Hoàng hôn buổi chiều bắt đầu ngã về đêm, những đám mây ửng hồng trên bầu trời dần bị giàn sao lấp lánh che khuất.
Lúc này, tại hang động sâu trong
thác nước, tiếng côn trùng kêu rì rầm cùng với thanh âm dòng nước lũ liên tục hòa trộn vào nhau. Chúng vô tình đánh thức người đàn ông đang mê mang bất chợt tỉnh dậy, bờ môi khô khốc theo phản ứng liền nặng nề rên một tiếng:
"Ư...!"
Đầu...Đau quá...!?
Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì...!?
Hắn...đang ở đâu đây!?
Tầm mắt mờ mịt mông lung, bên tai không ngừng vang lên những câu nỏi lấp lửng. Ý thức sau một hồi ngao du trong cõi mộng, Sum bây giờ mới thực sự tỉnh dậy. Hai con ngươi lam nhạt trong bóng tối như hai ngọn đuốc sáng bừng, nhìn thẳng vào cảnh vật tối tăm.
Bất giác, hồi ức như chùm pháo sáng nổ mạnh, chớp nhoáng xẹt ngang đầu.
Những mảnh ký ức mơ hồ bị hắc ám cấu xé đang được phục hồi, từng khung cảnh trong lúc nguy kịch đều hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Đáng tiếc là....
Với tình trạng tồi tệ hiện tại, hắn đâu còn tâm tình mà để ý tới vụ nổ.
Xương cốt vì va chạm liên tục với các lớp đất đá. Cánh tay còn ẩn hiện vài vết sượt do thủy tinh cắm vào, nếu như lúc nãy còn nhờ vào tác động của cơn mê thì bây giờ ý thức hắn đã tỉnh táo.
Vậy là, điều này cũng đồng nghĩa với việc - những cơn đau âm ỉ như sóng thần đã trỗi dậy.
Chúng mỗi lúc càng mãnh liệt bao lấy cơ thể đẫm máu của hắn.
Mẹ kiếp! Đau quá! - Một cảm giác chật vật làm cho suy nghĩ rối loạn.
Hắn cắn môi, cố gắng dùng ý thức để lay tỉnh bản thân nhưng so với cơn đau lăng trì như con quái vật này, sự chống đỡ của một con kiến nhỏ không đủ để nó có thể thoát khỏi địa ngục lần nữa.
Chẳng lẽ!? Cứ thế mà bôn mê tiếp sao!?
Không! Hắn không thể!
Trong vô thức, môi mỏng bật ra tiếng khổ sở.
"Ư...Hừ!!!!!"
Soạt!
Giữa hơi thở mong manh gấp gáp, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm.
Theo phản ứng quen thuộc, con ngươi lam nhạt hơi động đậy để xem đó là ai nhưng trong tình trạng suy yếu hiện tại, cơ thể hắn chỉ cho phép kháng nghị trong vô thức.
Bất chợt, môi mỏng trắng bệch bị bóp mạnh mà chủ động tách rời.
Vị giác bén nhạy trên đầu lưỡi còn cảm nhận được một thứ kì lạ đang đẩy vào cùng với dòng nước mát chảy ào ạt, xoa dịu khô nóng trong cơ thể.
Chẳng mấy chốc, những cơn đau như ngàn năm lăng trì ấy đã biến mất, khiến cho hắn còn tưởng rằng giây phút vừa hành hạ thể xác kia chỉ là hư ảo.
Là ai!? Ai đã cứu hắn!?
Sum mơ hồ suy nghĩ, vầng trán vã mồ hôi cùng đôi mắt vì đau mà mờ đυ.c he hé mở. Làn môi tái nhợt khe khẽ bật tiếng.
"A...ai!?"
"Tỉnh rồi! Xem ra bản thiếu gia đến thật đúng lúc!" -
Trong đêm tối, một sóng âm trầm thấp đầy quỷ dị vang văng vẳng bên tai.