khỏi nói.
Bọn nó được thầy dạy đạp nước, dạy lặn, hít thở trong nước.... các nhóm đều làm rất tốt. Đến lượt nhóm cuối cùng lên thực hiện. Tất cả đều xuống bể bơi còn lại Đăng Nguyên cứ mãi chần chừ không chịu xuống, thầy bèn hằn giọng.
- Em kìa sao còn không xuống, đợi tôi bế hả?
Lúc đấy cậu nhóc mới nhúc nhích người bỏ chân xuống nước rồi nhảy xuống. Khi đã đứng dưới bề bơi biểu hiện sợ nước của Đăng Nguyên mới rõ ràng, tay cậu nhóc run bần bật, hơi thở khó khăn. Trong đầu Đăng Nguyên hiện về cảnh tượng ngày hôm ấy càng làm cậu mất bình tĩnh. Hân Di luôn nhìn về phía cậu thấy rõ những biểu hiện bất thường ấy. Và trước khi cậu nhóc lịm đi dưới nước Hân Di đã kịp hét lên.
- Đăng Nguyên sợ nước, không thể bơi đâu thầy!
- Thầy ơi cậu ấy sắp ngất rồi!
Nghe thấy thế thầy Nghiêm liền nhào xuống bế cậu nhóc lên, vừa lúc ấy cậu nhóc cũng lịm đi, mặt tái mét.