Giờ thì mày đã là một trong số chúng tao.
Lời nói ấy rung động đến chói tai dọc khắp người Kaden. Yeah, anh là một trong số chúng. Không, anh chưa gϊếŧ ai cả. Nhưng anh đã hút máu. Anh đã cắn phập răng nanh mình vào một con người – là một
Giám hộ mới đáng chết – và đã đong đầy cơ thể của mình với dòng máu sống từ cô.
Và anh đã tận hưởng cảm giác đó. Chúa giúp anh, anh đã tận hưởng nó.
Anh để cho Cedric thấy kɧoáı ©ảʍ cùng đau khổ trước khi liếc mắt về phía khác như thể đang nhục nhã.
Đó không hẳn là trình diễn không đâu. Nhưng anh cần con ma cà rồng đó tin anh đã bước sang phe đen tối … một cách không tình nguyện. Cedric đâu có ngu mà nghĩ Kaden sẽ chịu chuyển phe mà không ráng sức chống trả. Anh sẽ phải diễn trò này cho thông minh vào nếu muốn đưa được Andrea ra ngoài.
“Mày đã gϊếŧ một
thợ săn rồi,” Cedric nói. “Giờ thì mày đã là kẻ thù tệ nhất đối với bọn chúng. Mày biết mày không có cách nào để quay lại. Bọn tao có thể giúp mày sống sót.”
“Xuống địa ngục đi.”
Cedric không dừng một nhịp nào. “Tổ chức Aegis sẽ săn lùng mày cho đến chân trời góc bể mới thôi. Bọn tao có thể bảo vệ mày. Mày biết bọn tao nói đúng mà.”
Anh biết, nhưng một khi anh được tự do, Kaden sẽ gϊếŧ Cedric, điều sẽ khiến cả đàn của hắn nổi cơn thịnh nộ. Đó là cuộc đổi chát Kaden tình nguyện chấp nhận. Anh sẽ cố sống sót lâu nhất, gây thương tích và tăng cường tổn thất cho loài ma cà rồng đến khi nào anh không thể chiến đấu được nữa thì thôi. Cho đến khi hoặc là tổ chức Aegis, hay là đàn của Cedric gϊếŧ chết anh.
Kaden vung tầm nhìn lại về Cedric, hướng về phía hắn tất cả sự căm ghét anh có thể vực dậy. “Tổ chức Aegis sẽ không đặc biệt săn lùng tao. Bọn họ sẽ cho rằng tao chết rồi.”
Cedric cười ra tiếng. “Bọn tao cho một trong đám thợ săn bị bắt giữ nhìn thấy mày gϊếŧ con bé. Rồi bọn tao thả nó đi. Tao nghi ngờ sẽ không mất bao lâu để đám Aegis đưa xuống lệnh xử tử với tên mày trên nó.”
Má nó. Cái chết của Kaden sẽ trở thành ưu tiên hàng đầu một khi mặt trời mọc. “Thằng chó chết.”
Qua ô cửa hẹp, Kaden có thể thấy tia sáng vinh quang trong đôi mắt màu nhạt của Cedric. “Vậy. Mày có tình nguyện hợp tác với bọn tao không? Tao đã ‘làm mềm’ một vài tên thợ săn, và giờ thì chúng chỉ còn đang đợi chúng ta đến ăn thôi.”
Điều đó không nên khiến Kaden thèm khát, và sự thật rằng nó làm được điều đó chỉ khiến anh càng tức giận.
“Đúng rồi,” Cedric thì thầm. “Tao có thể cảm nhận cơn khát của mày.” Tiếng leng keng giòn tan của khóa trượt rung vang trong không khí như một làn sóng âm đang chuyển động.
Người Kaden căng cứng đến nỗi cả người anh đang run rẩy với khát khao được nhào ra khỏi cánh cửa rồi xé nát con ma cà rồng kia ra thành từng mảnh.
Giữ bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh.Anh kiềm nén bản thân trong lúc cánh cửa mở, phát tiếng kẽo kẹt.
Thông minh, Cedric lùi ra sau, tránh xa khỏi Kaden trong lúc anh bước qua cánh cửa mà không buồn ngoái đầu nhình Andrea.
Áo sơ mi với đôi bốt anh để thành một đống, nơi bọn ma cà rồng đã lột ra rồi vứt chúng khi chuẩn bị tra tấn anh, và anh bước về phía chúng mà không cần xin hỏi.
Cedric quan sát, nụ cười kì dị đầy thỏa mãn nở ra trên khuôn mặt hốc hác của hắn, trong lúc Kaden khoác lên chiếc áo thun cổ tròn màu đen dài tay và mang vào đôi bốt dánh cho chiến đấu của mình. Lúc ấy, vũ khí của Kaden đã bị tịch thu, nhưng những kẻ giam giữ anh lại bỏ sót lưỡi dao màu đen tuyền mỏng như dao cạo các Giám hộ thường âu yếm gọi là “kẻ cắn demon” được giấu trong một chiếc bốt. Vũ khí ấy được tẩm nước thánh, tuy công dụng hầu như đã mất hết sau khi nó khô, nhưng loại đá vỏ chai này phản ứng với những gì còn lắng lại, có thể ăn da khi máu của ác ma làm chất xúc tác.
Bí mật rút ra lưỡi dao, anh quay người lại đứng đối diện Cedric. “Những người đó ở đâu?”
Cedric hướng tay về một trong các miệng đường hầm. “Đường đó.” Càng phải nhấn mạnh, tên ấy đâu hề ngu, hắn đứng đợi đến khi kaden đã bước trước vào đường hầm đó rồi với cất gót theo anh.
Họ chỉ mới đi được chừng sáu mét khi Cedric sau khi bị Andrea đánh úp từ sau đột nhiên nhào vào người anh. Kaden bị đẩy mạnh vào tường, sức va chạm khiến bụi và đất đá rơi xuống. Cedric quay phắt lại, cây cọc của Andrea đang đâm sâu trong người hắn. Gầm rú trong thịnh nộ, Cedric nhào về Andrea. Trái tim của Kaden đã không còn đập, nhưng nó nảy lên trong kinh hoàng trong khi các ngón tay của Cedric khép quanh cổ cô.
Không! Hai tuần trong tra tấn và năm năm trong tự trách như nhiên liệu thiêu đốt cho sức mạnh trong Kaden, và rồi anh lao vào tấn công, như một cơn lốc điên cuồng không thể kiểm soát. Như có một tấm màn màu đỏ chắn trước tầm nhìn của anh khi anh giật ngược con ma cà rồng kai ra sau bằng một cánh tay quàng quanh cổ.
Bằng một thao tác nhịp nhàng, Kaden dùng kẻ cắn demon cắt cổ Cedric, tận hưởng tiếng rít nhẹ của nước thánh khi nó phản ứng với máu ma cà rồng. Andrea, bằng một động tác phối hợp gợi nhớ cho anh họ đã là một đội tuyệt vời ra sao, rút cây cọc từ trong vai của Cedric để đóng sâu nó vào trong ngực hắn.
Tiếng thé ru rú thoát lên từ cơ thể của Cedric. Luồng không khí xung quanh họ hun nóng rồi tỏa ra ánh sáng lờ mờ, và cuối cùng con ma cà rồng cháy thành tro. Trong đám khói bụi vẫn còn vương vấn, Kaden dang rộng vòng tay ôm Andrea vào lòng.
“Cám ơn Chúa,” cô lẩm nhẩm trong lòng anh.
“Chúng ta còn chưa xong đâu.” Anh vuốt tay theo dọc sống lưng cô, thích thú cái cách cơ bắp của cô gợn sóng dưới bàn tay anh. Anh ước gì rằng họ đang ở bất cứ nơi nào ngoài đây để anh có thể dành thời gian để vuốt ve cô như anh muốn. Như những gì cô đáng được cảm nhận. “Chúng ta phải cứu những Giám hộ khác.”
Cô gật đầu rồi thoát ra khỏi vòng tay anh, để l*иg ngực anh đầy nỗi hối hận đau đớn. Lặng lẽ, bọn họ thu thập bất cứ vũ khí nào có thể từ ngục giam rồi hướng đến đường hầm mà Cedric đã chỉ. Nơi đây tối tăm, ẩm ướt thấm qua từ những khe hở trên bức tường đá, nhưng thị giác ma cà rồng cho phép anh thấy đường rõ như ban ngày.
Có âm thanh vọng về từ cuối đường hầm. Tiếng nói. Tiếng cười. Một vài tiếng rêи ɾỉ. Âm thanh khi da thịt đánh vào da thịt.
Kaden lẻn vào giữa những bóng râm bao trùm lối vào của gian phòng rộng rãi. Bên trong, hai con ma cà rồng vờn quanh ba Giám hộ đang bị trói và bịt miệng ngồi ở giữa sàn. Cứ lâu lâu, một con ma cà rồng sẽ đấm đá một trong ba người họ, và như Kaden quan sát, con ma cà rồng cái sẽ nhoài người qua rồi liếʍ đi vệt máu đang chảy xuống gò má một Giám hộ.
Kaden ra dấu với Andrea, và khi ngón tay anh chỉ đến số ba, họ bước vào. Anh hạ gục được tên ma cà rồng đực trước khi hắn kịp mình đã chết tại cái gì. Và trong lúc con ma cà rồng của anh còn đang cháy, con của Andrea cũng tham gia màn pháo hoa này.
“Cũng đâu có khủng khϊếp gì lắm,” cô nói, trong lúc cô nhét lại cây cọc một cách gợi cảm và tự tin. Oh, yeah, anh hoàn toàn đánh giá cao một cô nàng nóng bỏng biết sử dụng gỗ (*) Chơi chữ có mục đích đấy.
(*)wood: nghĩa thông thường là gỗ, nhưng cũng có nghĩa là vật đàn ông lúc đang cương cứng
Nhưng giờ không phải là lúc để ngưỡng mộ kĩ năng chiến binh của cô, hay cái cách mà đôi môi cô cong thành một nụ cười mãn nguyện, hay là những sợi tóc mảnh như tơ lụa đang uốn quanh đôi gò mà ửng hồng của cô. Không là không. Không đúng lúc đâu nha.[/p
p=30, 2, left]“Ừ, không khủng khϊếp,” anh công nhận qua hai hàm răng đang nghiến chặt. “Nhưng phải có ít nhất ba mươi ma cà rồng trong đàn của Cedric. Bọn chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.” Anh quỳ xuống bên Zach, một Giám hộ còn khá mới trong chi nhánh của tổ chức Aegis tại Bắc Portland, rồi cắt sợi dây thừng quanh cậu ta trong khi Andrea làm điều tượng tự cho hai anh em Trey và Matthew.
Ngay tức thì sau khi được thả trói, bọn họ dồn anh vào, tất cả đều ném ánh mắt có thể gϊếŧ người về phía Kaden. “Ma cà rồng,” Trey phỉ nhổ. “Mày dám để bản thân bị biến đổi.”
Vũ khí của bọn họ bị vứt thành một đống trong góc tường, nên Matthew nhặt lên vài cây cọc. Kaden không buồn cản anh ta, nhưng Andrea đặt mình vào giữa các Giám hộ và anh.
“Ngưng đi.” Cô chống hai nắm tay lên hông, nhìn dũng mãnh mà dễ thương làm sao. “Anh ấy vừa mới cứu mạng mấy người đó.”
Zach ném cho cô một cái nhìn khó tin. “Thì sao? Hắn ta là ma cà rồng. Hắn cứu chúng ta khỏi những kẻ khác chắc cũng chỉ để tự mình ăn chúng ta.”
Kaden không thể nào đổ lỗi lên người bọn họ vì sự nghi ngờ đó. Khoảng một tuần trước thôi, chính anh là người đã ngân lên giai điệu đó.
“Tôi không muốn ăn các cậu.” Anh tránh người khỏi họ và lối ra, bởi vì điều anh nói không hoàn toàn đúng. “Các cậu nên đi trước khi cả đàn đến đây.” Anh chụp cánh tay của Andrea rồi quay người cô về phía mình. “Em cũng vậy.”
“Không. Chúng ta sẽ ở lại để chiến đấu.”
“Làm thế chẳng khác nào tự tử,” Matthew chen vào. “Đây là một cái bẫy. Rất có khả năng là Kaden đã tạo nên.”
Một lần nữa, anh không thể đổ lỗi cho Matthew do cách nghĩ đó, nhưng tại thời điểm này, sự an toàn của Andrea là quan tâm hàng đầu của anh. Anh sẽ không để những người này đặt cô vào vòng nguy hiểm chỉ vì sự huấn luyện đã làm mờ mắt họ trước sự thật.
Kaden quay phắt người lại, nhe răng để tự mình gợi cho họ nhớ tại sao họ không nên phá rối anh. “Cút. Đi,” anh nói, giọng anh bình tĩnh mà lòng anh lại ngược lại. “Trước đây tôi đã có thể đánh gục mấy cậu, và mấy cậu nghĩ cũng không thể nghĩ được điều tôi có thể làm với mấy cậu bây giờ đâu.”
Gương mặt Matthew đỏ rực vì giận dữ, mắt của Trey căng rộng vì ngạc nhiên, còn mặt Zach thì trắng bệch nhanh đến nỗi Kaden nghĩ thằng nhóc sẽ ngất mất.
Một lần nữa, Andrea đặt mình ở giữa Kaden và ba người Giám hộ. Đó là một cử chỉ ngọt ngào, nhung lại không cần thiết. Kaden chưa từng giỡn về việc có thể đá bay mấy người đó.
“Đi,” giọng cô chắc nịch. “Đợi bên ngoài gian phòng này đi. Cho tôi ba phút.” Chắc cô đã ra lệnh với một cái liếc xéo thách họ dám cãi lại, bởi vì họ không dám. Bọn họ đi thành hàng đến cửa ra, nhưng vẫn không thể không chửi rủa thầm Kaden.
Khi bọn họ đã đi rồi, cô quay về phía anh, nhưng anh không cho cô cơ hội để nói. “Em cũng cần phải đi, Andrea.”
Đau đớn ngập tràn biểu hiện của cô. “Không thể thiếu anh.”
“Anh không thể quay trở về, em biết mà.”
“Anh sẽ bị gϊếŧ nếu ở lại chiến đấu đó.”
“Và anh cũng sẽ bị gϊếŧ nếu quay trở về tổ chức Aegis thôi. Anh thà hi sinh trong chiến đấu còn hơn.” Anh không thể chịu nổi nỗi buồn trong mắt cô hay sự trống rỗng sâu hun hút đột nhiên xuất hiện trong l*иg ngực mình. Không suy nghĩ, anh ôm gáy cô rồi kéo người cô lại gần. Anh cúi đầu, rồi ngay giây phút đôi môi họ chạm nhau, anh truyền tải hết tất cả tâm tư tình cảm của mình vào nụ hôn ấy.
Anh chỉ hi vọng cô không cảm nhận được những điều anh hối hận nhất, đặc biệt là điều đã giữ chân anh, không cho phép anh hứa hẹn đảm bảo với cô.
Rồi lại còn một điều khác, đó là khi anh đã nói với cô rằng họ sẽ có “lát nữa.”
Nụ hôn này là lời tạm biệt.
Andrea biết điều ấy từ sâu thẳm tâm hồn, và cô cảm nhận được nó khi cơn run rẩy chạy khắp thân thể cô. Mắt cay cay, cô thoát mình khỏi vòng tay của Kaden, nhưng cô vẫn cố chấp nắm chặt lấy bàn tay anh, ngay cả khi anh cố gắng rút tay mình ra.
“Em không thể mất anh,” cô nói. Thật ra là cầu xin mới đúng.
Sự kiên quyết trong đôi mắt sắt như thép của anh khiến cô đau như cắt bởi một cơn gió bắc cực. “Chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Em không quan tâm anh là gì. Em mệt mỏi khi phải mất đi người mình yêu lắm rồi. Em không thể lại mất thêm một lần nữa.”
Anh cười cay đắng. “Thật sao, Andrea? Em không quan tâm anh là gì sao? Làm sao mà em có thể tin tưởng anh đây? Làm sao em có thể nghĩ anh sẽ không biến thành một con quái vật khát máu và gϊếŧ em?”
“Bởi vì anh không phải là Gabrielle.” Lời nói đó khiến đầu anh giật sang một bên như thể cô vừa cho anh một cái bạt tai, nhưng cô vẫn lấn tới, tiến thẳng đến điểm yếu nhất của anh, bởi vì họ không còn thời gian để tán gẫu thư thả. Cô phải khiến cho anh hiểu
ngay bây giờ. “Gabrielle trở thành một sinh vật không thể nhận ra người đàn ông mà cô ấy yêu, và cô ấy không thể kiểm soát được bản ngã của mình. Nhưng
anh có thể kiểm soát được mình, Kaden. Anh đang khát chết trong buồng giam đó, và anh đã có thể gϊếŧ em. Nhưng anh lại không làm thế. Còn chưa kể, anh đã khao khát em. Anh đã bị biến đổi, nhưng anh không là một kẻ ác. Em không quan tâm tổ chức Aegis nghĩ gì. Bọn họ đâu phải lúc nào cũng đúng.”
Sự căng thẳng khiến đôi môi sinh-ra-để-thỏa-mãn ấy của anh có nếp nhăn. “Ngay cả khi vấn đề anh đã trở thành thứ gì không là vấn đề với chúng ta, nó vẫn sẽ là một vấn đề to lớn chết tiệt đối với tổ chức Aegis. Bọn họ sẽ chẳng đời nào giang rộng vòng tay mà chào đón anh.”
“Phải có cách nào chứ.” Não cô hoạt động điên cuồng, tìm kiếm mọi ngóc ngách tăm tối và phủ đầy bụi nhất trong tâm trí để ra được thứ gì đó có ích. Cô có thể rời tổ chức, nhưng chỉ khi nào đó là lựa chọn duy nhất. Săn lùng demon là điều cô làm giỏi nhất, và sau cả đời chỉ biết vứt bỏ đi vô số công việc, câu lạc bộ và trường học, cô không muốn phải vứt bỏ luôn nó. Hay cô có thể chuyển công tác nơi khác một lần nữa. Một nơi nào mà việc cô có bạn trai là ma cà rồng không phải là vấn đề lớn. Cô gần như cười trước suy nghĩ đó, bởi vì … khoan đã … cô hít vào một hơi sâu khi đột nhiên nảy ra ý tưởng.
“Em biết rồi.” Andrea nhảy cẫng lên, lần đầu tiên cảm nhận được sự phấn khởi kể từ khi toàn bộ chuyện này xảy ra. “Chúng ta có thể chuyển đến New York. Người ta đồn rằng Quản lí một chi nhánh ở đó mang dòng máu nửa demon. Và có nhớ khi chúng ta nghe được rằng một trong những Bô lão đã cưới con demon nào đó sao?” Một trong mười hai lãnh đạo cao cấp nhất của tổ chức Aegis cưới một con demon sao? Tin tức đó đã lan truyền nhanh như gió.
“Chúng chỉ là lời đồn mà thôi.” Giọng nói của Kaden mang đầy mệt mỏi, anh đã gần như đã đầu hàng số phận.
Hi vọng của Andrea rằng họ còn có cơ hội được bên nhau bắt đầu héo mòn. “Em biết, nhưng – “
“Ngay cả khi chúng có thực đi chăng nữa, cuộc sống của họ ở tổ chức cũng chẳng thể dễ dàng. Anh sẽ không khiến em chịu đựng chuyện đó.”
“Em có thể chịu được mà.”
“Anh biết em có thể,” giọng anh khàn khàn, “nhưng anh không thể. Anh không thể cứ đứng đó nhìn em bị người ta khinh miệt.”
“Vậy thì chúng ta còn lựa chọn nào nữa chứ? Ở lại đây để cho anh bị bọn chúng gϊếŧ sao? Em không nghĩ thế đâu, con mẹ nó.” Cô nói thẳng vào mặt rồi dùng ngón tay chỉ vào ngực anh. “Đâu đó giữa cuộc đời này, em đã từng bỏ cuộc hết mọi thứ. Và ý của em là tất cả mọi thứ ấy. Nếu em thử thứ gì đó mới mẻ mà em lại không làm tốt, em sẽ không bao giờ làm lại nó nữa. Nếu em thất bại, em sẽ bỏ cuộc. Tổ chức Aegis và anh là hai thứ em luôn giữ lại bên mình, và em sẽ không quay trở lại làm kẻ hay bỏ cuộc như thế đâu. Chúng ta có thể giải quyết việc này mà.”
Kaden lùi bước, và điều khó khăn nhất cô từng làm là cho phép anh tạo ra khoảng cách một bước chân đó. “Và anh phải làm gì trong khi em đang ra ngoài làm việc? Ngồi ở nhà để xem đợt chiếu lại của Buffy sao?”
Anh nói cũng có lí. Đây là cô đang nghĩ đến công việc của mình, trong khi anh vừa mới mất việc. Chính xác hơn, anh vừa mới mất đi tất cả mọi thứ. Lắc đầu, anh nhìn lên trần nhà. “Không đời nào tổ chức Aegis sẽ để anh sống đâu. Trừ khi …”
Hơi thở cô gián đoạn, tia hi vọng nhỏ xíu bắt đầu thức tỉnh. “Trừ khi sao?”
Một trong ba người đang ở ngoài gian phòng hối thúc họ nhanh lên, nhưng Kaden phớt lờ cậu ta rồi vuốt một tay qua mặt. “Em có nhớ khi mà Tony đưa ra cái ý tưởng cực đoan đó không? Trong lúc cậu ta đang xỉn quắc cần câu đó?”
Cô đảo mắt. “Anh phải chi tiết hơn nữa đi. Chúng ta đang nói về
Tony đó, người mà nghĩ những nàng tiên đã bỏ bùa vào vũ khí cậu ta trong lúc cậu đang ngủ.”
Anh khịt mũi. “Ờ đúng ha. Em biết mà, cái ý tưởng quái gở rằng hãy đi biến đổi một Giám hộ thành ma cà rồng để anh ta có thể trà trộn vào các đàn ma ca rồng làm gián điệp?”
“Cậu ta điên mà,” cô nói. “Ý của em là –“ Cô khựng lại hớp vào một ngụm khí, khi điều mà anh muốn nói thấm vào não cô. “Đó là điều anh muốn làm sao?”
“Tại sao không?”
“Ờ thì …” Cô bỏ lửng, bởi vì thật ra mà nói … tại sao không chứ? Anh nói rất đúng rằng tổ chức Aegis sẽ không thể chấp nhận anh làm một thành viên bình thường nữa. Nhưng nếu họ chịu làm việc này, anh vẫn có thể làm việc, vẫn hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ là làm từ phe bên kia thôi. “Vậy thì thay vì phải chiến đấu với đàn của Cedric …”
“Anh sẽ gia nhập bọn chúng.”
Chỉ ý tưởng đó thôi cũng khiến cô khϊếp sợ, nhưng ít nhất nó cho phép anh có cơ hội không phải vào danh sách truy nã của tổ chức Aegis – mà vẫn còn sống.
Hay là hơi hơi sống gì đó.
“Nếu họ từ chối thì sao?”
Anh kín đáo liếc mắt về phía các Giám hộ, bọn người vẫn đang nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn. Tại trụ sở thì anh cũng sẽ không thể nhận được loại ánh mắt khác thế đâu. “Bọn họ dám. Nhưng hãy xem chuyện gì đã xảy ra khi bọn em tấn công vào sào huyệt này. Các nhiệm vụ liên quan đến ma cà rồng rất nguy hiểm. Nếu anh có thể giúp, bọn họ cũng phải thử xem sao.”
Lòng ngực cô co thắt trong nghi vấn. “Thuyết phục được họ sẽ không dễ đâu.”
“Vậy thì chúng ta sẽ xét đến ý tưởng chuyển đến New York của em. Hay là anh cứ làm, rồi mang lại thông tin cho em. Cách nào đi nữa, đây là việc anh phải làm, cũng như em cần phải tiếp tục làm việc cho tổ chức Aegis.”
Tất cả mọi chuyện nghe rất ổn, nhưng phần quan trọng nhất của cuộc đối thoại này vẫn lì một đống ra đó.
“Được thôi, nhưng chúng ta thì sao?”
Bằng một động tác nhanh đến nỗi anh chỉ còn là một vệt mờ, Kaden chụp lấy vai Andrea rồi ôm cô vào trong lòng. Trái tim cô nổi loạn trong l*иg ngực, nhảy lưng tưng như một đứa ngốc đang yêu. “Trước đây anh là một thằng ngốc. Nhưng chết đi sống lại đã đạp cho anh một phát và khiến anh có thể nhìn nhận mọi việc dễ dàng hơn.” Dịu dàng, anh ôm má cô bằng một tay. “Giờ đây tất cả mọi thứ đều được tăng cao. Tất cả những cảm xúc của anh. Bao gồm cả tình yêu.”
“C-cái gì?”
Anh siết chặt cô trong lòng, giữ chặt đến nỗi cô thở cũng muốn khó khăn. Điều đó không có nghĩa cô sẵn lòng thay thế giây phút này bằng bất cứ thứ gì khác. “Anh yêu em,” anh nói. “Anh đã yêu em lâu lắm rồi những vẫn sợ không dám nói.” Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi thôi, nhưng ánh nhìn mãnh liệt của anh vẫn đang hướng thẳng vào cô. “Anh vẫn không biết sẽ làm gì với tình hình mới này, và anh vẫn còn nhiều thứ phải học lắm, nhưng cha mẹ anh đã dạy rằng bất cứ ai cũng vấp ngã, và việc chúng ta phải mò mẫm tìm đường là rất bình thường. Đến giờ anh mới có thể nhớ được điều đó. Tuy nhiên, anh vẫn không thể hứa là mọi việc đối với chúng ta sẽ dễ dàng.”
Cô ấn một ngón tay lên môi anh. “Từng ngày một thôi. Tất cả những gì em yêu cầu là chúng ta thử thôi. Không bỏ cuộc khi chưa thật đấu tranh.”
Nụ cười của anh khiến cô choáng ngợp. “Không bỏ cuộc.” Một lần nữa, biểu hiện của anh trở thành nghiêm túc. “Em cần phải đi.”
“Em vẫn không muốn để anh lại đây.”
“Em phải làm vậy. Trước khi đàn của Cedric bắt gặp anh đang ở với em. Đến giờ chúng vẫn chưa biết anh có liên quan đến cái chết của Cedric.”
Bên ngoài gian phòng, một trong ba người lại hắng giọng thiếu kiên nhẫn, và cô kiểm tra đồng hồ mình. “Gần bình minh rồi.”
“Anh sẽ ổn thôi. Khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ gặp tại nhà em. Và có nhớ anh nói mình sẽ làm gì lát nữa không?”
Cơ thể cô nóng lên, bởi vì,
trời, cô nhớ rõ làm sao. “Uh-huh.”
Hai đầu nhọn răng nanh anh lóe sáng, hợp với tia sáng xấu xa đang hiện dần trong mắt anh. “Tốt, bởi vì
lát nữa, anh sẽ phải xem xem tất cả mọi thứ sẽ
thú vị đến chừng nào.”
Cô không thể đợi nổi. Chắc chắn trước mắt họ sẽ là một con đường gian nan, nhưng dường như lần đầu tiên trong đời cô, con đường ấy không dẫn đến ngõ cụt. Đây là một chặng đường cô sẽ không thất bại.