Vì không muốn cảm giác đau đớn kia lây sang mình nên cậu quyết định rời khỏi chỗ vắng vẻ, đầy bi thương đó để hắn có không gian riêng.
Trên đường đi, không biết có phải là do phép thuật hắc ám trong vụ án đó gây ra hay do thời tiết biến đổi thất thường mà cậu cảm thấy không khí dường như mỗi lúc một lạnh. Cái lạnh này thật sự giống như nỗi đau bị đóng băng trong lòng. Đôi lúc, cậu cứ muốn nó vĩnh viễn nằm im trong lớp đá lạnh lẽo nhưng bản thân lại sớm quên mất một điều rằng - đá rồi có ngày cũng phải tan. Đây có thể xem...là cậu lại nhớ tới cô không!?
Gin xoa trán, mệt mỏi thở dài, thôi thì cứ tạm thời buôn xuôi mọi thứ, dù chưa biết con đường phía trước như thế nào nhưng không có nghĩa là cậu sẽ chấp nhận, đi theo sự sắp đặt mà nó an bài.
"Ài! Cứ vậy đi!""Tử Khiên! Em nhớ anh quá!!!!!!"Bất chợt, một tiếng hét nũng nịu, siêu ngọt ngào từ phía xa vọng tới. Ngay tức khắc, cả người Gin bất động, gương mặt từ lạnh lẽo chuyển sang xanh lét, cứ như sắp đối mặt với cơn sợ hãi rụng rời tay chân.
Huỳnh Lan với "nhan sắc thần tiên ", không chút xấu hổ bổ nhào tới ôm lấy người đàn ông ngày đêm nhung nhớ. Mùi nước hoa nồng nặc cùng với đống hương mỹ phẩm trát đầy trên mặt khiến cậu hận không thể lập tức nôn ngay lên người cô ta. Tất nhiên, mọi thứ đều chỉ là suy nghĩ.
"Tử Khiên ~! Em nhớ anh lắm! Nhớ muốn chết đi được! Hức hức, sao anh không đến tìm em!?!?!?"Vừa nói, Huỳnh Lan vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt ủy khuất rơi xuống. Âm giọng nũng nịu, uất ức đến nỗi cả người cậu nổi hết cả da gà, trên trán cũng vì thế mà xuất hiện vạch hắc tuyến đen, miệng cười thì vô cùng méo mó, miễn cưỡng. Bổn gia vì sao lại phải gặp thứ bánh bèo kinh khủng như cô. Chẳng lẽ, sau sự việc quán bar đó cô còn chưa đủ mất mặt à!?
Gin khó chịu suy nghĩ, dứt khoát đẩy Huỳnh Lan ra khỏi cơ thể. Khóe môi tuy cười dỗ dành dịu ngọt nhưng gương mặt lại sắp bốc hỏa tới nơi. Ai bảo nơi này là trường học chứ!!!!!!
"Huỳnh Lan! Mấy ngày hôm nay anh bận giải quyết một số chuyện...nên vì thế không có thời gian gặp em! Tối nay, em đến quán bar để ôn lại tình cảm nhé! Anh sẽ chờ!"Từng lời nói ngọt ngào say đắm khiến mọi trái tim cô gái rã rời, tất nhiên vị tiểu họ Huỳnh không thể nào không trúng chiêu. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, cô đã sống dở chết dở, ngày đêm nhớ mong người đàn ông này. Xem ra con bé Hắc tiểu thư kia cũng chỉ là thứ đồ chơi tạm thời, nhan sắc cùng tài năng của nó sao có thể đọ với cô được chứ. Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Huỳnh Lan ôm mặt, mải mê mơ mộng, bản thân nào có thấy nụ cười nguy hiểm đang nở rộ trên môi Gin. Qủa nhiên, loại phụ nữ này rất dễ dụ dỗ, chỉ cần sau đêm nay, mọi thứ giữa cậu và cô ta sẽ chấm dứt. Nếu không phải Huỳnh Vân Phong từng là đối tác với công ty ba cậu thì cậu sớm đã hất văng cô ta đi rồi. Ai cần thứ phế phẩm này chứ. Hơn nữa, nhờ vào cái tính nóng nảy, đầu óc ngang ngửa quả nho của cô ta mà sau cái đêm bar hôm đó, tên khốn nạn Sum đòi bồi thường thiệt hại nhiều đến mức muốn rút cạn kiệt máu của cậu, hận không thể đè đầu bóp chết hắn ngay tại bar.
Nhưng không sao, nếu hôm nay cô ta đã tự vác xác đến thì đừng có trách. Có trách thì trách tại bản thân ngu ngốc, luôn hành động trước suy nghĩ, tự mình hại mình. Cuối cùng thì cũng chẳng có ai cứu được đâu. - Gin cười thầm, cố kìm nén để miệng không phát ra tiếng hắc hắc.
Trong lúc một người mải mơ mộng, một người tự vạch ra những kế hoạch kinh khủng, cười nham hiểm thì xung quanh họ không biết từ khi nào đã bị bao vây bởi đám đông. Gin đâu biết, mọi lời nói cùng hành động yêu chiều của mình ban nãy đã thu hút toàn bộ ánh nhìn ngưỡng mộ cùng ghen ghét của toàn bộ nữ sinh, được một trong ba nam thần nổi tiếng sủng ái là điều mà mọi cô gái mơ ước, làm sao mà không ghen tỵ cho được.
Thật tức quá! - Một nữ sinh cắn môi, giọng tức tưởi.
Bất chợt, noài đại sảnh một tiếng xe chát chúa vang dội khắp sân trường, nó phóng vào với tốc độ thần chết làm cho những học sinh đang thong thả tản bộ suýt chút nữa bị chiếc xe đó hất văng.
Cửa xe vừa mới mở ra, một đôi chân thon dài, trắng nõn nà tao nhã chạm nhẹ trên mặt đất, cơ thể được bó sát trong bộ đồng phục nhẹ nhàng vươn ra ngoài, để lộ gương mặt mang vẻ đẹp kiều mị, sắc sảo cùng với mái tóc bạch kim như dòng suối khẽ phất phơ giữa trời đông. Trong phút chốc, cả đại sảnh vang lên những tiếng hò reo dữ dội.
Hôm nay, Black Moon thực sự trông rất lạ, từ biểu cảm cho đến cách ăn diện đều hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Ai cũng biết, cô rất ghét tô son màu đỏ tươi thế nhưng hôm nay lại bôi nó. Còn mái tóc bạch kim thì luôn luôn được giữ gìn, chải chuốt cẩn thận nay bỗng dưng lại xuất hiện những búi tóc khác màu, nổi bật giữa biển sắc bạch kim. Chưa dừng lại tại đó, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra âm u, đáng sợ đột nhiên lại trở nên dịu dàng, xen lẫn một chút lơ đãng, phong tình tựa như mỹ nhân đang nở nụ cười kiều diễm.
Nếu như nhà trường mà mở lại cuộc thi Beautiful Lady thì người giành giải nhất chắc chắn là cô gái này - Một số người xuýt xoa cảm thán.
"Trời ơi! Công nhận đẹp thật!""Đây có phải là nữ sinh lớp 11 VIP không!?""Cùng phòng với Vương thiếu gia đấy!""Sao giai nhân cứ chuyển về chỗ đó hết không vậy!?"Tiếng xì xầm, rầm rì vang lên mỗi lúc một rõ, dường sự chú ý của toàn bộ sân trường đã đổ hết về vị mỹ nhân tóc bạc đang rời khỏi chiếc xe. Tại một nơi góc khuất trong bụi cây, Huỳnh Lan mặt tái mét, cả người tức giận tột độ.
Những hình ảnh nhục nhã cùng xấu hổ của cái đêm hôm ấy ùa về, từng tiếng cười coi thường cùng khinh miệt như lưỡi dao găm lấy tim cô. Con tiện nhân cướp đi danh phận hôn phu, làm mất mặt cô tại nơi quán bar ấy thì làm sao cô quên được chứ. Hừ! Nếu hôm nay đã gặp nhau lại....cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nó. - Huỳnh Lan nghiến răng kèn kẹt, mất hết kiểm soát liền chạy tới hô to.
"Tiện nhân!!!!!!!!!"Tiếng thét rất to và rõ ràng, lập tức kéo sự chú ý của mọi người quay lại.
Huỳnh Lan như cảm thấy có thêm động lực, cô không chút do dự liền tiếp tục hét lên. Lần này, đừng nói chỉ mỗi học sinh mà ngay cả những người phía trên cũng nghe thấy. Thấy tình thế có vẻ không ổn, Gin định đọc chú thuật, sai khiến những thầy cô giáo thầy cô giáo trở lại làm việc, nhưng miệng còn chưa kịp hé thì bỗng dưng cả đầu cậu bị quay lại, một cảm giác mềm mềm, ngọt ngọt mơn man khắp cánh môi.
Một đợt sóng reo hò lần nữa lan rộng khắp sân trường.
Đám gái bàng hoàng, cứng họng khi nhìn thấy Black Moon chủ động hôn cậu, bàn tay thon ngọc mịn màng rất thành thạo vòng qua bờ eo. Gin kinh ngạc, miệng hơi há làm cho chiếc lưỡi càng thuận tiện đi vào. Giữa sân trường học, diễn ra một cặp nam nữ hôn nhau nồng nàn, chàng trai cứ như bị ểm bùa, giữ chặt cô gái miết không buông.
Cậu là đang nằm mơ phải không!?
" Mày khốn nạn quá rồi đấy!!!!!!!!"Huỳnh Lan máu nóng lan đầy người, răng ken két tức giận, cô ta ta phẫn nộ xông đến bên đôi nam nữ dùng toàn lực đẩy cả hai cách xa. Đang chìm đắm trong nụ hôn, Gin hơi nhíu mày, mất hứng vì bị phá đám. Nhưng tiếp theo, một khung cảnh bạo lực khiến ý thức của Gin tỉnh dậy, cậu vội vội vàng vàng mở to mắt, lắc đầu liên hồi rồi môi lập tức hoảng hốt hô to.
"Hắc Đường Nguyệt! Cô làm gì vậy!?!?!?"Chiếc giày cao gót dập mạnh trên đầu của Huỳnh Lan, máu văng tung tóe, từng dòng từng dòng tràn lan nhuốm đỏ cả mặt đất. Huỳnh Lan run run, miệng thở phì phò, con ngươi trợn ngược kèm theo là những dòng nước mắt lạnh ngắt. Khung cảnh khủng khϊếp khiến cho tất cả học sinh sợ hãi thét lên, bọn họ theo phản ứng bỏ chạy tán loạn, một số người thì lại đứng im bất động, mặt tái xanh sau đó ngất xỉu ngã rạp xuống.
Black Moon cười ghê rợn, gỡ chiếc giày đã nhuốm máu vứt vào sọt rác, đôi còn lại cũng theo số phận mà ra đi. Bầu không khí chìm vào trong im lặng, sót lại hai người và một thi thể đẫm máu.
"Cô điên rồi sao!? "Gin mặt mày tái nhợt, cúi đầu khó khăn hỏi.
"Điên!? Ừm! Ta điên! Thì sao nào? Ngươi định gϊếŧ ta à!?"Thân thể Black Moon như bóng ma linh hoạt lướt tới, hơi thở hàn băng u lạnh từ từ phả vào vành tai nóng ấm của Gin. Do hai luồng nhiệt độ trái ngược nhau khiến cho tai cậu có chút đỏ ửng. Ngại ngùng nhẹ nhàng đẩy, cậu quay mặt, né tránh biểu cảm khinh miệt hiện rõ trên khóe môi cô. Bàn tay thô ráp vô thức luồn vào mái tóc, chạm vào nơi vừa tiếp xúc, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia hy vọng nhưng cũng rồi bị mây đen che phủ.
Đừng ảo tưởng nữa! - Gin đau khổ tự nhủ.
Bất chợt, ở phía xa xa vang lên những âm thanh ồn ào, theo như dự đoán của cả hai người thì bọn họ đang hướng về đây. Người dẫn đầu đương nhiên không ai ngoài ba cô, phía sau còn có một vài học sinh mang theo gương mặt sợ hãi, nói thì thầm to nhỏ. Black Moon mỉm cười khinh thường, cô dường như chẳng cảm thấy lo lắng chút nào, ngược lại còn rất tự nhiên thảnh thơi, đứng huýt sáo chờ đám người đó tới.
"Có chuyện gì vừa xảy ra vậy!?"Hắc Đinh Thiên cau mày, bước tới. Ánh mắt dừng lại trên cơ thể của nữ sinh nằm bất động, có chút cứng đơ. Những gì mà đám học sinh báo cáo với ông đều hoàn toàn không giống với khung cảnh lúc này. Huỳnh Lan vốn chẳng bị gϊếŧ hay ám sát gì cả, cô ta chỉ vì quá sợ hãi mà ngất, còn chất lỏng màu đỏ ngầu, tỏa mùi thơm đang loang lổ trên đất ngoài siro ra thì còn thứ gì nữa. Tất cả đều là trò lừa bịp của Black Moon, cô không dại mà đi gϊếŧ người ở nơi đông đúc, cái màn hù dọa ban nãy chỉ là do phép thuật ảo ảnh của cô bày ra mà thôi.
"Không.... không thể nào!...rõ ràng là tôi tận mắt thấy Hắc Đường Nguyệt gϊếŧ Huỳnh Lan!"Một nữ sinh run rẩy nói, bản thân vẫn chưa hết sợ hãi.
"Tôi cũng thế!"Một nam sinh khác hùa theo.
"Tôi cũng vậy...nhưng tại sao lại thành như thế này!?""Chẳng lẽ ta hoa mắt!?""Không! Tôi không tin đâu!""Nhưng Huỳnh Lan vẫn sống! Thứ chất lỏng này rõ ràmg là siro!""Thôi!!! ĐỦ RỒI!!!!!!"Tiếng quát tháo cắt ngang âm thanh bàn tán, đám học sinh đầu cúi gập, không một ai dám hó hé điều gì khi chính bản thân vừa phạm phải tội đùa giỡn thầy cô. Hắc Đinh Thiên thở dài, đi đến đỡ Huỳnh Lan, ông giải tán đám đông một cách gọn lẹ rồi nhanh chóng biến mất. Lúc này, nội tâm của Black Moon bỗng nhiên cảm thấy rối bời, cô thật sự không muốn bản thân phải đối mặt với ba mình như thế này ngay sau khi tỉnh dậy. Nhưng cái tát ngàu hôm đó đã in sâu vào trái tim cô, nó còn đau đớn hơn gấp bội lần so với cái chết của mẹ. Tại sao!? Ba cô cứ phải bảo vệ con người như thế??? Chẳng lẽ, bọn họ quan trọng đến thế ư!? Ngay cả con gái mình cũng không bằng, cô không cam tâm!!!
Black Moon nghiến răng, nước mắt vô thức chảy xuống. Gin thấy vậy, bàn tay rút ra một tấm khăn đưa cho cô nhưng đáp lại chỉ là giọng nói lạnh băng cùng ánh mắt chán ghét.
"Ta không cần ngươi thương hại!"Black Moon khinh thường hất tay, sau đó bỏ đi mất. Chiếc khăn tay màu trắng rơi lơ lửng giữa không trung rồi nằm im lẻ loi trên nền cỏ. Nó cảm thương ngắm nhìn người đàn ông đứng bất động, con ngươi hổ phách tối sầm mang theo nỗi đau ngập tràn.