Chương 2

Sự khó tin và cơn giận dữ bùng nổ trong Andrea. Cô làm cái quái gì mà lại để mình bị giam như thế này? “Mày chết chắc rồi!” cô gầm gừ vào mặt tên khốn nạn đã đóng sập cánh cửa.

Qua ô cửa song sắt, con ma cà rồng vô lại vừa mặt sẹo lại xấu xí mỉm cười trước lời đe dọa vô hiệu của cô, đôi môi dày, trắng bệch của hắn cười lộ ra hai hàm răng vàng ố.

“Bọn tao đã gϊếŧ sạch gần như toàn bộ người của mày rồi,” hắn nói, những lời lẽ độc địa của hắn khiến cô như vừa bị ai đánh một cú vào bụng vậy, “nhưng tao đang giữ lại một vài đứa. Biến đổi chúng sẽ là niềm vui sướиɠ của tao, như tao đã làm với thằng nhãi đằng kia vậy.” Hắn lại mỉm cười, rồi quay gót bước đi, để lại cô một mình với Kaden …

… người đang được tự do đi lại trong buồng giam này.

Một tai họa không thể kiểm soát.

Ngoại trừ việc cô không thể nhìn người tình của mình thành ai khác ngoài người đàn ông đã bùng lên ngọn lủa du͙© vọиɠ trong thân thể cô, ngoài người có lúc đã là người tình dịu dàng, có lúc lại gấp gáp của cô, tùy theo tâm trạng của anh.

Nhưng rồi, khi đang thi hành nhiệm vụ, anh là một chiến binh tàn nhẫn, chỉ một mình có thể gϊếŧ sạch cả một ổ ghoul hiểm ác. Ồ, phải, cô đã đứng bên và ngưỡng mộ cái cách anh dùng tay mình với kĩ năng chết người, cái cách anh có thể đâm thủng ruột một con demon lớn gấp đôi anh rồi nhún vai như đó là chuyện nhỏ. Sau đó, ngọn lửa được khơi gợi còn sót lại từ cuộc chiến sẽ mang anh vào trong vòng tay cô, một người đàn ông khi đã hoàn thành nhiệm vụ chiếm hữu lấy cô làm phần thưởng của mình.

Cô khó thể đếm nổi số lần họ đã thắng một trận chiến nào đó rồi lao vào nhau, đến phòng ngủ cũng không đợi được. Họ đã chẳng cần gì ngoài một bức tường hay một cái cây để cô tựa lưng và che khuất họ khỏi những cặp mắt tò mò. Khát khao mãnh liệt của họ đã làm tan chảy những đêm đông tuyết rơi, khiến không khí hùng hực trong những ngày mưa, và như sấm sét đánh tan những cơn bão.

Và giờ đây anh cũng đang nhìn Andrea với du͙© vọиɠ chiến đấu đó trong mắt anh, cơn kɧoáı ©ảʍ từ adrenaline điều khiển mọi Giám hộ khi chiến thắng, khi cuộc chém gϊếŧ, đã đến gần.

Trái tim tan nát với sự sợ hãi đối chọi nhau, khiến cô vụng về khi chuẩn bị tư thế phòng thủ, cây cọc giơ sẵn. “Em không muốn phải phá hủy anh.”

Và cô cũng không chắc liệu mình có thể không nữa. Tính riêng thì kĩ thuật của anh và cô tương xứng với nhau, nhưng với thể lực và tầm vóc của mình, anh đã có lợi thế hơn trong những lúc họ luyện tập. Và giờ, khi trở thành một con ma cà rồng, anh thậm chí sẽ càng mạnh hơn, cũng như nhanh hơn.

“Anh cũng không muốn lắm đâu.” Anh khép mắt rồi siết chặt hai tay thành nắm đấm, thói quen anh hay làm khi đang giận dữ và đang kiềm chế phản ứng của mình – chuyện anh hiếm khi phải làm. Kaden lúc nào cũng là con người lạnh nhạt, bình tĩnh và lí trí, đến nỗi mà lâu lâu Andrea phải châm chọc anh mới có thể thấy được phản ứng. Giờ thì, dường như sự châm chọc đã không còn cần thiết. “Andrea … anh không … anh không biết liệu mình có thể kiểm soát được bản thân hay không.”

“Anh muốn gϊếŧ em sao?”

Mắt anh vụt mở, chiều sâu màu xám ấy kiên định như thép. “Không. Không bao giờ,” anh thề. “Nhưng anh … rất khát.” Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô. Đôi môi đầy dặn của anh hé mở, người anh tiến gần hơn. Vì một lí do nào đó, cô không thể di chuyển, cả người như bị đóng đinh tại chỗ này, khát khao mãnh liệt trong biểu hiện của anh như thôi miên cô. Tất cả mọi thứ xung quanh, từ mùi hương ẩm ướt, mốc meo của căn ngục, đến những tiếng chân chuột chạy lít chít, mờ nhạt dần. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ anh.

Bồn chồn nuốt nước miếng, cô tìm lại giọng nói của mình. “Kaden?”

Anh thốt lên âm thanh thô ráp đầy thống khổ rồi tự vung người vào bức tường đối diện của buồng giam, cả người run rẩy đến mức răng anh đập cầm cập.

Thứ gì đó bên trong cô nát tan, và cô vươn tay đến gần, nhưng phải giật tay về khi anh rít lên.

Việc này thật tồi tệ. Rất, rất tồi tệ. Cô phải tiếp cách thoát khỏi buồng giam này trước khi Kaden mất kiểm soát và cô buộc phải chiến đấu để giữ mạng sống của mình.

Quay phắt người, cô tấn công cánh cửa. Cô đẩy nó, rung nó, cố gắng chỗng đỡ sự hoảng loạn đang bao phủ l*иg ngực cô như kìm kẹp.

Cô đã luôn tin rằng mình có thể gϊếŧ hạ bất cứ con ma cà rồng nào không thương tiếc, nhưng Kaden không giống như một con ma cà rồng. Anh vẫn là … Kaden. Với răng nanh. Và có lẽ dọa người hơn một chút. Nhưng ngoài điều đó ra, anh vẫn là người đàn ông cô yêu, và cô không thể đâm cọc anh được.

Sự thật là, cô cũng chẳng thể thấy kinh ngạc trước chuyện này. Cô thất bại trước hầu như tất cả những việc mình đã thử, từ chơi bowling, đến nấu ăn, đến bảo vệ gia đình mình. Trong cuộc đời này, chưa bao giờ cô chịu kiên trì giữ lấy việc gì một khi khó khăn xuất hiện, hay là khi cô không lập tức thành thục được nó. Dù sao đi nữa, đó là đến khi cô gia nhập tổ chức Aegis. Cô đã ở lại, bởi vì thấy khả năng gϊếŧ chóc của mình giỏi kinh.

Ít nhất, cô đã từng. Cho đến bây giờ.

“Để anh thử.” Giọng anh khàn khàn, bị biến chất như thể từng lời đều được truyền qua một ống sắt hẹp dần. Cô bước sang một bên để anh dùng cả thân hình để đập vào cửa. Sức nặng của anh để lại một vết lõm, nhưng đến lần thử thứ tư thì đã rõ rằng những buồng giam này được xây đựng để giam cầm những sinh vật mạnh hơn bất kì con người nào.

Hay bất kì con ma cà rồng nào.

Cô run rẩy. Chúa ơi, chỉ suy nghĩ đến Kaden đã là một kẻ bất tử … cũng khiến cô kinh hãi. Vậy mà, trong lúc cô quan sát anh đập vào cánh cửa với tốc độ mờ cả mắt, những cơ bắp dày cuộn trong l*иg ngực và cánh tay của anh co duỗi, một phần bí mật, đáng xấu hổ nào đó của cô rất thích thú – và có lẽ cũng hơi bị kí©h thí©ɧ bởi sức mạnh nguyên chất chứa trong từng nắm đấm của anh.

“Kaden?”

Một cách chậm rãi, anh xoay người, tựa lưng vào cánh cửa, rồi ngồi bệt xuống dưới đất. Sự mệt mỏi làm đôi gò má anh hốc hác, nhưng đôi mắt anh vẫn sắc bén như dao cạo. “Sao?”

Vẫn giữ tay mình trên cây cọc, cô khom người rồi từ từ tiến gần anh. “Cảm thấy thế nào?”

Khi anh nhìn thấy cây cọc trong tay cô và gầm gừ, cô đặt nó trên sàn rồi giơ hai bàn tay trống lên cho anh xem. Nhưng cô cũng đâu có ngu; cô bảo đảm rằng vũ khí đó vẫn trong tầm tay. Cô còn có một cây súng bắn nước được tổ chức Aegis thiết kế đang chứa đầy nước thánh trong túi áo khoác, cùng với một vài lưỡi dao được cất giấu trên cơ thể. Đôi bàn tay lang thang của anh từ lâu đã biết hết những vị trí giấu vũ khí trên người của cô rồi. Những kí ức đó khiến cô ngứa ran khắp người, cổ họng đột nhiên khô khốc.

“Thấy lạ lắm,” giọng anh cộc cằn. “Anh nghĩ là mình sẽ cảm thấy như một con quái thú. Nhưng anh lại không thấy khác gì mấy.” Anh nhíu mày.

“Không, nói thể cũng không đúng. Anh thấy mạnh hơn. Và … hoang dã hơn.”

“Hoang dã?”

Anh gật đầu. “Anh như là một khối bản năng vậy. Tất cả mọi thứ đều được nhân lên, từ giác quan đến du͙© vọиɠ của anh. Anh không biết làm sao để kiểm soát chúng.” Anh ghim lên người cô một ánh nhìn nóng bỏng đến mức cô hít vào một hơi đột ngột.

“Anh luôn cố dịu dàng với em. Nhưng bây giờ …” Anh tựa đầu mình ra sau, cổ họng anh đang cố nuốt xuống khó nhọc. “Khỉ thật. Những thứ anh muốn làm với em.”

Cô không cần phải đoán. Hai chiếc răng nanh của anh đã mọc dài như hai lưỡi dao sắc bén, xấu xa, và cô có thể thấy vật đàn ông của anh đang căng lên dưới khóa quần jeans. Một loại chất lỏng nóng bỏng tuôn trào trong cơ thể cô, một phản ứng hoàn toàn không thích hợp khi xét đến việc anh đang là gì và họ đang ở đâu. Nhưng con người mới này của Kaden quyến rũ được phần đen tối bên trong cô. Làm cô tò mò. Cẩn trọng, cô với tay gần đến anh. Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào đầu gối anh, cả thân hình anh căng cứng, đầu anh giật phắt ra trước, và một lần nữa, cô thấy bản thân đang đối diện với ánh mắt như tia laser của anh.

Giật mình, cô rút tay về, nhưng – nhanh như chớp – anh chụp lấy cổ tay cô. Trong thời gian một nhịp tim nín thở, sự kinh hoàng biến luồng không khí đang trong phổi cô thành sắt đá.

Cây cọc đang ngoài tầm với.

“Anh đã cảnh báo em rồi,” anh gầm gừ. “Anh cần … anh … khát …” Các ngón tay siết chặt, bấm vào trong da cô.

Phản ứng thông thường và chế độ tự bảo vệ trỗi dậy. Anh không phải là người duy nhất có bản năng mạnh mẽ. Andrea đấm về phía trước, va trúng cằm của anh với bàn tay đang tự do của mình. Anh thậm chí còn không nảy mình. Cô lại vung nữa, nhưng lần này anh nắm lấy nắm đấm cô để dừng nó lại, khiến cô có cảm giác như mình đã đấm vào tường gạch vậy.

“Wow,” cô thở hắt ra. “Giờ thì anh nhanh thật đấy.”

“Trước kia anh cũng không hẳn là con ốc sên.” Giọng nói của anh mang âm thanh khàn khàn, vang vọng cùng khắp cơ thể cô.

Cô khinh. “Trở nên bất tử rõ ràng không ảnh hưởng gì đến cái tôi của anh.”

Một nụ cười chậm rãi, đắc thắng nâng lên hai khóe miệng của anh. Chúa ơi – trong trường hợp rối tinh rối mù đến khó tin này sao? Anh dường như nhận ra mình không phù hợp rồi bình tĩnh trở lại, buông cô ra như thể cô là than nóng đỏ vậy.

“Tránh xa anh ra.” Anh đẩy cô ra, khiến cả thân hình cô mất thăng bằng và ngã nhào. Ngay lập tức, anh đã quỳ gối bên cạnh cô. “Chết tiệt. Andy, anh xin lỗi.”

Cô để anh đỡ mình dậy, nhưng anh không thu lại đôi bàn tay đang đặt trên vai cô. Cả hai người không ai di chuyển một tí nào. Ngay cả không khí cũng trở nên tĩnh lặng với sự căng thẳng khó thể xác định trong buồng giam. Dần dần, cô nhận thức rằng cả thân hình của Kaden đang run rẩy, và, một lần nữa, ánh nhìn của anh đang dính chặt trên cổ cô.

Thứ gì đó chạm vào tay cô. Là cây cọc. Anh ấn nó vào lòng bàn tay cô, ngay cả khi anh đang cúi đầu gần đến cổ của cô. Trái tim cô đập thình thịch dưới l*иg ngực và ruột gan cô quặn thắt, nhưng cô vẫn không chuyển động. Cô tập trung tất cả năng lượng của mình vào việc làm đơn giản là hít thở, bởi vì nó, ít nhất, vẫn còn trong tầm kiểm soát của cô.

“Đừng để anh làm thế,” giọng anh khản đặc, nhưng đôi môi anh lại đang lướt trên làn da đột nhiên trở nên mẫn cảm của cô. Anh co các ngón tay cô quanh cây cọc. Răng anh cào cào trên cổ cô – những điểm đau đớn mơ hồ nhưng kí©h thí©ɧ.

Du͙© vọиɠ đàn ông tỏa ra như sóng cuộn quanh người anh, và thân thể phản bội này của cô phản ứng, trở nên ướŧ áŧ và nóng như nham thạch. Trong quá khứ, cô vẫn luôn nhanh chóng phản ứng với anh, thường là chỉ sau một ánh nhìn đầy du͙© vọиɠ. Nhưng lần này lại khác. Lần này như thể cô là lửa còn anh là nhiên liệu. Cô không có thể làm gì khác, ngoại trừ để tất cả mọi vật đều cháy bùng không kiểm soát.

Đó là cách bọn chúng sẽ bẫy ngươi. Ma cà rồng là những sinh vật thiên về du͙© vọиɠ, sự hấp dẫn tìиɧ ɖu͙© tuôn trào từ chúng, chúng như nam châm không thể cưỡng được hút đi những con người. Bọn chúng là đám nhền nhện đi gom bắt những con ruồi bất cẩn.

Những lời lẽ quen thuộc từ những lãnh đạo tổ chức Aegis vang trong tâm trí cô, và dù cô biết mình nên chống cự, cô không thể làm thế.

“Làm ơn đi,” tiếng thì thầm của anh vỡ vụn. Anh nâng tay cô, đặt đầu nhọn của cây cọc trên trái tim mình. “Anh không thể kiểm soát. Không muốn tổn thương em.” Miệng anh đang ở cần cổ của cô.

Cả thân thể của Andrea run run, và tiếng nấc nghẹn trong cổ họng cô. Điều anh đang cầu xin làm … Chúa ơi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc thân thể của Kaden. “Andrea … khốn nạn.” Rồi răng nanh của anh đâm thủng lớp da cô. Cây cọc của cô đâm thủng lớp da anh. Cả hai đồng loạt hít sâu. Chưa ai xuyên vào sâu cả, nhưng không nghi ngờ gì là họ đều có thể gϊếŧ nhau.

Họ giữ yên lặng, bị đông cứng trong một trò chơi mèo và chuột méo mó. Anh cần phải hút máu, và cô cần phải gϊếŧ anh. Nhưng không ai có đủ nghị lực.

Anh bóp chặt tay cô, đặt áp lực lên cây cọc, đẩy nó vào sâu hơn trong da thịt của mình.

“Không!” Trong một chuỗi hành động trơn tru, cô ném cây cọc đi rồi ôm lấy đầu anh, giữ người anh chặt bên mình. Răng anh phập vào cổ cô khiến cơn đau đớn nóng rực xuất hiện, để rồi chuyển phắt sang kɧoáı ©ảʍ. Tiếng rêи ɾỉ của anh tạo thành âm vang trong người cô, và rồi, cô tìm thấy sự chìm đắm quên lối về trong vòng tay anh.