Chương 23: Cuộc chiến thứ hai ba
Không khí lạnh lẽo vẫn bao trùm thành phố G, cuối tuần Mạc Ninh đều dành thời gian để nghỉ ngơi, vì tránh gặp Cố Chuẩn để rồi nảy sinh tình huống xấu hổ, cô cũng lười ra ngoài. Cũng may trong nhà còn có rất nhiều sách, cô liền nằm dài ở sô pha đọc sách, Chu Nhất Nặc ngồi trên giường lên mạng, tình cờ mở một bản nhạc mang phong cách Bắc u, không khí vô cùng hài hoà.
Mạc Ninh mở một bộ phim, xem đi xem lại đến nỗi đã thuộc cả lời thoại. Buổi chiều thứ bảy cô cũng ngồi đọc một cuốn sách, chú giải bên dưới giải thích về một điển tích, Mạc Ninh xem xét rất cẩn thận, cảm xúc đang phập phồng đột nhiên điện thoại bên cạnh rung rung, phá hủy không gian yên tĩnh, Mạc Ninh cầm lấy di động, nhướn mày nhìn, là số máy lạ.
Nhận điện. Là điện thoại của cảnh sát giao thông. Đầu tiên là thông báo trả xe, hai là cho biết kết quả xử lý. Bởi vì sự cố lần này không phải trách nhiệm của Cố Chuẩn, cho nên cũng không xử phạt quá nặng, chủ yếu là nộp phạt mà thôi.
Chờ cho người nọ nói xong, Mạc Ninh nhớ đến bản thân và Cố Chuẩn giờ đây cũng chắc khác gì người xa lạ, sau đó trả lời điện thoại “Thế này, đồng chí cảnh sát ạ, tôi đem số điện thoại của anh ta cho anh, anh trực tiếp liên lạc với anh ta”.
Đồng chí cảnh sát nói: “Đã gọi cho anh ta, nhưng gọi không được. Chỉ có thể gọi cho người nhà”.
Mạc Ninh: “…”.
Đồng chí cảnh sát phúc hậu nhanh tay ngắt điện thoại.
Mạc Ninh gọi điện thoại cho trợ lý Phạm Mông, biết Cố Chuẩn đã đi công tác, một tuần sau mới trở về, cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy đợt đi công tác này của anh có hơi liên quan đến cô. Cố gạt suy nghĩ ra khỏi đầu, Mạc Ninh đành phải gọi điện cho Hoàng Kì Hoa.
Thái độ của Hoàng Kì Hoa rất khác thường, cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ nói muốn Mạc Ninh đi cùng bà một chút. Mạc Ninh đồng ý.
Hai người gặp nhau ở đồn cảnh sát.
Hoàng Kì Hoa mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, quần dài, tóc búi, nhìn từ xa có thể thấy đây là nữ cán bộ cao cấp, so sánh với nhau mà nói, chiếc áo phông xanh của Mạc Ninh cực kỳ quê mùa. Mạc Ninh đến trước, Hoàng Kỳ Hoa đến đưa tay vẫy “Lâu rồi không gặp”.
Mạc Ninh lãnh đạm cười: “Gần đây cháu hơi bận”.
Hoàng Kỳ Hoa: “Chúng ta cùng đi uống trà, thế nào?”.
Cô gật đầu: “Được ạ”.
Cả hai người làm xong thủ tục, nhận xe, Hoàng Kỳ Hoa lập tức lái xe đến một quán trà cực kỳ nổi tiếng bên Thành Nam.Vừa ngồi xuống, Hoàng Kỳ Hoa liền cười hỏi: “Cố Chuẩn đi công tác à?”.
Mạc Ninh nhất thời ngây ngốc, theo bản năng đáp: “Vâng”.
Hoàng Kỳ Hoa ý cười càng sâu: “Dì không hề biết nó đi công tác”.
Cô bây giờ mới hiểu ra dụng ý của bà, không tự giác bày ra một biểu tình trầm lặng.
Khi bồi bàn vừa đi tới, Hoàng Kỳ Hoa nhận được một cuộc điện thoại, vẻ tươi cười trên mặt bà thoáng chốc thu hồi sau khi nghe người bên kia nói. Trong nháy mắt sắc mặt bà biến đổi làm Mạc Ninh cảm thấy bất an, thế nên khi Hoàng Kỳ Hoa bày ra biểu tình đau xót liền làm cho tim cô đập mạnh một nhịp, bồi bàn đứng bên cạnh, vẫn chăm chú nhìn hai người.
“…Được, tôi lập tức đến”. Sau khi nghe điện thoại, khuôn mặt Hoàng Kỳ Hoa trở nên trắng bệch, bà ấy run rẩy đứng dậy, bàn tay đã nổi đầy gân xanh.
Mạc Ninh nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đỡ lấy bà: “Dì, làm sao vậy?”.
Hoàng Kì Hoa bây giờ mới nhớ đến Mạc Ninh, dời ánh chăm chú nhìn cô thật lâu mới nói từng chữ một: “Cố Khải Nguyên…trúng gió”.
Mạc Ninh nhìn thấy môi bà trắng bệch.
Cố Khải Nguyên đột nhiên ngất xỉu ở cửa hàng sách, một vị khách trong tiệm phát hiện đã không biết ông nằm ở đó bao lâu. Vị khách đó nhanh chóng gọi cấp cứu, bệnh viện đã liên lạc với Hoàng Kỳ Hoa.
Hai người họ đến bệnh viện thì trời đã chạng vạng, ở cửa bệnh viện, mái tóc Hoàng Kỳ Hoa bay tán loạn, Mạc Ninh vẫn gắt gao đỡ lấy bà, ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy bà từ một người phụ nữ đang còn xuân sắc, giờ đã trở thành một bà lão mấy chục tuổi. Mạc Ninh trong lòng căng thẳng, thầm cầu nguyện cho vị học giả đáng yêu kia đừng có xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ đang ở bên trong cấp cứu, Hoàng Kỳ Hoa ngay cả khí lực hỏi han cũng không có, Mạc Ninh đành thay mặt bà hỏi han tình hình. Sắp xếp ổn cho Hoàng Kỳ Hoa, bởi vì không mang theo tiền, cô đành gọi điện cho Chu Nhất Nặc mang tiền đến. Chu Nhất Nặc cũng là người hiểu biết, thấy tình hình khả năng không tốt lắm, cũng ở lại chăm sóc Hoàng Kỳ Hoa.
Mạc Ninh cầm máy gọi cho Cố Chuẩn.
Hơn bảy giờ tối, Phạm Mông dùng điện thoại cá nhân gọi lại cho cô: “Cố tổng hiện tại đang ở tổng bộ bên Mỹ”.
“Làm ơn đưa số điện thoại của Cố tổng cho tôi”.
Phạm Mông nói: “Bởi vì Cố tổng lần này đi công tác không mang theo thư kí, cho nên liên hệ với ngài ấy có chút khó khăn, tôi vừa biết được hôm nay Cố tổng phải dự tiệc cả ngày, buổi chiều tôi lại vừa cùng ngài ấy tranh luận, cho nên thật không tiện…”.
“Cô làm ơn nói cho anh ấy là cha anh ấy trúng gió phải vào bệnh viện, bây giờ vẫn chưa qua nguy hiểm”.
Phạm Mông trầm mặc, có lẽ không nghĩ tới Mạc Ninh tìm Cố Chuẩn là vì việc trọng yếu như vậy, lập tức nói: “Được, tôi sẽ mau chóng liên lạc với Cố tổng”.
Mạc Ninh bồi thêm một câu: “Tôi chờ điện thoại của cô”.
Phạm Mông: “Được”.
Phẫu thuật mất một đêm, ngày hôm sau mới thấy nhóm bác sĩ từ phòng mổ đi ra, sắc mặt tất cả bọn họ đều mang vẻ trầm trọng. Ngồi ở băng ghế hành lang bệnh viện một đêm, Hoàng Kỳ Hoa vừa nhỏm dậy đã xụi lơ xuống. Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh lập tức đỡ lấy bà, nghe giọng bà run run hỏi.“Hai đứa đừng đi hỏi… đừng đi hỏi”.
Mạc Ninh cùng Chu Nhất Nặc trao đổi ánh mắt, cô ấy cũng gật gật đầu đem đầu Hoàng Kì Hoa ôm vào trong lòng, vỗ lưng bà, giống như đối với trẻ nhỏ, dịu dàng nói: “Không hỏi, không hỏi”.
Mạc Ninh đứng dậy đi cùng bác sĩ ra một bên, nhẹ giọng hỏi “Bác sĩ, tình hình sao rồi ạ?”.
Bác sĩ đẩy gọng kính, vì vậy Mạc Ninh thoáng thấy ông nhíu mày thật chặt, cả người thoáng chốc cảm thấy lạnh buốt, nghe thấy ông ấy nói: “Tình huống thật nguy hiểm, bệnh nhân từng bị xuất huyết não, lại còn bị huyết áp cao, theo lý thuyết, phải chú trọng tĩnh dưỡng và thường xuyên đi kiểm tra thân thể”.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao Cố Chuẩn lại chú ý đến việc kiểm tra sức khỏe của Cố tiên sinh như vậy, cũng hiểu ra Cố Chuẩn cũng rất quan tâm đến cha mình rất nhiều, đè xuống tâm tình đang hoảng loạn, cô bình tĩnh hỏi: “Vậy giờ thế nào?”.
Bác sĩ trả lời: “Tiểu thư yên tâm, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng các vị cũng phải chuẩn bị tâm lý đi, còn có vị phu nhân kia, mặc kệ kết quả như thế nào, hãy chiếu cố bà ấy thật tốt”.
“Việc này tôi biết, cảm ơn ông rất nhiều”.
Bác sĩ vừa đi, Mạc Ninh có chút bủn rủn, dựa vào tường mới đứng vững nổi, từ nhỏ, cô vẫn chưa phải trải qua việc mất đi người thân, vì thế với bệnh viện sinh ra một loại sợ hãi thật sâu. Cố Khải Nguyên trong ấn tượng của cô là một lão tiên sinh quắc thước (già rồi mà vẫn khỏe), lần này lại đang nằm ở trong phòng cấp cứu, sinh tử vẫn chưa xác định được…
Một cảm giác bi thương tràn đầy trong lòng, Hoàng Kỳ Hoa im lặng nằm trong lòng Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh đến gần bà, ngồi xuống, cúi nhìn thấy đôi mắt bà chỉ còn vô hồn, thấy Mạc Ninh nhìn mình, Hoàng Kì Hoa đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”.
Mạc Ninh nâng đồng hồ lên xem: “Tám giờ rồi”.
Hoàng Kì Hoa nhẹ giọng nói: “Dì cảm thấy hơi đói”.
Mạc Ninh mỉm cười, đứng lên nói “Cháu đi mua đồ ăn”.
Sáng sớm, gió thổi rất lớn, gần bệnh viện cũng không có nhiều quán ăn. Gần phía trước có một cái chợ, trong đó có rất nhiều người bày ra những quán hàng rong, bọn họ cao hứng nói chuyện trên trời dưới biển, nhìn thoáng qua giống như không hề bị ảnh hưởng bởi sự sinh lão bệnh tử của bệnh viện gần đó. Tóc Mạc Ninh bị gió thổi toán loạn, cô vuốt lại cho thẳng, mạnh mẽ đi về phía trước.
Mấy người bán hàng hớn hở mời gọi cô, Mạc Ninh nhanh chóng đi qua, mười phút sau mang ba gói to về bệnh viện. Còn cách cổng bệnh viện khoảng mấy bước, di động đột nhiên rung rung, cô một tay cầm túi thức ăn, một tay kia nghe điện thoại di động: “A lô?”.
“Tôi là Cố Chuẩn”. Người bên kia nặng nề nói bốn chữ, nghe vậy, Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Nhẹ buông tay, ba phần thức ăn rơi xuống, canh nóng bị đổ ra, hắt lên trên đùi, Mạc Ninh “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?”.
Mạc Ninh không quan tâm đến cái chân đang bỏng rát kia, nắm chặt điện thoại nói: “Không có gì, hiện tại anh đang ở đâu?”.
“Vừa xuống máy bay, cô đang ở bệnh viện nào? Ba tôi…”. Dừng một chút, Cố Chuẩn tiếp lời, “Có khỏe không?”.
Mạc Ninh biết ý tứ trong lời anh nói, thông cảm nói: “Bác sĩ vừa làm xong phẫu thuật, trước mắt đều ổn thỏa, chúng tôi ở Bệnh Viện Nhân Dân”.
“Được, tôi đến ngay”. Lời nói này nghe quen thuộc đến đáng sợ, buổi chiều hôm qua Hoàng Kỳ Hoa cũng nói câu này, sau đó đều phát chuyện dữ. Mạc Ninh không biết chính mình vì cái gì khó chịu, trong lòng hoảng sợ, tưởng tượng đến đôi mắt thân thiện của Cố lão tiên sinh, về sau hình ảnh về ông sẽ chỉ còn xuất hiện trên ảnh chụp bàn thờ, trong lòng cô như có ngàn con nai chạy loạn.
Thức ăn không có, Hoàng Kỳ Hoa đang đói, cô đành trở lại chợ lần nữa.
Trở về bệnh viện, Chu Nhất Nặc liếc mắt cái đã thoáng thấy cô, nhìn cô nháy mắt. Mạc Ninh không hiểu ý cô ấy, bước nhanh đi qua, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ. Chu Nhất Nặc ánh mắt cũng hồng hồng, Mạc Ninh đem thức ăn đặt lên ghế, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt Hoàng Kỳ Hoa đã đầy nước mắt, đôi mắt gắt gao nhắm lại, còn có lệ từng giọt theo khóe mắt chảy xuống.
Cô đưa tay, thực nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho bà, nói: “Dì Hoa, đói bụng thì ăn chút gì đi”.
Hoàng Kỳ Hoa bắt lấy tay cô: “Cố Chuẩn sẽ đến đây sao?”.
“Nhất định”.
“Dì không đói bụng, các con ăn đi”. Hoàng Kỳ Hoa giờ mới buông tay cô ra, “Các con đều là những cô gái tốt, thật làm phiền đến các con rồi. Cố Chuẩn đến đây thì các con trở về nghỉ ngơi đi”.
Mạc Ninh cố gắng mỉm cười, thanh âm tràn ngập ôn nhu nhẹ nhàng: “Hôm nay là ngày nghỉ, bọn con cũng không đi làm, không cần lo lắng cho bọn con,thời tiết rất lạnh, hành lang này thật không ấm áp gì, dì, dì uống canh cho ấm người nha”.
“Dì cũng không muốn Cố Chuẩn thấy dì không giữ sức khỏe đúng không, Cố lão tiên sinh tỉnh lại nếu muốn gặp dì, nhìn đôi mắt dì thâm quầng, bụng lại đói, sẽ làm cho bác trai lo lắng”.
Hoàng Kỳ Hoa nhắm mắt, rồi lại mở ra, không nói gì, gật gật đầu.
Mỗi người cầm lấy một phần, hoàn toàn không thể nuốt xuống, chỉ uống vài ngụm canh. Không quá lâu sau, phòng bác sĩ mở cửa, có mấy bác sĩ từ trong đi ra, Mạc Ninh buông bát, đứng dậy hướng văn phòng đi đến. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người hướng phía mình đi tới, người nọ mặc áo gió màu đen, chân dài sải bước, sương mù trên hành lang dài của bệnh viện dường như được xua tan, sau đó, cô rốt cục cũng nhìn rõ người đấy.
Thế nhưng vừa nhìn rõ người đó, lệ trong mắt bỗng đã rơi đầy mặt, tai cô ù đặc, không nghe thấy gì nữa.