Chương 12: Trận chiến mười hai
…Trương Kiệt Chí đi trước Mạc Ninh một đoạn, Mạc Ninh ném cho anh ta một nụ cười quyến rũ, khi cô quay đầu lại, Cố Chuẩn đã đi đến cửa, đứng ở bên người cô, cô thế này mới thấy khuôn mặt anh có vẻ lạnh lùng. Anh hỏi “Tạ đổng sự tìm tôi có việc sao?”
Tạ Linh cười, ánh mắt dừng trên người Mạc Ninh nói “Vị này là?”
Mạc Ninh cũng cười, cô cũng không cảm thấy tâm lý phòng bị, cô cho đến bây giờ đều đã gặp qua những người phụ nữ mạnh mẽ, cho nên ngữ khí của cô khiêm tốn lễ độ, ánh mắt không chút nào yếu thế “Tạ đổng sự, xin chào, tôi là phóng viên của tờ [Nhà quan sát kinh tế], Mạc Ninh.” lấy từ trong túi một tấm danh thϊếp, lịch sự đưa ra “Đây là danh thϊếp của tôi.”
Hai tay Tạ Linh giao trước ngực, thuỳ mắt khẽ quét qua tấm danh thϊếp trên tay Mạc Ninh, “Tôi không nhận danh thϊếp của phóng viên, nếu cố ý đưa vậy có thể trực tiếp đưa cho trợ lý của tôi là được.”
Mạc Ninh hiểu rõ chuyện này khẽ cười nói “Ngại quá, đưa danh thϊếp mỗi khi gặp mặt giống như là thói quen của tôi… có điều, đây là lần đầu phải rút lại, thất lễ rồi.”
Lời vừa nói ra, Tạ Linh không phải người phản ứng chậm, lập tức có thể nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Mạc Ninh, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, lúc này, Cố Chuẩn đột nhiên nói “Thật xin lỗi, tôi cùng Mạc tiểu thư còn có chuyện chưa nói xong.”
Mạc Ninh không nhìn anh, chính là cố ý nói “Nếu Cố tổng giữ tôi lại vì bài phỏng vấn, tôi đây muốn nói rõ một chút, tôi đã phỏng vấn xong, Tạ đổng sự tìm Cố tổng nhất định là có chuyện, tôi sẽ không quấy rầy.” Dứt lời, lần nữa nhấc chân đi về phía trưpức. Dựa vào cái gì mà muốn cô làm bia đỡ đạn đây?
Mạc Ninh đã đi được hơn hai mét, phía sau bỗng truyền đến giọng nói “Tối nay có vũ hội, tôi có thể mời Mạc tiểu thư không?” Cố Chuẩn tựa người lên cửa phòng nhìn theo bóng dáng Mạc Ninh, biểu tình căng thẳng vừa rồi của anh đã dần dần hạ xuống, khoẽ miệng lặng lẽ cong lên.
Một tay nắm chặt tập tại liệu, cảm giác này Mạc Ninh không cách nào hiểu nổi, cô liền đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng khiến suy nghĩ bay nhanh. Tác phong làm việc Vincent rất chuyên nghiệp, mấy sự kiện hiệp đàm đều đã chấm dứt thì buổi tối thường có vũ hội hay tiệc rượu, giống cuộc đấu thầu hôm nay, mức độ quan trọng không cần phải nói. Cô cho đến bây giờ không thích mấy hoạt động nào nhiệt này, đầu tiên là cô không thể khiêu vũ, tiếp theo là cô không thích những hoạt động thế này. Hơn nữa, Cố Chuẩn mời cô đi làm cô cảm thấy kỳ lạ. Trước kia khi không được anh đồng ý phỏng vấn, cô từng thử tham gia những buổi tiệc của Vincent để tìm cách tiếp cận anh. Nhưng là, ngoại trừ mỗi năm một lần kỷ niệm thành lập thì hình như chưa bao giờ anh tham gia những hoạt động thế này.
Nhưng mà, cô lại nghe được tiếng lòng của mình, từng tế bào đang kêu gào, nhận đi nhận đi. Ý niệm này trong đầu quá lớn, thúc giục cô nhẹ nhàng xoay người, đối diện với bộ dạng đang nhìn cô của Cố Chuẩn, nụ cười tựa tiếu phi tiếu kia vừa vặn bị cô nhìn thấy, cô nghe thấy tiếng mình nói “Có thể.” Cô thậm chí còn cảm giác được khoé miệng mình cong lên một độ cong khó tả.
Tầm mặt Cố Chuẩn vẫn tập trung vào cô, khuôn mặt vốn đang mệt mỏi cũng dần có chút thần khí, hoàn toàn bỏ qua biểu hiện kỳ quái của Tạ Linh, mang theo một chút không cam lòng nói “Xem ra, Cố Tổng chắc phải một lần nữa giới thiệu lại với tôi vị nữ phóng viên này rồi.”
Mạc Ninh nói “Không cần giới thiệu một lần nữa, tôi chỉ là một phóng viên đến phỏng vấn Cố Tổng mà thôi.”
“Trương phóng biên từng hỏi tôi và Mạc tiểu thư có phải đang hẹn hò hay không.” Cố Chuẩn thản nhiên nói, một câu nói giống như trần thuật nhưng lại mang theo ý ngữ khí của một câu nghi vấn, cũng đem quan hệ của hai người trở nên ái muội hơn.
Trong lòng Mạc Ninh “lộp bộp” một chút, Trương Kiệt Chí cũng không làm cô xấu hổ, chẳng lẽ lại sợ ngữ khí cười nhạo kia của anh. Có điều đương sự nói ra không một chút cảm tình, cô lại cảm thấy có chút khó chịu, cô cảm thấy được biểu hiện hôm nay của Cố Chuẩn không bình thường, cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh tư duy, anh ta cố tình ở trước mặt Tạ Linh nói ra những lời này. Theo thói quen khẽ vuốt tóc để ổn định lại cảm xúc, cô mỉm cười “Trương phóng viên là thích nói đùa thế đấy, xin Cố tổng không nên tưởng thật.”
Tạ Linh nhìn thẳng vào Cố Chuẩn “Tôi muốn nghe câu trả lời của Cố tổng?”
“Tạ đổng sự ngạc nhiên sao?” Cố Chuẩn nheo mắt, dấu đi cảm xúc tiếp tục nói “Tạ đổng sự tìm tôi là để hỏi chuyện này sao?”
Tạ Linh hiểu rất rõ thói quen của Cố Chuẩn, trầm ngâm một lát, cô nói “Đương nhiên không phải, tôi là vì công việc, chuyện đấu thầu. Anh có biết công ty chúng tôi…”
Cố Chuẩn chặn lại lời cô “Việc này, cô có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý của tôi, thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ sẽ dùng thời gian cá nhân để thảo luận chuyện công việc.” Dứt lời, mắt nâng lên nhìn Mạc Ninh, đập vào mắt là khuôn mặt có chút thất thần của cô, anh nói với cô “Mạc Ninh, có thể vào không?”
Mạc Ninh không nhìn biểu tình của Tạ Linh, cô cũng không chú ý đến chuyện mình đang đi đâu, cô hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình về hành động tự tung tự tác của Cố Chuẩn. Sự chuyên chú này chỉ kết thúc khi cửa phòng được đóng lại, cô không nhịn được liền mở miệng “Cố tiên sinh thật khó gặp.”
Cố Chuẩn đi đến máy lọc nước hỏi “Nước lạnh hay nước ấm?”
Mạc Ninh đứng ở cửa, dựa lên tường nói “Tạ đổng sự chắc cũng đi rồi, chắc cũng không cần phải diễn tiếp.”
Có tiếng nước ồ ồ chảy xuống, nửa khắc qua đi Mạc Ninh mới nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. Đợi thêm một chút, Cố Chuẩn bưng hai ly nước, đi thẳng đến ngồi ở sô pha, nhàn nhã uống nước, anh nói “Nếu cô muốn dùng tư duy buôn bán so đo.” Buông ly nước, anh ngả người về phía sau “Tôi cũng không có ngăn cản.”
“Anh là đang lời dụng tôi, không thèm để ý một chút nào đến sự tự tôn của tôi.”
Cố Chuẩn chậm rãi hạ mắt nói “Tôi giải thích.”
Trong giọng nói của anh sự mệt mỏi hiện lên rõ ràng, Mạc Ninh đứng sững tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết đáp lại sự giải thích này thế nào, đúng lúc này, Cố Chuẩn tiếp tục nói “Tạ Linh là một người cực kỳ phiền toái, tôi mệt chết được, không muốn cùng cô ấy ở một chỗ, cho nên… dùng lời cô nói “lợi dụng” cô. Chưa có sự đồng ý của cô, cũng không lo lắng đến cảm nhận của cô, thật là có lỗi.”
Mạc Ninh thầm nghĩ, đây mà là đang giải thích sao? Nửa tim bên trái có một thứ có thể khống chế cảm giác vui buồn, không, hai thứ, ba thứ…. Hình như không có dấu hiệu dừng lại. Cô thật muốn đưa tay gạt đi, cảm giác này rất xa lạ, xa lạ đến mức dù cô có vươn tay ra nhưng cũng không biết nên nắm lấy ở đâu, chỉ nhẹ giọng nói “Không có nghiêm trọng như vậy, tôi nhận lời giải thích của anh.”
“Được rồi, vậy còn giải thích của cô?”
“Cái gì?”
“Có người cố ý cho tôi biết, cô lại làm cho nó thành trò đùa và bảo tôi không nên tưởng thật là ý gì?”
Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy hối hận khi mình vào căn phòng này.
Cố Chuẩn vẫn ngồi dựa lên sô pha, Mạc Ninh đứng cách đó khá xa nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ cố dời đi sự chú ý đồng thời tự hỏi nên làm thế nào để trả lời câu hỏi này. Cô không thể nói với anh, cô vì say rượu và để cự tiệt Trương Kiệt Chí nên mới tuỳ tiện nói tên anh ra, tuy rằng quen biết anh chưa lâu nhưng cô không khó đoán ra phản ứng của anh, anh nhất định sẽ hỏi cô, vì sao không tuỳ tiện nói ra tên một người khác mà lại là anh?
Cô không thể mạo hiểm như vậy.
Hết nhìn đông lại nhìn tây, cô nhìn đến đồng hồ treo tường thấy đã một giờ bốn mươi lắm, lập tức phản ứng, cô nói “Cố tổng, hai giờ hình như anh còn có cuộc họp.”
“Ngữ khí của cô với thư ký Phạm thật giống nhau.”
Mạc Ninh cười khẽ, “Ngại quá, xem ra chúng ta chỉ có thể…”
“Cuộc họp lúc hai giờ nhưng chỉ cần trước bốn giờ tôi tham dự là được rồi. Hai giờ trước đó, tôi có thể thoải mái để nghe cô nói, mọi thứ đều không có gì quan trọng.” {hana: ép người quá đáng nhá.. báo thù đê}
Mạc Ninh “…”
Cố Chuẩn “Cô không tò mò về câu trả lời của tôi sao?”
Mạc Ninh “Cố tổng hi vọng tôi tò mò sao?”
Cố Chuẩn nở nụ cười, khoé miệng nhếch lên, ánh mắt hơi nhắm lại, Mạc Ninh nhìn anh, trộm nghĩ sao anh lại có thể mê người đến vậy.
“Cô nhìn phía cửa đi.” Cố Chuẩn cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Mạc Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, khó hiểu hỏi “Có chuyện gì?”
“Thấy cái hộp màu tím không?”
“Thấy.”
“Mẹ tôi nói cô thích cái váy đó.” Đưa tay xoa xoa thái dương, Cố Chuẩn tiếp tục nói “Không muốn nhìn thử sao?”
Ngữ khí của Cố Chuẩn lúc này có phần nhu hoà, Mạc Ninh giống như bị ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng đi qua.
Mở hộp ra, bên trong là một bộ lễ phục màu đỏ đun, đúng là bộ mà cô với Hoàng Kì Hoa đã từng nói đến trong quá khứ, khi đó cô đúng là đã thể hiện mình rất thích nó. Bởi vì màu da không quá trắng nên Mạc Ninh không thích màu đỏ lắm, nhớ có một lần cùng Chu Nhất Nặc đi dạo phố, Chu Nhất Nặc cố ý muốn cô thử một cái váy đỏ, cô không thể từ chối, liền thử vào, cô lập tức nhận được sự kinh ngạc của mọi người, không chỉ mình Chu Nhất Nặc, ngay cả nhân viên cửa hàng đều thật khoa trương, khen cô mặc còn đẹp hơn cả người mẫu. Sau đó, dưới sự dụ dỗ của nhân viên cửa hàng và Chu Nhất Nặc, cô đã mua chiếc váy kia. Sau một lúc thì Tô Dã Nghi cũng đến, cô ấy cũng nói tôi mặc rất đẹp. Ba người lại tiếp tục dạo phố, Chu Tô hai người luôn khuyến khích Mạc Ninh nên mặc màu đỏ, dần dần cô hình thành niềm đam mê với màu đỏ, cho đến giờ đó vẫn là màu sắc mà cô yêu thích nhất.
Nhưng mà, cầm cái váy này Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy buồn bực. Cố Chuẩn lại bị Hoàng Kì Hoa uy hϊếp sao?
Sự hưng phấn bỗng nhiên lạnh dần, cô hỏi “Là dì mua dùm tôi sao?”
Cố Chuẩn “Ừ.” một tiếng, “Mẹ tôi nói, nếu cô không muốn nhận món quà này, có thể coi như là đang mượn của bà.”
“A.” Mạc Ninh cười lạnh một tiếng “Có vấn đề này muốn hỏi Cố tổng.”
Những lời này vừa nói, Cố Chuẩn không thể nhận ra vấn đề, nhíu mày hỏi “Có chuyện gì?”
“Cố tổng rời khỏi Hoa Long… là vì Tạ đổng sự sao?”
“Không phải.” Cố Chuẩn đáp thật nhanh, trực giác của Mạc Ninh cho cô biết, anh giống như đang đợi cô hỏi vấn đề này.
“Thế à, vậy vì sao lại phải né tránh cô ấy?” Không hề chờ anh trả lời, Mạc Ninh nói thẳng “Nếu Cố tổng cần dùng tôi để làm bia chắn những chuyện phiền toái này, tôi đồng ý giúp anh, có điều… vũ hội đêm nay, tôi không thể tham gia…”
“Có thể cho tôi một lý do không?”
“Tôi không biết khiêu vũ.” Mạc Ninh thẳng thắn trả lời, cái này chắc chắn là lý do tốt nhất. Vì để tăng sức thuyết phục, cô nói thêm một câu “Anh biết đấy, tôi là người rất sĩ diện, không thích trước mặt người khác bộc lộ cái xấu của mình, lại càng không muốn làm xấu mặt bạn nhảy của tôi.”
“Chuyện này giải quyết dễ thôi, trên thực tế, tôi cũng không biết khiêu vũ.” Cố Chuẩn mỉm cười mở mắt, nhìn thẳng về phía Mạc Ninh “Nếu cô không muốn khiêu vũ, không ai có thể bắt buộc cô.”