Chương 10: Ngày đầu tiên đến trường
- Hù!
- Ôi mạ ơi, cái chi rứa?
- Hahaha....
Hai đứa quậy phá Hân Di và Hồng Nhung nhân lúc mễ đang ngồi nhặt rau thì bay từ đâu tới hù mễ một phen vì hai đứa nó biết mễ hay giật mình. Quay sang nhìn thấy hai đứa nó che miệng cười khằng khặc mà giận tím mặt.
- Răng rứa? sao không đi chơi ở đây chọc phá mễ?
- Chọc mễ vui hơn... mễ ơi..
Hồng Nhung trả lời thuận miệng gọi.
- Chi?
- Răng rứa là gì vậy mễ?
Nghe cô nhóc hỏi mễ tròn xoe mắt chẳng biết giải thích kiểu gì, đó là lời ăn tiếng nói hằng ngày của người Huế mà, mễ là người Huế nên nói giọng Huế, Hồng Nhung mới ở đây được một tuần chả trách nó chẳng hiểu mễ nói gì, Hân Di quay sang nói với mễ rồi nhanh tay kéo Hồng Nhung ra ngoài chơi.
- Để con giải thích cho!
Mễ lắc đầu nhìn theo hai đứa siêu quậy.
Hai đứa nó ra đến bãi cỏ thì ngồi phịch xuống, Hân Di bắt đầu giải thích cho Hồng Nhung hiểu mấy từ " chi, mô, răng, rứa". Đăng Nguyên đi ngang qua thấy Hồng Nhung cứ đọc thần chú chi là gì, răng là sao, rứa là thế, mô là đâu, cô nhóc đọc tới đọc lui y như tụng kinh còn Hân Di ngồi bên cạnh cười nắc nẻ. Cậu nhóc thấy cái cảnh kì lạ bèn chạy tới ngồi cạnh.
- Này, đang làm gì thế?
- Haha... Nguyên nhìn cậu ấy đi... cứ ngồi đọc mãi mà không nhớ...
Cậu nhóc làm mặt ngơ ngác Hân Di bèn giải thích.
- Di dạy Nhung mấy từ mễ hay nói chi là gì, mô là đâu, răng là sao, rứa là thế.
- À...
Như đã hiểu ra Đăng Nguyên à lên một tiếng, Hồng Nhung mặt kệ hai đứa phá đám ngồi bên cạnh chỉ chú tâm học mấy từ ấy, cười chán Đăng Nguyên và Hân Di quyết định để cho Hồng Nhung học hành còn mình thì kiếm trò gì chơi.
- Mình chơi nhảy cò bẹp đi Nguyên.
Lại là Hân Di đề nghị, Đăng Nguyên lúc nào cũng thế không bao giờ từ chối Hân Di chỉ cần cô bé nói cậu nhóc sẽ nghe theo vô điều kiện bằng chứng là cậu nhóc giơ ngón tay lên " ok" một cái rồi nhặt một cục đá gần đó vẽ các ô. Xong xui cậu bé nhặt thêm hai viên gạch cho mình một viên Hân Di một viên.
- Chúng ta oánh tù tì đi!
- Được thôi... kéo, búa, bao.... 2... 3.. - Hân Di hất mặt, lớn giọng.
- Yeahhh... Di thắng rồi! Di nhảy trước đây.
Cô bé hí hửng bắt đầu nhảy, hai đứa kia cứ chơi cười nói vui vẻ làm Hồng Nhung ở bên này không học gì được nữa. Cô nhóc chạy sang nhập cuộc.
- Mình chơi nữa....
- Không học tiếng Huế nữa sao?
Hân Di vừa cười vừa hỏi, Hồng Nhung nhăn mặt.
- Thôi chơi vui hơn, mình chấp hai cậu một đội đó.
- Được thôi! Nhưng mà ai thua thì bị phạt.
Hồng Nhung tỏ vẻ không sợ còn nhường cho hai đứa kia nhảy trước. Hân Di thì thầm với Đăng Nguyên " Nhất định bắt cậu ấy thua! cho cậu ấy năn nỉ mình hihi!", xong lại nháy mắt cười lém lỉnh. Hồng Nhung thấy hết, cô nhóc chỉ tập trung không nói gì.
Ban đầu bên đội của Đăng Nguyên và Hân Di thắng, hai đứa kia cứ liên tiếp xây nhà, thỉnh thoảng thắng còn đập tay với nhau làm Hồng Nhung tức ai ngờ cô nhóc kia vẫn tỉnh rụi như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi hai đứa kia nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng rồi thì Hồng Nhung lật ngược lại tình thế bằng việc đốt sạch nhà mà hai đứa kia xây rồi liên tiếp xây nhà của mình. Hân Di tức lắm biết Hồng Nhung cố tình cô bé cũng không vừa nhảy vào nhà Hồng Nhung đốt sạch luôn. Chơi đến trưa vẫn không phân thắng bại, Đăng Nguyên mệt rã rời ngồi xuống đất nói.
- Mình không chơi nữa đâu... các cậu cứ ở đó đốt nhà lẫn nhau đi.
Sau khi Đăng Nguyên bỏ cuộc Hân Di cũng mệt lắc đầu.
- Mình cũng chẳng chơi nổi nữa.
- Haha... hai cậu bỏ cuộc tức là thua mình rồi nhé!
Hai đứa kia trợn mắt nhìn Hồng Nhung rồi quay sang nhìn nhau biết mình đã bị lừa, Hân Di vội phản bác.
- Không tính... không tính...
- Chịu bỏ cuộc thì chịu thua rồi còn gì.. không nói nhiều...
- Hồng Nhung.. cậu... - Hân Di trừng mắt với Hồng Nhung thì nhận được cái le lưỡi của cô nhóc.
Không thể nói gì thêm Hân Di đành ngậm ngùi nhận hình phạt, cùng với bài học xương máu. " Lần sau có chết cũng không thách đố với cậu ấy, chơi ăn gian."
- Bây giờ mình đói rồi vào nhà ăn thôi.
Cô nhóc thong dong đi trước, bỏ lại hai đứa kia lẽo đẽo với gương mặt không cam tâm. Vào đến cửa phòng ăn đã nghe tiếng Hồng Nhung nói.
- Di và Nguyên lấy đồ ăn cho mình nhé!
Kèm theo cái nháy mắt quen thuộc, Hân Di vỗ vỗ vào đầu, cô bé không biết rằng Hồng Nhung lại lắm trò quỷ như vậy chỉ trách mình quá ngốc để cô nhóc lừa. Đăng Nguyên thì nghĩ đơn giản thua thì chịu phạt chỉ có Hân Di ấp ôm việc trả thù.
Ăn cơm xong đến giờ tự học, buổi chiều Trọng Nhân và Hải My không có đi học vì nghỉ hè nên ở nhà chỉ các bạn học đó là lời dặn của sơ nên không đứa nào dám cãi. Trọng Nhân phụ trách việc dạy toán, Hải My phụ trách dạy tiếng việt. Giờ toán bình thường lặng lẽ trôi qua, hầu như chỉ cần Trọng Nhân chỉ một lần tất cả bài khác Đăng Nguyên đều giải được còn Hồng Nhung và Hân Di thì ngồi ngủ gục. Đó là việc diễn ra hằng ngày, ban đầu Đăng Nguyên còn đánh thức nhưng lâu dần lại thôi vì cậu nhóc biết lúc tỉnh dậy việc đầu tiên của hai cô nhóc là bám theo cậu bắt cậu dạy lại tất cả những gì đã học để tối sơ kiểm tra còn biết đường trả lời, thế đấy! Đăng Nguyên biết trọng trách của mình nên học rất nghiêm túc, nhưng chỉ là một phần, phần khác là cậu nhóc rất mê toán cộng thêm trí thông minh bẩm sinh nên chẳng có gì làm khó được. Đến giờ tiếng việt, Hải My truyền lại tất cả những gì mình đã học ở trường cho các bạn, tuy nhiên người mà cô nhóc nhắm đến chỉ toàn là Hân Di, vì biết Hân Di lười học nên cô nhóc luôn tìm mọi cách để Hân Di bị sơ phạt nhưng lần nào cũng không thành công vì đều có Đăng Nguyên đứng ra giúp đỡ. Biết mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nên hôm nay cô nhóc đã nảy ra một ý nghĩ khác.
- Đăng Nguyên sơ bảo hôm nay để mình đặc biệt dạy cho Hân Di và Hồng Nhung. Bài này cậu cũng học rồi nên cậu ra ngoài chơi đi.
- Vậy à? có được không? - Cậu nhóc nghi hoặc.
- Được!
- Ừ, vậy Nguyên ra ngoài Di ở đây học nhé, học xong ra chỗ Nguyên, Nguyên chỉ lại Di mấy bài toán.
Hân Di vui vẻ gật đầu, Đăng Nguyên rời khỏi Hải My cười cười đi tới chỗ Hân Di đưa cho cô nhóc quyển sách.
- Hai đứa đọc này đi!
Vì Hải My lớn hơn Hân Di và Hồng Nhung 1 tuổi nên cô nhóc nghiễm nhiên nhận mình là chỉ và cư xử như đàn chị.
- Chị chưa dạy sao em biết đọc.
Hồng Nhung ngây thơ hỏi, Hải My miễn cưỡng đọc qua một lần. Ai mà chẳng biết hai con nhóc ấy là chúa lười, Hải My cứ đọc hai đứa nó cứ thả hồn theo mây gió chẳng quan tâm. Trong cô nhi viện này chỉ có Đăng Nguyên dạy hai đứa nó mới chịu học, cũng chẳng biết vì sao nhưng Đăng Nguyên luôn có cách khiến hai con sâu lười ấy chịu học mới hay.
Sau khi đọc xong Hải My buông cuốn sách xuống.
- Rồi, hai đứa đọc đi. Hân Di đọc trước!
Hải My ngồi xuống cái ghế của Đăng Nguyên ban nãy hướng mắt về phía Hân Di chờ đợi. Cô bé nhăn nhó cầm cuốn sách lên nhìn sơ qua một lượt thầm than trong lòng " Chữ này đọc thế nào chứ? Đăng Nguyên ơi mau đến giúp Di đi huhu."
- Sao không đọc!
- Em... em... không biết! - Hân Di ấp úng.
- Gì? Chị đọc cho em nghe rồi sao lại không biết. Em ngốc vậy!
- Này chị kia, sao lại chửi Hân Di ngốc?
Hồng Nhung không hài lòng liếc Hải My.
- Vì em ấy ngốc thôi! Không hiểu sao Đăng Nguyên lại thích chơi chung với em ấy. Đáng lẽ Đăng Nguyên được đi học rồi tại em ấy làm loạn nên mới khiến Đăng Nguyên không được đến trường. Tất cả đều tại em ấy, ngu ngốc!
- Chị không được chửi Di.
Mấy lời của Hải My làm Hồng Nhung tức điên, còn Hân Di chỉ ngồi khóc, cô bé khóc vì nghĩ tại mình mà bắt Đăng Nguyên không đi học giống như lời Hải My nói, càng nghĩ cô bé càng nức nở, cô bé có lỗi với Đăng Nguyên.
- Này em dám quát chị!
Hải My tức giận trừng mắt nhìn Hồng Nhung.
- Cậu đừng có quá đáng như thế!
Lại một tiếng nói khác vang lên, tiếng nói ấy làm ba cô nhóc quay về phía cửa. Thì ra Đăng Nguyên đã đứng đó nghe được câu chuyện. Cậu nhóc đang chơi thì nhớ ra mình bỏ quên đồ ở phòng học nên quay lại lấy ai ngờ thấy cảnh Hải My ức hϊếp Hân Di, lại thấy cô bé khóc khiến Đăng Nguyên tức giận. Cậu nhóc bước vào trong, Hải My sợ sệt vì bị phát hiện.
- Cậu... cậu không đi chơi đi.. đến đây làm gì?
Cô nhóc nói năng ngắt quãng, căn bản là đang sợ ánh mắt lạnh lẽo của cậu nhóc.
- Tôi không quay lại sao biết cậu ức hϊếp Hân Di được.
- Mình không có!
Hải My chối đây đẩy. Hồng Nhung thấy vậy lên tiếng.
- Chị ấy chửi Hân Di ngốc đó.
- Cậu đừng để tôi thấy cậu ức hϊếp Hân Di nữa nếu không tôi nói với sơ đấy!
Cậu nhóc buông lời cảnh cáo rồi dắt tay Hân Di ra ngoài, Hồng Nhung liếc xéo Hải My một cái cũng đuổi theo. Cô nhóc tức giận vứt hết mấy quyển sách trên bàn xuống.
- Này, sao Di cứ khóc mãi thế?
Đăng Nguyên không vui nói, cô bé cứ ngồi đây nấc lên nãy giơg không chịu nín.
- Tại Di.. nên... nên..Nguyên mới không được đi học...
- Không phải!
- Là như vậy mà... hức.. hức...
Chịu hết nổi cậu nhóc gắt lên.
- Di nín ngay, Nguyên đã bảo là không phải.
Cô bé giật mình càng khóc to hơn, Hồng Nhung nhịn không được nói.
- Cậu sao lại quát cậu ấy?
Đăng Nguyên bối rối lại gần Hân Di.
- Xin lỗi... xin lỗi Di đừng khóc nữa...
- Là Nguyên muốn đi học cùng Di thôi, không phải tại Di mà.
Bây giờ cô bé mới ngưng không khóc nữa nhưng vẫn còn tiếng nấc.
- Thật... thật chứ?
- Ừ!
- Vậy không phải tại Di sao?
- Không phải.
Hài lòng với câu trả lời cô bé lại cười tươi trở lại. Thế là Đăng Nguyên lại bắt đầu dạy toán cho cả hai và dạy luôn bài lúc nãy Hải My bắt đọc.
Thấm thoát thời gian nghỉ hè đã trôi qua. Hôm nay là ngày bọn nó đến trường, Trọng Nhân và Hải My lên lớp 2 còn Đăng Nguyên, Hân Di và Hồng Nhung lên lớp 1. Sáng sớm các sơ đã gọi bọn nó dậy cho ăn sáng chuẩn bị cặp sách đầy đủ. Đến giờ bác tài xế của cô nhi viện đến đón bọn nó đi học.
Trọng Nhân và Hải My học cùng một lớp được cô giáo dắt sang dãy lớp 2. Còn ba đứa kia được cô chủ nhiệm dắt sang dãy lớp 1. Ba đứa nó bước vào lớp đã thu hút sự chú ý của mấy đứa ngồi bên dưới, đứa nào cũng nhìn bọn nó không chớp mắt.
- Di và Nhung ngồi ở bàn trống đầu nhóm 3, Nguyên ngồi cũng bạn Quỳnh ở phía sau đi.
- Vâng ạ!
Cả ba đồng thanh đáp rồi về chỗ ngồi. Cô giáo vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của cả lớp.
- Xin giới thiệu với các bạn nhỏ, cô tên là Ánh Dương, từ nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em.
Mấy đứa nó viết nịnh cô vừa nói xong đã nhận được một tràng vỗ tay từ tụi nhỏ. Cô Dương cười tươi lại nói tiếp.
- Bây giờ các bạn nhỏ lần lượt giới thiệu bản thân nhé! Ai giới thiệu hay và ấn tượng cô sẽ tặng bạn đó một món quà! Chịu không?
- Chịu ạ!
Bắt đầu màn giới thiệu là một cô bé tóc cột lệch, đôi mắt lấp lánh to tròn.
- Xin chào các bạn, mình tên Mai Anh, cha mình là kiến trúc sư, mẹ làm đầu bếp, sở thích của mình là nấu ăn. Ước mơ của mình là một ngày được trở thành đầu bếp như mẹ.
Cô bé kết thúc màn giới thiệu cả lớp vỗ tay. Người tiếp theo là một cậu nhóc thân hình to tròn mập mạp, có phần hơi béo phì.
- Chào các bạn, mình tên Hùng. Mình rất thích ăn ham- bơ- gơ, mỗi ngày đều ăn, mỗi tuần đều ăn.
- Haha...
Cả lớp phì cười, cô giáo cũng cười cậu nhóc ngượng quá đi xuống luôn. Người tiếp theo là một cậu nhóc dáng cao, rất trắng nhưng lại bị cận.
- Xin chào mọi người mình tên Nhật Minh, cha mẹ mình đều làm giáo viên cấp 2. Mình có sở thích đọc sách và chơi game.
Lạnh lùng dễ sợ, cậu nhóc nói ngắn gọn không cảm xúc rồi đi xuống. Hồng Nhung quay sang thì thầm với Hân Di.
- Cậu ấy khun quá! ( Cool ấy )
- Hả? Khun là cái gì?
Hân Di ngớ người chẳng hiểu Hồng Nhung đang nói gì.
- Thì cô giáo dạy bọn mình hay nói Đăng Nguyên như thế mà.
Cô nhóc làm vẻ mặt bình thản, Hân Di suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu cho qua.
Đến lượt Hồng Nhung giới thiệu, cô nhóc đứng lên cười một cái.
- Chào mấy bạn, mình tên Hồng Nhung, mình sống ở cô nhi viện cùng Đăng Nguyên và Hân Di, sở thích múa và đọc truyện tranh. Mong được làm quen!
Hồng Nhung vừa kết thúc màn giới thiệu bên dưới vang lên tiếng rì rầm.
- Cô nhi viện... cha mình nói ai ở đó đều không có cha mẹ.
- Ôi đáng thương quá!
- Ba bạn ấy không có cha mẹ sao...
Nghe bọn họ nói như vậy gương mặt của ba đứa nó trông buồn hẳn đi. Cô giáo lớn tiếng.
- Trật tự! Các em không được nói bạn mình như thế! Các bạn ấy không có cha mẹ bên cạnh vẫn sống tốt các em nên cảm thấy mình đẩy đủ hơn các bạn mà cố gắng hơn nữa biết chưa.
- Vâng!
- Nào đến Hân Di em giới thiệu đi.
Nghe gọi đến tên mình Hân Di đứng dậy, cất giọng.
- Xin chào, mình tên Hân Di, thích xem phim hoạt hình, thích ăn bánh rán như đôremon. Mong các cậu sau này giúp đỡ mình.
- Chào các bạn, mình tên Đăng Nguyên thích học toán, thích ghép hình giải đáp câu đố.
Lần lượt như thế sau khi hoàn tất việc giới thiệu cô giáo chọn cậu nhóc tên Hùng là có màn giới thiệu ấn tượng và tặng cho nhóc ấy một cây viết rất đáng yêu, cậu nhóc cứ cười mãi.
Cô giáo vào bài học đầu tiên, vì đã học qua nên ba đứa nó tiếp thu rất nhanh, vì đã học qua nên Hân Di không thèm nghe giảng mà chống tay lên bàn ngủ thẳng giấc. Đăng Nguyên ngồi phía sau thấy cô bé cứ gật gù thì lén cười, Hân Di vẫn chứng nào tật nấy.
Buổi học đầu kết thúc trong tiếng cười không ngớt của mấy đứa trong lớp học. Khi cô gọi Hùng đứng lên đọc cậu nhóc cứ ấp úng.
- Bờ... a... ba... huyền bò...
Lần nào cũng thế chỉ cần cậu nhóc đứng lên phát biểu là cả lớp lại lăn ra cười đến đau cả bụng. Vì lần đọc ấn tượng ấy nên từ đó về sau cậu nhóc được đặt cho cái biệt danh là Hùng Bò.